Đau đớn từ bàn tay trái bị nổ tung khiến cho Lumen thiếu chút nữa theo bản năng rút thanh đoản đao màu đen bạc đã cắm vào trong thân ‘Cây bóng tối’ ra.
Cậu phải dựa vào nghị lực cường đại và cảm giác đã quá quen thuộc với những thương tổn kiểu như này mà khó khăn lắm mới khống chế được phản ứng theo bản năng của thân thể.
Đại não cậu bị kích thích mà trở nên thanh tỉnh hơn, thoát khỏi hai loại dục vọng mà Susanna Matisse áp đặt lên người cậu.
Đau đớn và lý trí đan xen vào nhau, quét qua bộ não cậu, kéo theo đó là một loạt cảnh tượng khủng bố như nước lũ cuồn cuộn tràn vào.
Đó là đủ loại trải nghiệm mà ‘Cây bóng tối’ trải qua suốt hơn một ngàn năm, là vô số mảnh dục vọng của nhân loài hun đúc thành thân nó, là rất nhiều tương lai có thể xảy ra của cây khổng lồ tà dị này.
Tất cả kết nối với nhau tạo thành một dải sông dài màu thủy ngân hư ảo giống như nước lũ bao phủ lên suy nghĩ của Lumen.
Nó không chỉ nhiều đến mức có thể khiến cho cái đầu của một người ở danh sách trung bình thấp có thể nổ tung bất kỳ lúc nào mà còn rất nhiều cảnh tượng khiến cho Lumen theo bản năng lựa chọn không nhìn tới, lựa chọn bỏ qua, không dám nhìn đến, không dám phân biệt.
Ngay khi cậu nghĩ rằng linh trí của mình sẽ bị biển nước lũ này cuốn sạch, tẩy thành một tờ giấy trắng thì cậu phát hiện ra mình lại có thể tiếp tục chịu đựng được, giống như có thêm không gian chứa được vô số cảnh tượng vượt quá hạn độ vậy.
Lumen không dám lãng phí thời gian quan sát để lựa chọn đoạn vận mệnh muốn trao đổi, mà dựa vào trực giác nguy hiểm và linh tính theo bản năng để chọn một đoạn vận mệnh:
“Một rễ cây màu nâu xen lẫn xanh biếc quấn chặt từ chân của một tòa nhà cổ xưa vươn lên trên, đang bị một ngọn lửa vô hình lẳng lặng thiêu cháy trong bóng đêm, ánh lửa chiếu sáng cả một vùng.
“Răng rắc một tiếng, rễ cây kia bị gẫy từ đoạn giữa, rơi vào chỗ sâu trong bóng tối, một ngọn lửa màu tím bùng lên trên bề mặt của nó, sau đó ngọn lửa chuyển thành màu sắc màu mắt thường khó có thể nhận ra được, rễ cây nháy mắt tan biến trong hư vô, không để lại một chút tro bụi nào.”
Lumen rút ‘Thủy ngân đọa lạc’ về, dùng sức kéo lấy đoạn vận mệnh này, nhưng nó không nhúc nhích chút nào.
Vù vù vù!
Vô số cành cây màu nâu xen lẫn xanh biếc không tính là quá to, giống như ngọn giáo mác chỉnh tề của quân lính, từ trên cao đồng loạt lao thẳng về phía thân thể Lumen.
Mỗi cành cây đều có khả năng xuyên thủng qua cơ thể mục tiêu mà cắm thẳng vào nền đất phủ kín rễ cây.
Sau khi Susanna Matisse ở trên tán cây hư ảo liên tục dùng năng lực gây ảnh hưởng ‘Sắc dục’, ‘Tham ăn’, ‘Tham lam’, ‘Dục vọng thể hiện’ tác động lên Lumen nhưng không đạt được hiệu quả, đôi mắt xanh biếc của cô ta chợt mở to, lựa chọn sử dụng năng lực của thụ tinh để tấn công vật lý lên thân thể đối phương.
Hơn nữa, vật chủ mà cô ta đang nương vào là ‘Cây bóng tối’ cho nên uy lực của thủ đoạn này mạnh hơn rất nhiều so với cây cối bình thường.
Tuy cô ta không tin thứ mà vật tế đang sử dụng gọi là ‘Con dao nguyền rủa’ kia có thể làm tổn thương tới ‘Cây bóng tối’ nhưng khí thế và biểu hiện của đối phương vẫn khiến cho cô ta bất giác sinh ra lòng cảnh giác nhất định, mà theo bản năng cho rằng tốt hơn hết vẫn nên phá hành động của đối phương.
Thà tin rằng nó có thể gây nguy hại nghiêm trọng mà nhanh chóng đáp trả tương ứng cũng không thể qua loa, khinh địch, ngồi xem sự tình phát triển đến mức nào được!
Cùng lắm cũng chỉ lãng phí thêm một chút sức mạnh nhất định, tiêu hao một phần sức lực nhất định, khiến cho nghi thức phải kéo dài thêm chút thời gian, còn hơn là phải nhận lấy kết cục thất bại và biến hóa khôn lường mà cô ta không hy vọng nhìn thấy.
Mặc dù xác suất rất thấp những vẫn phải đề phòng, không thể đợi đến khi nó thật sự xảy ra mới vội vàng ngăn cản!
Bộ quần áo được tạo thành từ máu thịt bao trùm bên ngoài thân thể Lumen chợt co rụt lại, ép cho cậu trở nên gầy hơn, mỏng hơn, và tránh được hầu hết giáo mác bằng thân cây đang lao xuống kia.
Trong đó có hai ngọn giáo muốn tránh cũng không được, có tránh cũng không thể tránh, đâm vào hai bên bả vai trái phải của Lumen.
Bộ quần áo bằng máu thịt giống như binh lính nghe được mệnh lệnh của tướng lĩnh, nhanh chóng dâng lên, tập hợp thành từng tầng đệm máu thịt chắn trước vị trí sắp bị hai ngọn giáo mác đâm trúng.
‘Phịch’ một tiếng, lớp đệm máu thịt kia lập tức bị hai ngọn giáo mác bằng cành cây màu nâu xen lẫn xanh biếc đâm thủng, mà ngay sau đó, máu thịt lại dồn tới, điên cuồng lấp đầy lỗ thủng.
Mặc dù có bộ quần áo bằng máu thịt được tạo thành từ ngón tay của ngài K đỡ được phần lớn thương tổn nhưng Lumen vẫn bị uy lực mạnh như búa tạ đập lên người khiến cho hai đầu gối của cậu khuỵu xuống, ngã về phía sau.
Ngay lúc này, cậu cảm giác đoạn vận mệnh ‘Rễ cây màu nâu xen lẫn xanh biếc bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt’ kia có dấu hiệu lỏng ra.
Mà sức mạnh hư ảo đang cố kéo nó ra không chỉ thuộc về Lumen mà còn tới từ một nơi nào đó ở bên trong ngực trái của cậu.
Lumen cắn chặt răng, lợi dụng đà ngã lui về phía sau mà gian nan kéo đoạn vận mệnh kia ra, làm cho nó hóa thành một giọt dịch màu thủy ngân, tiến hành trao đổi vận mệnh ‘Gặp quỷ hồn trong Montsouris’ tồn trữ bên trong thanh đoản đao màu đen bạc.
‘Răng rắc’ một tiếng, ‘Thủy ngân đọa lạc’ không chịu nổi sức nặng vô hình của đoạn vận mệnh tương ứng mà bắt đầu xuất hiện từng vết nứt vỡ chằng chịt, có vết nứt dài rõ ràng, có vết nứt lại cực nhỏ, lại có vết nứt xuyên qua thân đao.
‘Bịch’ một tiếng, cả người Lumen ngã xuống nền đất bị rễ cây chằng chịt bao phủ, thoát khỏi năng lực còn sót lại của những ngọn giáo mác bằng cành cây màu nâu xen lẫn xanh biếc.
Hai bên bả vai cậu đau đớn nhưng không phải chịu tổn thương thực sự nào, mà bộ quần áo được tạo thành từ máu thịt kia bắt đầu tan rã, nhỏ từng giọt xuống mặt đất, ngăn chặn những đóa hoa khổng lồ màu nhạt và khe nứt trên rễ cây màu nâu xen lẫn xanh biếc mà lúc Lumen ngã xuống mặt đất đã đè lên bọn chúng, đang cố há miệng ra muốn cắn nuốt Lumen.
Phừng một tiếng, một ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên, thiêu đốt những tà vật này, Lumen cũng thừa cơ xoay người, chuyển đến một vị trí tương đối an toàn.
Đến tận giờ khắc này, cậu mới nhớ tới một vấn đề, vừa hít muối ngửi thần bí học, liên tục tránh né sự công kích của cành, lá, rễ cây, dây leo và những đóa hoa, vừa hắt xì, nhỏ giọng hỏi:
“Vận mệnh ‘Gặp phải quỷ hồn trong Montsouris’, hắt xì, không có nghĩa là quỷ hồn Montsouris sẽ lập tức tấn công đâu!”
Nếu nó kéo dài thêm một đoạn thời gian thì tất cả cố gắng vừa rồi còn có ý nghĩa gì nữa?
Chưa nói đến việc có thể một hai tháng sau quỷ hồn trong Montsouris mới tấn công ‘Cây bóng tối’, cho dù chỉ cách bốn năm phút đồng hồ thôi thì Lumen cũng cảm thấy mình đã không còn hy vọng gì nữa, đến lúc đó, nghi thức đã được chuẩn bị từ trước kia chắc chắn đã hoàn thành rồi, đương nhiên việc hiến tế cũng đã bắt đầu được một lúc lâu, dưới sự giám sát của Tà thần ‘Dục vọng mẫu thụ’, với năng lực mà lúc trước quỷ hồn Montsouris từng thể hiện ra thì khả năng cao nó sẽ lựa chọn chờ một khoảng thời gian nữa rồi mới quay lại tấn công.
Giọng nói hùng hậu, uy nghiêm của Termiporus lại một lần nữa quanh quẩn bên trong lỗ tai và từ trong cơ thể của Lumen:
“Nó sắp đến rồi, đó là vận mệnh đã được định trước.”
Susanna ở bên trên tán cây hư ảo đã không còn tiếp tục tấn công Lumen nữa, cô ta vừa thông qua ‘Cây bóng tối’ để ra lệnh từ xa cho Charlotte đi khống chế vật tế, vừa đưa ý thức vào bên trong thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc kia để tra xét xem tổn thương do thanh đoản đao màu đen bạc vừa rồi kia có tạo thành vấn đề gì hay không.
Phát hiện sớm, giải quyết sớm, còn đẩy nhanh tiến trình của nghi thức hiến tế!
Nghe Termiporus nói như vậy xong, Lumen không nhịn được hỏi lại:
“Liệu quỷ hồn trong Montsouris có thể phá được ‘Cây bóng tối’ không?”
Tuy rằng cả hai đều là vật tà dị nhưng cái cây khổng lồ đã cắm rễ ở sâu dưới lòng đất Trier suốt hơn một ngàn năm, được vô số dục vọng của nhân loài nuôi dưỡng, còn có mối liên hệ với Tà thần này khiến cho người ta có cảm giác nó ở một cấp bậc cao hơn, khủng bố hơn, tà dị hơn.
Giọng nói hùng hậu của Termiporus lại vang lên:
“Không thể.”
“Nhưng nó có thể gây ảnh hưởng tới ‘Cây bóng tối’ ở một mức độ nhất định, tạo cơ hội cho cậu tìm được lối thoát khỏi nơi này.”
Termiporus vừa dứt lên, Lumen liền thấy một bóng đen chợt xuất hiện bên người.
Nó giống như một ông lão đã phải chịu gánh nặng cuộc sống cả một đời người, đến cuối đời thì cái lưng đã gù thành như vậy.
Quỷ hồn trong Montsouris!
Nó đã vượt qua đủ loại hạn chế và bỏ qua vô số chướng ngại mà đi tới không gian kì dị bên trong ‘Cây bóng tối’ này.
Bóng đen gù lưng đi từng bước về phía trước, nháy mắt đã đi tới bên cạnh thân cây màu nâu xen lẫn xanh biếc, lọt vào tầm mắt của Susanna và Charlotte.
Bọn họ theo bản năng cảm nhận được sự uy hiếp từ nó nhưng không ai trong số bọn họ thử liên hệ bóng đen kia với truyền thuyết quỷ hồn trong Monstouris của Trier.
Bọn họ điên cuồng khiêu động đủ loại dục vọng lên quỷ hồn trong Montsouris, nhưng tất cả đều như ném đá xuống cái vực sâu không thấy đáy, hoàn toàn không nghe thấy tiếng vọng lại.
Đây là lần đầu tiên Lumen nhìn thấy rõ dáng vẻ thật sự của quỷ hồn trong Montsouris.
Nó không phải là một ông lão, thậm chí cũng không phải con người mà càng giống một bóng đen đặc sệt nhớp nháp kéo dài ra từ hình thái của con người với cái lưng cong gù về phía trước.
Quỷ hồn trong Montsouris nhìn chăm chú ‘Cây bóng tối’ hai giây, sau đó, nó lại tiếp tục tiến về phía trước, dán sát vào thân cây màu nâu xen lẫn xanh biếc kia.
Thân hình của nó chợt biến thành một thứ chất lỏng đen đặc tà dị, bắt đầu ăn mòn từng lớp vỏ cây.
Bên ngoài thân cây khổng lồ xuất hiện một vệt màu đen ướt sũng thật lớn, nó không ngừng khuếch trương diện tích, lây nhiễm ra xung quanh.
Chỉ trong giây lát, cả đoạn gốc ‘Cây bóng tối’ đã bị bóng đen kia nuốt trọn, mà đủ loại công kích của Susanna Matisse và Charlotte đều không có hiệu quả.
Giây tiếp theo, cả thế giới kì dị với bầu trời nền xanh mây trắng tựa như một bức tranh sơn dầu và mặt đất phủ đầy rễ cây chằng chịt bắt đầu có dấu hiệu rung chuyển rõ ràng, như thể gặp phải một trận động đất cực mạnh.
Ở các vị trí khác nhau trên bề mặt thân cây, trên mặt đất, và trên trời cao bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết nứt hư ảo rất nhỏ, một số vết nứt còn nhanh chóng mở rộng ra, khiến cho tầm mắt của Lumen có thể nhìn xuyên thấu qua vết nứt thấy một góc phố ở bên ngoài, thấy vô số hình ảnh hỗn loại thu nhỏ bị nhánh cây, dây leo và dục vọng tác động lên.
“Chuẩn bị đi.” Giọng nói hùng hậu, trùng trùng điệp điệp của Termiporus vang vọng bên trong lỗ tai Lumen.
Thấy không thể ngăn cản được quỷ hồn trong Montsouris mà tình hình đang phát triển theo chiều hướng xấu, biểu cảm trên mặt Susanna Matisse lộ rõ vẻ phẫn uất, cô ta dùng ngôn ngữ cổ Hermes đọc một đoạn chú văn:
“Đứa con không nên được sinh ra của thần, ngài là ngục giam cầm nguyền rủa, là tà uế ăn mòn lịch sử.”
“Tôi thành kính khẩn cầu ngài, khẩn cầu ngài trợ giúp tôi.”
Susanna Matisse vừa dứt lời, ở những cành cây ngay bên dưới tán cây hư ảo lập tức ‘bài tiết’ ra rất nhiều chất lỏng sền sệt đen đặc.
Thứ chất lỏng đó rất giống với chất lỏng màu đen do quỷ hồn Montsouris hóa thành, nhưng có sự khác biệt rất lớn, nó hỗn loạn hơn, điên cuồng và tà dị hơn.
Gần như cùng một lúc, từ bên trong thứ chất lỏng bài tiết ra từ thân cây chợt mọc ra vô số đầu lâu trắng ởn dị dạng, những con ngươi vàng ệnh chằng chịt mạch máu quấn quanh, đầu lưỡi đỏ tươi chảy ra thứ dịch hôi tanh ghê tởm và vô số những hình thù quái dị khó có thể miêu tả bằng lời mà khiến cho con người ta chỉ cần nhìn thấy thôi cũng muốn phát điên.
Trận chiến của cô ‘Thẩm phán’ cùng ‘Nguyệt nữ sĩ’ tại vùng hoang dã.
Phố Chaos vẫn bị phân tán khắp nơi mà theo sự rung chuyển của cái cây khổng lồ, mặt ngoài và xung quanh nhanh chóng xuất hiện từng khe nứt nho nhỏ xỏ xuyên qua hư không.
Đúng lúc này, phía trên trời cao đột nhiên phác họa từng tầng tầng lớp lớp thành một cánh cửa hư ảo.
Một cô gái mặc váy dài màu cam, khí chất lười biếng đi từ bên trong cánh cửa ra, trên mặt cô ấy có vô số con trùng mềm mại uốn cong phát ra ánh sáng như ngọc lấp lánh như ánh sao không ngừng bò ra chui vào khiến cho người ta không nhìn ra khuôn mặt nguyên bản của cô.
Cô gái này đi từng bước tới trước cái cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc, hai tay tóm lấy hai bên của khe nứt vô hình, chuẩn bị xé toạc nó ra!