Bên trong tầng hầm của số 19 phố Scheer, khu đường Shade.
Tuy rằng toàn bộ khuôn mặt của ngài K hoàn toàn bị che khuất trong chiếc mũ thật lớn nhưng từ ánh mắt của hắn, Lumen vẫn cảm giác được sự thưởng thức và ghi nhận của hắn.
Ngài K đứng sau chiếc ghế bành màu đỏ, chỉ vào chiếc bàn gỗ hẹp ở cạnh tường, nói:
“Cậu tự chọn đi, dựa theo tiêu chuẩn của các giáo hội, tất cả đều là vật phẩm phong ấn cấp 2, đặc điểm rõ ràng nhưng ẩn chứa tác động tiêu cực khá nguy hiểm, nhưng đều có biện pháp giải quyết, có thể lợi dụng ở mức độ nhất định.”
Nhìn theo tay phải của ngài K, Lumen thấy ba món đồ vật được đặt trên mặt bàn gỗ hẹp:
Một cái là hộp gỗ tinh xảo và được khảm ruby, ngọc lục bảo, mã não, một cái là ống cao su mềm nhìn như ống tiêm, cái còn lại là bình miệng rộng, bên trong đựng đầy thứ chất lỏng màu xanh biếc huyền ảo, dưới đáy bình là một vật phẩm màu vàng.
Ngài K bước tới bên cạnh chiếc bàn gỗ, cầm lấy cái hộp gỗ được khảm rất nhiều đá quý kia, mở nó ra.
Bên trong là một chiếc mặt nạ bằng da mềm mại và cực mỏng, khi ngài K nhấc nó lên và mở rộng ra, trên gương mặt của nó nổi bật lên ba vệt màu hồng, vàng và trắng vòng quanh mặt nạ.
Không biết vì sao, lúc vừa nhìn thấy khuôn mặt này, cảm xúc của Lumen lập tức sụt giảm, một cỗ bi thương dâng lên.
“Nó gọi là ‘Mặt nạ thằng hề’,” Ngài K cất giọng nói khàn khàn, bắt đầu giới thiệu, “Sau khi đeo nó lên mặt, cậu có thể tạo thế thân thông qua hình nhân bằng giấy, có thể đốt cháy những vật dễ cháy trong vòng năm mươi thước, cũng có thể nhảy vào trong lửa, có thể chuyển hóa, di dời vết thương trên cơ thể mình, hóa vết thương trí mạng thành vết thương nhẹ, nhưng một vết thương chỉ có thể di dời một lần.”
“Nó còn có thể dung hợp với gương mặt của cậu, thay đổi diện mạo của cậu, điều này không nằm trong tầm kiểm soát của cậu nhưng nó mang đến cho cậu khả năng khống chế biểu cảm rất mạnh và năng lực dự cảm cực kỳ nhạy bén trong một khoảng thời gian ngắn.
“Nó cần được đặt trong vật chứa có giá trị rất cao, nếu không nó sẽ liên tục mang lại cảm xúc bi thương, thống khổ và uể oải tới người xung quanh, khiến cho tinh thần của người bị ảnh hưởng dần trở nên bất thường, dẫn đến sụp đổ, điều này đối với người phi phàm mà nói, thường có nghĩa là mất khống chế.”
“Dựa vào nguyên nhân này, thời gian mỗi lần đeo nó cũng không thể vượt qua mười phút, đồng thời, mỗi tuần cậu phải mang nó đi ‘xem’ hài kịch một lần, nếu không trong lúc cậu sử dụng nó, nó sẽ cố gắng thay thế cậu, trở thành gương mặt của chính cậu.”
Di dời vết thương sao… Đây là vật phẩm phong ấn trên con đường ‘Nhà bói toán’, tương đương với danh sách của tiểu thư Leah của cục 8, hoặc là cao hơn một chút? Kết hợp với những gì mình từng trải qua, Lumen nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Cậu cảm thấy ‘Mặt nạ thằng hề’ thật sự rất thích hợp với mình, năng lực nhảy vào trong lửa rất xứng với ‘Kẻ phóng hỏa’, thực lực cũng có thể tăng lên rõ rệt.
Cậu cũng rất cần dùng năng lực thay đổi diện mạo nhưng vấn đề là chỉ có thể sử dụng nó trong mười phút, về bản chất thì cái đó không khác gì ‘Mắt kính nhìn trộm bí ẩn’, nhưng thuận tiện hơn.
Mặt khác, chỉ cần riêng năng lực người giấy thế thân và di dời vết thương đã có thể tăng chỉ số sinh tồn của cậu lên rất nhiều, nhưng cho dù là đối phó với ‘Xác sống’ hay là ‘Oan hồn’, kể cả ‘Ác ma’, ‘Sứ đồ dục vọng’, thì năng lực này đều khuyết thiếu hẳn tính công kích.
Mà ảnh hưởng đến cảm xúc chính là điều mà hiện tại Lumen cực kỳ kiêng kị, vấn đề tâm lý của cậu tuy đang trong giai đoạn chữa khỏi nhưng ngọn lửa đau khổ không thực sự bị dập tắt, vẫn luôn là mối tiềm tàng trong lòng cậu, nếu lại bị cảm xúc suy sụp này làm cho tinh thần cậu bùng nổ thì Termiporus nhất định sẽ cười ha ha.
Trong lúc Lumen suy nghĩ, ngài K đã thả ‘Mặt nạ thằng hề’ vào trong cái hộp gỗ tinh xảo kia, cầm ống cao su mềm lên, cấu tạo của ống tiêm này gồm có ống xi lanh bằng thủy tinh và kim tiêm bằng kim loại.
Lúc này, bên trong ống tiêm chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ tươi, giống như vừa mới rút máu từ trong cơ thể con người ra.
Ngài K nhẹ nhàng lắc lắc ống tiêm kia nói:
“Nó gọi là ‘Nguyên huyết’, chỉ cần tiêm thứ này vào trong cơ thể, nó có thể giúp cậu hoàn toàn kiểm soát được máu thịt của cơ thể mình và không cần duy trì hình thái con người trong một khoảng thời gian ngắn, như vậy cậu không còn điểm yếu nữa, hơn nữa còn có thể bao vây mục tiêu, ăn mòn thân thể hắn, thẩm thấu vào máu thịt của hắn, giết chết hắn từ bên trong.
“Đồng thời, cậu có thể biến thành cái bóng của chính mình để dung hợp với bóng tối xung quanh, từ đó có thể bí mật truy sát kẻ địch, tránh né được những kiểm tra thông thường.
“Mỗi lần tiêm nó vào trong cơ thể sẽ giúp cậu càng tiến gần tới chúa của chúng ta hơn, càng tiến gần dáng vẻ nguyên thủy nhất của con người từ thuở sơ khai, đây là điều mà những người khác và sinh vật khác không thể thừa nhận được.
Theo số lần tiêm tăng lên, cơ thể của bọn họ sẽ dần tan rã, cuối cùng không thể khôi phục được hình thái ban đầu, linh hồn của bọn họ sẽ bị bóng tối bao phủ, sẽ luôn thèm khát máu thịt, sa đọa vào hắc ám, cho đến khi biến thành quái vật không có lý trí.
Nhưng cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu thành kính tín ngưỡng chúa tể của chúng ta, thời thời khắc khắc phải luôn cầu nguyện ngài thì thân thể và linh hồn của cậu sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn cả.
“Trước kia tôi cũng từng tiêm thứ này vào người vài lần, hiện tại chẳng phải vẫn rất bình thường đấy thôi?”
Tôi không thấy là anh bình thường đấy… Đặc tính ăn mòn máu thịt này dường như có thể dùng để đối phó với ‘Xác sống’… Lumen hoàn toàn không bị thuyết phục chút nào.
Hơn nữa, cậu căn bản không thành kính vị ‘Tạo vật chủ chân thật’ kia, bình thường sẽ luôn lợi dùng ám thị tâm lý để phong ấn trí nhớ về tôn danh của vị đó và hoàn toàn không cầu nguyện.
“Nếu không tiêm thứ này vào người, mà chỉ mang theo bên mình thì ngoại trừ việc khiến cho cậu thèm khát máu thịt ra thì không có ảnh hưởng nào khác.”
Ngài K đặt ống tiêm chứa ‘Nguyên huyết’ xuống, nhấc cái bình miệng rộng đựng đầy thứ chất lỏng xanh biếc huyền ảo bên trong.
Sau đó, hắn nhúng bàn tay phải trắng bệch đến mức giống như bị bệnh kia vào trong bình, lấy chiếc ghim cài ngực áo bằng vàng điêu khắc hình hoa kim tước từ trong chất lỏng xanh biếc huyền ảo nồng mùi rượu kia ra: “Nó gọi là ‘Thể diện’.
“Sau khi đeo nó lên, cậu có thể nhạy bén phát hiện ra điểm yếu của mục tiêu, có thể hoàn thành ‘hối lộ’ bằng cách đưa cho hắn một vật phẩm mang tính tượng trưng, làm suy yếu công kích, phòng ngự hoặc khống chế của hắn nhắm vào cậu ở biên độ rất lớn.
“Ngoài ra, cậu còn có thể ‘vặn vẹo’ ngôn ngữ, hành động và ý đồ của mục tiêu, ‘vặn vẹo’ hàm nghĩa của từng hành động của bản thân hoặc của bất kỳ người nào khác, sắp xếp hoàn cảnh có lợi cho bản thân ở một mức độ nhất định.”
Dùng cách ‘hối lộ’ để làm suy yếu công kích, phòng ngự hoặc khống chế của mục tiêu sao… Năng lực này lại càng thích hợp hơn và đều có thể dùng để đối phó với ‘Xác sống’, ‘Ác ma’ hay là người phi phàm khác. Năng lực sau là ‘vặn vẹo’, nếu biết cách sử dụng thì rất có lợi. Đầu óc Lumen khẽ động, cậu cảm thấy đây chính là thứ mà mình muốn có được.
Tiếp theo còn phải xem bản thân có thể chịu được tác động tiêu cực của nó hay không.
Ngài K tiếp tục nói:
“Bình thường nó phải được ngâm trong rượu mạnh có độ cồn trên 45 độ, nếu không rất dễ bị người phi phàm phía chính phủ hoặc thế lực khác phát hiện ra và tóm được.
“Cậu không thể đeo nó quá mười lăm phút, mà trong một giờ đồng hồ sau đó, cậu sẽ trở thành kẻ bị người khác ghét bỏ và ghê tởm, tốt hơn hết không nên ra ngoài, mà hãy kiên nhẫn chờ tác động tiêu cực biến mất.”
Làm gì có ‘Thợ săn’ nào không bị người ghét bỏ và ghê tởm chứ? Mà việc một khách quen lâu năm của quán rượu luôn mang theo hai ba bình rượu mạnh trên người cũng rất bình thường.
Đôi khi còn có thể lợi dụng đặc tính này để ‘câu’ các thế lực xung quanh, và nó chính là một phần của cái bẫy hoàn hảo. Lumen nhanh chóng đưa ra quyết định, mở miệng kiên quyết nói: “Tôi muốn lấy ‘Thể diện’.
Trước mắt, vấn đề duy nhất là, món vật phẩm phong ấn này có thể kết hợp với ‘Nhánh cây bóng tối’ để tạo ra được một vật phẩm thần kỳ có đủ đặc tính của cả hai hay không.
Ngài K cũng không khuyên hay nhắc nhở gì, hoàn toàn tôn trọng nguyện vọng cá nhân của đối phương.
Hắn thả ghim cài ngực áo ‘Thể diện’ vào trong bình rượu miệng rộng, đậy nắp lại, ném nó cho Lumen.
Lumen nhanh tay lẹ mắt tiếp được nó, trong lòng âm thầm mắng: “Nếu thân thủ của tôi không tốt, không tiếp được thì cái bình này vỡ nát rồi thì phải làm sao đây?
“Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó chúng ta phải tự chạy trốn trước khi người phi phàm phía chính phủ đuổi tới đây sao?”
Lumen cầm cái bình dường như bên trong đựng rượu ngải cứu mạnh, cố ý nói: “Tôi có chuyện cần phải báo cáo.”
Cậu thuật lại toàn bộ chuyện ‘Người sói’ xong, cuối cùng nói:
“Chẳng phải ‘Trường phái hoa hồng’ liên tục bị tấn công sao, vì sao vẫn còn kiêu ngạo như vậy? Tôi nghe nói bọn họ vẫn còn tín ngưỡng Tà thần ‘Dục vọng mẫu thụ’.”
Ánh mắt của ngài K nhìn Lumen dường như trở nên lạnh lẽo hơn, giọng nói mang cảm giác áp lực giống như tiếng kim loại chà xát vào nhau: “Quả thật đám tín đồ Tà thần càng ngày càng làm càn.”
“Nếu thần linh nào đó không gánh vác nổi trách nhiệm nặng như vậy, vậy thì nhóm chúng ta sẽ chia sẻ giúp bọn họ.”
Lumen cảm nhận được rõ ràng lửa giận của ngài K là do mình châm ngòi, bởi vì ma dược ‘Kẻ phóng hỏa’ của cậu có dấu hiệu được tiêu hóa.
Cậu tạm biệt ngài K, xoay người đi ra khỏi tầng hầm, nhắm mắt đi trong lối hành lang nhỏ.
Nhờ thí nghiệm lần này, kết hợp với ngọn lửa trong lòng cậu khi bản thân thăng cấp thành ‘Kẻ phóng hỏa’, những gì mà Flanka đã nói, cộng thêm đủ loại tình huống mà lúc trước cậu quan sát ở khu chợ và biểu hiện của người Lapus ở Nam địa lục, cậu tổng kết ra quy tắc sắm vai thứ nhất của ‘Kẻ phóng hỏa’:
‘Kẻ phóng hỏa’ không chỉ thiêu cháy vật chất, mà còn cả linh hồn và xã hội.
…
Bên trong phòng 207, khách sạn Kim Kê, khu chợ.
Lumen nhìn bình rượu mạnh màu xanh biếc kia, trong lòng vừa tính toán sẽ mua mấy bình rượu quân dụng để thay thế, tránh việc bình rượu bị vỡ trong quá trình chiến đấu, vừa đưa ra quyết định cuối cùng:
Cậu sẽ dùng đặc tính phi phàm ‘Người may mắn’ kết hợp với ‘Nhánh cây bóng tối’ để chế tác thành vật phẩm thần kỳ.
Cậu cảm thấy năng lực của ‘Thể diện’ không quá phù hợp với ‘Nhánh cây bóng tối’, hơn nữa bản thân cậu cũng có thể chịu được tác động tiêu cực của nó, hiệu quả của vật phẩm phong ấn này cũng không tệ, hoàn toàn có thể sử dụng một mình.
Lumen không chần chừ, bắt đầu viết thư, nhờ tiểu thư ‘Ma thuật sư’ giúp mình tìm kiếm ‘Thợ thủ công’ cấp bậc bán thần.
Sau đó, cậu đi tới căn phòng an toàn ở phố White Coat, triệu hồi tín sứ tới, mang cả bức thư cùng với ‘Nhánh cây bóng tối, đặc tính phi phàm ‘Người may mắn’ tới cho vị nắm giữ lá bài Major Arcana kia.
Không lâu sau, Lumen thấy tín sứ hình dáng ‘Con rối’ xuất hiện ở khoảng không phía trên bàn học và ném một chồng giấy thật dày xuống mặt bàn.
Rầm!
Cái bàn phát ra âm thanh như bị vật nặng đập lên.
Lumen đứng dậy, phát hiện phía trên cùng của chồng giấy kia là lá thư hồi âm:
“Không thành vấn đề, tôi sẽ liên lạc giúp cậu, việc này cần chút thời gian, việc chế tác vật phẩm cũng vậy, nếu cậu không phản đối, tôi sẽ thêm một điều kiện nữa là thành phẩm cuối cùng phải dễ mang theo.”
“Ngoài ra, tôi xem thiên tượng ban đêm, cảm giác cậu sắp tiêu hóa được bước đầu của ma dược ‘Kẻ phóng hỏa’, có thể thừa nhận được ban ân mới của túc mệnh, đây là tài liệu về một số sinh vật trong thế giới linh hồn, cậu có thể nghiên cứu trước, đến lúc đó xem ký kết khế ước và mượn năng lực của sinh vật nào.”
Cô ‘Ma thuật sư’ còn có khả năng chiêm tinh sao? Kết quả rất chính xác.
Lumen liếc nhìn chồng giấy thật dày kia, nhất thời đầu óc có cảm giác choáng váng.
Sau khi tổng kết ra quy tắc sắm vai đầu tiên của ‘Kẻ phóng hỏa’, cậu chỉ biết mình cách bước đầu tiêu hóa không còn xa nữa.