Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày trước, ở bên dưới chân ‘Ngọn núi’ màu đỏ như máu và bên cạnh ‘Tường thành’ vặn vẹo.

Lumen ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô gái thần bí kia càng ngày càng tiến lại gần.

Lời nói của đối phương rõ ràng rót vào lỗ tai cậu, lại dần dần trở nên mơ hồ.

Hai bàn tay Lumen chống xuống mặt đất vô thức nắm chặt lại, giống như muốn hóa bùn đất trong lòng bàn tay thành chất lỏng.

Đợi đến khi cô gái thần bí kia đứng cách trước mặt cậu khoảng một thước, cậu mới giãy dụa đứng lên, gấp gáp nói:

“Chẳng phải cô nói là còn có thể cứu hay sao?”

“Chẳng phải cô nói là chỉ cần tôi giải trừ được chu kỳ tuần hoàn là có thể cứu Aurore và những người khác sao?”

Càng nói, giọng Lumen càng khàn đi.

Cô gái thần bí kia cũng không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, sự thương hại ánh trong mắt cô không hề giảm bớt chút nào.

Lumen dừng lại một chút rồi mong chờ hỏi:

“Thật sự còn có thể cứu được đúng không?”

“Nó tuyệt đối không đơn giản chỉ là Mộng Cảnh, lần đó tôi và Aurore có thảo luận qua, chị ấy có thể nói ra những tri thức mà tôi căn bản không biết cũng không hiểu, tựa như đoạn miêu tả có thể mơ hồ phân biệt hai vị tồn tại kia!”

Cậu chết lặng nhìn chằm chằm cô gái kia, tầm mắt quan sát từng cử chỉ hành động của cô, vừa mong chờ vừa sợ hãi.

Cuối cùng, cô gái thần bí kia cũng gật đầu

“Quả thật là còn có thể cứu được.”

Nghe như vậy, mắt Lumen sáng lên, cậu chờ đối phương nói tiếp.

Cô gái kia dịu dàng nói:

“Thực tế, Aurore đã chết, nhưng xét ở phương diện thần bí học, cô ấy vẫn chưa chết hoàn toàn.

“Cậu còn nhớ rõ mỗi lần cậu nhảy vũ điệu kia, tới cuối cùng cậu sẽ nghe thấy những âm thanh rất nhỏ mà yếu ớt, giống như đến từ bên trong cơ thể cậu không? Cậu còn nhớ rõ cuối nghi thức Đêm Thứ Mười Hai, một ít ánh sáng từ trên người Aurore và những người khác bay vào trong ngực cậu không?”

“Đó chính là linh hồn của bọn họ, là âm thanh của bọn họ sao?” Lumen ngắt lời cô gái thần bí kia, khẩn cấp hỏi ngược lại.

Cô gái kia bình thản mà thương xót nói:

“Chỉ có thể tính là mảnh vỡ linh hồn.

“Cuối nghi thức Đêm Thứ Mười Hai, cậu trở thành vật chứa sức mạnh khủng khiếp của vị tồn tại bí ẩn kia, tất cả mảnh vỡ linh hồn của những tín đồ ở xung quanh tế phẩm kia tự nhiên cũng đã bị cậu hấp thụ, chỉ có người chủ trì nghi thức là Guillaume Besne là ngoại lệ.

“Sau đó, những mảnh vỡ linh hồn và lực lượng cường đại bị ô nhiễm kia đều bị chủ của tôi phong ấn tại ngực trái của cậu.

“Cho nên, khi cậu càng ngày càng ‘thanh tỉnh’ trong Mộng Cảnh, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng thời gian và chu kỳ tuần hoàn, Aurore và những thôn dân khác sẽ càng ngày càng giống như người thật, thậm chí còn có thể có ý thức và khả năng tư duy nhất định.

“Cho nên, nếu cậu thực sự muốn tỉnh dậy trong Mộng Cảnh, nếu cậu muốn kiềm chế sức mạnh tuần hoàn trải rộng khắp khu phế tích này, thì cậu chỉ có thể tự suy nghĩ cẩn thận tìm hiểu rõ ràng, tìm được dũng khí đối mặt với nỗi đau, đối mắt với tất cả, đuổi theo hy vọng xa vời.

“Nếu để cho tôi giải quyết, thì chỉ có một lựa chọn đó là phá hủy hoàn toàn cả cậu và phế tích của làng Cordouan, nếu không lực lượng ô nhiễm trong cơ thể cậu không ngừng rò rỉ ra ngoài, nói như vậy, cả Aurore và những người khác đều thật sự chết cả về mặt thần bí học.

Nghe cô gái thần bí nhắc đến nghi thức Đêm Thứ Mười Hai, Lumen không nhịn được nhớ lại.

Đầu cậu lại phát đau, từng hình ảnh rời rạc xuất hiện:

Aurore với đôi mắt trống rỗng vô thần, đưa tay đẩy cậu thoát khỏi phạm vi tế đàn;

Từng mảnh ánh sáng thoát ra từ trên người Aurore và thôn dân xung quanh, xoay tròn rót vào lồng ngực cậu.

Vẻ mặt kinh ngạc của mục sư Guillaume Besne trước khi hắn xoay người bỏ chạy khỏi tế đàn.

Ngoại trừ những điều này ra, Lumen không thể nhớ được thêm gì nữa, chỉ có thể nhớ được những chuyện này đã xảy ra trong Mộng Cảnh, giống như có một thứ sức mạnh nào đó ngăn cản không cho cậu nhớ lại.

Khuôn mặt cậu trở nên vặn vẹo, cả người run rẩy, cậu lẩm bẩm:

“Tôi, tôi không thể nhớ được rất nhiều chuyện…”

Cô gái kia gật đầu:

“Điều này rất bình thường, một là tiềm thức đang tự bảo vệ mình, nó sợ rằng nếu cậu nhớ lại quá nhiều bi thương và những hình ảnh quá chấn động sẽ khiến cho cậu suy sụp, mất khống chế mà biến hành quái vật, hai là, có những chuyện, cậu chưa từng thấy, cũng không biết chân tướng, đương nhiên, tôi cũng không biết.

“À, sau đó tôi sẽ phái cậu đến Trier làm một việc, mà tôi có quen biết một, mà không, là hai nhà tâm lý học rất giỏi ở Trier, tôi sẽ hẹn họ giúp cậu, để xem ai có thời gian rảnh tiến hành trị liệu cho cậu, giúp cậu nhớ lại và khôi phục lại càng nhiều chuyện đã từng xảy ra ở làng Cordouan.”

Lumen nghe xong, vô vàn cảm xúc quay cuồng ùa vào lòng, ngàn vạn lời muốn nói thành tiếng ra đến cửa miệng, cuối cùng lại hóa thành một từ đơn giản:

“Cám ơn…”

Cậu nắm chặt hai tay, vội vàng hỏi:

“Vậy, tôi phải làm gì mới có thể cứu sống được Aurore và những người khác?”

Cô gái kia thở dài nói:

“Tôi cũng không biết.”

Thấy đáy mắt Lumen nháy mắt u tối xuống, cô bổ sung thêm một câu:

“Nhưng cậu phải tin tưởng rằng thế giới này kỳ thật vẫn luôn có kỳ tích.”

“Và vị tồn tại vĩ đại mà tôi đã từng đề cập lúc trước chính là một ‘Kỳ tích’.”

Cảm giác tuyệt vọng và may mắn đồng thời điên cuồng sinh trưởng trong tâm Lumen.

Mặc dù cậu biết rằng có thể cô gái thần bí trước mắt này chỉ là đang an ủi mình, cho mình thêm chút hi vọng nhưng cậu vẫn không nhịn được mở miệng, nói:

“Cô đã nói, chỉ cần tôi có thể giải mã được bí mật của Mộng Cảnh, cô sẽ nói cho tôi biết tôn danh của vị tồn tại vĩ đại kia.”

Vẻ mặt của cô gái kia chợt trở nên trang trọng, giọng điệu cũng nghiêm nghị hơn:

“Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu phải nhớ thật kỹ.”

“Tôn danh của vị ấy là:

“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám, Vua vàng đen chấp chưởng vận may.”

Mỗi câu mỗi chữ từ trong miệng đối phương thốt ra khiến Lumen dần trở nên hoảng hốt, giống như nhìn thấy trước mắt là một màn sương mù màu xám, thấy một nơi vô cùng cao ở phía trên màn sương mù màu xám, thấp thoáng có một tòa thành như ẩn như hiện.

Nơi đó có ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống nơi đây.

Cùng lúc đó, cả làng Cordouan đều rung lắc, màn sương mù phủ trùm ngôi làng nhanh chóng tan biến.

Chờ đến khi Lumen tỉnh táo và lấy lại được thị lực thì mặt trời đã chậm rãi xuống núi, cả ‘ngọn núi’ màu đỏ như máu và vùng đất hoang vu đều nhuốm đẫm màu vàng của trời đất.

Lumen nghĩ lại ba đoạn tôn danh kia, rồi nhớ lại cuộc trò chuyện của mình và Aurore trong Mộng Cảnh.

Điều này khiến cậu khổ sở, cay đắng cười nói:

“Tôi nghĩ sẽ có những miêu tả đề cập đến quá khứ, hiện tại và tương lai.”

Cô gái thần bí mặc váy dài màu cam kia ‘ừm’ một tiếng:

“Tương lai chắc chắn sẽ có, nhưng nếu bây giờ cậu dùng ba đoạn miêu tả tôn danh vừa rồi để cầu nguyện ngài, tôi không đảm bảo ngài nhất định sẽ trả lời.”

“Cậu nên biết rõ rằng những tình huống như này vô cùng nguy hiểm.”

Lumen yên lặng mấy giây rồi mang chút hy vọng nhỏ nhoi, hỏi:

“Chỉ cần tôi cố gắng làm việc giúp ngài, sau này liệu tôi có thể thỉnh cầu vị tồn tại vĩ đại kia cứu sống Aurore không?”

“Đây cũng là một cách.” Cô gái kia nhẹ giọng nói: “Cậu cũng có thể tự tìm kiếm những cách khác, tôi sẽ không ngăn cản cậu mà chỉ nhắc nhở cậu rằng, có rất nhiều phương pháp cứu sống một người bị thiếu sót rất nghiêm trọng.”

Lumen gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Cậu không dám hỏi nhiều nhưng lại không nhịn được hỏi:

“Tỷ lệ sống lại có lớn không?”

Cô gái thần bí kia nhìn cậu một cái, thở dài nói:

“Rất rất nhỏ, nhưng tôi biết, cậu vẫn sẽ luôn đi tìm.”

Lumen mím môi, không nói gì.

Cậu không phải không muốn nói cho đối phương biết rằng mình sẽ dùng hết mọi khả năng để tìm ra phương pháp cứu sống Aurore, nhưng cậu lại sợ nếu mình mở miệng sẽ để lộ tất cả cảm xúc hỗn loạn, bi thương tận tâm can.

Vài giây sau, cậu mới khàn giọng hỏi:

“Cô cần tôi đến Trier làm gì?”

“Cậu hãy gia nhập vào một tổ chức thần bí, giúp tôi thu thập một số thông tin tình báo.”

Cô gái kia giải thích một cách đơn giản: “Cụ thể phải liên lạc với bọn họ như thế nào, đợi sau khi cậu tới Trier, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Cô lập tức bổ sung thêm:

“Ngoại trừ việc tìm kiếm chân tướng trong ký ức, cậu còn có thể đi điều tra những ‘người sống sót’ sau thảm họa này.

“Người sống sót.” Mắt Lumen dần híp lại.

Cô gái kia gật đầu:

“Ngoại trừ cậu ra, còn có tổng cộng năm người đã rời khỏi làng Cordouan trước nghi thức Đêm Thứ Mười Hai diễn ra là phu nhân Pouaris, Beost, Louis Lund, Cathy, và người chủ trì nghi thức, Guillaume Besne đã được bảo hộ ở mức độ nhất định để trốn thoát trước khi ngôi làng bị hủy diệt hoàn toàn.”

“Mục sư còn sống sao?” Khóe miệng Lumen nhếch lên.

Cô gái thần bí kia nhìn vào mắt cậu rồi nói:

“Nếu quẻ bói của tôi không có sai lầm gì thì những người này trốn ở đâu đó ở Trier.”

“Rất tốt.” Lumen nhếch mép cười cười, cậu nâng tay lau khóe mắt.

Sau đó, cô gái kia nhìn về phía mấy người Ryan, Leah và Valentine đang ngủ say bên cạnh một ngôi nhà ở ‘Tường thành’ bụi gai, và nói với Lumen:

“Cậu tính xử lý bọn họ như thế nào?”

“Nếu để bọn họ sống sót rời đi, cậu tất nhiên sẽ bị truy nã, và bị Cục 8, Quả Tim Máy, Tòa án Giáo hội liệt vào danh sách đối tượng trọng điểm cần phải bắt.

“Từ nay về sau, cậu chỉ có thể lẩn trốn, cậu vĩnh viễn không thể sống ‘dưới ánh mặt trời, mà đêm tối, bùn lầy và nguy hiểm sẽ làm bạn với cậu.”

Lumen liếc mắt nhìn đám người Ryan một cái, khàn giọng cười nói:

“Giết bọn họ có thể làm cứu sống được Aurore không?”

Cô gái kia lắc đầu:

“Không thể.”

Lumen cười chế giễu một tiếng, cúi đầu nhắm mắt lại.

Rất nhanh sau đó, cậu ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi:

“Tổ chức mà tôi sắp sửa gia nhập gọi là gì nhỉ? Sau khi tới Trier, tôi liên lạc với cô bằng cách nào.”

Cô gái kia thoáng thở dài:

“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Lát nữa tôi sẽ dạy cậu phương thức triệu hồi tín sứ cùng môi giới tương ứng, cậu sẽ liên hệ với tôi thông qua nó.”

Lumen im lặng một lúc sau lại đưa ra một vấn đề khác:

“Tôi có năng lực đưa làng Cordouan vào chu kỳ tuần hoàn không?”

“Nghiêm túc mà nói thì cậu không có, ít nhất là không có trước khi cậu nhận được ban ân của ‘Người trong vòng’, bởi vì ở đây nơi nơi đều bị ô nhiêm từ vị tồn tại bí ẩn kia, mà lực lượng được phong ấn ở ngực trái cậu lại khá cao, cho nên ở trong trạng thái tiềm thức, mỗi khi cảm xúc của cậu dao động lớn, cậu có thể huy động được những đặc thù tương ứng, kích hoạt lại nơi này.

Cô dừng lại một chút rồi nói:

“Tuy nhiên, bản thân cậu vẫn luôn ở trong chu kỳ tuần hoàn.

“Ô nhiễm phong ấn trong cơ thể cậu sẽ cho phép cơ thể cậu thiết lập lại trạng thái ở thời điểm sáu giờ sáng mỗi ngày, quay lại ở thời điểm sáu giờ sáng sau khi Đêm Thứ Mười Hai kết thúc, chỉ có đặc tính phi phàm và những thay đổi do ‘ban ân’ mang lại là có thể giữ lại.”

Đây chính là nguyên nhân mà mỗi lần mình bị thương ở trong phế tích, khi tỉnh lại là cơ thể đã phục hồi sao? Khó trách mình không có cảm giác đói khát khi tỉnh lại.

Lumen hiểu ra điều này.

Cậu cúi đầu nhìn thân thể mình, cười tự giễu, nói:

“Vĩnh viễn đều ở ngày đó sao…”

Ngày ác mộng đó.

Không đợi cô gái kia đáp lại, cậu ngẩng đầu lên, nhìn cô nói:

“Tôi nên xưng hô với ngài như nào?”

Cô gái kia mỉm cười nói:

“Cậu có thể gọi tôi…”

Cô còn chưa dứt lời, giữa không trung đột nhiên xuất hiện rất nhiều lá bài với những đồ án khác nhau, tất cả đều bay về phía Lumen.

Lumen theo bản năng vươn tay phải lên để đón lấy những lá bài.

Đúng lúc này, gần như toàn bộ lá bài đều biến mất một cách quỷ dị, chỉ còn lại đúng một lá bài.

Lá bài kia nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay Lumen, mặt trước ngửa lên, bên trên miêu tả một người vươn quyền trượng hướng lên không trung, tay trái chỉ xuống mặt đất.

Đây là lá bài Tarot ‘Ma thuật sư’!

Lumen kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện cô gái thần bí kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

Mình có nên gọi cô ấy là ‘Ma thuật sư’ không? Lumen theo bản năng lật úp lá bài Tarot trong tay thì thấy một hàng chữ Intis rất nhỏ:

“Linh hồn bồi hồi ở trong hư vọng, sinh vật thượng giới thân thiện đối với nhân loại, tín sứ chỉ thuộc về 'Ma thuật sư'.”

Lumen nhìn một lúc rồi cất lá bài Tarot này đi.

Cậu liếc nhìn đám người Ryan một cái rồi mới xoay người, tập tễnh rời khỏi khu vực.

Đi được một đoạn, Lumen nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía ‘Ngọn núi’ màu đỏ như máu và ‘Tưởng thành’ bụi gai vặn vẹo.

Ngôi làng Cordouan trong trí nhớ của cậu đã biến thành như thế này, không có một dấu vết nào của ngôi làng năm xưa, nhưng Lumen vẫn cố gắng nhìn, cố gắng tìm kiếm những hình ảnh chồng chất với sự thật ở trong đầu mình.

Cậu muốn nhìn thấy ‘Người khổng lồ’ trên ‘Ngọn núi’ một lần nữa, nhưng lại biết điều đó sẽ khiến mình bị tổn thương nghiêm trọng.

Lumen bất giác chậm rãi đi vòng quanh ‘Ngọn núi’ màu đỏ như máu và ‘Tường thành’ bụi gai, ánh mắt không ngừng di động trên những thứ vặn vẹo, hỗn loạn kia.

Cậu biết mình đang tìm cái gì, cậu cũng biết mình vĩnh viên không tìm thấy nó.

Cứ như vậy, Lumen đi tới trước khu vực bị bức tường gỗ ngăn cách.

Hơn nửa bức tường gỗ đã bị phá hủy hoàn toàn, giúp cho người ta có thể nhìn thẳng vào khu vườn phía sau.

Bên trong khu vườn này, cỏ cây xanh mướt đủ loại màu sắc rực rỡ, đối lập hoàn toàn với ‘Ngọn núi’ màu đỏ như máu và ‘Tường thành’ vặn vẹo ở bên kia phế tích.

Ở chính giữa khu vườn có đặt một cái cũi trẻ con làm bằng gỗ đã bị rám màu của nắng, rất giống với cái cũi mà Lumen nhìn thấy ở trong tòa nhà của phu nhân Pouaris.

Cậu theo bản năng bước lại gần, phát hiện mặt trên của tã lót bằng vải bông màu trắng cũ kỹ đặt trong chiếc cũi nhỏ chiếc cũi kiểu cũ kỹ đang lay động theo gió có một vết lõm nông hình người không lớn, giống như có trẻ con từng nằm ở chỗ này, hiện tại không biết đã đi đâu.

Cái này đại biểu cho điều gì? Suy nghĩ này vừa loáng thoáng xuất hiện trong đầu thì cậu cảm thấy ánh mặt trời trên cao chiếu xuống sáng ngời hơn rất nhiều.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nơi cao cao kia, thấy một ngọn lửa màu vàng bao trùm hoàn toàn đỉnh ‘Ngọn núi’.

Cậu thấp thoáng thấy ‘Người khổng lồ’ ba đầu sáu tay kia trong biển lửa, giống như sắp tan ra.

Lumen kinh ngạc vài giây, sau đó cậu đột nhiên nâng hai tay lên che kín mặt.

‘Ánh mặt trời’ này quá chói mắt.

Bên trong một ngôi nhà hai tầng nổi nửa tầng hầm ở bên cạnh phế tích.

Lumen mang theo 237 đồng Fil 46 Cope mà cậu kiếm được lúc trước, tay xách rương hành lý màu nâu đựng quần áo để hóa trang và những kỷ vật, nặng nề bước đến trước cửa phòng ngủ của chị gái, cậu vươn tay đẩy cửa phòng.

Cậu là đến cáo biệt.

Lúc cậu vừa bước vào phòng, tầm mắt nhìn thấy tờ giấy viết tay đặt trên ban học, đầu bỗng nhiên co rút đau đớn, trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh:

Đôi mắt của Aurore thoáng chuyển động, không hề trống rỗng như vậy, chị ấy nhìn Lumen vừa bị đẩy ra, gian nan nói:

“Của chị, ghi chép…”

Ghi chép vu thuật của chị gái? Trên đó có thông tin quan trọng gì chăng? Lumen vươn tay ấn đầu rồi đi đến trước bàn học, cậu mở ngăn kéo phía dưới ra.

Một cuốn sổ ghi chép sẫm màu quen thuộc đập vào mắt cậu.

Cậu đột nhiên nhớ lại, một khoảng thời gian trước khi làng Cordouan bị hủy diệt, Aurore đã dạy cho cậu rất nhiều tri thức thần bí học.

Tại ga xe lửa hơi nước, vùng Darliege.

Nhân viên phụ trách công tác bán vé quan sát vẻ ngoài của Lumen nói:

“Giấy tờ chứng minh thân phận của cậu đâu?”

“Tôi để quên.” Lumen mặc một bộ quần áo bằng vải đay, khoác một chiếc áo khoác sẫm màu, đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, tay xách rương hành lý màu rám nắng, lạnh nhạt đáp lại một câu:

Sau đó, cậu xoay người, rời khỏi ô cửa bán vé.

Một người đàn ông có vóc dáng thấp bé, mặc bộ quần áo màu đen gọn gàng, đầu đội mũ dạ ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói với Lumen:

“Muốn đi xe ngựa không? Đi Bigorre.”

“Có cần giấy tờ chứng minh thân phận không?” Lumen hỏi.

Người đàn ông có vóc dáng thấp bé kia cười ha ha, nói:

“Không cần, công việc của chúng tôi sắp bị đoàn tàu hơi nước này bóp chết rồi, còn cần gì giấy tờ chứng minh thân phận nữa?”

“Có đi hay không? Đây là chút lãng mạn cuối cùng còn xót lại của thời đại cổ điển đấy!”

Lumen khẽ gật đầu, mở miệng hỏi:

“Bao nhiêu tiền.”

Người đàn ông có vóc dáng thấp bé kia nháy mắt trở nên nhiệt tình:

“20 Fil Kim đến Bigorre, đại khái hết một ngày đường, qua năm trạm trung chuyển, mỗi trạm có thể xuống nghỉ ngơi, đổi phu xe, đổi gia súc, trong đó có hai trạm còn cung cấp thức ăn miễn phí.

Lumen không hỏi nhiều, cậu đi theo người đàn ông có vóc dáng thấp bé kia tới một ngũ tư đường không có người gần đó.

Một chiếc xe ngựa lớn có bốn con ngựa kéo đang dừng ở ven đường.

Sau khi đi lên, Lumen mới phát hiện ra không gian bên trong cũng khá là rộng rãi, bên trong chia thành hai hàng ghế giống với các loại xe ngựa phổ biến khác, có lối đi và chỗ để hành lý.

Cậu tìm một chỗ cạnh cửa sổ, cất rương hành lý, rồi lấy một cuốn sách có bìa màu đỏ thẫm ra.

Bên tai nghe tiếng ngựa hí vang, ánh nắng bên ngoài rọi qua cửa sổ, cậu lật xem từng trang sách.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi để một bộ ria mép khá đẹp, đôi mắt màu xanh lam, mái tóc nâu, ăn mặc khéo léo ngồi bên cạnh cậu.

Anh ta liếc mắt nhìn quyển sách trên tay Lumen một cái, sau đó hưng phấn hỏi:

“Đây có phải cuốn ‘Tình yêu vĩnh cửu’ của Aurore Lee, nữ chính tên là Kingsley, nam chính tên là Charles không?”

“Đúng vậy.” Lumen gật đầu.

Người đàn ông để râu kia nhất thời có hứng thú nói chuyện:

“Đây là tác phẩm ra đời sớm nhất của Aurore Lee, lời văn vô cùng ngây ngô, còn nữa lời thoại của các nhân vật căn bản không giống với đời thực, tình tiết giật gân đến mức làm người ta khó chịu.”

“Đúng vậy.” Lumen lại gật đầu.

Cậu cúi đầu, lật tới vài trang cuối cùng, ánh mắt dừng ở một câu văn trên đó.

“Kingsley hấp hối lấy hết sức bình sinh bắt lấy bàn tay Charles, cô nhìn khuôn mặt thống khổ của anh, gắng gượng nở một nụ cười, khó khăn nói:

“Đồ ngốc, phải sống cho thật tốt.”

Hết quyển 1.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK