Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lumen nghĩ không ra cũng không muốn nghĩ nhiều, cậu xắn tay áo, để lộ cánh tay phải ra, lại dùng ‘Thủy ngân đọa lạc’ rạch nhẹ một đường.

Cảm giác đau đớn đến chết lặng mà cậu đã nhấm nháp nhiều lần này rất nhanh xuất hiện, nhưng cậu không nhíu mày dù chỉ một chút, mà nhìn chăm chằm máu tươi chảy ra, nhuốm đỏ mũi đao màu đen bạc.

Gần như cùng lúc đó, trước mắt Lumen xuất hiện một dòng sông dài hư ảo màu thủy ngân bạc do vô số ký hiệu phức tạp tạo thành, mà giọt nước vận mệnh tích trữ trong thanh đao ngắn tà dị này rỉ ra từ mũi dao, chảy vào chỗ sâu nhất bên trong miệng vết thương.

Lumen tập trung tinh thần, cố gắng nhận ra vận mệnh mà mình muốn tráo đổi.

Cậu ‘thấy’ mình đang được trị liệu, ‘thấy’ mình sau khi phát tiết toàn bộ cảm xúc xong thì nặng nề chìm vào giấc ngủ, cũng ‘thấy’ mình chuẩn bị đi tìm Aosta Trull.

Tất cả cảnh tượng này hiện ra trong đầu Lumen giống như cậu tận mắt nhìn thấy vậy.

Không lâu sau, cậu thấy vận mệnh của mình ở cái ngày cậu gặp quỷ hồn trong Montsouris vào mấy ngày gần nhất trong một lần đi dạo bên ngoài hầm mộ.

Cậu vội vàng cầm ‘Thủy ngân đọa lạc’ lên và đâm mũi đao vào một đám ký hiệu phức tạp quấn quanh tạo thành một dải như con sông nhỏ màu thủy ngân.

Đoạn vận mệnh kia khá nặng nề, ban đầu Lumen không thể lay chuyển được nó.

Mắt thấy dòng sông dài hư ảo dần biến mất, những hình ảnh trong đầu óc càng ngày càng mơ hồ, cậu vội vàng rót phần lớn tính linh của mình vào thân đao ‘Thủy ngân đọa lạc’.

Cuối cùng, sau lần lay động lần thứ hai, vận mệnh ‘Gặp được quỷ hồn trong Montsouris’ bị kéo ra khỏi dòng sông hư ảo màu thủy ngân, rồi nhanh chóng co lại thành một giọt nước nho nhỏ, tựa như hạt thủy ngân màu đỏ rơi ra từ chiếc nhiệt kế thủy ngân bị vỡ.

Giọt nước hư ảo kia rất nhanh hòa tan vào thân đao màu đen bạc.

Mãi cho đến lúc này, Lumen mới thực sự thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu biết mình đã thoát khỏi quỷ hồn trong Montsouris, mà hiện tại ‘Thủy ngân đọa lạc’ còn có một loại năng lực được gọi là ‘Lưỡi đao bị nguyền rủa’.

Cậu vừa mới sơ cứu vết thương xong thì đột nhiên trong đầu xuất hiện một loại trực giác kỳ diệu.

Lumen lần theo trực giác này, một lần nữa bước ra khỏi ‘Khách sạn Kim Kê’, đi xuyên qua những con ma men lúc thì gầm rú khi thì khóc rống lên và hai đám người đang ẩu đả, đi thẳng tới phố Nightingale, và dừng lại ở bên ngoài con hẻmnhỏ, nơi lúc trước cậu đánh nhau với Margot.

Cậu hơi nhíu mày, sau đó thận trọng đi vào bên trong, nhảy qua đống chướng ngại vật kia.

Giây tiếp theo, tầm mắt của Lumen tự nhiên rơi xuống một góc tường bị bóng tối che khuất.

Một thứ gì đó lẳng lặng nằm ở nơi bị bóng tối thống trị.

Lumen chợt hiểu ra, cậu bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, dùng bàn tay trái được đeo gang tay nhặt thứ đồ vật kia lên.

Đó là một cái cái ví da căng phồng màu rám nắng.

“Margot đã làm rơi nó sao? Đây là số tiền mà thuộc hạ của hắn cướp được và nộp lại cho hắn sao?” Lúc này, Lumen đại khái đã hiểu làm cách nào tráo đổi vận mênh có thể trở thành sự thật.

Tuy cậu không nhớ rõ liệu Margot có đánh rơi ví tiền trong lúc chiến đấu với mình hay không, nhưng mặc kệ nó có rơi vào thời đó hay lại là mới ‘được bổ sung’ sau đó, cũng không ảnh hưởng tới việc số tiền này sẽ thuộc về Lumen.

Cậu rút xấp tiền giấy thật dày bên trong ví ra, trút toàn bộ tiền xu được làm bằng vàng, bạc, đồng, sau đó ném ví đi và rời khỏi con hẻm này.

Lúc trở về phòng 207, ‘Khách sạn Kim Kê’, Lumen châm ngọn đèn được thắp sáng bởi đất đèn lên, cẩn thận đếm số chiến lợi phẩm thu hoạch được.

Cậu kiếm được tổng cộng 1265 đồng Fil 15 Cope, đa số là những đồng 10 Fil và nhỏ hơn 10 FIl, cùng một tờ 200 đồng Fil, một tờ 100 đồng Fil và hai tờ 50 đồng Fil, ngoài ra còn có mấy đồng vàng Louis.

Lumen nhìn chằm chằm số tiền này vài giây, trong lòng không khỏi cảm khái.

“Thu được tiền quyên tặng từ 10 ‘người tốt’ cũng không bằng giết được một thủ lĩnh xã hội đen.”

Đương nhiên, số tiền này không hoàn toàn thuộc về Margot mà hắn chỉ đại diện quản lý chúng thay cho băng Stinger.

Lumen lập tức rút ra một xấp tiền giấy tổng cộng 200 đồng Fil, cầm chúng rồi rời khỏi phòng 207, đi lên cầu thang.

Chưa đầy một phút đồng hồ sau, cậu có mặt ở tầng 4 và đứng trước cửa phòng số 8.

Cậu nhớ rõ lúc chiều tối, đám người Margot tới ‘Khách sạn Kim Kê’ gặp một gái điếm bất hợp pháp tên là Ethans để thu gần như toàn bộ số tiền mà cô ấy kiếm được.

Lúc ấy, chắc hẳn một trong số thuộc hạ của Margot chịu trách nhiệm thu tiền, nhung sau đó, số tiền này cũng phải giao vào tay Margot.

Lumen không gõ cửa mà cúi người, nhét từng tờ tiền giấy vào trong khe cửa.

Sau đó, cậu rất nhanh đứng thẳng lưng, xoay người đi xuống cầu thang và biến mất ở cuối hàng lang tối đen.

Lumen ngủ thẳng một giấc tới sáu giờ sáng hôm sau cho đến khi nghe thấy tiếng chuông từ giáo đường truyền đến.

Tối hôm qua cậu ngủ rất say, thậm chí còn có một chút cảm giác ma dược ‘Khiêu khích’ lại tiêu hóa.

“Buổi sáng đi tìm Aosta Trull để xem ngài K kia có phản hồi lại hay không, thuận tiện mua một ít quần áo và đồ mĩ phẩm hóa trang tốt một chút ở khu Đài thiên văn. Buổi chiều đến xem đồ ở mấy tiệm quần áo rẻ tiền ở khu chợ Candide…” Lumen cũng không vội rời giường mà lẳng lặng nằm sắp xếp những việc phải làm trong ngày hôm nay.

Sau khi thoát khỏi sự uy hiếp của quỷ hồn trong Montsouris, cậu lại một lần nữa lên kế hoạch ngụy trang cho bản thân.

Nằm trên giường thêm một lúc, cậu mới chậm rãi ra khỏi phòng, đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân, sau đó xuống lầu, mua nửa lít rượu táo chua và một cái bánh mì kẹp xúc xích heo.

Sau khi lấp đầy bụng, cậu đến quảng trường của giáo đường gần nhất, tìm một góc trống, luyện tập các kỹ năng chiến đấu mà Aurore từng dạy cho mình.

Mãi cho đến chín giờ rưỡi, Lumen mới quay trở lại ‘Khách sạn Kim Kê’, tính toán nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi mới đi tìm Aosta Trull.

Vừa bước vào sảnh lớn của khách sạn, Lumen đã thấy bà Fels đang chỉ huy ba nữ hầu quét tước những chỗ dơ bẩn.

Mỗi tuần, ông chủ của khách sạn lại bỏ tiền mời người đến quét dọn. Lumen thu hồi tầm mắt, đi lên cầu thang.

Lúc này, ở tầng trên truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp.

Không đến mười giây sau, Charlie mặc một chiêc áo sơ mi bằng vải đay, quần dài sẫm màu và chân đi giày da không dây xuất hiện trước mắt Lumen.

“Hôm nay anh không phải tới khách sạn sao?” Lumen hơi nghi hoặc hỏi.

Charlie ngáp một cái, hưng phấn nói:

“Cậu không biết sao? Hôm nay tôi được nghỉ.

“Chúng tôi được nghỉ một ngày mỗi tuần và được tự chọn ngày nghỉ cho mình.”

Lumen mỉm cười:

“Một ngày nghỉ ngơi nay có làm cho ‘tiền lương’ mà bà Alice trả cho anh giảm bớt không?”

Charlie hơi xấu hổ cười nói:

“Bà ấy còn có cách thú vui khác của mình.”

Trong lúc hai người nói chuyện, một mùi hôi thối từ ngoài cửa bay vào, cặp vợ chồng Ruhr và Michel với dáng người thấp bé, quần áo tơi tả và mái tóc bạc trắng bước vào khách sạn.

“Hai người không đi đến trạm tàu lửa hơi nước sao?” Charlie nhiệt tình chào hỏi.

Ban đầu Ruhr tiến lại gần bọn họ, sau đó lại thận trọng giữ một khoảng cách nhất định:

“Hôm nay khu chợ hơi loạn, chúng tôi định nghỉ ngơi một ngày.”

“Sao vậy?” Lumen ‘tò mò’ hỏi.

Ruhr vô thức đè thấp giọng nói:

“Margot, thủ lĩnh của bang Gai Độc đã chết, rất nhiều thành viên của bang xã hội đen đó đang đi truy tìm người, bọn họ có khả năng xảy ra xung đột với người của các bang khác bất cứ lúc nào, cảnh sát cũng đến khá đông.”

“Margot chết rồi sao?” Charlie kinh ngạc thốt lên.

Hôm qua hắn mới cảm thấy người này thật đáng chết, mà hôm nay hắn đã chết thật rồi sao?

Ruhr trịnh trọng gật đầu:

“Tôi nghe một vài người nói như vậy.

“Ôi, hôm nay không thể ra ngoài kiếm tiền được rồi.”

Vợ của hắn là bà Michel an ủi:

“Không ra ngoài thì cũng không phải ăn cơm trưa, có thể tiết kiệm được một ít tiền.”

Không đợi Lumen hỏi thăm tình hình cụ thể bên ngoài như nào, Charlie định thần lại rồi xoay ngươi, chạy lên tầng trên.

Mí mắt Lumen hơi cụp xuống, sau đó cũng đi lên theo.

Cộp, cộp, cộp. Charlie chạy nhanh tới tầng 4 và có mặt trước cửa phòng số 8.

Hắn thở hổn hển lấy hơi, sau đó gõ ‘cộc cộc cộc’ lên ván cửa gỗ.

“Ai vậy?” Một giọng nữ hơi khàn khàn từ bên trong truyền ra.

Charlie cao giọng tự báo tên mình.

“Chẳng phải tôi đã nói sáng nay tôi nghỉ sao? Buổi chiều lại đến đi, nhớ rõ, 10 đồng Fil, lần này tôi sẽ không giảm giá cho anh!” Người phụ nữ kia rõ ràng không kiên nhẫn, cô ấy vừa nói vừa mở cửa phòng.

Đây là lần đầu tiên Lumen nhìn thấy người phụ nữ tên Ethans này, mái tóc dài màu nâu nhạt được buông xõa bên vai, đôi mắt đồng màu mang theo vài phần cảnh giác, nét mặt hơi căng thẳng, lo lắng.

Cô ấy trạc khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dung mạo cũng không quá xuất sắc chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng khuôn mặt và quần áo mặc trên người đều rất sạch sẽ, chiếc váy dài màu đỏ để lộ một khoảng da trắng nõn trước ngực.

Charlie hưng phấn nói với Ethans:

“Cô biết gì không? Margot đã chết!”

“Hắn thật sự đã chết!”

Ethan đầu tiên là ngẩn người ra.

Vài giây sau, giọng nói hơi khàn khàn của cô ấy chợt trở nên bén nhọn:

“Tên ác ma ấy thật sự đã chết rồi sao?”

“Thật sự.” Charlie không do dự gật đầu: “Cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi tên ác ma kia rồi! Cuối cùng cô cũng có thể sống như một người bình thường rồi!”

Ethan ngơ ngác nhìn trái phải, chỉ nhìn thấy ánh mắt không cảm xúc của Lumen và vẻ mặt hưng phấn của Charlie.

“Chết rồi sao, hắn đã chết rồi sao?” Ethan không ngừng lẩm bẩm nói, trong đầu cô chợt nhớ tới những tờ tiền xuất hiện trong phòng mình một cách quỷ dị.

Cô bắt đầu tin tưởng rằng Margot thật sự đã chết.

Tầm mắt của cô rất nhanh trở nên mơ hồ, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cô không nhịn được ngồi sụp xuống, vùi mặt vao trong lòng.

Tiếng khóc nức nở vang lên, càng lúc càng lớn.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên từ lối cầu thang.

Lumen nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng và áo vest màu đen bước tới.

Theo phía sau lưng hắn ta là ba tên côn đồ trước đây là thuộc hạ của Margot.

Người này có khuôn mặt dữ tợn, mái tóc nâu hơi uốn xoăn đi đến trước mặt Ethan đang khóc, khom người, cười nói:

“Tao là Wilson của băng Gai Độc, từ hôm nay trở đi, tao sẽ thay thế Margot trông nom chúng mày.”

Vẻ phấn kích trên mặt Charlie nháy mắt cứng lại.

Tiếng khóc của Ethan đột ngột ngừng lại.

Cô chậm rãi ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, thấy khuôn mặt đang tươi cười của Wilson và cái bóng của hắn phủ lên người cô.

Cái bóng đen đậm đến mức giống như một bóng ma không thể tan biến được.

Lumen lặng lẽ quan sát, đầu hơi nâng lên một chút.

Trên đường đi xuống lầu 1, Charlie im lặng hồi lâu cuối cùng cũng không nhin được hỏi:

“Sự cùng khổ của người nghèo thật sự là vô cùng vô tận sao?”

“Tôi rất thích một câu mà Aurore viết.” Lumen không cảm xúc đáp lại: “Đôi khi, sai không phải là chúng ta, mà là thế giới này.”

Cậu vừa dứt lời thì thấy ba người đi từ tầng một lên.

Cả ba người nay đều là cảnh sát với áo sơ mi trắng mặc mặc bên trong cảnh phục màu đen, chân đi giày da không dây.

Vị cảnh sát dẫn đầu cao chừng khoảng một thước tám năm kia liếc nhìn Charlie và Lumen một cái, rồi chợt dừng bước.

Một tay hắn đè lên súng ngắn đeo bên hông, trầm giọng nói:

“Charlie Current?”

Charlie hơi ngẩn người:

“Là tôi, thưa sĩ quan, có chuyện gì sao?”

Viên cảnh sát kia liếc mắt ra hiệu với hai người đi cùng, đồng thời lấy còng tay bằng thép ra.

Khi hai viên cảnh sát đi cùng kia tiến lên, hắn mới nghiêm túc nói với Charlie:

“Anh bị tình nghi trong một vụ mưu sát, chúng tôi phải bắt anh.”

“Mưu sát?” Charlie ngạc nhiên lại khiếp sợ và bối rối.

Lumen hơi nhướng mày, cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Một viên cảnh sát phối hợp với đồng nghiệp của mình đứng ở hai bên còng tay Charlie, rồi nói:

“Bà Alice đã chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK