Lumen sau khi tỉnh lại ở trong sương mù xám phản ứng đầu tiên không phải kiểm tra tình huống thân thể của mình, mà ngồi bật dậy, nhìn về cái bàn ở trước cửa sổ.
Ba đóa hoa dẻ đỏ cùng bình thủy tinh chứa bột lá bạch dương đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, hứng lấy một chút ánh sáng xuyên thấu qua sương mù dày đặc trên trời cao.
"Cô ta thật sự đã đưa tài liệu phụ trợ vào được..." Lumen nhẹ nhàng thở ra, xoay người xuống giường, hoạt động thân thể.
Cậu vui mừng phát hiện, chỗ đau đớn ở cổ cùng phía sau lưng đã hoàn toàn biến mất, không khoẻ trong cơ thể cũng như thế.
"Quả nhiên, hiện thực khỏe, trong mơ cũng khôi phục theo, tuy thương thế hai bên tuyệt không ngang nhau..." Lumen bước nhanh tới trước tấm kính toàn thân trước tủ quần áo, cởi nửa thân trên mà quan sát bản thân.
Dấu tay năm ngón lộ ra màu máu kia, những khối sưng màu xanh đen cùng từng mảng tụ huyết kia, toàn bộ đã không còn tung tích.
Điều này làm cho Lumen nhịn không được hoài nghi săn giết quái vật phi phàm tối hôm qua chỉ là một giấc mở của mình.
Hoàn hảo, đám sự vật màu đỏ thẩm trang chứa ở trong túi, túi tiền thêm vài đồng so với trước đó cùng súng săn để ở một bên đã chứng minh trận trải qua kia là chân thật.
Lumen đã yên tâm, mang theo túi chưa sự vật màu đỏ thẩm cùng túi tiền rời khỏi phòng ngủ, thẳng đến lầu một, lấy ra bình rượu vang đỏ, lấy một ly rượu, mang bịch húng quế lại.
Đương nhiên, cậu không có quên mang theo mấy thứ như ống đong đo, dụng cụ cân bằng loại nhỏ… những dụng cụ mà Aurore dùng khi dạy mình học.
Nhìn vật phẩm bày đầy bàn, cậu nhất thời có chút kích động, lại không thể ngăn chặn xuất hiện một chút khẩn trương.
Tất cả đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn điều phối ma dược!
Mà ma dược không phải đồ uống, càng thêm nguy hiểm so với cồn, hơi có vấn đề sẽ làm cho người uống vào tử vong hoặc dị biến thành quái vật.
Lumen hít vào một hơi lại thong thả thở ra, sau đó lợi dụng ống đong đo, rót 80 ml rượu vang đỏ vào trong ly.
Cậu theo thứ tự lại cho vào 10 g húng quế, 5 g bột lá bạch dương cùng một đóa hoa dẻ đỏ.
Toàn bộ quá trình không xuất hiện gì dị thường, chất lỏng màu đỏ ở trong ly rượu chỉ thêm một chút cặn so với trước đó, ở trên nổi một đóa hoa tươi.
Ngay sau đó, Lumen cầm lên cái túi, chuyên chú nhìn sự vật màu đỏ thẩm nọ trượt vào trong ly rượu.
Trong im lặng, đám màu đỏ thẩm tựa như được hòa tan rất nhanh, hoặc như là toàn bộ chất lỏng xung quanh bị hút vào trong nó vậy.
Ừng ực ừng ực bọt khí toát ra, màu máu nhuộm đẫm toàn bộ ly, đóa hoa dẻ đõ không biết từ khi nào thì đã bị hòa tan.
"Đây là ma dược 'Thợ săn'?" Lumen nuốt ngụm nước bọt, bưng lên ly rượu.
Lực lượng Siêu phàm mà cậu đau khổ truy tìm đã gần ngay trước mắt.
Không có do dự, Lumen điều chỉnh hô hấp, bình phục tâm tình, hơi ngửa đầu, trực tiếp uống cạn ma dược.
Ực ực ực, chóp mũi cậu giống như có mùi máu tươi gay mũi chui vào, bên tai lại nghe chút âm thanh ảo.
Vừa hô cạn ma dược, buông ly xuống, cậu lập tức cảm giác được đau đớn, đau đớn đến từ mỗi một bộ phận trong cơ thể.
Đau đớn cực kỳ mãnh liệt, làm cho Lumen hoài nghi mình uống có phải là một đám lửa hay không, mà đám lửa nọ đang thiêu cháy thực quản, dạ dày, tim, phổi, ruột non, đại tràng cùng toàn bộ mạch máu của mình.
Cùng lúc đó, chỗ yết hầu của cậu có vị rỉ sắt đận đặc khuếch tán ra bên ngoài.
Nhớ kỹ lời cô gái kia nói cậu kiệt lực khống chế tinh thần, không để bản thân trực tiếp ngất đi, như vậy mà nói rất có khả năng cậu sẽ bị ma dược chiến thắng, kết quả có thể nghĩ.
Trong hốt hoảng, Lumen cúi thấp đầu, thấy toàn bộ mạch máu trên lưng bàn tay đều lộ ra, giăng khắp nơi, rậm rạp, đỏ tươi loá mắt.
Đau đớn cùng bốc cháy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, bất quá hai ba giây sau, Lumen đã có loại cảm giác chúng nó sắp biến mất.
Đúng lúc này, đầu cậu ông một cái, bên tai lại vang lên thanh âm thần bí giống như đến từ chỗ cao vô cùng lại tựa như gần ngay bên người kia.
Thanh âm này giống như từng mũi nhọn, cắm vào trong đầu cậu, dùng sức quấy lên.
Thể nghiệm gần chết lại tập kích Lumen, bốc cháy cùng đau đớn vốn sắp biến mất lại theo đó mà trở nên mãnh liệt.
Giờ khắc này, mắt Lumen trợn lên, hai tay nắm chặt, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang muốn xé mở ra da của mình, chui ra từ trong máu thịt.
Sương mù xám xung quanh cậu tựa như lại dày thêm chút.
Thanh âm khủng bố thế nào cũng nghe không rõ ràng chợt bình ổn, máu thịt mấp máy như ảo giác trong cơ thể Lumen đã không thấy.
Đau đớn cùng cháy bỏng đáng sợ, vị rỉ sắt cùng mùi máu tươi đậm đặc cũng biến mất theo.
Lumen rốt cuộc đã hô hấp được không khí mang theo chút cảm giác mát mẻ, một lần nữa tìm về quyền khống chế đối với thân thể.
Cậu nhịn không được cúi người xuống, đưa hai tay chống ở trên đầu gối, mở to miệng mà thở dốc.
Đối với nguy hiểm khi truy tìm lực lượng Siêu phàm mà chị hay nói, cậu lý giải càng thêm khắc sâu.
Chỉ là ma dược danh sách 9, thiếu chút nữa đã lấy mạng của cậu!
Đương nhiên, nguyên bản không đến mức này, chỉ có thể nói quả thật có chút nguy hiểm, nhưng thời khắc mấu chốt, phù hiệu đặc thù trước ngực mang đến thanh âm thần bí làm cho cậu thiếu chút nữa đã trực tiếp sụp đổ.
Mỗi một lần thở tựa như đều tìm về cho Lumen một bộ phận sức lực, không bao lâu, cậu cảm giác mình đã hoàn toàn khôi phục.
Lumen thử nắm chặt nắm tay, nhắm vào không khí, dùng sức đánh một đòn.
Phành!
Cậu thế mà trực tiếp đánh ra thanh âm khí lưu nổ tung.
Sức mạnh như vậy cậu trước đó chưa bao giờ hy vọng xa vời có được!
Lumen càng thêm hưng phấn, ngay ở trong phòng ngủ không lớn, xê dịch bước chân, luyện tập võ thuật chiến đấu mà chị dạy cho.
Phành phành phành!
Mỗi một quyền của cậu đều có thể mang theo tiếng vang, mà dưới động tĩnh lớn như vậy, trong hoàn cảnh chật chội như vậy, mỗi một bước của cậu đều đạp vừa đúng, không đụng phải vật nào.
Đánh xong một bộ, Lumen không chỉ không có cảm giác mỏi mệt, ngược lại tinh thần sáng láng.
Cậu lập tức đánh giá trạng thái bản thân:
"Không kém hơn so với Aurore...
"Vô luận lực lượng, tốc độ, phản ứng, hay năng lực khống chế đối với thân thể, đều đạt được tăng cường thật lớn, có chút hương vị không thuộc về mình...
"Vừa có cường tráng của gấu, lại có nhẹ nhàng của mèo, hơi tương đương với tổng hợp của cả hai...
"Không có ma dược, mình đời này khả năng cũng không đạt được loại trình độ này..."
Còn chưa quan sát hết, Lumen đột nhiên ngửi thấy được mùi máu tươi.
Cậu nhịn không được trong lòng căng thẳng, theo bản năng co rút mũi.
Giây tiếp theo, cậu phát hiện mình có thể nhận ra ngọn nguồn mùi máu tươi ở nơi nào.
Nó đến từ chính thân thể của cậu!
Lumen cúi thấp đầu, thấy trên lưng bàn tay là một mảng màu đỏ, như có rất nhiều điểm xuất huyết.
Cậu lại đến trước tấm kính toàn thân, phát hiện trên mặt cũng đều là vết máu.
Lumen đưa tay quẹt lên khuôn mặt lau đi một bộ phận vết máu, lại không thấy có chút vết thương nào.
Suy nghĩ một hồi, cậu có suy đoán nhất định:
"Vừa rồi uống ma dược đã làm cho toàn bộ mao mạch đã bị vỡ như Aurore từng nói? Chờ hấp thu xong ma dược, vết thương sẽ nhanh chóng khép lại?"
Chỉ có nhân tố Siêu phàm ảnh hưởng mới có thể giải thích được tình huống trước mặt.
Nếu không có thương tổn, vậy Lumen sẽ không chú ý tới chuyện này nữa, mang trọng điểm đặt ở trên khứu giác tựa như có biến hóa rõ ràng.
Theo cậu tập trung tinh thần, hương vị tràn ngập trong không khí nháy mắt đã bị "phân giải", lấy hình thức chủng loại khác nhau chui vào mũi cậu.
"Mùi máu tươi, vị rượu lưu lại, mùi hoa, hương vị bụi bậm..." Lumen nhất nhất phân biệt ra, ngay cả những loại rất nhỏ cũng không có bỏ qua.
Cùng lúc đó, cậu "nhìn thấy" một đám dấu chân ở trên đấy bình thường nhìn không thấy, "nhìn thấy" tro bụi phân bố khác nhau ở trong phòng ngủ, "nghe" thấy trái tim của mình đang đập, "nghe" thấy gió nhẹ thổi qua bên ngoài căn nhà...
"Biến hóa thứ hai là, năng lực cảm quan tăng lên rất nhiều, nắm bắt đối với dấu vết vượt xa tiêu chuẩn của người bình thường... Khó trách quái vật kia am hiểu truy tung như vậy..." Lumen có chút vui mừng đối với cái này.
Hơn nữa, càng quan trọng là, loại tăng lên này cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày của cậu, cần cậu tập trung tinh thần mới thể hiện ra, bình thường chỉ tồn tại ở trạng thái yếu đi rất nhiều.
Trải qua lần lượt thí nghiệm cùng quan sát bản thân, Lumen lại tìm được hai chỗ thay đổi khác mà ma dược "Thợ săn" mang đến:
"Biến hóa thứ ba là ở dưới điều kiện tiên quyết cẩn thận quan sát đối với hoàn cảnh, có thể chuẩn xác, trực quan tìm được yếu điểm nào đó, ví dụ như, làm thế nào giật sập một bức tường một cách thoải mái hơn, cái này có thể giúp mình bố trí cạm bẫy tốt hơn nhanh hơn... Cái này cũng có thể tác dụng ở trên nhân loại, dã thú cùng quái vật, để cho mình có thể hoàn thành săn giết hiệu quả hơn...
"Biến hóa thứ tư là trong đầu thêm chút tri thức về hoang dại thực vật, khí quan động vật, cái này có thể hỗ trợ mình sinh tồn tốt hơn ở dã ngoại, sau khi bị thương có thể nhanh chóng tìm được 'thuốc cầm máu' hợp lý, cũng thuận tiện chế tạo ra độc dược để bôi lên trên vũ khí..."
Bước đầu xác nhận được cái này, Lumen nhịn không được sinh ra một chút cảm giác vớ vẩn:
"Mình thế mà có khả năng xử lý quái vật súng săn kia?
"Hiện tại mình mạnh hơn rất nhiều so với mình trước đây, mà nó cũng không yếu hơn bao nhiêu so mình hiện tại..."
Tập trung suy nghĩ một hồi, cậu tổng kết ra hai yếu điểm:
"Năng lực quan trọng, đầu óc cũng quan trọng!
"Lợi dụng tốt hoàn cảnh có thể tăng cường thực lực bản thân hữu hiệu!"
Ngẫm nghĩ, Lumen ở trong lòng lại bồi thêm một câu:
"Ở thời điểm nào cũng không có thể khinh thường sơ ý, mất đi kiên nhẫn..."
Cậu đi đến bên cửa sổ, lại lần nữa nhìn về phía mảng phế tích trong mơ kia.
Cảm giác áp bách, cảm giác sợ hãi, cảm giác nguy hiểm khó có thể diễn tả bằng lời lập tức nảy lên trong lòng cậu, đây là trước kia chưa từng xuất hiện hoặc không có mãnh liệt như vậy.
"A, biến hóa thứ năm là trực giác nào đó được tăng cường..." Lumen nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu đi vào phòng tắm dùng nước trong tẩy sạch thân thể, đổi một bộ quần áo khác, mang theo tiền, một lần nữa nằm lên trên giường.
Cậu muốn nhanh trở lại hiện thực, nhìn xem năng lực "Thợ săn" mới có được có thể đưa ra ngoài hay không, nếu có, thì có xuất hiện suy giảm hay không.
... ...
Nửa đêm thôn Cordouan cực kỳ yên tĩnh, trời cao tầng mây che khuất trăng đỏ cùng các ngôi sao, để cho bóng tối sâu thẳm thành kẻ thống trị khu vực này.
Lumen nhìn cảnh đêm như vậy, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Trong hiện thực, cậu cũng đã thành người phi phàm, mà so với trong mơ, năng lực không yếu đi chút nào!
Ở dưới trực giác dẫn đường, Lumen cởi bỏ nút áo sơ mi, cúi đầu nhìn trước ngực.
Phù hiệu màu đen giống như xiềng xích bụi gai kia đang từ từ nhạt đi.
"Nó cũng xuất hiện ở trong hiện thực..." Lumen không hiểu có chút bất an.
Mà phù hiệu màu xanh đen vốn đặt ở mặt trên xiềng xích bụi gai kia tựa như chỉ tồn tại ở trong mơ.
Đột nhiên, Lumen trong lòng chợt động, ngẩng đầu lên.
Ở trên cây du cách đó không xa, con cú mèo của Vu sư trong truyền thuyết kia đang lẳng lặng nhìn cậu.