Những dây leo đen kịt từ mái nhà rủ xuống nở ra những bông hoa màu máu, hoàn toàn phong tỏa tầng ba của pháo đài.
Guillaume Besne, Pierre Berry và Sybil Berry vừa chống lại sự tấn công của đám người "bà mụ" vừa lao về phía tòa tháp.
Đi đôi với cảnh này còn có một vài hình ảnh lóe lên trong đầu Lumen:
Guillaume Besne ẩn thân trèo vào bên trong tòa tháp đầy móng chim con, dưới sự giúp đỡ của người chăn cừu Pierre Berry, thành công để bàn tay phải chạm vào vai của "bà mụ", "bà mụ" nổ tung theo đó, giống như bị người ta lắp một quả bom bên trong cơ thể;
Sybil Berry bị một người hầu gái giết chết, nhưng lại tái sinh bên trong cơ thể của đối phương, chiếm giữ cơ thể của cô ta;
Tầm mắt lơ lửng giữa không trung, Louis Lund sinh con trong phòng;
Louis Lund chưa bị ảnh hưởng gì liên thủ với viên quản lý hành chính Beost, trấn áp người chăn cừu Pierre Berry "phát điên";
Trong vùng hoang dã dẫn đến núi sâu, mục sư Guillaume Besne bị vô số vong linh mặc áo tang bao vây.
Lumen nhíu mày, lộ ra vẻ mặt đau đớn, dường như những ký ức này là vũ khí sắc bén đâm vào linh hồn cậu, rút ra ngược lại sẽ càng mang đến thương tổn, khiến cậu theo bản năng kháng cự nhớ lại thêm.
Ngay sau đó, những cảnh tượng đó hạ xuống, Lumen thở hổn hển.
"Thế nào, thu hoạch được gì?" Susie nhẹ giọng nói, giống như hỏi thăm bữa sáng hôm nay ăn gì.
Lumen suy nghĩ rồi trả lời:
"Tôi nhớ tới cuộc chiến giữa đám người mục sư và thuộc hạ của phu nhân Pouaris, hình ảnh rất lộn xộn, rất rời rạc...
"Tôi, có lúc giống như đứng bên lề hiện trường, có lúc dường như ở rất xa, thông qua một số cách nhìn thấy được hình ảnh tương ứng... "
Điều này khiến cậu vô cùng bối rối về vị trí và vai trò của mình trong chuyện này.
Đôi khi cậu dường như là một trong hai nhóm, tham gia sâu vào cuộc chiến. Đôi khi cậu dường như lại chỉ đơn thuần là một người ngoài cuộc, không liên quan gì đến bên nào.
Susie hỏi như dẫn dắt:
"Ngoài những điều đó ra, cậu còn có chỗ nào không hiểu đối với tình huống hiện ra trong phần ký ức vừa rồi không?"
Lumen nói trong khi nhớ lại:
"Tôi hình như không nhìn thấy phu nhân Pouaris, chỉ có chuyện mục sư bị số lượng lớn vong linh vây quanh mới mơ hồ có bóng dáng phu nhân Pouaris ở trong đó...
"Đám người mục sư chỉ mới đối phó với đám thuộc hạ của phu nhân Pouaris, Louis Lund, Cathy, Beost và "bà mụ", rõ ràng đã không còn sức lực dư thừa, nếu phu nhân Pouaris tham gia vào, tôi không tin họ có thể giành được thắng lợi sau cùng."
"Tại sao phu nhân Pouaris lại chủ động từ bỏ, rời khỏi Cordouan, không ngăn cản đám người mục sư..."
“Không phải chủ động từ bỏ, mà là bị cưỡng bức đưa đi.” Susie sửa lại một câu: “Nghi thức tiễn đưa "Tinh linh mùa xuân" rời đi trong giấc mơ của cậu hẳn là phản ánh chuyện đuổi Pouaris đi. "Tinh linh mùa xuân" tượng trưng cho một mùa màng bội thu, đại diện cho sự kết thúc của mùa đông lạnh giá và sự nảy mầm của sự sống mạnh mẽ, gần giống với đặc điểm năng lực mà đám người Pouaris triển hiện."
“Thế thì càng không đúng.” Giọng nói của Lumen dần trở nên đau đớn, hai tay nắm chặt, cảm thấy mình không thể nhớ nổi nữa.
Susie nói một cách mềm mỏng:
"Không muốn nhớ thì đừng nhớ, đánh thức toàn bộ ký ức vốn dĩ không phải là chuyện mà một liệu pháp tâm lý có thể thực hiện được, hãy từ từ, không cần gấp."
Phù... Lumen chậm rãi thở ra một hơi, cơ thể không còn căng thẳng nhiều nữa.
Đợi cậu hồi phục trong gần một phút, Susie nới nói:
"Cậu có thể ngủ một giấc, xem liệu có thể tìm thấy nhiều câu trả lời hơn trong giấc mơ hay không."
Trong tai Lumen, giọng nói của vị "bác sĩ tâm lý" lúc đầu là dịu dàng, tiếp đó càng lúc càng bay bổng, dường như kéo xa ra khoảng cách, đến một thế giới khác.
Mí mắt cậu cũng càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng rũ xuống.
Lumen mở mắt ra và nhìn thấy trần nhà quen thuộc.
Cậu chợt trở mình ngồi dậy, gom mọi vật như ghế dựa, bàn gỗ sát bên cửa sổ, giá sách nhỏ bên cạnh và tủ quần áo có gương soi toàn thân vào tầm nhìn.
Đây là phòng ngủ của cậu, đây là nhà của cậu ở làng Corduan.
Lumen ngơ ngác nhìn vài giây, sau đó nhanh chóng xuống giường, lao ra khỏi phòng.
Cậu gắng sức đẩy cửa phòng ngủ của Aurore ra, nhìn thấy bản thảo, giấy, bút, lọ mực và những vật dụng khác đặt trên bàn y hệt như trong trí nhớ, nhìn thấy chiếc ghế đặt gối dựa trống không, không có người ngồi.
Đường nhìn của Lumen di chuyển từ nơi đó đến chiếc giường trống, rồi lại từ từ thu về.
Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại từng chút một, quay người bước sang bên cạnh.
Trong phòng sách cũng không có bóng dáng mà cậu quen thuộc.
Lumen chạy bịch bịch xuống lầu.
Cậu chạy một mạch qua làng Corduan, đến trước cửa Giáo đường "Mặt Trời Vĩnh Hằng".
Trên đường đi, cậu không gặp một người dân nào, mọi ngôi nhà đều lặng im như chết.
Ngẩng đầu nhìn lên mái vòm dáng dấp như củ hành tây, Lumen sải bước vào giáo đường.
Thánh đàn đã được tu sửa, bày đầy hoa tulip, hoa tử đinh hương và các loài hoa khác, khắc rõ phù hiệu bụi gai đen dường như có chất lỏng lưu chảy trên bề mặt.
Nơi này cũng không có người.
Lumen lục lạo căn phòng của mục sư, lần nữa lại đi xuống tầng hầm.
Những đống xương trắng và da cừu xung quanh giống hệt như trong giấc mơ trước đó, nhưng tế đàn ở giữa không hề bị hư hại chút nào.
Lumen kiểm tra cẩn thận một lượt, nhưng trước ngực không xuất hiện cảm giác nóng rát.
Sau khi cậu biết được đây là một giấc mơ, lực lượng tượng trưng cho "quá khứ", "hiện tại" và "tương lai" đó dường như cũng biến mất theo.
Lumen không thu hoạch được gì, đứng cạnh tế đàn dưới lòng đất, suy nghĩ một lúc rồi lại chạy lên cầu thang, đi ra cửa hông và đến nghĩa trang gần đó.
Dựa theo ký ức của giấc mơ trước đó, cậu nhanh chóng tìm đến ngôi mộ nơi con cú mèo bay vào, cúi người xuống, đẩy phiến đá bịt kín lối vào ra.
Không chút do dự, Lumen bước xuống bậc tam cấp, băng qua đường lát gạch, nhìn thấy một chiếc quan tài màu đen đặt trong ngôi mộ tối tăm.
Nơi này không có cú mèo, cũng không có một Lumen nào khác, chỉ có ánh sáng lọt vào từ bên ngoài ngôi mộ soi sáng mọi thứ.
Lumen thu hồi ánh mắt, bàng hoàng đi về phía chiếc quan tài màu đen.
Nắp quan tài đã trượt sang một bên từ lâu, để lộ ra khung cảnh bên trong.
Nghĩ đến Aurore trong giấc mơ suýt chút nữa mất khống chế vì nhìn trộm thi thể của một Vu sư đã chết trong quan tài, Lumen do dự một chút.
Hai ba giây sau, cậu lững thững đi về phía trước vài bước, đến gần quan tài màu đen, nhìn thẳng vào trong đó.
Một thi thể nhanh chóng phản chiếu ra trong mắt cậu.
Thi thể tóc vàng bù xù xõa ra hai bên, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt hơi tái nhợt, trên người mặc một bộ quần áo màu lam nhạt.
Đây là Aurore!
Aurore đang nằm trong quan tài của Vu sư đã chết!
Đồng tử của Lumen giãn ra ngay lập tức, khuôn mặt biến dạng đến gớm ghiếc.
Hình ảnh cậu nhìn thấy bị vỡ vụn từng tấc một.
Lumen đột ngột mở mắt ra, nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ mặt phức tạp.
"Cậu đã nhìn thấy gì?" Giọng nói của Susie vang vọng bên tai cậu.
Lumen mơ màng trả lời:
"Tôi nhìn thấy Aurore nằm trong quan tài của một Vu sư đã chết... Điều này làm sao có thể..."
Susie trấn an:
"Điều này giống một sự tượng trưng hơn.
"Nghĩ mà xem, trên thực tế không hề có truyền thuyết Vu sư, mà trong giấc mơ, câu chuyện trong tiềm thức cậu thêu dệt ra thiết lập nhà của cậu và Aurore ở nơi Vu sư từng ở, bản thân Aurore không biết chuyện này, cũng chưa từng nghe qua truyền thuyết đó.
"Cô ấy còn vì muốn nhìn thi thể Vu sư bên trong quan tài mà đến gần mất kiểm soát."
"Nói như vậy, Vu sư đã chết trong truyền thuyết Vu sư là chỉ Aurore, vậy con cú mèo tượng trưng cho điều gì, toàn bộ câu chuyện lại tượng trưng cho điều gì?" Trong đầu Lumen hiện lên càng ngày càng nhiều nghi vấn, mỗi một cái đều giống như một con dao sắc bén, xé nát đầu cậu.
Lumen không khỏi giơ hai tay lên, ấn đầu.
"Điều này có thể phải cần cậu khôi phục nhiều ký ức hơn mới có thể phân tích, hơn nữa, trong một số trường hợp, tượng trưng không chỉ một tầng, mà sẽ tồn tại ở trạng thái hỗn hợp." Susie nhẹ nhàng nói: "Trị liệu hôm nay đến đây thôi, tiềm thức của cậu đã biểu hiện phản kháng rõ ràng, tiếp tục sẽ chỉ mang đến tác dụng ngược lại, vô cùng bất lợi cho tinh thần của cậu. Cậu muốn hai tuần sau, hay là một tháng sau tiến hành trị liệu lần hai?"
Lumen hầu như không suy nghĩ:
"Hai tuần sau."
Susie trầm lặng vài giây rồi nói:
"Cuối cùng, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, hiện tại cậu đang có xu hướng tự hủy hoại bản thân rất mạnh."
“Tự hủy hoại bản thân sao?” Lumen trầm giọng lặp lại cách diễn đạt này, trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào.
Giọng nói của Susie lần nữa lại trở nên ấm áp, vỗ về tâm hồn của Lumen:
"Tôi có thể hiểu được tại sao cậu lại xảy ra tình huống như vậy, cũng không muốn cưỡng ép loại bỏ nó. Trừ khi cậu bằng lòng để tôi xóa đi toàn bộ ký ức đại biểu căn nguyên của vấn đề, bằng không mọi liệu pháp trị liệu đều chỉ có thể xoa dịu chứ không tiêu diệt tận gốc.
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng, Aurore mà tôi nhìn thấy trong ký ức của cậu là một cô gái yêu cuộc sống và yêu sinh mạng.
"Cô ấy còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, cô ấy muốn nhìn thấy cậu vào đại học, cô ấy muốn ghé chơi Trier một thời gian dưới thân phận người bình thường, cô ấy muốn tìm manh mối về quê hương, cô ấy muốn giải quyết êm đẹp vấn đề của cha mẹ, cô ấy muốn thưởng thức tất cả những món ngon của Trier, cô ấy muốn nghe mọi buổi hòa nhạc và xem mọi cuộc triển lãm nghệ thuật ở đây.
"Cô ấy chỉ còn cách một bước nữa là đến cái chết hoàn toàn, nếu cô ấy vẫn còn ý thức, tôi nghĩ rằng cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ cuộc. Bây giờ cô ấy giống như người rơi xuống vực sâu, chỉ còn một tay bấu víu bên bờ vách đá, nếu ngay cả cậu cũng bỏ cuộc, thì sẽ không còn ai có thể kéo cô ấy lên được nữa."
Biểu cảm của Lumen dần dần thay đổi, nhưng cũng không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào.
Cậu dường như đã quên mất cách cười, cũng quên luôn cách khóc.
Susie không ép cậu phải trả lời ngay, chỉ khẽ thở dài:
“Nhiều khi, kìm nén hoàn toàn nỗi đau và sự tuyệt vọng trong lòng không phải là một chuyện tốt, con người cần phải trút bỏ và giải nén.
"Được rồi, hôm nay đến đây kết thúc, hai tuần nữa chúng ta sẽ tiến hành trị liệu lần hai cũng tại đây và cùng thời điểm."
Lumen nhắm mắt lại:
"Cảm ơn cô, cô Susie."
Susie không đáp lại, dường như đã rời đi.
Hơn mười giây sau, Lumen mới chậm rãi thở ra một hơi, mở mắt ra.
Cậu vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa quán cà phê Mason, thấy xa xa có một con chó lớn lông vàng mang một chiếc túi nhỏ màu nâu đang biến mất ở góc phố.
Bên cạnh con chó lớn đó dường như còn có bóng dáng một người phụ nữ.
Lumen ngồi thêm mười phút, uống nốt chỗ nước chanh long diên hương còn lại, rồi bước ra khỏi quán cà phê Mason và đến trạm xe ngựa công cộng gần nhất.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe ngựa hai tầng sơn xanh chạy tới, chờ hành khách ngồi lên.
Lumen tiêu tốn 30 Cope, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn bâng quơ bên ngoài.
"Báo đây! Báo đây! Báo mới nhất đây, 11 Cope 1 tờ!" Đứa trẻ ăn mặc quần áo cũ kỹ đi tới bên cửa sổ, giơ sấp báo trong tay lên.
Tự hủy sống tự hủy sống, trong đầu Lumen toàn lời nói của "Bác sĩ tâm lý", giống như cái xác không hồn, hoàn toàn không để ý đến đứa trẻ bán báo.
Bỗng, cậu nhìn thấy tiêu đề của tờ báo trên cùng là《 Tuần Báo Tiểu Thuyết 》.
Đúng rồi, hôm nay là chủ nhật, Lumen sửng sốt một chút, móc ra hai đồng 5 Cope và một đồng 1 Cope, mở cửa sổ ra, nhét đưa cho đứa trẻ bán báo.
Sau khi cầm lấy tờ《 Tuần Báo Tiểu Thuyết 》, Lumen mở nó ra và bắt đầu đọc dưới ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, đập vào mắt Lumen là một mẩu tin:
"Cáo phó:
"Theo xác nhận của ban biên tập tờ báo, người bạn mãi mãi của chúng ta, tác giả nổi tiếng có sách bán chạy, Aurore Lee, đã không may qua đời trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn vào tháng Tư."
Ánh mắt Lumen đông cứng lại, hai tay cậu dần dần run lên.
Đột nhiên, cậu chúi đầu, nâng tờ báo lên và lấy nó che mặt mình.
Trong nắng chiều, trên mặt tờ báo hiện lên một vết ướt.
Vết ướt ngày càng nhiều, liên kết thành một mảng.