Thấy Lumen im lặng, Michel hốt hoảng nói:
"Nếu anh không muốn, tôi có thể đi tìm người khác."
"Tôi nên tìm ai, bọn họ cũng không thích chúng tôi, chê trên người chúng tôi có mùi."
Đó cũng là nguyên nhân dẫn tới phản ứng đầu tiên của bà là tìm đến thủ lĩnh xã hội đen Lumen, ở khách sạn Kim Kê, có thể có thái độ điềm tĩnh trò chuyện với vợ chồng bọn họ, chỉ có Lumen và Charles, mà Charles đã rời đi.
Nhìn dáng người thấp bé, lưng còng, vẻ mặt của bà Michel đầy sự khẩn cầu, Lumen thở dài nói: "Để tôi đi xem."
Cậu mang theo sự nghi ngờ không thể loại bỏ, đi lướt qua bà Michel, chạy chậm lên tầng 3, tiến vào phòng 302.
Nơi này chất đống các loại rác rưởi, mùi hôi thối nồng nặc đến khó tả, Lumen giơ tay bóp mũi, từ khoảng trống chỉ đủ cho một người đi qua, chen chúc tiến lại gần giường ngủ có tấm ga trải giường vàng kệch, nhớp nháp dầu mỡ.
Ruhr có nhiều nếp nhăn, mái tóc hoa râm nhanh chóng nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập, hai má đỏ bừng, quả nhiên đã hôn mê
Thật sự là bị bệnh, Lumen nhíu mày, tập trung nín thở, xoay người sang chỗ khác, cõng Ruhr ra khỏi căn phòng.
Michel nhanh chóng lục lọi trong đống rác, không ngừng rút ra những tờ tiền từ nơi bị che khuất, mò ra được một đồng tiền xu, liền bỏ vào trong người.
Ngay sau đó, bà ấy ra khỏi căn phòng 302, vừa khoá cửa vừa nói với Lumen:
"Ngài Charles, anh không cần để ý đến tôi, mau đưa Ruhr đi tới phòng khám, tôi rất nhanh sẽ theo kịp"
Lumen gật đầu, bước chân tăng tốc, chạy nhanh ra khỏi khách sạn Kim Kê.
Cậu thường đến phố White Coat, cũng không xa lạ gì đối với những phòng khám ở nơi này, sau một lúc chạy như điên, cậu thấy phòng khám Roblin trông tương đối giống với một bệnh viện nhỏ.
Khu chợ Candide rất gần với quận Knoll, và bên kia cây cầu là bệnh viện Holy Palace được thành lập với sự giúp đỡ của giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng", vì vậy chỉ có một số phòng khám ở phía bên cầu
Phòng khám bệnh Roebling có hai bác sĩ đang trực ca đêm , trong đại sảnh tương đối rộng rãi, có những chiếc giường tạm thời, có vài bệnh nhân đang nằm trên đó để trị liệu truyền dịch.
Lumen cõng Ruhr tới trước mặt một bác sĩ, đặt ông lên giường bệnh.
Vị bác sĩ hơn ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, liếc nhìn Lumen, không trực tiếp nói ngay tiền khám bệnh mà khám sơ qua tình trạng cho Ruhr với vẻ mặt chán ghét.
Qua vài phút sau, anh ta tháo kính xuống nói :
"Sốt nghiêm trọng nhưng không có triệu chứng nào khác, trước tiên tôi kiến nghị nên cho uống thuốc hạ sốt, nếu không có hiệu quả thì chuyển đến bệnh viện Holy Palace càng sớm càng tốt."
"Được." Lumen không am hiểu về y học lắm, chỉ có thể nghe theo lời bác sĩ nói.
Bác sĩ nhanh chóng mở danh sách ra, để cho Lumen đi trả tiền trước, sau đó đến hiệu thuốc lấy thuốc giảm sốt và bộ truyền nước biển.
"Thuốc giảm sốt loại 1357 của công ty dược phẩm The Fool." Lumen liếc nhìn nội dung trên tờ đơn, xoay người đi đến phía trước cửa trả tiền.
Lúc này, bà Michel cuối cùng cũng chạy tới, mệt mỏi thở hồng hộc
Bà cầm tờ đơn từ trong tay Lumen, liếc nhìn giá tiền, thốt lên nói:
"Tốn đến 5 đồng Fil cơ à"
Không đợi Lumen trả lời, bà cắn răng, lấy ra từng đồng xu, tiền bạc, góp đủ 5 đồng Fil, trả tiền khám bệnh.
Không bao lâu, Ruhr được đưa tới giường bệnh tạm thời, nhận trị liệu truyền dịch.
Đây là phương pháp điều trị mới được thịnh hành trong những năm gần đây.
Cuối cùng bà Michel cũng chậm lại, nói với Lumen:
"Cảm ơn anh, ngài Charles, anh có thể về nghỉ ngơi, tôi chăm sóc Ruhr là được."
Lumen cũng không định kiên trì, dù sao thì cậu cũng không phải là bác sĩ.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Ruhr, tập trung sự chú ý, định nhìn vận thế của ông ấy một chút.
Vừa nhìn một cái, lông mày của Lumen không tự chủ được mà nhíu lại.
Ông Ruhr sắp nhận lấy cái chết.
Nhưng nó không mãnh liệt và rõ ràng, không như trước đó giống với người vô gia cư kia, dường như vẫn còn có khả năng để cứu.
Ngay khi Lumen muốn kiến nghị nhanh chóng chuyển tới bệnh viện Holy Palace, tình hình của Ruhr có sự thay đổi: những vết phồng rộp trong suốt xuất hiện trên bề mặt da, bên trong nhanh chóng bị lấp đầy bởi mủ dịch màu vàng, có dấu hiệu sắp thối rữa.
Triệu chứng như vậy, phát triển như vậy, tốc độ thay đổi như vậy mắt Lumen co rút lại, trực giác cho thấy rằng đây không phải là bệnh bình thường.
Cái này có thể thần bí học cùng với năng lực siêu nhiên có liên quan, ông Ruhr chỉ là một người nhặt ve chai, tại sao lại bị năng lực siêu phàm ảnh hưởng?
Lumen ngẩng đầu, chỉ về Ruhr đang hôn mê, nói với bà Michel:
"Hai người là tín đồ của Mặt trời vĩnh hằng đúng không? Đưa ông ấy đến giáo đường thánh Roberts thử xem."
Cậu cảm thấy bệnh viện Holy Palace hẳn là không trị được loại bệnh liên quan đến năng lực siêu phàm này, không bằng đến giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng" thông qua thanh lọc làm tan biến sự ảnh hưởng của bệnh.
Bà Michel cũng rất chú ý tới sự thay đổi dị thường của chồng, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
"Không, đưa tới bệnh viện Holy Palace, đưa tới bệnh viện Holy Palace"
Theo nhận thức của bà, đến nhà thờ để tìm kiếm sự chúc phúc cũng giống như việc từ bỏ việc điều trị, chuẩn bị cho việc an ủi cái chết.
Lumen không khuyên nhủ, bởi vì giờ cậu tới đây đã là nửa đêm, giáo đường thánh Roberts đã đóng cửa lớn, mà Ruhr và Michel lại chỉ là một đôi nhặt ve chai đến thăm, xác suất rất cao là dù gọi thì sẽ không được mở cửa.
Hơn nữa, khoảng cách từ nơi này đến giáo đường thánh Roberts cũng không gần, bệnh tình của Ruhr lại phát triển rất nhanh, chưa chắc chống đỡ được khi tới đó, đến khi bên trong giáo đường người đốt đèn tuần tra đêm bị kinh sợ, mở cửa lớn ra
Lumen nhìn chăm chú cảm thấy tình huống càng ngày càng không đúng, đã có bọng nước vỡ ra, Ruhr chảy nước mủ, yên lặng mấy giây, đối với bà Michel nói:
“Bà đi tìm bác sĩ, bây giờ chuyển đến bệnh viện Holy Place.”
"Được, được." Michel như trong mộng tỉnh giấc, vội vàng chạy về hướng vị bác sĩ vừa xem bệnh cho Ruhr.
Chờ bà rời khỏi giường bệnh tạm thời, Lumen nghiêng người, che tầm nhìn của những bệnh nhân khác, sau đó lấy ra một cái lọ kim loại màu sắt có khắc hoa văn nước suối.
Đây là một lọ thuốc trị liệu của “Đầu trọc” Harman.
Lumen cảm thấy bệnh thần bí chỉ có thể chống lại thông qua thuốc thần bí, mặc dù cậu không thể xác định loại thuốc chữa trị vết thương ngoài da này có tác dụng đối với Ruhr hay không, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần.
Cậu vặn mở nắp bình, bóp hai bên miệng của Ruhr, cưỡng ép đổ một một nửa thuốc vào miệng ông.
Ruhr giống như đã sớm khát, theo bản năng nuốt chất lỏng trong suốt như suối.
Ừng ực ừng ực hai tiếng, ông yên tĩnh trở lại
Không đến một phút đồng hồ, bà Michel dẫn bác sĩ tới đây, bọng nước trên mặt Ruhr bắt đầu khô quắt, rất nhanh kết vảy, không một tiếng động rụng xuống
Thật sự có tác dụng, Lumen mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa tập trung tinh thần, quan sát sự thay đổi của vận mệnh.
Lần này, Ruhr không có dấu hiệu tử vong nữa, mấy ngày sắp tới vận mệnh có chút hỗn loạn, khiến Lumen khó mà phân biệt và suy đoán.
Bác sĩ kia nhìn Lumen vài lần, nghi ngờ nói với bà Michel:
"Tình hình không phải rất tốt sao?"
Bà Michel cũng phát hiện những bọng nước kinh khủng kia trên mặt chồng mình đều biến mất hết, chỉ để lại một ít vết sẹo và nếp nhăn làm bạn, hô hấp trở lại vững vàng, không còn dồn dập
"Rất xin lỗi, là do tôi gấp quá." Bà vội vàng nói xin lỗi.
Đối với trên người bà và Ruhr có mùi thối, bác sĩ kháng cự phất tay nói:
"Thuốc của công ty dược phẩm The Fool so với những thứ khác phải có hiệu quả hơn rất nhiều, nếu tình hình đã chuyển biến tốt đẹp thì quan sát thêm chút nữa, không cần vội vàng chuyển đến bệnh viện Holy Palace."
Nói xong, anh ta không đợi mà rời khỏi giường bệnh tạm thời này.
Bà Michel xụi lơ ngồi bên cạnh Ruhr, thỉnh thoảng sờ trán ông một cái, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của ông.
Lumen không rời đi, kéo thêm một chiếc ghế tròn rồi ngồi xuống, nhìn kỹ tình hình thay đổi của Ruhr
Sau mười phút, Ruhr mở mắt ra, thẫn thờ nhìn lên trần nhà màu trắng xa lạ và nói:
“ Đây là đâu?”
Michel thở phào nhẹ nhõm sau đó nhanh chóng kể lại một lượt chuyện ông ấy đột ngột phát bệnh cấp tính.
“Tại sao tôi lại đột nhiên phát bệnh?” Ruhr cảm thấy rất hoang mang: “Trước khi đi ngủ, tôi vẫn cảm thấy rằng bản thân mình không có một chút vấn đề nào cả.”
Lúc này, Lumen đột nhiên nói chen vào cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng, giống như tùy ý hỏi:
“Trước khi đi ngủ ông có làm việc gì không giống với mọi khi không?”
“Không có.” Ruhr suy nghĩ một lúc rồi nói, “Giống như mọi ngày, tôi đếm rác nhặt được, vào nhà vệ sinh đi vệ sinh, nói chuyện phiếm một lúc rồi đi ngủ. Có lẽ là ngày hôm qua đến khuya tôi mới trở về, đếm đi tính lại cũng đã gần một giờ, chắc là do ngủ quá muộn mà sinh bệnh.”
Chẳng lẽ là có vấn đề gì với đống rác? Hay là ban ngày đã xảy ra chuyện gì đó, đến nửa đêm mới bắt đầu bùng phát? Lumen cẩn thận dò hỏi một hồi, nhưng cũng không thu được bất kỳ manh mối đáng giá nào từ Ruhr cùng Michel.
Cơ thể Ruhr hồi phục nhanh chóng, mới vừa truyền dịch xong, ông ấy liền kêu ca phải quay về khách sạn, không muốn ở lại phòng khám đông đúc này đến rạng sáng, sợ lại tốn thêm tiền.
Lumen thấy vận thế của ông ấy không phát sinh biến hóa nên cũng không ngăn cản.
Khách Sạn Kim Kê, bên ngoài phòng 302.
Lumen khẽ cau mày và nhìn vào bên trong đống rác tản ra những mùi lẫn lộn khó ngửi, cố gắng tìm xem thứ gì có thể có vấn đề, trong khi đó Ruhr và Michel đứng bên cạnh không ngừng nói cảm ơn với cậu.
Do môi trường đặc biệt, khứu giác không hữu ích nên Lumen đã bật “linh thị” và cố gắng quan sát một lúc nhưng cũng không thu được kết quả gì.
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài nói với vợ chồng Ruhr và Michel:
“Không loại trừ khả năng trong rác có thứ gì đó bẩn thỉu có thể gây bệnh, đêm nay ông hãy ngủ ở một phòng khác, chờ trời sáng chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Lumen định đợi Franka tỉnh lại và nhờ "Vu nữ" giỏi bói toán này giúp xác định ngọn nguồn của vấn đề.
Michel vì chồng mình đột ngột phát bệnh mà bị dọa không hề nhẹ, vì vậy bà ấy đã nhanh chóng nói thay cho Ruhr:
“Được, cám ơn ngài, ngài Charles.”
Vẫn còn hai phòng trống trên tầng ba, Lumen đã sắp xếp cho Ruhr và Michel vào phòng 307, bảo họ nhanh chóng nghỉ ngơi.
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, Lumen trở lại phòng 207, nằm xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong khi suy nghĩ về nguyên nhân xảy ra những chuyện của Ruhr.
Đột nhiên, cậu giật mình tỉnh giấc và mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ.
Trong lòng Lumen bắt đầu căng thẳng, cậu cầm lấy “Thủy Ngân Đọa Lạc”, bước ra khỏi phòng và đi theo tiếng khóc đi lên tầng ba.
Bóng tối bao trùm xung quanh, càng đi lòng cậu càng chìm xuống, có chút sợ hãi mà thả chậm bước chân.
Cuối cùng, cậu dừng lại bên ngoài Phòng 307, mượn ánh sáng đỏ thẫm của ánh trăng xuyên qua rèm cửa, cậu nhìn thấy bà Michel đang quỳ gối bên giường, không ngừng khóc nức nở.
Cảm nhận được có người đến gần, bà Michellé, người đang mặc một chiếc váy ngắn màu vàng, quay đầu lại từ trong bóng tối và nhìn về phía cửa, khuôn mặt nhăn nheo của bà giàn giụa nước mắt.
Giọng nói của bà ấy mờ mịt mà trống rỗng:
“Lumen, ngài Lumen, Ruhr đã chết.”