Những đàn ngựa, dê, cừu rong ruổi chạy, đàn ông có nước da ngăm đen đội mũ nỉ, mặc áo choàng thật dày màu đỏ hoặc màu xanh lam, đa phần phụ nữ bản địa mặc váy nhiều lớp với đủ loại màu sắc sặc sỡ mà diễm lệ, đủ loại món ăn được chế biến từ ngô, rất nhiều tòa nhà màu trắng và các cửa hàng bán đồ da thuộc. Ánh mắt của Franka và Jenna nhìn hết bên này sang bên kia, thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng thú vị.
Trong cái gió lạnh thấu xương, Franka đi qua một chiếc xe gỗ được kéo bởi bốn con bò lông rậm, nghiêng đùa nói với Lumen và Jenna:
“Sao hai người không nói chuyện? Hãy nói về phong tục tập quán của người dân nơi đây đi.”
Cứ nhạt nhẽo như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Lumen yên lặng một giây, rồi nói: “Tôi không biết.”
Jenna không khỏi xấu hổ, nói: “Tôi cũng không hiểu.”
Cô từng nghe về truyền thuyết tình yêu của nữ hoàng Pharaon và chuyện các nhà thám hiểm phát hiện ra kho báu trong rừng mưa.
“A.” Franka phất phất tay phải, nói: “Tôi cũng không biết nhiều hơn?”
Không biết nhiều hơn là bao nhiêu? Lumen cũng không truy hỏi mà dẫn hai người bạn đồng hành tới cửa hàng có tên ‘Bí dược cao nguyên’ kia.
Saliente Empaia, ông chủ người Intis mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam viền vàng, liếc mắt một cái đã nhận ra Lumen, dù sao với màu tóc và diện mạo của cậu đều để lại cho người khác ấn tượng khá sâu, hơn nữa, lần gặp trước cũng chỉ cách đó vài ngày.
Salienta liếc mắt đánh giá Franka và Jenna vài lần, sau đó nở nụ cười nhiệt tình nói với Lumen: “Lần này cậu muốn gì?”
Lượng tính linh bị tiêu hao quá lớn khiến cho đầu Lumen đau nhức, cậu vào thẳng vấn đề: “Tro cốt xác ướp thật sự, tôi muốn nhìn thấy xác ướp!”
Ánh mắt của Saliente hơi động, hắn không hỏi vì sao: “Được, tôi dẫn các cậu đi xem.”
Là người bán tro cốt xác ướp lâu năm ông ta biết rõ thứ này không có tác dụng tăng cường ở phương diện kia, mà là do trộn lẫn một vài loại bị dược thật sự có công hiệu để tăng tiền lời.
Nhưng nếu đối phương không hỏi tro cốt xác ướp thật sự có hiệu quả hay không thì ông ta cũng vui vẻ không nhắc tới chuyện này.
Lại nói, hắn hoài nghi một nam hai nữ này muốn mua cả một xác ướp, vận chuyển bán lại để thu lợi nhuận, đây chính là món lời lớn.
Saliente tạm thời đóng cửa hàng, dẫn Lumen, Franka và Jenna tới kho hàng ở phía sau chất đầy thảo dược thông thường, men theo cầu thang hẹp dẫn xuống cánh cửa của tầng hầm ngầm.
Hắn xoay người lại, nhìn mấy người Lumen, xác nhận lại một lần nữa: “Các cậu có thật sự muốn xem không?”
Đây không phải là chột dạ mà càng giống lời nhắc nhở hơn.
“Đương nhiên.” Lumen không do dự trả lời.
Vừa nói, đồng thời ánh mắt của cậu nhìn về phía cánh cửa gỗ tối đen của tầng hầm ngầm.
Nơi đó có mấy cái ký hiệu thần bí mà vặn vẹo được vẽ bằng mực màu trắng và xanh lục.
Bọn chúng, có cái giống đầu lâu xương sọ được vẽ đơn giản hóa, có cái lại giống dây leo quấn quanh cánh tay, có cái lại giống tổ hợp tam giác ngược.
Xung quanh những ký hiệu này, còn có đường mỏng cùng màu kéo dài ra bốn phương tám hướng, chui vào vách tường, mặt đất và trần nhà.
Đợi Saliente lấy một chiếc chìa khóa được đúc từ vàng, đi về phía trước vài bước, chuẩn bị mở cửa Franka nhỏ giọng, nói với Lumen và Jenna: “Những ký hiệu thần bí học này giống như thuộc lĩnh vực tử vong vậy.”
“Chúng nó có ý nghĩa gì?” Jenna không hiểu hỏi.
Franka lắc đầu:
“Tôi cũng không biết, thông thường thì đây là một phần của nghi thức ma pháp nào đó, nhưng không có sức mạnh nguồn nên nghi thức ma pháp không có khả năng phát huy tác dụng.”
“Theo tôi được biết, giáo đường lớn của các giáo hội chính thần hoặc ít hoặc nhiều đều có loại sắp đặt như thế này, mà việc các tín đồ đi cầu nguyện hàng ngày chính là thứ giúp cho nghi thức ma pháp luôn luôn vận chuyển, mỗi người bọn họ kính dâng lên một chút tính linh và tinh thần, tuy không nhiều nhưng tích lũy lại cũng đủ.”
“Có lẽ nơi này có nguồn sức mạnh duy trì nghi thức ma pháp.” Lumen cười nói với Franka: “Như vậy cô nên vui mừng mới phải, từ góc độ này cho thấy nơi này có thể có xác ướp thật sự.”
Franka thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: “Nơi này chắc hẳn không tràn lan hàng giả như ở Trier đâu.”
Cô hơi khó hiểu hỏi: “Vì sao cậu nhất định phải lôi kéo chúng tôi đi xem xác ướp thật sự vây? Tôi có thể trực tiếp dùng thuật bói toán xem tro cốt xác ướp đó có phải hàng thật hay không mà.”
“Đi mở mang kiến thức một chút.” Lumen đúng lý hợp tình trả lời.
Không đợi Franka chửi bậy, cậu lại bổ sung thêm một câu:
“Nếu tôi hỏi mua tro cốt xác ướp, rất có thể hắn sẽ đưa hàng giả ra, đến lúc đó, sau khi cô bói toán ra kết quả, cô nói tôi nên đập vỡ tủ kính của hắn hay là đánh cho hắn một trận đây? Đánh đánh giết giết nhiều không tốt đâu.”
Lumen dùng một câu mà Aurore thường xuyên nói.
Đương nhiên, cậu không đề cập đến tác động tiêu cực mà ba khế ước mang lại: ‘Bàn tay bị chặt đứt phù thũng mưng mủ’ khiến cho cậu muốn bóp nát cổ đối phương, ‘Bọ ngựa mặt người’ khiến cho cậu càng thống hận những kẻ nói xấu người vô tội hơn trước kia, mà ‘Cái bóng mặc áo giáp’ đôi lúc lại khiến cho cậu cảm thấy cuộc sống bị giam cầm, luôn có xúc động muốn xông trái đụng phải với ý đồ phá bỏ trói buộc.
Có thể do người chứng kiến là ngài ‘Kẻ Khờ’ cũng có thể là lợi ích từ việc ‘Hối lộ’ nên mức độ của ba tác động tiêu cực này tương đối nhỏ, nằm trong khả năng có thể khống chế được nếu Lumen tập trung tinh thần, nhưng bọn chúng lại được kết hợp cùng một chỗ nên đôi khi vẫn khiến cho cậu nảy sinh ý tưởng tùy hứng.
Franka và Jenna đồng thời phát ra âm thanh khinh thường.
Chỉ có ‘Thợ săn’ mới thích đánh đánh giết giết thôi!
Lúc này, sau một hồi loay hoay, lúc thì vặn trái, khi thì vặn phải, cuối cùng Saliente cũng mở được cánh cửa số màu đen với những ký hiệu thần bí kia.
Lumen lập tức nhìn thấy những ngọn đèn được khảm trên tường của hành lang dẫn xuống tầng hầm ngầm, chúng tựa hồ chưa bao giờ tắt.
Trong ánh lửa nhuốm chút màu xanh lục lạnh lẽo nhẹ nhàng lay động, mấy người Franka đi theo ông chủ cửa hàng bí dược, Saliente đi vào lối hành lang nhỏ sau cánh cửa.
Nơi này rõ ràng được chiếu sáng nhưng lại khiến cho bọn họ có cảm giác như bước từng bước tiến sâu vào bóng tối.
Nhiệt độ không khí ở địa phương này vốn đã rất lạnh lại giống như đột nhiên bị giảm đi vài độ.
Saliente đi về phía trước bảy tám thước, đi lướt qua một cánh cửa bằng đá xám trắng đóng chặt, đứng trước một gian phòng nằm ở đoạn giữa lối hành lang nhỏ.
Trên cánh cửa đá đó và trên vách tường xung quanh đều được miêu tả những ký hiệu giống với ở lối vào tầng hầm ngầm.
Saliente đẩy cánh cửa đá trước mặt ra, một ngôi mộ loại nhỏ xuất hiện trước mắt mấy người Lumen:
Một quan tài bằng đá hình người rất kỳ lạ với đáy vàng và phần thân được sơn màu sắc rực rỡ, lẳng lẽ đặt ở vị trí trung tâm của ngôi mộ.
“Đây là xác ướp có niên đại trước thế kỷ thứ năm.”
Saliente vừa giới thiệu vừa tới gần quan tài đá, đẩy nắp quan tài ra.
“Hắn giống như không sợ chúng ta cướp luôn xác ướp ở chỗ này vậy.” Lumen nhỏ giọng nói thầm một câu.
Franka thấp giọng cười nói: “Có thể hắn chỉ đơn thuần là xem thường chúng ta thôi.”
Jenna không tham gia cuộc trao đổi của hai người bọn họ, cô vừa tò mò lại sợ hãi đưa mắt nhìn vào bên trong quan tài đá đáy vàng kia.
Trong đó là một thi thể được bọc trong một lớp vải màu nâu vàng, miệng của nó hơi mở ra, hai hốc mắt chỉ còn là hai cái lỗ sâu hoắm, bề mặt ngoài giống như có dấu vết từng được thoa dầu mỡ.
Bởi vì đang ở nơi đất khách quê người nên Franka cũng không kiêng nể, cô lập tức lấy một chiếc gương ra, bắt đầu bói toán ngay trước mặt Saliente.
Ánh mắt của Saliente hơi đổi, lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, giống như đã nhìn thấy loại chuyện này rất nhiều lần rồi.
Không lâu sau, môt giọng nói già nua mang theo tiếng nước truyền ra từ trong mặt gương của Franka:
“Là xác ướp thật nhưng không phải xác ướp cổ đại.”
Franka lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Saliente, ông chủ của của hàng bí dược.
Saliente xấu hổ cười nói:
“Vừa rồi tôi có nói dối, đây không phải xác ướp có niên đại từ trước thế kỷ thứ năm. Trên thực tế, hai tuần trước nó mới được chế tạo và đưa đến nơi này, nhưng cho dù thế nào thì nó cũng đã được trải qua quá trình xác ướp hoàn chỉnh và tiêu chuẩn, điểm khác biệt duy nhất là thời gian đặt trong lăng mộ không đủ lâu như xác ướp cổ đại.”
Xác ướp ‘Cổ đại’ mới được chế tạo từ hai tuần trước sau? Lumen nhìn chằm chằm Saliente, thản nhiên hỏi:
“Các anh săn người sống, dùng để làm xác ướp sao?”
Saliente khẽ lắc đầu:
“Không cần thiết phải làm như vậy, ở Nam đại lục này, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, bỏ ra chút tiền là có thể mua được thi thể khá tươi mới. Chi phí thuê người đi săn giết rất đắt, chi bằng từ mình làm thì chỉ tốn mỗi thời gian thôi.”
Hắn chủ động phân tích mặt lợi, mặt hại của những phương án khác nhau.
Nghe ông chủ cửa hàng bí dược giải thích xong, Jenna lại có một cảm giác hoàn toàn khác khi nhìn lại xác ướp kia:
Đó là một người mới chết không lâu.
Mà thi thể của hắn bị đặt ở chỗ này, biến thành một món hàng.
Tuy thời gian ướp xác chỉ có hai tuần nhưng vẫn có thể dùng được, vẫn có thể dùng làm nguyên liệu phụ trợ, nhưng Franka lại hy vọng có thể tìm được thứ càng tốt hơn.
Cô thở dài, rời tầm mắt khỏi xác ướp còn mới kia, hỏi Saliente:
“Còn xác ướp lâu hơn không?”
Saliente ‘à’ một tiếng, vài giây sau mới cẩn thận hỏi lại: “Năm trước có được không?”
Đây là xác ướp ‘lâu đời’ nhất trong tầng hầm này rồi.
Franka bất đắc dĩ thở dài: “Cũng được.”
Saliente hơi thất vọng dẫn ba người sang một ngôi mộ khác.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng mấy người Lumen muốn mua cả cái xác ướp nên mới dẫn đối phương đi xem một cái nguyên vẹn chứ, mà hiện tại xem ra, đối phương chỉ muốn một phần trong đó.
Xác ướp màu vàng nâu lâu đời hơn kia đã không còn nguyên vẹn, không chỉ không còn các bộ phận ở phần dưới thân thể, mà ngay cả phần bụng ngực cũng để lại một đống lỗ hổng dữ tợn.
Đợi Franka bói toán xác nhận thật giả xong, Saliente hỏi bằng giọng điệu không còn nhiệt tình như lúc trước nữa: “Cần bao nhiêu?”
“50 gram.” Franka dự định dự trữ một ít.
Saliente tính toán một chút rồi nói:
“500 đồng Fil.”
Franka lập tức thanh toán tiền, nhìn Saliente không biết lấy từ chỗ nào ra một cây búa sắt và một thanh đao ngắn, dùng cả búa và đao để cứa, đập giống như khai thác đá, cắt đứt non nửa cánh tay của xác ướp kia.
Jenna nhìn thấy vậy thì sợ ngây người, đối với cô mà nói, hành vi này thật sự rất tàn bạo và đẫm máu.
Cô đã từng chứng kiến các băng đảng xã hội đen chiến đấu một mất một còn, cũng từng tự tay giết người nhưng chưa bao giờ thấy ai coi thân thể của con người như một món hàng hóa rẻ tiền.
Franka âm thầm thở dài, cưỡng ép đủ loại cảm xúc của mình xuống đáy lòng.
Đây là sự tàn khốc của thế giới siêu phàm và hệ thống ma dược, nhưng nó còn tốt đẹp chán so với ‘Ban ân’.
Sau khi nhận non nửa cánh tay của xác ướp kia, Franka dẫn theo Jenna, lặng lẽ rời khỏi ngôi mộ kia, Lumen và Saliente cùng đi ở phía sau.
Bọn họ còn chưa quay trở lại đầy ba thước thì toàn bộ ánh lửa đèn dầu trong lối hành lang này đều đồng thời co lại, ánh sáng trở nên yếu ớt đến cực điểm.
Saliente ngạc nhiên nghiêng đầu, sắc mặt liên tục thay đổi.