Biệt thự của viên quản lý hành chính, bên ngoài toà nhà đã được chuyển thành kiểu lâu đài.
Lumen đi xuyên qua khu vườn, đi đến trước cửa, nói với người hầu nam đang canh giữ ở đó:
“Tôi có chuyện tìm phu nhân Pouaris.”
Người hầu nam mặc áo đỏ, quần dài màu trắng đánh giá cậu vài lần, cẩn thận hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Không phải thằng nhóc này đến đây để giở trò đùa dai đấy chứ, lấy tôi làm mục tiêu?
Lumen “a” một tiếng:
“Đây không phải là chuyện mà cậu có thể biết được.”
Một người hầu nam như anh quan tâm nhiều như vậy làm gì? Anh họ gì, tên gì, đã sinh bao nhiêu đứa nhỏ rồi?
Người hầu nam kia do dự một chút, quyết định đi báo cáo với phu nhân, để bà ta quyết định xem có nên gặp thằng nhóc này không?
Lumen đứng trước cửa chờ đợi vài phút, người hầu nam kia quay trở lại, nói với cậu:
“Phu nhân bảo cậu đi đến phòng khách nhỏ.”
Đối với phòng khách nhỏ kia, Lumen cũng không còn xa lạ gì, cậu đã từng đi theo chị gái mình đến toà nhà này vài lần và đều được tiếp đón ở đó, vì thế không cần dẫn đường, cậu cũng có thể tự mình đi đến phòng khách, người hầu nam kia ngược lại lại trở thành “người hầu” của cậu.
Sau khi ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách nhỏ uống hồng trà một hồi, Lumen nhìn thấy phu nhân Pouaris xuống hiện ở trước cửa.
Hôm nay phu nhân mặc một chiếc váy dài màu đen có thắt lưng tinh xảo, trên bả vai khoác một chiếc khăn choàng cùng màu, trên đầu đội chiếc mũ tròn hơi lệch của các quý cô, trước ngực đeo một chiếc vòng cổ kim cương được khảm vàng.
Lumen cảm thấy có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút mới phát hiện ra đây là bộ đồ mà phu nhân Pouaris đã mặc khi đến thăm nhà mình và muốn “quyến rũ” mình trong vòng tuần hoàn thứ nhất.
Bà ta cố tình đúng không? Lumen vừa lẩm bẩm vừa mỉm cười ân cần hỏi thăm:
“Chào buổi sáng, phu nhân Pouaris.”
Cậu vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện ra người đi theo bên cạnh phu nhân Pouaris không phải là cô giúp việc Cathy mà chính là bà đỡ đã chết dưới tay Ryan ngày hôm qua.
“Bà đỡ” mặc một chiếc váy dài màu xám trắng, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, làn da hơi xanh xao, giống hệt như khi Lumen nhìn thấy bà ta ở trong khu vườn vào buổi tối ngày hôm qua, chỉ là không cầm dụng cụ tỉa cành cây trong tay.
Không mang theo người giúp việc mà mang theo “bà đỡ”? Người này cố ý đúng không? Lumen không nhịn được lại lẩm bẩm ở trong lòng một câu.
Phu nhân Pouaris khẽ mỉm cười nói:
“Bây giờ có lẽ được coi là buổi trưa rồi.”
Bà ta lập tức ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đại diện cho chủ nhân, “bà đỡ” đứng ở bên cạnh.
“Nếu chưa dùng cơm trưa thì không thể coi là buổi trưa được.” Lumen gượng gạo phản bác một câu.
Cùng lúc đó, trái tim cậu đập nhanh hơn một chút, nghi ngờ phu nhân Pouaris dẫn theo “bà đỡ” đến đây là để chất vấn chuyện ngày hôm qua.
Nếu không thể xử lý tốt chuyện này, ba người xứ lạ Leah lại không thể khởi động vòng tuần hoàn kịp thời, Lumen nghi ngờ rằng mình sẽ phải làm “cha” trong vòng vài phút, thậm chí là hơn mười phút.
Phu nhân Pouaris liếc mắt nhìn cậu một cái, đôi mắt sáng ngời giống như hồ nước gợn sóng, mang theo ý cười khó có thể diễn tả thành lời.
Bà ta thuận miệng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Lumen quyết định sẽ thẳng thắn một chút, nghiêm túc nói:
“Phu nhân, có lẽ bà đã nhận ra được chúng ta đang rơi vào trong vòng tuần hoàn thời gian.”
Trong lúc nói chuyện, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của phu nhân Pouaris, chú ý đến sắc mặt của bà ta.
Nếu đối phương lộ ra những cảm xúc như kinh ngạc, sửng sốt, bất ngờ… Cậu sẽ lập tức bổ sung thêm những lời như: “Ha ha, nói đùa thôi”, sau đó bắt đầu bằng một số điều bất thường để xem thái độ và xu hướng của phu nhân này là gì, cuối cùng cân nhắc xem có nên nói chuyện tuần hoàn thời gian cho bà ta nghe không?
Đương nhiên, nếu phu nhân Pouaris bày ra vẻ mặt “Cậu đã phát hiện ra rồi sao?”,
“Bí mật của tôi đã bị chọc thủng rồi”, vậy thì cậu phải nhanh chóng thử cố gắng chạy trốn.
Mặc dù dưới tình huống này, hy vọng có thể đào thoát là không lớn, nhưng nếu không thử thì làm sao biết có hy vọng hay không?
Phu nhân Pouaris đánh giá Lumen vài giây, mỉm cười nói:
“Xem ra cậu cũng đã tìm được một ông chủ của mình rồi.”
Bà ta không hề ngạc nhiên trước thuật ngữ tuần hoàn thời gian này, cũng không bày ra vẻ mặt nghi hoặc hay khó hiểu, điều đó có nghĩa là ngầm thừa nhận rằng bà ta biết tình hình trước mắt là gì.
Ông chủ? Đây là cách dùng yêu thích nhất trong cuốn sách của Aurore, bây giờ có nghĩa là vị tồn tại ban ân kia? Lumen âm thầm suy luận câu nói của phu nhân Pouaris ở trong lòng.
Bà ta cho rằng đối phương có “ông chủ”, nhận được sự phù hộ nên mới có thể giữ được một số ký ức nhất định trong vòng tuần hoàn.
Lumen chợt mỉm cười, giả vờ giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“Xem ra không cần tôi phải tốn nhiều thời gian để giải thích rồi.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói điều gì?” Pouaris cười hỏi.
“Bà đỡ” kia vẫn đứng bên cạnh bà ta, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Lumen sớm đã chuẩn bị sẵn lý do, nhanh chóng sử dụng tài ăn nói của mình:
“Người bên ngoài sớm đã biết về sự bất thường ở Cordouan, nếu chúng ta không thể phá bỏ vòng tuần hoàn kịp thời thì nơi này chắc chắn sẽ bị phá huỷ, tất cả mọi người đều sẽ chết.”
“Tất cả chúng ta đều đã ở trên cùng một chiếc thuyền rồi, chỉ có thể tập hợp toàn bộ sức mạnh lại với nhau mới có thể giữ cho con thuyền không bị dìm, mới có hy vọng tìm được điều mấu chốt của vòng tuần hoàn, trở lại cuộc sống bình thường.
“Phu nhân à, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, chúng ta hợp tác đi.”
Từ đầu đến cuối phu nhân Pouaris đều nở một nụ cười nhàn nhạt lắng nghe, không cắt ngang câu nói của Lumen.
Lúc này, bà ta khẽ mỉm cười một tiếng:
“Ai nói cho cậu biết chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền.”
A? Chẳng lẽ bà chính là người muốn chiếc thuyền kia chìm sao? Trong lòng Lumen hoảng hốt.
Phu nhân Pouaris vẫn duy trì nụ cười lúc nãy, tiếp tục nói:
“Tại sao tôi lại phải hợp tác cùng với cậu? Đến thời điểm đã định, tôi có thể rời khỏi nơi này.”
Điều này khiến Lumen vừa kinh ngạc vừa có chút vui mừng:
“Bà nói là, bà có cách thoát khỏi vòng tuần hoàn này sao?
“Chỉ cần đợi đến tiết điểm thời gian đã định, làm chuyện gì đó là được?”
Phu nhân Pouaris khẽ gật đầu, bưng tách trà bằng sứ trắng lên nhấp một ngụm, không nói thêm gì nữa.
Có sự phù hộ của tồn tại bí ẩn nào đó chính là sự chờ đợi tốt nhất, đây cũng không phải là lần đầu tiên diễn ra vòng tuần hoàn, tại sao bà ta vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ các chu kỳ trước vẫn chưa đạt được một thời điểm nhất định để khởi động lại một lần nữa? Ừm, điều này có thể giải thích tại sao bà ta không truy cứu chuyện bọn mình lẻn vào toà nhà giết chết “bà đỡ”, bởi vì bà ta lo lắng nếu đi tìm ba người phi phàm chính chủ kia sẽ gây ra rắc rối, sẽ khiến người phía sau bọn họ cưỡng ép thúc đẩy điểm mấu chốt, Lumen, người đã khởi động vòng tuần hoàn ngay lập tức hiểu ra một số nghi hoặc trước đó.
Cậu nghi ngờ có lẽ phu nhân Pouaris cũng đang chờ đợi đêm thứ mười hai đến.
Trong khi những suy nghĩ đang xoay chuyển, Lumen nở một nụ cười:
“Không biết phu nhân có thể đưa tôi và Aurore cùng nhau thoát khỏi vòng tuần hoàn này không?”
Điều tra viên chính chủ gì đó, tôi không biết!
Phu nhân Pouaris hơi buồn cười đánh giá cậu từ trên xuống dưới mấy lần:
“Tại sao tôi lại phải giúp cậu?”
“Chẳng phải là nói yêu…” Lumen chủ động dừng lại trước khi kết thúc câu nói của mình.
Vốn dĩ cậu muốn nhắc đến những lời nói liên quan đến tình yêu mà phu nhân Pouaris đã từng nói, hy vọng đối phương có thể mềm lòng cứu giúp Aurore và mình, nhưng bởi vì mục tiêu của vị phu nhân này có thể là chị gái mình nên cậu thực sự không thể nói nên lời.
Nếu người phu nhân Pouaris thích là mình, một kẻ không biết xấu hổ như Lumen chắc chắn sẽ chơi ván bài tình yêu, thậm chí có thể dâng hiến cơ thể mình, làm cha đứa con của đối phương.
Ừm, ngay cả khi phải tự mình sinh con, cậu cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn, chỉ cần phu nhân Pouaris dẫn cậu và Aurore rời khỏi vòng tuần hoàn này.
Sắc mặt phu nhân Pouaris hơi thay đổi, im lặng vài giây rồi nói:
“Có phải cậu đang muốn nói, tình yêu khó có thể hiểu được, rõ ràng là vì cô ấy phạm phải sai lầm, hy vọng cô ấy chết đi, nhưng lại không nhịn được muốn cứu cô ấy?”
Lumen không trả lời, cậu có thể nghe ra được đại từ nhân xưng trong câu nói của phu nhân Pouaris chính là “cô ấy”.
Phu nhân Pouaris cũng không hy vọng có thể nhận được câu trả lời của cậu, khẽ thở dài một tiếng:
“Nhưng nếu không thể cứu được thì sao?”
Không thể cứu được, trái tim Lumen chậm rãi chùng xuống, giống như trực tiếp bị ném thẳng vào mặt hồ đóng băng ở đầu mùa xuân.
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, cậu xác nhận hỏi:
“Ý của bà là, đến tiết điểm thời gian đó, bà chỉ có thể rời đi một mình hoặc mang theo những người khác, nhưng không bao gồm cả tôi và Aurore?”
Phu nhân Pouaris nhẹ nhàng gật đầu:
“Có thể hiểu như vậy.”
Xem ra vẫn phải dựa vào bản thân mình.
Lumen thầm thở dài một tiếng
Rồi điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Cảm giác hy vọng chợt loé lên rồi lại ngay lập tức vụt tắt thực sự không dễ chịu chút nào.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nhếch khoé miệng lên, cười nói:
“Phu nhân, lát nữa tôi và ba người xứ khác kia đi thăm dò giáo đường dưới lòng đất, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, hoặc có chuyện ngoài ý muốn gì, vòng tuần hoàn có thể khởi động sớm hơn dự định, ngay cả lễ Mùa Chay cũng không thể diễn ra.”
Chứ đừng nói là đêm thứ mười hai.
Phu nhân Pouaris khẽ nheo mắt lại, thong thả hếch cằm lên:
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?”
“Không, tôi chỉ đang nhắc nhở bà mà thôi.” Lumen nở một nụ cười vô cùng chân thành tha thiết, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Đây chỉ là ngoài mặt, tình hình thực tế là, trong lòng cậu lo lắng bất an, lo lắng phu nhân Pouaris sẽ hoàn toàn bị chọc giận vì điều này, và mình sẽ phải ở lại toà nhà để sinh con, mà khoảng mười lăm phút sau, ba người điều tra chính phủ kia không thấy cậu đi ra ngoài, rất có thể sẽ đi khởi động lại vòng tuần hoàn một lần nữa.
Phu nhân Pouaris nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lumen vài giây, thấy cậu từ đầu đến cuối vẫn không có biểu hiện né tránh hoặc lùi bước, bà ta đột nhiên mỉm cười nói:
“Cậu thực sự là một người thú vị, nếu cậu và chị của cậu đều trở thành tình nhân của tôi, có lẽ cảm giác sẽ không tệ.”
Không đợi Lumen đáp lại, bà ta nghiêng đầu nhìn về phía “bà đỡ”:
“Các cậu đã giết chết một “Tà thuật sư” của tôi, tôi đã không truy cứu trách nhiệm của các cậu đã là tốt lắm rồi, thế mà các cậu vẫn còn hy vọng tôi giúp đỡ?”
“Tà thuật sư?” Lumen nhớ rõ danh từ này, thành khẩn nói:
“Không phải giúp đỡ, mà là làm những chuyện mọi người cùng có lợi.”
Phu nhân Pouaris im lặng vài giây, mỉm cười một lần nữa:
“Có thể tôi sẽ không đi thăm dò giáo đường dưới lòng đất cùng với các cậu, nhưng nể mặt mũi của Aurore và sự can đảm của cậu, nếu thực sự xảy ra biến cô gì, tôi sẽ giúp đỡ một chút tuỳ theo tình hình.”
Có thể nói đến mức độ này, Lumen đã hài lòng lắm rồi, cậu đứng dậy, học theo phong thái quý tộc trong sách của chị gái, đưa tay đặt lên ngực, cúi đầu:
“Ca ngợi ngài, phu nhân của tôi.”
Phu nhân Pouaris cười ha ha:
“Không phải là “Mặt trời của tôi” sao?”
Bà ta đang nói đến câu “Phu nhân, ngài là mặt trời của tôi” mà Lumen đã từng nói trong vòng tuần hoàn thứ nhất.
Lumen nhất thời có chút xấu hổ, cũng may cậu lúc nào cũng bày ra vẻ mặt không biết xấu hổ, giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp rời khỏi phòng khách nhỏ.
Sau khi đi xuống ngọn đồi nơi có toà thành, đi vào làng Cordouan, Lumen nhìn thấy Leah, Ryan và Valentine đang chào đón mình.
“Thế nào rồi?” Leah cười hỏi.
Lumen kể lại trọng điểm cuộc đối thoại giữa mình và phu nhân Pouaris một lần, cuối cùng cười nói:
“Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.”
“Không tệ, những lúc nguy hiểm còn có thể mong chờ có người nào đó giúp đỡ một chút.” Ryan gật đầu.
Lumen chuyển sang hỏi:
“Các anh có nhận được điện báo phản hồi không?”
Trước khi cậu đi vào toà nhà, Ryan đã nói báo cáo chuyện phu nhân Pouaris không phải thành viên thực sự của gia tộc Roqueforts, trong phòng có ảnh chụp của Pulitzer với cấp trên.
Leah thở ra một hơi, thay Ryan trả lời:
“Cấp trên nhắc nhở chúng tôi phải xem xét khả năng Pulitzer đã thông qua một ma dược hoặc một loại sức mạnh nào đó để trở thành phụ nữ.”
“Chắc chắn rồi.” Lumen “ừm” một tiếng, hỏi về kế hoạch tiếp theo: “Lúc nào chúng ta sẽ đến giáo đường trong lòng đất đây?”
Ryan đã nghĩ kỹ rồi, trầm giọng nói:
“Ngay bây giờ.”