Tại quán cà phê trên lầu hai của vũ trường Breeze, Lumen vừa mới ăn cơm trưa xong, lại một lần nữa nhìn thấy Flanka trong một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò nhạt màu và đi đôi giày màu đỏ.
Lúc này đây, vẻ mặt của Flanka vô cùng nghiêm trọng, khiến cho đám côn đồ xã hội đen như Louis và Sakota đều cảm thấy bất an, sợ đối phương là tới gây phiền toái.
Lumen đứng lên, dùng ánh mắt ra hiệu để hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Flanka chậm rãi thở hắt ra, nói: “Mẹ của Jenna đã qua đời.”
Lumen hơi sựng người lại, giống như lại nhìn thấy kẻ điên Flemish treo cổ tự tử trên khung cửa sổ và thi thể lở loét, thối rữa của Ruhr, đôi mắt cậu hơi nheo lại, hai bàn tay bất giác nắm chặt, vài giây sau mới hỏi: “Là do bệnh tình chuyển xấu sao?”
“Không phải.” Flanka lắc đầu: “Là tự sát.”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của Lumen, cô thở dài giải thích:
“Tối hôm qua lúc tôi đến tìm Jenna, bởi vì lo lắng cô ấy cậy mạnh, không muốn nói cho tôi biết những khó khăn của cô ấy để tìm kiếm sự giúp đỡ của chúng ta, cho nên mới đặc biệt xuống tầng một làm quen với bác sĩ chủ trì và các y tá phụ trách phòng bệnh, mời họ uống cà phê, ăn bánh ngọt và nhờ họ lưu tâm tới mẹ của Jenna, nếu có chuyện gì thì lập tức phải mướn người đến tìm tôi, tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí tương ứng.”
“Bọn họ nó, đại khái sau khi mẹ Jenna biết chi phí phải trả cho mấy tháng điều trị ở bệnh viện thì bà ấy thừa dịp Jenna đi tới nhà ăn và Julian đi tìm bác sĩ mà nhảy từ lầu sáu xuống. Ôi, thân thể của bà ấy vốn đã rất kém, nên đã mất ngay lúc đó.”
Lumen yên lặng một hồi lâu, đột nhiên đè tay lên ngực trái, dùng giọng trào phúng, cười nói: “Chẳng lẽ đây là số mệnh đã định trước sao?”
Flanka không thể trả lời.
Một giờ chiều, Lumen và Flanka chạy tới bệnh viện Holy Palace, được một y tá mà Flanka cố ý làm quen dẫn tới phòng an ủi người đã khuất ở tầng một của tòa nhà. Nói là phòng an ủi người đã khuất, thực tế đây là nơi người chết nằm lại để chờ đợi tịnh hóa.
Anh trai của Jenna là Julian đang ngồi xổm trước cửa, hai tay ôm đầu, thống khố nhìn bức tường sơn màu xanh da trời ở phía đối diện.
Flanka đi tới gần, nhỏ giọng hỏi: “Dì và Jenna đang ở bên trong sao?”
Julian chậm rãi gật đầu, đau đớn lẩm bẩm: “Đáng lẽ lúc ấy tôi không nên để bà ấy ở lại một mình trong phòng bệnh… Tôi không nên để cho bà ấy ở lại một mình trong phòng bệnh…”
Flanka không biết phải an ủi đối phương như thế nào, chỉ có thể thầm than một tiếng, sau đó đi qua bên cạnh Julian, bước vào phòng an ủi người đã khuất.
Thi thể của Elodie được đặt trên một chiếc giường đơn màu trắng và được phủ một tấm vải bố trắng xóa, máu trên người bà ấy đã được lau rửa sạch sẽ, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền. Jenna yên lặng ngồi trên một chiếc ghế tròn nhỏ ở đối diện, ngơ ngác nhìn thi thể mẹ mình, đôi mắt trống rỗng như như đã mắt đi một phần linh hồn.
Flanka đau lòng lại lo lắng gọi một tiếng nhưng Jenna không nghe thấy cũng không trả lời, giống như cô ấy đã giam mình trong một thế giới khác.
Lumen kéo một chiếc ghế khác, ngồi xuống bên cạnh Jenna, ánh mắt cùng nhìn về phía thi thể của Elodie.
Vài giây sau, cậu thấp giọng nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này, bởi vì cách đây không lâu, tôi cũng đã mất người thân, đó là người quan trọng nhất đối với tôi.”
Jenna cũng không đáp lại, tựa như biến thành một pho tượng. Ánh mắt của Lumen và cô cùng nhìn về một phía, cậu tiếp tục nói: “Nhưng cô cần phải biết, bi kịch này là do ai tạo thành. Là lỗi của cô sao, là lỗi của mẹ cô sao, là lỗi của anh trai cô sao?
Không, mẹ con cô đều không sai. Lúc phải đối mặt với tai nạn ngoài ý muốn, đối mặt với nợ nần, gia đình cô lựa chọn tự dựa vào bản thân, cho dù mệt nhọc, đau khổ nhưng vẫn nỗ lực để đổi lấy một một cuộc sống mới, bằng đấy năm trôi qua, rốt cuộc cũng dần thoát khỏi cảnh khó khăn bủa vây, như vậy có sai không?
Không sai. Lần này, anh em cô không lựa chọn vứt bỏ người thân mà cố gắng tìm kiếm phương án giải quyết, như vậy có sai không?
Không sai. Cô không giấu diếm mà nói thẳng cho mẹ cô biết quá trình điều trị, tiền viện phí, và nguồn gốc của số tiền đó, như vậy có sai không?
Không sai. Chuyện này căn bản không thể giấu diếm. Mẹ của cô yêu thương anh em cô, bà ấy không hy vọng anh em cô tiếp tục một vòng lặp cuộc sống vất vả như mấy năm trước nữa, muốn anh em cô bước đi trong ánh sáng mà không phải lầm lũi trong bóng tối nữa, như vậy có sai không?
Không sai. Vậy người sai là ai? Là chủ nhà máy liên tục kháng án, trì hoãn việc chi trả tiền bồi thường tai nạn, khiến cho gia đình cô phải sống cuộc sống áp lực, vất vả nhiều năm qua. Là luật bảo hộ hành vi này của bọn họ. Là tên Bono Goodwell không màng tới nguyên tắc an toàn lao động, không thay mới máy móc cũ nát.
Nếu như người nghèo tuyệt vọng vì tiện viện phí thì chính quốc hội và chính phủ là nguồn dung túng và gây ra tất cả những điều này.”
Vẻ mặt của Jenna rốt cuộc cũng có biến hóa nhất định, cảm xúc thống khổ dần xuất hiện trong đôi mắt trống rỗng và khuôn mặt đờ đẫn của cô.
Lumen nghiêng đầu nhìn ra cửa, trầm giọng nói: “Tôi có thể nói cho cô biết một chuyện, vụ nổ nhà máy hóa chất Goodwell dẫn đến bi kịch của mẹ cô, có lẽ không phải là tai nạn ngoài ý muốn.”
Jenna theo bản năng quay người nhìn về phía Lumen và Flanka. Lumen lại chuyển tầm mắt nhìn về phía thi thể của Elodie: “Đó có lẽ là một vụ giết người nhằm phục vụ cho nghi thức hiến tế Tà thần. Kẻ được Tà thần cường đại sủng ái đánh giá vị nghị viên đáng kính của chúng ta là một người đủ giác ngộ, đám người xung quanh hắn, mỗi tên đều là tín đồ Tà thần, kể cả trợ lý thư ký Tybalt Jacques có năng lực lây truyền bệnh tật giết người vô tội kia.
Buổi sáng ngày hôm qua, Bono Goodwell có đến văn phòng nghị viên mà tới chiều tối cùng ngày, nhà máy hóa chất của hắn bị nổ. Thời điểm tôi hóa trang thành Bono Goodwell đến gặp Tybalt Jacques, hắn nói một câu rằng tổ chức suy thoái đương nhiên sẽ xuất hiện vấn đề, điều này làm cho tôi càng thêm tin tưởng vụ nổ ở nhà máy hóa chất là những gì mà bọn chúng muốn nhìn thấy, thậm chí trực tiếp gây ra, và vì mục đích gì thì tôi chưa rõ.
Cô có tức giận không? Có hận thù không? Cô có cam tâm không? Cô định ngồi đây nhìn hung thủ giết chết mẹ cô, giết chết hạnh phúc của cô mở tiệc, uống rượu vang và khiến nhiều gia đình khác tan vỡ hay sao?”
Vẻ mặt của Jenna mơ hồ trở nên vặn vẹo, tựa như nội tâm bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Cuối cùng, cô ôm mặt, khóc rống lên: “Nhưng mẹ tôi, mẹ tôi đã không thể sống lại được.”
Flanka ngồi xổm trước mắt cô, ôm lấy cô, vừa để mặc cho cô khóc vừa khuyên bảo: “Điều mà mẹ em muốn nhìn thấy nhất chính là em và anh trai em có một cuộc sống mới, không còn phải sống trong cảnh nợ nần nữa.
Bà ấy muốn nhìn thấy em trở thành một diễn viên nhạc kịch xuất sắc, muốn nhìn thấy anh trai em nắm vững được kỹ thuật nhất định để thoát khỏi những hạn chế của công nhân bình thường, muốn nhìn thấy hai anh em em sống thật tốt, em nhẫn tâm để bà ấy phải thất vọng sao?”
Jenna khóc rống lên, hỏi: “Không phải bà ấy nói bóng tối chắc chắn sẽ qua đi, ánh sáng rồi sẽ đến sao? Vì sao, vì sao xung quanh tôi đều là bóng tối, vì sao, vì sao tôi không thấy một chút ánh sáng nào…”
“Sẽ đến, rồi sẽ đến.” Flanka không ngừng vỗ về lưng Jenna, “Hiện tại điều em cần làm nhất chính là án táng cho mẹ em thật đàng hoàng, sau đó mới nghĩ đến việc làm gì đó cho bà ấy.”
“Vâng.” Jenna vừa khóc vừa đáp ứng. Khóc đến mệt mỏi, cuối cùng cảm xúc của cô cũng ổn định hơn một chút.
Lúc này, giáo sĩ của giáo hội ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’ mặc một bộ phẩm phục màu trắng thêu chỉ vàng, có nhiệm vụ đến an ủi người đã khuất, đi cùng với Julian tiến vào phòng, đứng ở bên cạnh thi thể của Elodie. Một tay hắn cầm thánh điển, miệng không ngừng cầu nguyện, một tay cầm bình nước thánh, hướng lên không trung.
Cuối cùng, một tia sáng mặt trời được sinh ra từ nước thánh vẩy vào hư không, rơi xuống trên người Elodie.
“Ca ngợi mặt trời, nguyện cầu cho người phụ nữ này được yên nghỉ, được lên vương quốc của thần.” Vị giáo sĩ kia dang rộng hai tay ra.
“Ca ngợi mặt trời.” Jenna và Julian cũng cầu nguyện.
Lumen cúi thấp đầu xem lễ, âm thầm nhếch mép, mà Flanka là tín đồ của ‘Thần Hơi nước và máy móc’ cũng không ‘Ca ngợi mặt trời’.
Sau khi giáo sĩ hoàn thành xong nghi thức tịnh hóa và rời khỏi phòng an ủỉ người đã khuất, nhân viên quản lý nhà xác của bệnh viện Holy Palace đi vào, hỏi Julian và Jenna: “Gia đình quyết định an táng hay là hỏa táng? Đưa tới hầm mộ ngầm hay là nghĩa trang của những người vô tội, hay nghĩa trang của giáo hội?”
Julian và Jenna liếc nhìn nhau một cái rồi nói: “Hỏa táng, chúng tôi sẽ tự đưa bà ấy tới hầm mộ ngầm.”
Cha của bọn họ cũng được an táng ở nơi đó.
Nhân viên quản lý nhà xác ghi chép thông tin xong, lại nói: “Tối hôm qua có rất nhiều người chết, nếu lựa chọn hỏa táng thì khả năng phải đợi đến cuối tuần mới đến lượt, chúng tôi sẽ đặt bà ấy ở nhà xác trước được không?”
“Được.” Giọng của Jenna đã hơi khàn khàn.
Sau đó, bốn người bọn họ nhìn khuôn mặt Elodie được che lại bởi một tấm vải bố trắng xóa và đẩy ra khỏi phòng an ủi người đã khuất.
Bọn họ đi theo chiếc giường bệnh bằng kim loại có bánh xe kia, đi thang máy hoạt động bằng động cơ hơi nước, di chuyển xuống tầng hầm ngầm, tới trước nhà xác của bệnh viện.
Cánh cửa nhà xác màu xám bạc được đẩy ngược vào trong, bên trong tối tăm lại lạnh lẽo, hơi lạnh tạo thành một màn sương mỏng thổi ra ngoài.
Jenna ngây người nhìn thi thể của mẹ cô, Elodie bị đẩy qua cửa, đẩy vào gian phòng lạnh lẽo được chiếu sáng bởi mấy cái đèn tường khí than, bên trong xếp đầy tủ kim loại dài, nhìn cánh cửa kim loại màu xám bạc chậm rãi khép lại.
Cô theo bản năng tiến lên phía trước vài bước rồi đứng ngây người trước cửa.
Cánh cửa kia yên lặng đóng lại, rốt cuộc cô không còn được nhìn thấy mẹ mình nữa.
Trên đường quay trở lại khu chợ Candide ở phía bên kia cầu Passy. Jenna ngóng theo bóng lưng cô độc đi ở phía trước của anh trai Julian, một nỗi bi thương dâng lên trong lòng. Ánh nắng chiều rực rỡ lại khiến cho cô cảm thấy chói mắt.
Flanka thu hồi tầm mắt nhìn theo bóng lưng Julian, với tâm lý muốn tìm việc gì đó khiến cho Jenna phải suy nghĩ, cô nói: “Tâm trạng của anh trai em không được ổn cho lắm, hắn giống như vẫn đang tự trách bản thân, mấy ngày này em hãy tâm sự với hắn nhiều hơn một chút, nói với hắn rằng đó không phải lỗi của hắn, tình huống lúc ấy bất kỳ ai cũng sẽ vội vàng đi tìm bác sĩ thôi.”
Jenna dường như hơi giãy dụa thoát khỏi bi thương, ‘ừ’ một tiếng, nói: “Tôi sẽ tâm sự với hắn. Nhưng nếu không được thì sao?” Cô bất lực nhìn về phía Lumen và Flanka.
Flanka gật đầu an ủi: “Đến lúc đó, chị có thể tìm một ‘bác sĩ tâm lý’ cho hắn, một vị bác sĩ có đầy đủ năng lực phi phàm.”
Jenna thở hắt ra một hơi, sụt sịt nói: “Cảm ơn, cảm ơn hai người.”
“Cô cũng phải tự chú ý tới trạng thái tâm lý của bản thân.” Lumen rất có kinh nghiệm, nhắc nhở thêm một câu.
Jenna mím môi gật đầu, nhìn về phía trước, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Cô nói với Lumen và Flanka bằng giọng nói đã khàn khàn: “Đêm nay tôi muốn tới ‘thăm’ Bono Goodwell.”