Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Aosta chưa từng hoài nghi việc Charles có thể giải quyết được thủy quái, nhưng hắn không ngờ đối phương có thể chiến đấu một cách thoải mái, ra tay tàn bạo đến như vậy, tựa như một người trưởng thành đánh một đứa trẻ con.

Nghi vấn lúc trước lại nổi lên trong lòng Aosta: rốt cuộc Charles ở danh sách nào con đường nào? Vì sao đối phương lại vừa có năng lực chiến đấu, lại giống như lại có cả năng lực bói toán mạnh đến như vậy?

Khắp nơi đầy máu đỏ sẫm trộn lẫn dịch nhớt màu vàng nhạt, Lumen ngồi xổm xuống đất, rút con dao bạc dùng cho nghi thức ra, cắm vào chỗ miệng vết thương hở, cắt từng miếng thịt thủy quái, lần lượt xếp vào khoảng trống bên trong chiếc hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước.

Sau khi xếp đầy hai hộp gỗ và lấy hết những miếng da mọc đầy gai nhọn màu xanh lam u ám, cậu lại lấy bình nhỏ chế tạo từ kim loại ra, tiếp tục thu thập máu thủy quái đang không ngừng chảy tràn ra ngoài.

Aosta thấy thế thì bước từng bước tới gần và đứng chờ đợi ở bên cạnh con thủy quái.

Không lâu sau, Lumen đứng lên, xoay người, đi ngược trở lại con đường mà cậu vừa đi đến.

Aosta Trull cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống, thu thập máu, vảy và những bộ phận mà hắn cho là có khá nhiều tính linh.

Hắn liên tục ngẩng đầu nhìn về phía Lumen và phát hiện ra đối phương càng ngày càng đi xa, căn bản không có ý dừng lại đợi mình.

Điều này khiến cho Aosta trở nên lo lắng và hoảng loạn, suy cho cùng, với màn giải quyết thủy quái một cách thoái mái như vừa rồi của Charles thì đối phương cũng có thể giải quyết hắn một cách dễ dàng, hơn nữa nếu một mình hắn ở lại bên cạnh mạch nước ngầm ở sâu dưới lòng đất tối tăm này, lại gặp phải một con quái vật bị mùi máu tươi thu hút tới thì hắn chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối lớn!

Aosta vội vàng cất những phần nguyên liệu mà hắn vừa cắt được ra, hắn cũng không dám nán lại thêm một giây, luyến tiếc bỏ lại ít nhất chín phần mười xác của con thủy quái mà chạy theo sát phía sau Lumen.

Đợi đến khi những vệt sáng cuối cùng của chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn của hai người biến mất nơi cuối con đường thì nơi này lại chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng nước chảy không ngừng quanh quẩn trong không gian tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, một nhóm sinh viên xách theo đèn bão được thắp bằng dầu hỏa, thám hiểm sâu dưới lòng đất, tình cờ đi ngang qua nơi này.

Bọn họ nhìn thấy vách đá bị phá hoại để lại những vết lõm sâu, mặt đất xung quanh ngổn ngang hỗn loạn, khá nhiều tảng đá lớn bị đập vỡ, ngoài trừ những thứ này ra, nơi này vô cùng yên tĩnh và bình yên, hoàn toàn không có xác của thủy quái, cũng không có dấu vết máu để lại.

Từ biệt Aosta Trull, Lumen ngồi xe ngựa công cộng trở về khu chợ.

Sau khi lấy những nguyên liệu khác được cất giấu trong phòng 207, ‘khách sạn Kim Kê’, Lumen xách theo chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn lại tiến vào thế giới dưới lòng đất.

Mục đích lần này của cậu là cử hành nghi thức ở mỏ đá bỏ hoang lần trước, cậu phải chế được nước thuốc thần bí cần thiết cho ‘Thuật tiên đoán’ trước khi trời tối, ban đêm cậu sẽ đi đến bệnh viện gần nhất và vào nhà xác tìm một thi thể vừa mới chết không lâu.

Từ nền đất được cải tạo lại, từng bậc từng bậc dẫn xuống sâu dưới lòng đất, Lumen đột nhiên đi chậm lại.

Dựa vào ánh sáng của chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn, cậu phát hiện ra một vài dấu chân tương đối mới và rõ ràng trên mặt đường hơi ướt.

“Dấu chân rất nặng nề…” Lumen quan sát một hồi, lẩm bẩm nói ra nghi ngờ của mình.

Dựa vào dấu chân này, cậu cho rằng người vừa đi qua chỗ này nặng hơn một trăm kg, hoặc là trên lưng có vác một thứ gì đó không nhẹ.

“Sẽ là ai đây, và kẻ đó xuống lòng đất làm gì? Chẳng lẽ là tội phạm buôn lậu sao?” Lumen cũng có một vài suy đoán nhưng cậu không có ý định đi theo.

Ở thế giới ngầm dưới lòng đất Trier này, người đến kẻ đi cũng rất nhiều, nếu cậu không bỏ qua cho bất kỳ dấu chân nào thì chẳng phải tự làm cho mình mệt đến chết hay sao.

Hơn nữa, đối phương không thù không oán với cậu, chỉ cần hắn không làm ảnh hưởng đến nghi thức ma pháp mà lát nữa cậu sẽ cử hành thì cho dù hắn có chuẩn bị giết người diệt khẩu, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Lumen xoay cái núm trên thân đèn để thông qua việc khống chế tốc độ phản ứng của nước và đất đèn, làm giảm cường độ cháy của ngọn lửa để độ phát sáng từ chiếc đèn yếu đi rất nhiều.

Cậu đây là lo lắng cho chủ nhân của dấu chân đang di chuyển ở phía trước cách đó không xa sẽ cảm nhận được phía sau có ánh đèn đang tới gần.

Đi được một lúc, cái mũi của Lumen đột nhiên hít sâu vài hơi, cậu ngửi thấy một mùi quen thuộc: loại mùi này giống như pha trộn giữa thứ nước hoa có thể kích thích dục vọng của đàn ông và một chút mùi thơm của cam quýt.

Sau vài giây suy nghĩ, Lumen đã khóa được chủ nhân của mùi hương này: “Là ‘Ả ca sĩ lòe loẹt’ với biệt danh ‘Ả chó cái’, Jenna.”

Dấu chân này của cô ta sao? Không thể nào, cô ta không thể nặng hơn một trăm kg được? Cô ta cũng không đi giày sắt! Hơn nữa, rõ ràng dấu chân này là dấu chân của đàn ông.

Đầu óc Lumen xoay chuyện nhanh chóng phân tích, có hai hướng phán đoán: “Một là Jenna rất giỏi che dấu dấu chân, không để lại dấu vết tương ứng, hai là có thể cô ta bị cõng trên lưng một người đàn ông, hai người cộng lại là hơn 100 kg là chuyện bình thường.”

“Nhìn từ dấu chân này có thể đoán được người đàn ông kia cao chừng khoảng một thước sáu năm đến một thước bảy, tư thế đi đường hơi kỳ quái.”

Nghĩ đến đây, Lumen hơi nhướng mày, lòng hiếu kỳ nổi lên, cậu có ý định đi xem rốt cuộc Jenna đã xảy ra chuyện gì, hoặc là cô ta đang chuẩn bị làm gì, phải biết rằng, ‘Ả ca sĩ lòe loẹt’ này có thể là tình nhân của ‘Red Boot’ Franka, chuyện mà cô ta tham gia nói không chừng có liên quan tới một bí mật nào đó của băng Savoy.

Đối với người đang tìm đường ‘thượng vị’ như Lumen mà nói, đây có lẽ là một cơ hội.

Lumen lại vặn chốt điều chỉnh giảm ánh sáng phát ra từ chiếc đèn đất đèn xuống đến mức chỉ cần chạm nhẹ một cái, ngọn lửa sẽ lập tức tắt luôn.

Trong bóng tối của một bên đường hầm, cậu lần theo dấu chân kia, mắt chăm chú nhìn phía xa xa, chỉ cần có chút dị động thì lập tức dập tắt đèn.

Đợi cho đến khi phát hiện ra dấu chân rất mới, tựa như đối phương vừa mới đi qua, cập liền lập tức dập tắt đèn, trong bóng tối, cậu dựa vào trí nhớ di chuyển về phía trước.

Không lâu sau, cậu đến một ngã rẽ và thấy ánh sáng màu xanh lam mờ mờ hắt lên vách đá bên trái ở cuối con đường.

Lumen đeo gang tay màu đen, gần như không một tiếng động từng bước tiến lại gần.

Ở cuối đường có một cái hang nhỏ, và ánh sáng màu xanh lam hắt lên vách đá bên trái đúng là phát ra từ đó.

Lumen dựa sát vào vách đá, nấp trong bóng tối, đầu hơi vươn về phía trước một chút, nhìn vào bên trong.

Không gian bên trong cái hang này tương đối bằng phẳng, bên trong có treo một chiếc đèn sắt thô sơ được thắp sáng bằng đất đèn, cách cái đèn không xa, ở một góc được ánh sáng chiếu mạnh nhất là một cái bao tải lớn màu xám, bên trong được nhét đầy thứ gì đó.

Người đang giữ miệng bao tải là một người đàn ông, hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh lam, hắn mặc một chiếc quần vải thô màu nâu rám nắng thường thấy ở khu chợ và một chiếc áo vest sẫm màu hơn khoác bên ngoài áo sơ mi vải đay ố màu.

Hô hấp của người đàn ông này hơi dồn dập, thân cao gần một thước bảy, nhìn từ sườn mặt trông có vẻ gầy yếu, hơi tiều tụy, mà ở sâu trong đôi mắt màu nâu là thứ dục vọng không hề che dấu chút nào.

Tầm mắt của Lumen lướt xuống một chút, thấy đũng quần của tên khốn kiếp này đã dựng thành một đỉnh lều nhỏ.

Cậu nhất thời oán thầm một câu: “Mày thèm khát đến vậy sao? Khó trách đi chậm như vậy, quỹ tích dấu chân có vấn đề, cuối cùng vẫn bị tao đuổi kịp.”

Lúc này, cậu càng thêm khẳng định thứ ở bên trong bao tải kia chính là ‘Ả chó cái’ Jenna.

Đối phương có lẽ đã bị một tên tội phạm bắt cóc, hiếp dâm tấn công.

Người đàn ông kia gỡ phăng mũ lưỡi trai trên đầu ra, vừa thở hồng hộc vừa ném nó qua một bên.

Lúc này, toàn bộ khuôn mặt hắn phơi bày trước mắt Lumen: Lông mi màu vàng nhạt thưa thớt, khóe mắt hơi rũ xuống, chóp mũi hơi ửng đỏ, miệng khô nứt, sắc mặt không được tính là khỏe mạnh, tất cả thể hiện ra đối phương là một kẻ chơi bời quá độ đến mức tiều tụy.

Người đàn ông kia ngồi xổm xuống, gỡ miệng bao tải, lôi thứ bên trong ra.

Đúng như Lumen dự đoán, thứ bên trong bao tải chính là ‘Ả ca sĩ lòe loẹt’ Jenna.

Mái tóc nâu vốn luôn được búi cao một cách gọn gàng của cô ta đã bị rối tung, rơi xõa cả trên người, đôi mắt nhắm nghiền, trên người cô ta mặc một chiếc váy ngắn bồng bềnh máu trắng và một chiếc áo vest trắng dáng ngắn nổi bật giữa nền tối đen u ám xung quanh, nốt ruồi đen không biết do chưa kịp chấm lên hay là do ma sát mà bị xóa mất không thấy nữa.

Trong quá trình lôi Jenna ra khỏi bao tải, người đàn ông kia liên tục thở dốc, hơi thở dồn dập đến mức cho dù Lumen không phải ‘Thợ săn’ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Đây là do dục vọng quá dồn dập? Hay là do thể trạng… Lumen theo bản năng nghĩ như vậy.

Nếu đã gặp rồi thì cậu tính toán sẽ thuận tay cứu Jenna, để thời gian tới, nếu lão đại của băng Savoy quyết định bổ sung thêm một thủ lĩnh thì ‘Red Boot’ Flanka có thể nói vài lời tốt đẹp giúp cậu.

Đương nhiên, chuyện giải cứu không thể nóng vội được, Lumen dự định tiếp tục quan sát xem tên khốn kia có năng lực đặc thù gì mà dám chọc đến thủ lĩnh ‘Red Boot’ Flanka của băng Savoy.

Cậu tính toán động thủ ngay khi người đàn ông kia cởi quần, để cho hắn làm cái này thì mất cái khác.

Đáng tiếc hiện tại cậu không có vũ khí tầm xa trong tay, nếu không cũng không cần phải rắc rối như vậy… Lumen thầm than một tiếng, cậu dự định lúc trở về sẽ để cho băng Savoy kiếm giúp mình một khẩu súng.

Người đàn ông kia nâng hai tay lên trước mặt Jenna, vỗ nhẹ hai cái.

Sau đó, hắn lấy một chiếc bình kim loại nhỏ ra, vặn nắp, để sát mũi Jenna.

Hắt xì!

Jenna hắt hơi một cái, mở mắt ra. Khuôn mặt của người đàn ông kia phản chiếu bên trong đôi mắt màu xanh lam của cô khiến cô hoảng hốt, theo bản năng muốn chống người đứng dậy.

Giây tiếp theo, cô phát hiện ra cả người mình không có chút sức lực nào, mọi hành động phản kháng đều không có hiệu quả.

“Chết tiết, chó chết, mày muốn làm gì?” Jenna miễn cưỡng mắng chửi.

Người đàn ông kia nở một nụ cười bệnh hoạn: “Cô biết không? Tôi thường xuyên ngồi dưới sân khấu xem cô ca hát, mỗi lần đều hận không thể xé váy áo của cô ra để cho cô chỉ có thể hát cho mình tôi nghe.”

Jenna tức giận mắng: “Đồ điên này, tên khốn khiếp đáng bị lừa đá vào mông!”

“Mày nhất định phải chết! Băng Savoy sẽ dìm mày xuống sông!”

Người đàn ông kia không trả lời, bên trong đôi mắt màu nâu chợt tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ quái.

Khuôn mặt của Jenna bắt đầu đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Thân thể của cô hơi vặn vẹo, trong mắt lại đầy cảm xúc khiếp sợ trước phản ứng của cơ thể mình.

“Như vậy mới đúng chứ, nó để cho cô có năng lực phản kháng nhất định cũng khiến cô không tự giác phối hợp vói tôi…” Người đàn ông kia đứng dậy, vội vàng cởi áo, quần thô và giày da ra.

‘Người xem’ Lumen chứng kiến cảnh này xong thì không khỏi kinh ngạc: Phản ứng của Jenna không bình thường! Đây có phải biểu hiện của việc gặp phải năng lực siêu phàm không?

Cả người lẫn chó ở Trier này đều có năng lực siêu phàm sao?

Jenna bị kích thích dục vọng sao? Về điểm này thì rất giống với Susanna Matisse và ngài Eve… Đầu óc Lumen nhanh chóng xoay chuyển, cậu rút con dao bạc dùng cho nghi thức ra, nhét vào túi quần bên phải, giữ cho dao luôn ở trạng thái cán dao sát lớp vải bên ngoài còn mũi dao chĩa vào trong.

Sau đó cậu cúi thấp người xuống, từ vách đá bên ngoài hang chợt lóe một cái đột nhập vào bên trong hang, lẩn trong bóng tối mà ánh sáng không thể chiếu tới được lặng lẽ di chuyển lại gần người đàn ông kia.

Toàn bộ sự chú ý của người đàn ông kia đổ dồn lên cơ thể Jenna, ánh mắt hắn cuồng dã, miệng nở một nụ cười bệnh hoạn, hắn vừa cởi thắt lưng quần vừa tham lam nhìn thân thể Jenna.

Vừa thoát khỏi phạm vi bóng tối, Lumen lập tức giống như một con báo săn mồi nhào tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK