Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lumen cũng không vội lật xem chồng tài liệu về sinh vật trong thế giới tâm linh kia, mà cất chúng vào trong két sắt cùng với cuốn sổ ghi chép vu thuật của Aurore mà cậu mua thời gian trước.

Bây giờ cậu còn có việc cần phải làm.

Cậu vặn nắp cái bình miệng rộng ra, nhúng bàn tay vào trong thứ rượu mạnh màu xanh biếc, lấy ghim cài ngực áo hình hoa kim tước có tên ‘Thể diện’ kia ra.

Hiện tại Lumen dự định sẽ thử nghiệm đặc điểm năng lực và cường độ tác động tiêu cực của vật phẩm phong ấn này.

Cậu không thể đợi đến lúc bước vào cuộc chiến đấu thật sự mới bắt đầu làm quen được, đến lúc đó, căn bản không thể nắm bắt được, nó cũng không có cách nào phối hợp với năng lực siêu phàm của bản thân để hình thành tiết tấu công kích hiệu quả được.

Tương tự như vậy, hiện tại cậu cần phải kiểm tra xem cường độ của tác động tiêu cực ảnh hưởng lên bản thân đến mức độ nào ngay khi mình đang trong trạng thái hoàn hảo nhất, không thể vội vàng thừa nhận khi thể xác và tinh thần đều bị thương trong chiến đấu được.

Việc nắm bắt được đặc điểm của tác động tiêu cực giúp Lumen có thể lựa chọn tránh được phần lớn tác động sau khi bị buộc phải sử dụng ‘Thể diện’ để kịp thời đưa ra quyết định có hiệu quả.

Một ‘Thợ săn’ nếu không quen thuộc với ‘vũ khí’ của mình thì rất dễ bị thất bại!

Lumen cài chiếc ghim hình hoa kim tước ở trước ngực áo mình, bắt đầu tập trung tinh thần, cố gắng cảm ứng.

Trong quá trình này, cậu cảm giác gió bên ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, ngay khi cảm giác này xuất hiện, cậu đứng lên, vươn tay phải ra, đóng cánh cửa sổ đang khép hờ lại.

Cùng với động tác này, gió bên trong phòng chợt biến mất tựa như đã hoàn toàn bị cửa sổ thủy tinh chặn ở bên ngoài.

Lumen lập tức xoay người đi tới cửa chính, chợt mở cửa ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bên trong căn phòng an toàn này lập tức trở nên yên tĩnh, giống như đã biến thành không gian kín ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Lumen lại ngồi xuống, để cho thân thể tản ra thứ hơi thở có thể khiến cho những động vật nhỏ chán ghét và oán hận.

Đây là một loại tác dụng của năng lực ‘Khiêu khích’.

Gần như là cùng lúc, tiếng chít chít xèo xèo vang lên, một con chuột nhỏ không biết chui từ chỗ nào ra, giương nanh múa vuốt với Lumen.

Lumen cong ngón trở và ngón cái, tùy tiện bắn một cái.

Một đốm lửa đỏ thẫm bay vọt ra, bắn trúng người con chuột lông đen xám kia, tiếng chít chít thảm thiết lập tức vang lên.

Con chuột này bị lửa đốt vô cùng đau đớn, nó nhanh chóng thoát khỏi ảnh hưởng của ‘Khiêu khích’, bắt đầu nhảy loạn trong phòng, tìm đường để chạy thoát thân.

Nhưng cho dù là khe nứt trên cửa, hay là cái hang chuột mà nó đào từ trước cũng đều bị một sức mạnh vô hình ngăn cản, không cho nó chui vào.

Mà nó, lại không có năng lực ‘Mở cửa’.

Lumen hài lòng gật đầu, cậu sẽ sử dụng con chuột này để tiến hành thí nghiệm các năng lực khác của ghim cài ngực áo tên ‘Thể diện’ kia.

Ước chừng khoảng mười hai mười ba phút sau, Lumen không cầm theo đồng hồ bỏ túi nên không thể nắm rõ thời gian chuẩn xác, thận trọng thả chiếc ghim cài ngực áo ‘Thể diện’ vào trong rượu mạnh màu xanh biếc.

Ngay sau đó, cậu lại bắn một quả cầu lửa đỏ thẫm không lớn, kết liễu sinh mệnh của con chuột kia, mùi mỡ thịt bị nướng chín tràn ngập bên trong phòng.

Lumen cất cái bình miệng rộng kia rồi đi ra khỏi căn phòng an toàn, chuẩn bị thí nghiệm xem mình có thể khiến cho người khác chán ghét, ghê tởm đến mức nào.

Chạng vạng tối, đèn đường khí than đều đã được thắp sáng, cậu vừa bước ra khỏi cửa của căn nhà cho thuê, lập tức cảm giác ánh mắt của người đi qua và những người bán hàng rong trên đường đều đồng loạt nhìn về phía mình.

Bọn họ giống như nhìn thấy cái gì đó mà mình cực kỳ căm hận, chỉ hận không thể cầm dao gọt hoa quả, dụng cụ rót rượu hoặc chai rượu hay chảo sắt đang xào nấu thức ăn để tấn công Lumen.

Nhưng đặc điểm nhận diện là mái tóc đen xen lẫn vàng của ‘Sư tử’ Charles khiến cho bọn họ không dám biến suy nghĩ thành hành động thực tế.

Hiệu quả này tương đương với ‘Khiêu khích’ trên phạm vi lớn và không nằm trong tầm kiểm soát của mình, Lumen lập tức đưa ra phán đoán sơ bộ. Lumen bước đi trong vô số ánh mắt bất thiện đổ dồn lên người mình, đi về hướng đường lớn khu chợ.

Đúng lúc này, hai gã mặc cảnh phục đặc chế màu đen, đeo quân hàm bằng bạc, bên hông đeo súng ngắn theo quy chuẩn của cảnh sát tuần tra, đi ngang qua.

Bọn họ vừa liếc nhìn thấy Lumen, lập tức chỉ vào cậu, quát lớn: “Đứng yên đó, cảnh sát tới kiểm tra!”

Hiệu quả thật mạnh! Lumen không đáp lại mà xoay người mà chạy như điên.

“Đứng lại!”

Hai gã cảnh sát vừa quát vừa rút súng ngắn, nhắm sau lưng Lumen.

Lumen né được chân phải của một người qua đường nào đó lặng lẽ vươn ra, cấp tốc chuyển hướng, rẽ vào một con hẻm nhỏ bị các đống chướng ngại vật chặn hơn nửa đường, cũng không quay đầu nhìn lại mà lao thẳng vào lối dẫn xuống lòng đất Trier.

Cậu không mang theo đèn đất đèn, càng không có năng lực nhìn trong bóng tối nhưng ‘Kẻ phóng hỏa’ luôn có thể tự chiếu sáng cho mình trong bất kể hoàn cảnh nào.

Ba quả cầu lửa đỏ rực lần lượt chợt xuất hiện trên đỉnh đầu và hai đầu vai Lumen, cậu thoải mái bỏ rơi hai gã cảnh sát, chạy về hướng một lối vào lòng đất Trier khác gần phố White Coat.

Đang đi, Lumen đột nhiên nghiêng người, tránh thoát một bóng đen lao từ trong góc tối về phía mình.

Đó là một con rắn có vảy màu xanh đen.

Nửa người trên của nó dựng thẳng lên, lưỡi đỏ tươi khè ra, hùng hổ giằng co với Lumen.

Nó không chỉ khiến cho mỗi con người ghê tởm, ghét bỏ và phải tiếp xúc hoặc nhìn thấy mới bị ảnh hưởng. Lumen cảm thán lắc đầu, rồi nhanh chóng bắn một quả cầu lửa ra, cho nổ tung con rắn độc màu xanh đen kia thanh ba đoạn, mùi thịt cháy xém tản ra bốn phía.

Bởi vì cơ bản đã xác định xong cường độ và phạm vi của ảnh hưởng tiêu cực cho nên cậu không tiếp tục ‘mạo hiểm’ nữa mà tìm một cái động không có sinh vật gì, dập tắt quả cầu lửa, cứ như vậy yên lặng ngồi trong bóng tối, chờ đợi ảnh hưởng biến mất.

Ước chừng khoảng một giờ sau, cậu mới đứng lên, lại hóa ra ba quả cầu lửa đỏ thẫm lần lượt lơ lửng trên đỉnh đầu và đầu vai trái, đầu vai phải, dùng để chiếu sáng đường đi.

Không lâu sau, Lumen đi tới lối ra gần phố White Coat, thì chợt thấy một bóng người xách theo đèn đất đèn, đi từ đường hầm bên cạnh ra.

Lumen mỉm cười, giơ tay phải lên vẫy vẫy: “Cô cũng thành con chuột thích hoạt động dưới lòng đất Trier rồi sao?”

Người tới là Jenna.

Jenna cũng nhìn thấy cậu, nhíu mày nói: “Cậu lại đang dùng ‘Khiêu khích’ hả? Sao lại khiến tôi thấy ghê tởm thế này!”

“Gần như vậy.” Lumen trả lời hàm hồ.

Jenna không kiềm nổi cảm giác ghê tởm, ghét bỏ, buột miệng nói: “Mẹ kiếp! Sao cậu lại dùng ‘Khiêu khích’ với tôi?”

Không tệ, đối phương không lập tức đánh mình, chứng tỏ đối phương vẫn coi mình là bạn bè, mà thời điểm tác động tiêu cực chuẩn bị hết thì cường độ là như thế này. Lumen cười cười, giải thích đơn giản: “Bởi vì tôi gặp phải chút chuyện khiến tôi bị lây dính hơi thở khiến người ta căm hận, nó sẽ nhanh biến mất thôi.”

Cậu lập tức chuyển đề tài, đánh giá Jenna mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu phối với chân váy dài màu vàng nhạt, tóc mềm mại buông xõa, mặt không trang điểm, trên cổ đeo một chiếc vòng có thánh huy mặt trời loạinhỏ, hỏi: “Cô xuống lòng đất ngầm Trier để làm gì thế?”

Lúc này, trông Jenna càng giống sinh viên ở khu Đài tưởng niệm, mới bĩu môi nói: “Tôi đi gặp hai ‘Người tịnh hóa’ kia.”

“Chẳng phải cậu nói, tôi phải tỏ ra thành kính đối với thần linh hay sao? Tôi cố ý ăn mặc theo phong cách mà giáo hội khởi xướng, còn đeo lá bùa hộ mệnh hình mặt trời này, kết quả, bọn họ dẫn tôi xuống lòng đất ngầm Trier, nói là để tránh người đi đường đi ngang qua, mẹ kiếp, mặc như thế này mà còn phải xuống lòng đất ngầm Trier, rất kỳ quặc đấy!”

Có lẽ do tác động tiêu cực của ‘Thể diện’ đã thật sự chạm điểm kết thúc rồi nên sau khi biết được nguyên do, Jenna cũng đã hoàn toàn khống chế được phản ứng của bản thân, ổn định cảm xúc để kể lại cho Lumen nghe những gì mà mình vừa trải qua.

“Có hiệu quả không?” Lumen nhìn cái hộp gỗ màu nâu rám nắng mà Jenna đang ôm trước ngực, cũng không vội hỏi đó là cái gì.

Jenna hơi khó hiểu hỏi:

“Có hiệu quả, thái độ của ‘Người tịnh hóa’ tên Valentine đối với tôi đã tốt hơn rồi, Imre cũng thay đổi tương tự nhưng không biết vì sao, tôi cảm giác dường như bọn họ càng cảnh giác và phòng bị tôi hơn.”

“Có thể là bọn họ cảm thấy cô đang cố ý lấy lòng bọn họ nên sợ cô có âm mưu khác.” Lumen thử phân tích diễn biến tâm lý của hai ‘Người tịnh hóa’ kia, đồng thời hất cằm chỉ vào cái hộp gỗ mà Jenna đang ôm: “Đây là thù lao bọn họ cho cô sao?”

Jenna bất giác mỉm cười:

“Đúng vậy, bọn họ đã xác thực xong tin tình báo liên quan đến mỏ đá Deep Valley, còn nói với tôi rằng thông tin đó thật sự rất quan trọng và cho tôi khoản thù lao là hai nguyên liệu chính và một nguyên liệu phụ trợ của ma dược ‘Kẻ xúi giục’, phần còn lại là để tôi tự kiếm.”

“Chỗ Flanka có lẽ vẫn còn dư nguyên liệu phụ trợ đấy.” Lumen hơi trầm ngâm một chút rồi nói, “Nguyên liệu chính của ma dược danh sách 8 cũng không hề rẻ, thậm chí còn được coi là trân quý, tin tình báo liên quan đến mỏ đá Deep Valley quan trọng đến vậy sao?

Rốt cuộc có liên quan đến chuyện gì?

Jenna ‘à’ một tiếng:

“Bọn họ không nói rõ, chỉ nói cho tôi biết rằng đó là vấn đề giữa các giáo hội, hiện tại ‘Người tịnh hóa’ không có cách nào vào mỏ đá kia để tiến hành điều tra toàn diện, nhưng bọn họ sẽ luôn theo dõi để đề phòng bất kỳ tình huống xấu nào có thể xảy ra.

“Bọn họ còn bảo tôi tiếp tục giao thiệp với người ủy thác, xem có thể thu thập được thêm thông tin từ phía bên kia hay không, trong này là một nguyên liệu chính của ma dược là khoản thù lao ứng trước.”

“Như vậy mới hợp lý.” Lumen khẽ gật đầu.

Jenna chợt thở dài: “Tôi tính sai rồi.”

“Vì sao lại nói như vậy?” Lumen nhướng mày.

Jenna tóm lấy mấy sợi tóc buông xõa hai bên má: “Lẽ ra tôi nên đòi một khoản tiền trước để trả toàn bộ số nợ còn lại, sau đó mới nghĩ đến nguyên liệu dùng cho ma dược ‘Kẻ xúi giục’.”

“Đợi cô trở thành ‘Kẻ xúi giục’ thì khoản tiền này chỉ là chuyện nhỏ.” Lumen cười nhạo một tiếng, rồi nói: “Cô còn định làm công việc ca sĩ ngầm này để trả nợ sao?”

Jenna yên lặng mấy giây, nói: “Nhưng tôi không muốn làm hại người khác.”

“Thế thì làm hại đám người khốn kiếp là được rồi?” Lumen cố gắng ‘phóng chút lửa’ vào lòng Jenna.

“Mẹ kiếp, cậu mới là ‘Kẻ xúi giục’ đúng không?” Jenna lẩm bẩm một câu, rồi hỏi ngược lại: “Tôi nên chia cho Flanka bao nhiêu tiền đây? Thông tin tình báo kia là hai người chúng tôi cùng nhau tìm hiểu, tôi không thể lấy toàn bộ thù lao mà cô ấy lại không nhận gì được.

Lumen mỉm cười: “Tính cả công thức điều chế ma dược mà cô ấy đưa cho cô, cho dù tính bằng giá bạn bè thì ít nhất cô cũng phải đưa cho cô ấy 20.000 đồng Fil.”

“Ít nhất 20.000 đồng Fil!” Jenna đau lòng nói: “Vậy tôi chỉ có thể nợ trước rồi, có phải càng lên danh sách cao thì tiền nợ càng nhiều không? Công thức điều chế và nguyên liệu ma dược đều đắt như vậy sao?”

“Nhưng năng lực kiếm tiền của cô sẽ càng mạnh hơn.” Lumen vừa giật dây vừa an ủi, nói.

Ngay sau đó, cậu dập tắt ba quả cầu lửa lơ lửng trên người mình, nương theo ánh sáng chiếu từ chiếc đèn đất đèn của Jenna, cùng đi về hướng lối ra của lòng đất ngầm Trier.

Đi được vài bước, Jenna nghi hoặc hỏi: “Vì sao trên đỉnh đầu và hai bên đầu vai cậu đều có một quả cầu lửa, điều này có nghĩa gì?”

“Cô không nghe nói trên cơ thể con người có ba ngọn đèn, một trên đỉnh đầu, một ở vai trái, một ở vai phải sao?” Lumen hỏi ngược lại.

“Không.” Jenna lắc đầu, tò mò hỏi: “Đây là kiến thức thần bí học sao?”

“Không phải, văn hóa dân gian thôi.” Lumen mỉm cười: “Tôi cảm thấy như vậy rất soái nên bắt chước theo.”

Jenna nhịn không được, chửi bậy một câu: “Mẹ kiếp! Sao cậu lại ngây thơ như vậy chứ!”

Hai người vừa trò chuyện vừa ra khỏi lòng đất ngầm Trier và xuất hiện trước căn hộ 601 tại số 3 phố White Coat trong ánh mắt hoài nghi của Flanka.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK