“Cái đệch!” Franka chửi bậy một tiếng để biểu đạt cảm xúc của mình lúc này.
Cô đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh, suy nghĩ trong đầu quay nhanh, cân nhắc phỏng đoán: “Có vẻ chúng ta đã rơi vào tình trạng mất tích giống như đội tải hàng kia rồi?”
“Có lẽ khi di chuyển trong đường hầm đó, bọn họ đã bước chân vào một thế giới khác, cho nên mới không để lại dấu chân ban đầu?”
“Nói cách khác, trong mắt của gã buôn lậu Fernandez, có lẽ chúng ta cũng đột nhiên bốc hơi sao?”
Lumen chưa từng gặp phải loại chuyện như thế này, mà trong tiểu thuyết của chị gái Aurore cũng chưa từng xuất hiện tình tiết tương tự, điều này làm cho cậu nhất thời không xác định được chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc cậu ngẩn người, cau mày suy nghĩ thì đột nhiên nghe được lời phỏng đoán của ‘Giày đỏ’ Franka.
“Cô thật giàu trí tưởng tượng đấy.” Phản ứng đầu tiên của Lumen là bật thốt lên một câu như vậy, nhưng ngay sau đó cậu lại cảm thấy khả năng này có thể xảy ra.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của Franka khá sát với tình hình hiện tại, vì thế cậu lại ngồi xổm xuống kiểm tra dấu chân.
“Quả nhiên, từ chỗ đó đột nhiên xuất hiện dấu chân của người mang vác vật nặng.” Lumen chỉ chỉ về phía sau cách đó vài chục bước chân.
Đó là nơi bọn họ vừa bắt đầu quay trở lại nhưng vị trí đó lại không có dấu chân bọn họ đi tới.
Franka nghiến răng nói: “Xem ra chúng ta thật sự rơi vào một thế giới khác rồi, hoặc là một không gian khác bên dưới lòng đất, mẹ kiếp! Vì sao lại là chúng ta?”
Đám người Christo, Briner, Simon với Black kia đâu có gặp phải chuyện gì và đều đã thuận lợi trở về mặt đất!
“À,’ Lumen đang ngồi nửa xổm trên mặt đất, nghe thấy ‘Giày đỏ’ than thở như vậy thì không khỏi cảm thấy áy náy, cậu theo bản năng nâng tay lên sờ lên ngực trái của mình.
‘Chẳng lẽ đây cũng là một loại duyên số sao?
Nếu như vậy, cũng không thể loại trừ khả năng vấn đề nằm ở Franka, danh sách của cô ta cao hơn so với mình, trên người cũng có vật phẩm ma pháp, có lẽ cô ta còn cất dấu một bí mật nào đó… Lumen rất nhanh điều chỉnh lại tâm lý.
Franka cúi đầu nhìn đồng bạn của mình, lẩm bẩm nói: “Liệu nó có liên quan đến danh sách của một trong hai người chúng ta hay không? Hoặc đây có thể là ảnh hưởng xấu từ kính mắt của cậu.”
Lumen đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Thợ săn và Vu nữ là hai con đường cạnh nhau.”
Nói cách khác, nếu vấn đề thật sự là do quy luật tụ hợp đặc tính phi phàm thì cả hai người bọn họ đều trốn không thoát.
Đương nhiên, với tính cách của Lumen và Franka thì tác động tiêu cực từ quy luật tụ hợp đặc tính phi phàm không thể rõ ràng đến như vậy, nhưng Lumen cũng tự nhận thấy cậu tới Trier chưa tới hai tuần đã gặp hai Vu nữ, trong khi cậu mới chỉ ở danh sách 8, cho nên cậu nghi ngờ sức mạnh của ‘Vận mệnh’ làm cho sự tụ hợp này trở thành vấn đề định trước phải xảy ra.
“Ừm.” Franka trầm tư suy nghĩ.
Vài giây sau, cô nghiến răng nói: “Có lẽ tuyến đường mà chúng ta đi có vấn đề rồi, cho nên mới có thể gặp phải tình huống như này, nhưng vì sao đội tải hàng của ‘Chuột’ Christo cũng tiến vào không gian này, và biến mất một cách quỷ dị ở hiện thực? Tuyến đường này đã được sử dụng rất nhiều lần rồi, đều không có vấn đề gì cả, vì sao lần này lại xảy ra vấn đề?”
“Mẹ kiếp! Con chuột chết tiệt này chắc chắn đã buôn lậu thứ gì đó rồi! Lần này trong số hàng buôn lậu không chỉ có rượu và súng mà còn có thứ gì đó liên quan đến huyền học?”
“Không nhất định là như vậy, Rusell đại đế từng nói một câu ‘Người đi trên bờ sông, một ngày nào đó sẽ bị ướt giày’, đội tải hàng buôn lậu của Christo đã di chuyển qua lại trên con đường này rất nhiều lần rồi nhưng lúc này mới xảy ra vấn đề,” Lần này, Lumen đứng ra bảo vệ ‘Chuột’ Christo.
Franka miễn cưỡng bị đối phương thuyết phục, cô thở hắt ra một hơi, nói: “Lúc này không phải là lúc phân tích xem nguyên nhân là gì, mấu chốt là phải tìm ra được cách thoát ra ngoài. Này, liệu sự bất thường dưới lòng đất Trier có liên quan tới việc Thợ săn và Vu nữ đồng thời xuất hiện hay không…” Franka đột nhiên im lặng, tựa như nhớ tới cái gì đó.
“Cô phát hiện ra điều gì sao?” Lumen đứng lên.
Franka suy nghĩ một chút, nói: “Không biết chị gái cậu có từng nói cho cậu biết về chuyện Kỷ đệ tứ không, à, có thể cô ấy cũng không biết. Tóm lại, dưới thời Kỷ đệ tứ, Trier là thủ đô của vương triều Tudor, người thống trị đế quốc này ‘Huyết hoàng’, hắn vô cùng có khả năng ở danh sách rất cao trên con đường ‘Thợ săn’. Còn nữa, thời đó, gia tộc vu nữ có mối quan hệ nhất định với một hoặc một vài vị đại quý tộc của vương triều Tudor, và có để lại một số thứ là rất bình thường.”
“Vu tộc?” Cụm từ này khiến cho Lumen sợ ngây người.
Franka bĩu môi nói: “Dưới thời Kỷ để tứ, con đường Vu nữ nằm trong tay một gia tộc, ha ha, bởi vì lựa chọn Thích khách, cho nên tôi chỉ có thể tận dụng triệt để khả năng thu thập thông tin tình báo càng nhiều càng tốt, nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu nhiều về nó.”
Lumen lập tức đưa chủ đề về đúng quỹ đạo: “Cô nghi ngờ không gian này có liên quan đến Kỷ đệ tứ chôn vùi bên dưới lòng đất Trier sao?”
“Đúng vậy.” Franka cũng không dùng cụm từ mơ hồ như ‘Không loại trừ khả năng này’ để trả lời câu hỏi của đối phương, cô vừa nghĩ vừa nói: “Hai giáo đường kia nhất định đã tiến hành xử lý vấn đề liên quan đến phế tích này ở một mức độ nào đó, nếu chúng ta có thể tìm được điểm chốt tương ứng, chắc hẳn có thể thoát ra ngoài được.”
Lumen cầm đèn lên, lại nhìn xuống mặt đất, rồi nói: “Chúng ta nên đi về phía trước, hay đi ngược lại về phía sau?”
“Đám người Erkin dường như cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường cho nên mới luôn đi về phía trước.”
Franka trầm ngâm mấy giây, lại nói: “Chúng ta vẫn nên quay trở lại vị trí mà vừa rồi chúng ta bắt đầu tiến vào không gian này, chỉ cách chỗ này vài chục bước chân, cũng không tốn nhiều thời gian.”
“Được.” Lumen đi về phía trung tâm đường hầm.
Rất nhanh, cậu và Franka đứng ở vị trí mà dấu chân của đội tải hàng kia không biết xuất hiện từ nơi nào, và đang cố gắng tiến về phía trước.
Phía trước cũng không có hàng loạt dấu chân.
Đi được vài chục bước, bóng tối chung quanh lại càng dày đặc hơn, trên đường chỉ còn lại dấu chân của Lumen và Franka, nhưng bọn họ vẫn không thể quay trở lại hiện thực.
“Dừng lại,” Franka phất tay phải một cái: “Chúng ta thử quay ngược lại mỏ đá kia, để xem Fernander có tiến vào không gian này hay không.”
Lumen cũng không phản đối.
Điều này cũng có thể giúp bọn họ xác định được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Nương theo ánh sáng màu xanh chiếu từ hai chiếc đèn đất đèn, Lumen và Franka đi theo bước chân của đội tải hàng kia.
Không lâu sau, bọn họ đi tới mỏ đá.
Một bóng đen đứng ở khoảng giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng, quay lưng về phía hai người, Franka vui vẻ kêu lớn: “Fernandez!”
Xem ra gã buôn lậu cũng tiến vào không gian này rồi, cho nên vấn đề chưa chắc đã ở trên người cô và Charles!
Franka vừa dứt lời, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng, cùng lúc đó, Lumen trầm giọng nói: “Không đúng.”
Gã buôn lậu Fernandez vốn có xách theo một chiếc đèn, cho nên hắn không thể cứ đứng yên một chỗ trong bóng tối như vậy được!
Giây tiếp theo, bóng đen kia xoay người lại.
Ánh sáng từ hai chiếc đèn xách trong tay Lumen và Franka hắt lên khuôn mặt chảy đầm đìa máu của đối phương.
Đó là một khuôn mặt đàn ông với mái tóc ngắn màu vàng nhạt, đôi lông mày dày rậm màu nâu sẫm và một đôi mắt màu xanh lam như mặt hồ nước.
Hắn có đôi môi hơi mỏng, tướng mạo bình thường không có gì quá nổi bật, đáy mắt lại ngoan độc, tràn ngập cừu hận không nói nên lời.
Giờ phút này, trên mặt của bóng đen kia dính đầy máu tươi, giống như có thể nhỏ thành giọt bất kỳ lúc nào.
Quả nhiên không phải là Fernandez! Nhưng tại sao Lumen lại cảm thấy người này khá quen nhỉ, cậu vừa đánh giá vừa rút khẩu súng ngắn kẹp bên nách ra.
‘Lạch cạch’ một tiếng, chiếc đèn trong tay Franka văng xuống mặt đất.
Bóng đen kia giống như bị tiếng ‘lạch cạch’ đột ngột và ánh sáng chớp nhoáng lên làm cho hoảng sợ, lập tức lẩn vào chỗ sâu trong bóng tối, biến mất ở cuối con đường nối với mỏ đá này.
“Sao thế?” Lumen nghiêng đầu nhìn Franka.
Franka là người phi phàm ở danh sách 7, là thành viên của một tổ chức bí mật, còn là một chiến sĩ có kinh nghiệm cực phong phú, cô ta không nên có biểu cảm và phản ứng khoa trương đến như vậy!
Franka nhìn chằm chằm vào bóng đêm trong vài giây rồi nói: “Kẻ kia, đó là tôi của trước kia.”
“Là cô trong quá khứ sao, là người đàn ông kia sao?” Lumen nghe xong thì không khỏi hoảng sợ đến sởn tóc gáy.
Cậu trầm giọng nói: “Là cô trước khi uống thuốc Vu nữ sao?”
“Đúng vậy.” Franka khom lưng cầm chiếc đèn của mình lên, vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa nghi hoặc nói: “Tôi đã từng nghĩ rằng trên thế giới này ngoại trừ chính tôi ra thì không ai có thể nhớ rõ khuôn mặt kia nữa, vì sao, vì sao tôi lại nhìn thấy nó ở đây? Liệu nó có thật là tôi không? Chẳng lẽ nó được tạo thành từ chính ký ức của tôi sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể giữ được bất kỳ bí mật nào trong đầu khi ở trong không gian này sao?”
Đây chẳng phải là một chuyện tốt hay sao? Phản ứng đầu tiên của Lumen là vui sướng.
Nếu không gian này có thể phản chiếu ra tất cả ký ức ẩn náu trong tiềm thức của cậu, vậy cậu có thể bước đầu khôi phục lại được chân tướng về thảm họa ở làng Courdouan!
Hắn căn bản không quan tâm không gian này có bị ‘rình mò’ thứ gì đó không nên rình không, bị biến đổi bởi ô nhiễm nghiêm trọng hay là tách một phần từ nơi nào đó hay không.
Lumen cầm đèn và súng lục đi tới đi lui một vòng quanh mỏ đá, nhưng cậu không nhìn thấy bất kỳ bóng đen nào khác, cũng không nhìn thấy thứ gì đó có liên quan đến quá khứ của cậu.
Cậu hơi thất vọng, nói với Franka: “Tôi không tìm thấy tôi của trước kia.”
“Liệu đây là ký ức của tôi hay là tôi của trước kia?”
Franka đề nghị quay trở lại miệng giếng đã đưa bọn họ xuống tầng này, nhân tiện dọc đường đi còn có thể tìm kiếm những bất thường khác để phỏng đoán lai lịch, bản chất của không gian này, từ đó tìm ra được lối thoát khỏi nơi này.
Hai người gần như là sóng vai đi xuyên qua mỏ đá trống rỗng, lần theo dấu chân do đội tải hàng để lại, đi ngược về phía ven khu Đài thiên văn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lumen và Franka gần như đồng thời nhìn thấy một thứ xuất hiện trên mặt đất.
Là từng giọt lại từng giọt máu, thưa thớt và trộn lẫn với dấu chân của đội tải hàng, mang theo cảm giác hỗn loạn nhất định.
“Bắt đầu xuất hiện dị thường rồi sao?” Franka thấp giọng nói.
Lumen gật đầu: “Nếu cứ đi về phía trước, chúng ta có thể gặp được những người này.”
Nói xong, cậu liếc mắt nhìn Franka một cái, bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, hiện tại bọn họ có thể đã không còn là con người nữa.”
Franka nhất thời cười lạnh một tiếng: “Cậu đang dọa tôi sao? Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ sao? Cho dù là thi thể hay là quái vật cũng đều nằm trong dự liệu của tôi. Nhớ kỹ, trên thế giới này, thứ đáng sợ nhất chính là không biết thứ đó là gì.”
Franka vừa dứt lời, ánh sáng màu xanh lam từ chiếc đèn đất đèn hắt lên khiến sắc mặt cô trở nên xanh vàng kia nháy mắt làm cho Lumen ngây ngẩn cả người.
“Cậu còn định dọa tôi sao?” Franka còn chưa dứt lời thì lập tức cảm giác có cái gì nóng rực chảy từ trong mũi ra, tí tách một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Đó là một giọt máu đỏ tươi.