Lumen bị chấp niệm của bà Alice chiếm cứ khiến cho hô hấp của cậu càng ngày càng khó khăn, thân thể càng ngày cảng đau đớn, có một loại cảm giác bước vào trạng thái cận kề chết như khi gặp quỷ hồn trong Montsouris.
Đây là trải nghiệm cái chết một cách chân thật nhất.
Lo lắng mình có thể sẽ bị mất khống chế, Lumen không tiếp tục kiên trì nữa mà trực tiếp dùng phương thức ra lệnh cho chấp niệm còn sót lại của bà Alice rời khỏi thân thể mình.
Lumen thở hổn hển hít thở không khí, và lau mồ hôi lạnh trên trán xong, cậu lại biến thành một tay luật sư mới vào nghề tính tình hơi kiêu ngạo.
Cậu đi cùng với viên cảnh sát kia trở lại phòng trò chuyện với phạm nhân.
Charlie vội vàng đứng dậy, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay chống mặt bàn, vẻ mặt chờ mong lại căng thẳng.
Hắn không cần mở miệng nói chuyện, Lumen cũng giống như nghe thấy hắn đang hỏi ‘Kết quả thế nào rồi’.
Lumen gật đầu, làm một động tác trấn an.
Ý của cậu là kết quả khám nghiệm tử thi đúng như dự đoán.
Nét căng thẳng trên mặt Charlie nháy mắt biến mất, cả người giống như vừa dùng hết toàn bộ sức lực mà xụi lơ ngồi bịch xuống, lưng ngả ra sau tựa vào lưng ghế.
Lumen.
Lumen làm trò trước mặt hai viên cảnh sát canh cửa, trịnh trọng nói:
“Những chuyện khác anh không cần quan tâm, tôi sẽ lo liệu.”
“Anh chỉ cần làm một việc, đó là trong phiên thẩm vấn tiếp theo, anh hay thuật lại từ đầu đến đuôi không được bỏ sót một chi tiết nào cho các quý ông ở đây biết, cho dù điều đó có vô cùng hoang đừng, hay làm cho người ta khó có thể tin được.
“Đương nhiên, khi anh quay lại phòng giam, anh không cần nói chúng ta đã nói những chuyện gì.”
Cuộc trò chuyện của luật sư và thân chủ của mình có thể đề cập đến những sách lược và kỹ xảo tranh biện trên tòa, những người khác không có quyền được biết, cho nên, hai viên cảnh sát canh cửa tuyệt đối không nghi ngờ câu nói sau cùng của Lumen. Dù sao Charlie Current cũng là một tên nhóc tội nghiệp, lại là lần đầu tiên gặp phải án hình sự nghiêm trọng cần phải mời luật sư, có thể không biết quy tắc trong nghề này, nên cần đặc biệt dặn dò một câu.
Mà Charlie cũng nghe hiểu ý tứ mà Lumen muốn nói rằng:
Không cần nói cho cảnh sát biết rằng tôi phát hiện ra vấn đề ở bức tranh kia!
“Được.” So với lúc mới bị tóm vào sở cảnh sát, hiện tại Charlie không còn sợ hãi, kích động và nổi điên nữa, nhưng hắn vẫn không nói nhiều như trước.
Sau khi rời khỏi trụ sở cảnh sát ở khu chợ, Lumen lại đi loanh quanh hai vòng, tìm một con hẻm nhỏ có đống chướng ngại vật trên đường, để thay đổi quần áo, tháo bỏ kính mắt và thay đổi phong cách hóa trang.
“Hiện tại mình đã có đủ tiền, mình sẽ chuẩn bị một chỗ an toàn để có thể làm nơi thay đổi ngụy trang dựa theo những nội dung được miêu tả bên trong tiểu thuyết của Aurore.” Lumen nhớ lại những gì mà chị đã viết, để bổ sung những điều còn khiếm khuyết trước mặt.
Đồng thời, cậu thật sự muốn mua một quyển ‘Men's aesthetic’.
Cậu không có cách nào không cần học mà tự hóa trang được, vừa rồi cậu chỉ hoàn toàn dựa vào kiểu tóc, kính mắt, trang phục để ngụy trang.
Trên đường trở về ‘Khách sạn Kim Kê’ Lumen tự hỏi kế tiếp nên làm thế nào để giúp Charlie thoát khỏi khốn cảnh này:
“Rốt cuộc vì sao Susanna Matisse hoặc là nói sinh vật quái dị mà cô ta biến thành kia, lại muốn giết chết bà Alice?”
“Lúc trước vì sao cô ta phải giúp Charlie, lại còn vào trong mộng làm loại chuyện đó với hắn?”
“Mình có nên viết một phong thư hỏi tiểu thư ‘Ma thuật sư’ xem, rốt cuộc sinh vật này có gì đặc biệt không? Chỉ có thật sự hiểu Susanna Matisse, mình mới có thể nghĩ được biện pháp giải quyết cô ta, nếu không, cô ta rõ ràng mạnh hơn so với mình…
Nghĩ đến việc viết thư cho tiểu thư ‘Ma thuật sư’, Lumen đột nhiên lại cảm thấy khó xử.
Từ tốc độ hồi âm và nội dung của bức thư hồi âm trước đó, một người xuất thân từ trẻ lang thang như cậu đã mơ hồ nhận ra thái độ của tiểu thư ‘Ma thuật sư’ mặc dù cô ấy không nói thẳng:
“Nếu không có việc gì đặc biệt quan trọng thì đừng làm phiền tôi!”
Nếu chính bản thân Lumen gặp vấn đề liên quan đến Susanna Matisse thì cậu viết thư hỏi, khẳng định cũng không có vấn đề gì, nhưng sự việc này không liên quan gì đến cậu, mà chỉ ảnh hưởng đến hàng xóm của cậu.
Cô gái thần bí cường đại lại ghét phiền toái kia đại khái có thể sẽ không hồi âm.
Mà điều này có thể còn ảnh hưởng đến thái độ của cô ấy đối với Lumen.
“Nếu không thể tìm tiểu thư ‘Ma thuật sư’, vậy thì đến hội nhóm thần bí học do ngài K tổ chức để hỏi được không? Người tham gia hội nhóm đó đều là người phi phàm ở cấp độ tương đương Aosta Trull, có lẽ họ sẽ biết đáp án…” Lumen vừa đi cầu thang hướng lên tầng trên vừa nghĩ như vậy.
Sau khi trở lại phòng mình, tầm mắt tự nhiên nhìn tới rương hành lý, nơi cất giấu ghi chép vu thuật của Aurore, cậu chợt tỉnh ngộ.
“Vì sao mình nhất định phải điều tra thông tin về Susanna Matisse và tự giải quyết cô ta chứ?”
“Mục đích của mình chỉ là cứu Charlie ra!”
“Cho dù mình thật sự có thể tìm thấy nhược điểm của Susanna Matisse và đánh bại cô ta, chẳng lẽ mình còn có thể buộc một sinh vật quái dị như cô ta tới trụ sở cảnh sát đầu thú sao?”
“Cô ta thật sự dám đi, cảnh sát cũng không dám tiếp đón, với đặc tính mà cô ta biểu hiện ra ngoài, liệu nơi đó có lập tức biến thành một bữa tiệc thác loạn không?”
Lumen nhanh chóng làm rõ mục đích và thủ đoạn.
Muốn rửa sạch hiềm nghi cho Charlie và bước ra khỏi sở cảnh sát, căn bản không cần phiền toái như vậy!
Hãy để cho người của cục 8, giáo hội ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’ và giáo hội ‘Thần Hơi nước cùng Máy móc’ biết vụ án của Charlie liên quan đến yếu tố phi phàm, mà tham gia điều tra vụ án này!
“Mình chỉ là người phi phàm ở tầng dưới chót, không có mạng lưới tình báo không có năng lực thần bí học gì mà còn có thể điều tra ra vấn đề từ Susanna Matisse, phát hiện cái chết của bà Alice liên quan đến yếu tố vô hình thì không lý do nào mà điều tra viên phía chính phủ lại không điều tra ra được, đến lúc đó, bọn họ không chỉ chứng minh được Charlie trong sạch mà còn giúp hắn thoát khỏi Sasanna Matisse, thậm chí còn giải quyết sinh vật quái dị này một cách triệt để.” Kết hợp với hành vi của kẻ điên ở tầng trên đi đến giáo đường để tìm kiếm sự bảo hộ sau khi gặp phải quỷ hồn trong Montsouris, Lumen hoàn toàn có thể phỏng đoán được diễn biến tiếp theo.
Cậu đến trụ sở cảnh sát ở khu chợ để làm cho Charlie nói hết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, thật ra cũng là muốn thu hút sự chú ý của người phi phàm phía chính phủ.
Nhưng cậu cảm thấy mình vẫn nên làm điều gì đó, không thể ký thác toàn bộ hy vọng vào những cảnh sát là người bình thường đó được.
Ngộ nhỡ bọn họ cho rằng Charlie chỉ đang kể chuyện để chế giễu chỉ số thông minh của bọn họ mà dùng thủ đoạn thẩm tra bạo lực làm cho Charlie phải nhận tội thì sao?
Tầm mắt của Lumen đảo qua tờ tạp chí nhăn nhúm ở trên mặt bàn gỗ, cậu nhớ lại chuyện mình hoặc chị gái đã từng cắt những từ đơn nho nhỏ màu xanh lam ở trên báo để ghép thành một bức thư xin giúp đỡ gửi phía chính phủ.
“Viết chuyện mà Charlie gặp được thành dạng thư, chuyển đến giáo đường gần đó?” Lumen gật đầu, quyết định làm như vậy.
Bức thư xin giúp đỡ và lời khẩu cung của Charlie, tiếp cận hai đường như thế này chắc hẳn có thể khiến cho người phi phàm phía chính phủ chú ý đến.
Lumen đang chuẩn bị mở tờ ‘Tiểu thuyết báo tuần’ để tìm cắt những từ đơn thì cậu đột nhiên nhíu mày:
“Nếu sử dụng cùng một mánh khóe để xin giúp đỡ thì liệu có khiến cho phía chính phủ liên tưởng đến chuyện ở làng Cordouan không, liệu có liên hệ giữ một nghi phạm truy nã như mình với Charlie không?”
Cậu không biết báo cáo đầy đủ kết quả điều tra của đám người Ryan có được thông báo đầy đủ cho người phi phàm phía chính phủ ở khắp nơi trên cả nước hay không, nhưng cậu không muốn mạo hiểm.
“Bắt chước chữ viết của Aurore?”
“Khác với chữ ký tên của luật sư sẽ không khiến người ta nghi ngờ, dựa theo cách nói của đám người Ryan kia, thì lá thư này khẳng định sẽ bị đem đi làm đủ các loại kiểm tra, bao gồm cả bói toán.”
“Ngụy trang thật tốt, tìm người viết giùm?” Nghĩ đến đây, Lumen đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Mình có thể triệu hồi một sinh vật linh giới đến viết giùm mình!”
“Đến lúc đó, cho dù phía chính phủ có phát hiện ra vấn đề, dưới tình huống không biết mình dùng câu chú gì để triệu hồi thì bọn họ cũng không có cách nào khiến cho sinh vật linh giới kia bước ra điểm mặt, chỉ tên mình!”
Lumen càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này không tệ, cậu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, bắt đầu thiết kế câu chú triệu hồi.
Câu đầu tiên không thể nghi ngờ đó là ‘Những linh hồn bồi hồi trong hư vô’.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lumen viết câu thứ hai:
“Sinh vật thân thiện có thể điều khiển.”
Sinh vật triệu hồi từ linh giới phải để Lumen điều khiển mới có thể giúp cậu viết thư được, còn thân thiện chính là sự bảo hộ cần thiết cho người triệu hồi.
Còn câu thứ ba, Lumen cũng không có yêu cầu cao, cậu chỉ cần đưa hai yếu tố là ‘nhỏ yếu’ và ‘viết được chữ Intis’ vào là được.
Sau mấy chục giây sắp xếp, tổ hợp lai từ ngữ, câu miêu tả thứ ba xuất hiện trên mặt giấy:
‘Một kẻ nhỏ yếu thành thạo chữ Intis.”
Phù… Sau khi viết xong, Lumen thở hắt ra một hơi.
Cậu lập tức lật lại sổ shi chép vu thuật cảu Aurore để phiên dịch một ít từ đơn mà cậu còn chưa thông thạo sang ngôn ngữ cổ Hermes.
Ngay sau đó, cậu bố trí tế đàn, bắt đầu nghi thức triệu hồi.
Rất nhanh sau đó, cậu đã hoàn thành nghi thức, chỉ thấy ngọn nến nhiễm một thứ ánh sáng màu xanh lục lãnh lẽo, và phồng to chừng khoảng đầu người.
Một cái bóng có cái đầu giống bò, thân mình giống như chó trong suốt chui ra.
“Viết giúp tôi một phong thư.” Lumen dùng ngôn ngữ cổ Hermes nói với sinh vật linh giới kia.
‘Chó đầu bò’ ngơ ngác nhìn lại.
“Tôi ra lệnh cho bạn viết cho tôi một phong thứ.” Lumen tiếp tục dùng ngôn ngữ cổ Hermes nhấn mạnh ngữ điệu của mình.
‘Chó đầu bò’ ngây ngốc , giống như nghe không hiểu.
Lumen lại thử thêm vài lần nữa thì thấy chó đầu bò không có phản ứng gì.
Vì để tiết kiệm tính linh, cậu bất đắc dĩ phải kết thúc lần triệu hồi này trước thời hạn.
Cậu bắt đầu suy nghĩ vấn đề từ chỗ nào:
“Tên kia không có cách nào giao tiếp được.”
‘Có lẽ do mình chỉ nhắc đến chữ có thể điều khiển mà không nhắc tới câu có thể giao tiếp…”
Nghĩ đến đây, Lumen sửa câu chú thứ hai thành ‘Sinh vật thân thiện có thể giao tiếp’.
Có thể giao tiếp có nghĩa là có thể thỉnh cầu!
Lần này, một con ‘ốc sên’ khổng lồ bò ra từ trong ngọn lửa mà xanh lục lạnh lẽo.
“Xin chào.” Lumen thử chào bằng tiếng Intis.
Con ‘ốc sên’ kia phát ra một thứ âm thanh hư ảo:
“Xin chào, có chuyện gì sao?”
Nó có thể dùng tiếng Intis.
“Bạn có thể viết một phong thư giúp tôi không?” Lumen vui vẻ nói.
Con ‘ốc sên’ kia dùng giọng điệu khó xử nói:
“Nhưng tôi không có tay.”
‘…’ Lumen đành phải kết thúc lần triệu hồi này.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu đổi câu ‘Một kẻ nhỏ yếu thành thạo tiếng Intis’ thành ‘Một kẻ yếu đuối có thể viết chữ Intis’.
‘Có thể viết’ bao gồm cả yêu cầu về mặt tri thức, cũng bao gồm yêu cầu về phần cứng.
Không lâu sau, Lumen hoàn chỉnh câu triệu hồi thứ ba.
Cậu thấy một sinh vật trong suốt giống thỏ bước ra.
“Bạn có thể viết thư giúp tôi không?” Lumen mong chờ hỏi.
‘Con thỏ’ kia gật đầu, cầm lấy bút trên bàn, viết một từ đơn bằng chữ Intis lên giấy.
‘Thư’.
“…” Khóe miệng Lumen hơi giật giật.
Chỉ số thông minh của tên này không cao như dáng vẻ bên ngoài.
Lumen nghĩ như vậy, sau đó cậu lấy giấy bút ra, viết nhanh một phong thư xin giúp đỡ, bao gồm cả những điểm mấu chốt như bức chân dung của Susanne Matisse và mộng xuân, cái chết của bà Alice, việc Charlie bị bắt.
Sau đó, cậu nói với ‘Con thỏ’.
‘Sao chép nó!”
‘Con thỏ’ nhận bút, nghiêm túc viết.
Rất nhanh, nó đã hoàn thành xong công việc.
Lumen nhận phong thư, hài lòng gật đầu.
Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cậu đông cứng lại.
Tên thiểu năng này không chỉ sao chép nội dung phong thư mà còn sao chép cả nét chữ.
Nói cách khác, nó dùng chính nét chữ của Lumen để viết lại!
Lumen hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, chỉ vào tờ ‘Tiểu thuyết báo tuần’ nói:
“Dùng loại chữ này để sao chép.”
‘Con thỏ’ chậm rãi gật đầu, một lần nữa sao chép lại mà không hề kêu ca một câu.
Vài phút sau, Lumen nhận được một phong thư xin giúp đỡ dưới dạng không khác gì một tờ báo được in ấn ra.