Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiễn bước ‘Giày đỏ’ Flanka, Lumen dẫn theo hai tên thuộc hạ Louis và Sakota quay trở lại quán cà phê, ngồi xuống chiếc ghế mà trước kia Nam tước Briner thường ngồi.

Rene, quản lý của vũ trường Breeze đã chờ sẵn ở đó.

Người này trạc khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò hốc hác, không biết là do làm việc quá vất vả hay là trời sinh đã như thế, mái tóc màu vàng nhạt có mép tóc trên trán lùi sâu ra phía sau rất giống người Ruen.

Người này được đích thân Gardner Martin, lão đại của băng Savoy điều xuống làm quản lý kinh doanh ở đây, nhưng thái độ của hắn đối với Lumen vẫn tương đối tôn kính, hắn nở một nụ cười lấy lòng nói: “Ngài Charles, ngài muốn hiểu rõ hơn về tình hình kinh doanh của vũ trường sao?”

“Đúng vậy!” Lumen vươn tay tiếp nhận chồng tài liệu mà Rene đưa tới, cẩn thận lại nghiêm túc lật xem từng trang.

Cả Louis và Sakota đứng phía sau lưng cậu lại một lần nữa có cảm giác chưa thực sự hiểu biết về vị thủ lĩnh này, một cậu thanh niên trẻ tuổi đến từ nông thôn lại có thể xem hiểu những bảng biểu báo cáo tài chính phức tạp như vậy ư, nếu đổi lại là hai người bọn họ, chỉ liếc mấy con số kia thôi cũng đủ khiến bọn họ hoa mắt chóng mặt, buồn ngủ rồi. Đây là người vừa có năng lực chiến đầu vừa có văn hóa sao?”

Louis dời tầm mắt khỏi đống bảng biểu báo cáo giống như mang ‘hiệu quả siêu tự nhiên’ này.

Rene nhân cơ hội bắt đầu mở miệng giới thiệu để giúp ông chủ mới này nắm rõ tình hình kinh doanh ở vũ trường Breeze: “Những ngày trong tuần, mỗi ngày chúng ta thu được 1.200 đến 1.800 đồng Fil, vào cuối tuần, con số này cao nhất có thể đạt được 5.000 đồng Fil, còn bình thường là khoảng 4.000 đồng Fil.”

Tổng thu nhập năm ngoái là 64.5425 đồng Fil và 37 Cope. Dựa vào tình hình tăng trưởng năm nay thì thu nhập nhất định sẽ tăng nhưng không quá nhiều. Chúng ta cần nuôi 12 tên bảo kê, 4 nhân viên pha chế, 6 bồi bàn, 3 đầu bếp, 6 phụ bếp, 3 tạp vụ, 3 nữ công nhân rửa chén bát, 4 nhân viên vệ sinh, 1 trưởng ca, 3 nhân viên tài chính, 3 nhân viên đi mua rượu, nước và nguyên liệu nấu ăn, 1 lái xe ngựa.

Mức lương trung bình hàng năm của bọn họ là 100 đồng Fil, chúng ta còn cung cấp miễn phí cơm trưa và cơm tối cho bọn họ, tổng cộng phải chi 5.300 đồng Fil.

“Là quản lý vũ trường, lương và thưởng hàng năm của tôi tổng cộng khoảng 7.000 đồng Fil.”

Dựa theo thỏa thuận của chúng ta với ‘Giày đỏ’, chúng ta sẽ trả lương cho mỗi vũ công là 1 đồng Fil mỗi giờ biểu diễn, sau khi bọn họ giao dịch với khách xong, chúng ta sẽ lấy 3% tiền hoa hồng, bình thường các giao dịch sẽ tiến hành ở mấy phòng nghỉ ở tầng hai của vũ trường, nếu phải đi ra ngoài, bọn họ phải đưa chi phí này trước cho mấy tên côn đồ canh gác ở cửa vũ trường hoặc trưởng ca.

Chi phí cho rượu vang, sâm banh, bia, rượu brandy, rượu rum, rượu absinthe và các loại đồ uống có cồn và đủ loại nước ngọt có ga, đá lạnh, nguyên liệu nấu ăn tốn khoảng 120.000 đồng Fil mỗi năm. Chúng ta đã mua đứt bất động sản này nên không cần phải trả tiền thuê nhà, ngoài ra còn chi phí nuôi dưỡng ngựa, chi phí bảo trì vũ trường định kỳ, chi phí chi cho hệ thống cung cấp khí gas, cung cấp nước uống, chi phí trả cho các ban nhạc và các chi phí khác.

Mỗi năm chúng ta sẽ phải chi trả tất cả các khoản phí trên là khoảng 230.000 đồng Fil.

“Còn lại hơn 410.000 đồng Fil thì lão đại lấy 200.000 đồng Fil, trừ đi tiền giữ mối quan hệ với các sĩ quan cảnh sát ở trụ sở cảnh sát thì ngài Charles có thể tùy ý sử dụng 110.000 đồng Fil, bao gồm cả tiền chi tiêu cá nhân, tiền bổ sung súng ống đạn dược, tiền thưởng cho cấp dưới, bồi thường và trợ cấp cho người hy sinh và người bị thương.”

“Đáng tiếc là thu nhập của người dân sống ở khu chợ cũng không quá cao, nếu không chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán đồ uống có cồn.”

Lumen vừa xem bảng biểu báo cáo vừa nghe Rene giới thiệu, trong đầu cậu cũng dần hình thành rõ ràng từng khía cạnh của công việc làm ăn ở vũ trường Breeze. Cậu không khỏi âm thầm cảm thán một câu: Một thủ lĩnh xã hội đen nắm trong tay một hạng mục kinh doanh không tồi đã kiếm được không ít tiền rồi!

Từ những cuốn tạp chí, báo chí mà cậu từng đọc qua và những tư liệu sống mà chị Aurore thu thập được, cậu biết rằng, hiện tại, thu nhập bình quân hàng năm của một vị bộ trưởng ở nước cộng hòa Intis mới chỉ tới 100.000 đồng Fil.

Tuy bọn họ còn được chính phủ hỗ trợ nhà ở miễn phí và tiền chi trả cho những vật dụng và thực phẩm hàng ngày dùng cho gia đình và tiền thuê hai xe ngựa riêng nhưng bọn họ phải tự chi trả cho các bữa tiệc và người hầu của mình.

Đương nhiên, Lumen cũng phải thường xuyên thưởng cho cấp dưới của mình, lại để riêng một khoản tiền dùng cho việc bổ sung súng ống đạn dược và tiền trợ cấp nếu xảy ra xung đột.

Chẳng qua cậu không cần ở một nơi thật tốt, cũng không cần thuê người hầu, càng không có nhu cầu tổ chức các bữa tiệc, làm tròn lên thì thu nhập của cậu ước chừng tương đương với thu nhập của một bộ trưởng, vấn đề duy nhất là thu nhập của nhóm bộ trưởng không chỉ có mỗi tiền lương.

Thu nhập hàng năm của một công nhân khuân vác đại khái vào khoảng 700 đồng Fil, một nữ hầu gái ăn ở tại nhà chủ kiếm được khoảng 480 đồng Fil, lương của một công nhân xây dựng cũng chỉ đến 1.000 đồng Fil một năm, thu nhập của một công nhân có chút tay nghề thì cũng mới kiếm được đến 2.500 đồng Fil mỗi năm, trong khi đó thu nhập hàng năm của một kỹ sư công trình cao cấp rơi vào khoảng 10.000 cho đến 20.000 đồng Fil.

Quả nhiên, phương pháp kiếm tiền nhanh nhất đều được viết trong bộ luật.

Khó trách Briner lại luyến tiếc vũ trường này như vậy.

Lumen nhớ tới một câu mà chị gái từng nói, chỉ cần cậu tiết kiếm tiền hơn một chút, lại tương đối yêu thương thuộc hạ, không cho bọn họ xông pha chiến đấu thì số tiền cậu để dành được mỗi năm cũng đủ để mua nguyên liệu điều chế ma dược tương đương với danh sách 6.

Đợi Rene nói xong, Lumen gật đầu hỏi: “Tại sao lại trả lương cho các vũ công theo giờ biểu diễn?” Cậu cũng không phải là tiếc mà là tò mò.

“Tất cả vũ công của băng Savoy chúng ta đều do ‘Giày đỏ’ quản lý, cô ta yêu cầu chúng ta phải trả tiền theo ngày, cũng không được bắt ép những vũ công này tiếp khách, nếu không bọn họ thà kiếm tiền ít hơn hoặc chết đói cũng được.”

Rene giải thích: “Ngoại trừ những vũ công do ‘Giày đỏ’ quản lý ra, còn có gái điếm bị khống chế từ công việc cho vay nặng lãi, trước kia những người này đều do Nam tước Briner quản lý, cũng chưa xảy ra xích mích gì, hiện tại nên sắp xếp như thế nào cho hài hòa đây?”

Trong đầu Lumen rất nhanh hiện ra một ý nghĩ, rốt cuộc cậu vẫn cảm thấy ‘Giày đỏ’ Flanka và chị gái Aurore giống nhau ở một phương diện nào đó, đây có phải bởi vì hai người bọn họ cùng thuộc tổ chức bí ẩn kia không?

Nhưng nếu đổi lại là Aurore, chị ấy khẳng định sẽ không xử lý như vậy, chị ấy sẽ tổ chức một cuộc nổi dậy của các vũ công, sẽ cố gắng thành lập một trường học ngầm dạy kiến thức cho bọn họ, sẽ giúp bọn họ tìm được một lối thoát mới cho cuộc đời. Còn nếu là cậu thì sao, cậu sẽ làm như thế nào.

Lumen suy nghĩ một lát, sau đó cậu ngẩng đầu lên, nói với mấy người Rene và Louis: “Tạm thời cứ làm theo quy định trước đó, không có gì thay đổi cả. Rene, trong khoảng thời gian này, anh hãy thay tôi giao thiệp với cảnh sát khu vực, chờ tôi quen với vị trí hiện tại, tôi sẽ trò chuyện với bọn họ.”

Sau khi thay đổi mật mã hoạt động bằng cơ học của hai chiếc tủ bảo hiểm, cũng dựa theo quy củ từ trước, cậu nói mật mã của một trong hai cái tủ cho quản lý Rene xong, Lumen quay trở lại ‘khách sạn Kim Kê’ trước bữa trưa, cậu lên thẳng trên tầng cao nhất, gõ cửa phòng Charlie.

Charlie vừa gặm một chiếc bánh mì dài, uống bia nhạt vừa ra mở cửa, lúc nhìn thấy Charles xuất hiện ở cửa, hắn vui sướng hỏi thăm: “Hai ngày nay cậu đi đâu vậy? Tôi cũng không thấy cậu đến quán bar uống rượu.”

Lumen không đáp mà hỏi ngược lại: “Có một cơ hội việc làm, không biết anh có quan tâm hay không?”

“Công việc gì?” Charlie đang vô cùng phiền não bởi khoản tiền tiết kiệm của hắn đang dần cạn kiệt mà hắn vẫn chưa có hy vọng tìm được một công việc mới.

Lumen cười nói: “Làm bồi bàn ở vũ trường Breeze? Không cần phải gia nhập băng đảng Savoy, mỗi tháng trả cho anh 70 đồng fil tiền lương, toàn bộ tiền boa thuộc về anh, nhưng chắc hẳn anh cũng biết, những người sống trong khu chợ này căn bản sẽ không cho tiền boa, trừ khi anh biến thành phụ nữ và nguyện ý phục vụ bọn họ ở trên giường.”

“Ừm, cũng có một số khách nữ muốn giao dịch loại chuyện này với bồi bàn đấy, anh rất có kinh nghiệm ở vấn đề này mà, không cần tôi nhiều lời đúng không.”

“Vũ trường Breeze?” Charlie mở to hai mắt: “Cậu đã lấy được sự tín nhiệm của Nam tước Briner sao? Nên mới có thể sắp xếp người vào làm bồi bàn ở vũ trường Breeze mà không cần gia nhập băng đảng Savoy, đúng không?”

Lumen bật cười: “Không cần Nam tước Briner đồng ý, hiện tại vũ trường Breeze là của tôi.”

“Hả?” Charlie hoài nghi lỗ tai của mình nghe nhầm.

Lumen mỉm cười giải thích: “Tôi đã xử lý ‘Búa sắt’ Aite, lão đại của băng Savoy giao vũ trường Breeze cho tôi.”

“Là vậy sao?” Charles đầu tiên chợt hiểu ra rồi lại chợt kinh ngạc bật thốt lên: “Cậu giết chết ‘Búa sắt’ Aite rồi sao?”

Lumen gật đầu: “Anh không nên nói chuyện này với người khác, tôi sợ cảnh sát sẽ tới tìm tôi, rất phiền toái.”

Charlie nhất thời nói không lên lời, vài giây sau, hắn mới than thở nói một câu: “Có khi đám người băng Gai độc kia nên đến giáo đường gần đấy để cầu nguyện xem có thể đổi vận hay không? Từ lúc cậu đến khu chợ này, từng tên thủ lĩnh của bọn họ bị cậu giết chết, tôi không dám tưởng tượng cảm giác hiện tại của bọn họ như thế nào đâu.”

“Ý kiến hay đấy.” Lumen tán thưởng một câu.

Nếu thủ lĩnh của băng Gai độc thật sự dám đi đến Giáo đường của giáo hội ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’ hoặc là ‘Thần Hơi nước cùng Máy móc’ để cầu nguyện thì băng đảng xã hội đen kia sẽ không thể tồn tại được.

Đương nhiên, trước khi Louis Lund đến gặp, Lumen cũng không hy vọng bọn họ làm chuyện ngu xuẩn này.

Charlie suy nghĩ một lát nói: “Được, buổi chiều tôi sẽ đến vũ trường Breeze, tôi nên tìm ai đây? Ha ha, tôi rất hiếm khi đi đến vũ trường, cơ bản bởi vì không có tiền, hiện tại có thể đến hàng ngày rồi.”

“Anh hãy tìm quản lý Rene, và nói rằng anh là khách thuê ở ‘khách sạn Kim Kê’.”

Lumen chỉ trả lời đơn giản một câu, sau đó hướng ánh mắt sang một bên.

Nơi đó có hai nữ công nhân vệ sinh đang quét dọn hành lang, trong đó có một người thoạt nhìn khoảng hơn năm tươi tuổi, nhưng nếu cẩn thận quan sát lại thì có lẽ chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên đầu cô ta đeo một bộ tóc giả màu vàng sáng ngời che đi mái tóc màu vàng nâu nhạt nguyên bản, cô ta kẻ mắt, đánh son phấn rất tỉ mỉ để che đi nếp nhăn trên da mặt nhưng lại không thể thay đổi được vẻ tiều tụy của cô ta.

“Đây là?” Lumen hỏi Charlie.

Charlie chậc chậc hai tiếng, giải thích: “Cậu không biết sao? Ông chủ cho thuê nhà keo kiệt của chúng ta dường như đã thay đổi rồi, ông ta không thuê người đến dọn dẹp một lần một tuần nữa, mà thuê cố định hai nữ công nhân vệ sinh đến dọn dẹp từ sáng đến trưa vào mỗi ngày.

Cậu nói xem, cậu nói xem, đây chẳng phải là kỳ tích vô cùng lớn hay sao? Nó chỉ kém lần đổi vận của tôi một chút mà thôi!”

Lumen vừa mới xem xong bảng biểu báo cáo của vũ trường Breeze xong, trong óc nháy mắt hiện ra tiền lương chi trả cho mỗi nữ công nhân vệ sinh là 70 đến 80 đồng Fil mỗi tháng.

Nhưng đấy là tiền lương cho ca làm từ buổi sáng đến chiều tối, còn ca làm nửa ngày như thế này thì cùng lắm chỉ phải trả 45 đồng Fil mỗi tháng.

Thuê hai nữ công nhân dọn vệ sinh làm nửa ngày thì một tháng chỉ phải chi trả chưa đến 100 đồng Fil, mỗi tuần cố định thuê người tới làm tổng vệ sinh một lần, mỗi lần tốn 18 đồng Fil, mà ngài Eve đã đồng ý với mình là sẽ tăng lên thuê hai lần một tuần, nói cách khác một tháng hắn chỉ tốn khoảng 150 đồng Fil, đây có phải là keo kiệt không? Không, đây tính toán tỉ mỉ!

Lumen cười nhạo một tiếng, cậu nghĩ rằng nếu không phải chỉ thuê một nữ công nhân dọn vệ sinh làm ca nửa ngày căn bản sẽ không thể dọn dẹp được cả khách sạn và cũng không có ai đồng ý nhận công việc này thì ngài Eve nhất định sẽ không thuê hai người.

“Thật sao?” Charlie gãi đầu gãi tai, năng lực tính toán của hắn hoàn toàn không theo kịp lời nói của Lumen.

Đợi hai nữ công nhân dọn vệ sinh rẽ vào một phòng không có khách thuê để đập bớt rệp trong phòng, Lumen mới hất cằm nói: “Vì sao cô ta phải đội tóc giả và kẻ mắt, trang điểm? Đâu có nữ công nhân dọn vệ sinh nào như vậy?”

Charlie thấp giọng nói: “Tôi đã hỏi rồi, cô ta tên là Alotti, cô ta nói trước kia cô ta từng là diễn viên nhạc kịch, luôn có thói quen ăn mặc, trang điểm như vậy, đến bây giờ cũng thế.”

“Không biết cô ta có nói thật hay không nhưng thời điểm tôi làm bồi bàn ở khách sạn Thiên Nga, tôi có nghe mấy người phụ bếp nói nhiều gái điếm lớn tuổi không thể đi khách được nữa, chỉ có thể làm công việc rửa chén bát, dọn vệ sinh như này.”

Lumen hồi tưởng lại khuôn mặt của Alotti, thì cảm giác lúc còn trẻ, dáng vẻ của cô ta chắc hẳn cũng không tệ lắm, còn về phần trước kia cô ta từng là diễn viên nhạc kịch hay là gái đứng đường thì đều không còn liên quan gì đến công việc nữ công nhân dọn vệ sinh này.

Sau khi tạm biệt Charlie, Lumen đi đến nhà ăn ở tầng một, ăn tạm chút gì đó, sau đó ngồi xe ngựa công cộng đi đến khu đại lộ Boulevard, cậu dự định nói cho ngài K biết nhiệm vụ mà hắn giao đã hoàn thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK