“Cô Hella sao? Cậu biết cô ấy sao?”
Phản ứng đầu tiên của Franka là kinh ngạc và ngạc nhiên.
Sau đó cô nhanh chóng nhớ ra ‘Muggle’, chị gái của Lumen cũng là thành viên của ‘Hiệp hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn’, thì vội bổ sung thêm một câu: “Chị gái cậu từng nhắc về cô ‘Hella’ với cậu sao?”
Lumen gật đầu: “Không chỉ từng nhắc qua, mà còn để lại cho tôi chú văn triệu hồi tín sứ của cô ‘Hella’.”
“Cô ấy cho cậu biết là để khi cậu gặp phải khó khăn có thể xin sự giúp đỡ từ cô Hella chăng?”
Franka bắt đầu suy đoán, ‘Hiện tại cậu định triệu hồi tín sứ của cô Hella nên mới tới hỏi tôi xem cô ấy có đáng tin cậy không, đúng không?”
“Xem như là vậy đi.”
Lumen đưa ra câu trả lời đầy chắc chắn mà đầy tính thuyết phục.
“Thật ra tôi đã liên lạc với cô Hella, từng triệu hồi tín sứ của cô ấy, nhưng hôm nay tôi lại phát hiện ra một điều, trong thảm họa ở làng Courdouan, chị gái của tôi biểu hiện ra một số hành vi khác thường, mà nó dường như có liên quan tới cô Hella, tôi không biết có nên hỏi trực tiếp cô ấy không?”
Thấy Lumen vẫn như trước không hề kể lại chi tiết thảm họa mà cậu đã trải qua ở làng Courdouan, cũng không nói rõ những hành vi khác thường của Aurore là gì?
Franka cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của cậu, cô không hỏi thêm mà suy nghĩ một hồi rồi nói: “Với cá nhân tôi mà nói, tôi tin tưởng cô Hella. Mẹ kiếp, tên nhóc nhà cậu đã liên lạc với cô Hella mà không nói với tôi một câu à.
Hừ, ở trong Hiệp hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn, cô ấy là một trong số ít người tiến xa nhất trên con đường hướng tới thần tính, nghi ngờ thuộc con đường ‘Người nhặt xác’.
Cô ấy không chỉ sẵn sàng chia sẻ những kiến thức và hiểu biết của cô ấy với chúng tôi mà hơn nữa, ở một số thời điểm, cô ấy còn có thể giúp đỡ chúng tôi và cô ấy giao dịch vật phẩm với chúng tôi với giá chỉ nhỉnh hơn giá thành ban đầu một chút.
Đối với rất nhiều người trong hội của chúng tôi, cả tôi và chị gái của cậu mà nói thì cô Hella giống như một người chị đáng tin cậy, giúp chúng tôi vượt qua được sự bất lực, lo lắng và lưỡng lự, chúng tôi đều rất tin tưởng cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lumen thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói: “Tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô Hella, hy vọng có thể tìm ra căn nguyên thật sự của vấn đề.”
Nói tới đây, cậu lại chuyển hướng đề tài: “Lá bài Major Arcana của cô có biết đến sự tồn tại của Hiệp hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn không?”
“Tôi không nói rõ với cô ấy, mà chỉ nói rằng tôi tham gia một tổ chức bí mật hoạt động theo hình thức hỗ trợ lẫn nhau, nhưng cô ấy có vẻ cũng rất rõ ràng tình hình ở Hiệp hội nghiên cứu.”
Franka bất giác đè thấp giọng nói xuống: “Tôi nghi ngờ bên trong Hiệp hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn không chỉ có một mình tôi là thành viên của hội Tarot.”
Lumen đã hoàn toàn không còn bất kỳ rào cản tâm lý nào nữa, cậu cười cười xoay người, phất tay, nói: “Tôi đi triệu hồi tín sứ của cô Hella đây.”
“Này, vẫn còn sớm mà, cậu có muốn chơi trò ‘Cuộc chiến với cái ác’ khoảng hai giờ đồng hồ rồi mới trở về hay không?”
Franka vốn không phải là người thích ngủ sớm nên luôn cố gắng tìm một trò nào đó để giải trí.
Lumen không do dự từ chối cô ấy.
Trở về phòng 207, khách sạn Kim Kê, Lumen cũng không vội triệu hồi tín sứ của cô Hella mà trải tờ giấy ra, lại một lần nữa viết thư cho cô ‘Ma thuật sư’.
Cậu thuật lại đơn giản chuyện liên quan đến Hiệp hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn, cũng nói cho vị Bán thần kia biết việc mỗi lần Aurore tỉnh táo lại đều viết thư nặc danh cầu xin sự giúp đỡ từ phía chính phủ, dường như chưa từng triệu hồi tín sứ của Hella để xin lời khuyên, biểu hiện này hoàn toàn không ăn khớp với hành vi của chị ấy ở trong giấc mộng.
Không biết là do Aurore bị hạn chế ở mặt nào đó hay là Hella có vấn đề.
Không lâu sau, cô ‘Ma thuật sư’ hồi âm lại, trên thư chỉ có một hàng chữ rất đơn giản: Theo như thông tin hiện tại chúng tôi có được thì Hella đáng tin cậy.
Phù, Lumen thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu bắt đầu viết thư cho cô Hella, trong thư, cậu thẳng thắn nhắc tới những điểm khác thường của Aurore, cũng hỏi đối phương, liệu có bỏ sót một lá thư nào đó không.
Lumen vốn đã rất thành thạo trong việc bố trí tế đàn, cậu chỉ hơi điều chỉnh một chút, đổi nước tinh khiết và một số nguyên liệu khác, rồi nhanh chóng triệu hồi ra tín sứ hình đầu lâu người giống như được tạo thành từ bạc nguyên chất.
Nhìn ngọn lửa nhợt nhạt lẳng lặng thiêu đốt bên trong hốc mắt của đầu lâu khô kia, lúc này, Lumen đã thăng cấp thành ‘Kẻ phóng hỏa’ có thể cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm ẩn từ đối phương hơn bao giờ hết, cảm giác này không hề kém so với cảm giác mà tín sứ của cô ‘Ma thuật sư’ mang lại.
Đầu lâu bằng bạc tinh khiết kia cắn lá thư rồi chìm dần vào trong bóng tối nồng đậm xung quanh nó, Lumen không vội vàng thu dọn tế đàn mà kiên nhẫn chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt bàn gỗ trước mặt cậu, đột nhiên xuất hiện một phong thư mà mãi đến cuối cùng cậu mới phát hiện ra, đương nhiên, lần này đã tiến bộ hơn lần trước khá nhiều.
Mấy lần triệu hồi trước, sau khi đầu lâu bằng bạc tinh khiết nhả thư và rời đi xong, cậu mới cảm ứng được.
Lumen mở tờ giấy viết thư ra, nương theo hai ánh nến vàng bày trên tế đàn, nhanh chóng đọc một lượt:
“Từ tháng hai năm nay, tôi đã bắt đầu không nhận được thư của Muggle rồi, tôi biết lời này chỉ từ một phía, rất thiếu độ tin cậy nhưng nếu cậu cẩn thận nhớ lại, chắc hẳn có thể tìm thấy một vài chứng cứ chi tiết liên quan đến chuyện này, tôi nghi ngờ có một thế lực nào đó tác động lên Muggle, khiến cho cô ấy bởi vì một lý do nào đó mà từ bỏ việc viết thư cho tôi để xin giúp đỡ.
Thật ra, nếu trước khi thảm họa hoàn toàn nổ ra, cô ấy viết thư cho tôi, tôi có thể sẽ tới sớm hơn người phi phàm phía chính phủ, và có khả năng cứu được Muggle và ngăn cản thảm họa kia ở một mức độ nhất định.
Nhiều khi việc trao đổi qua thư không thể khiến chúng ta sinh ra linh cảm nào đó, cũng khó thảo luận tìm cách xâm nhập sâu vào vấn đề được.
Sắp tới tôi sẽ đến Trier, nếu cậu sẵn sàng, chúng ta có thể sắp xếp thời gian và địa điểm gặp mặt, cậu sẽ kể lại chi tiết những gì chị gái cậu gặp phải và thảm họa ở làng Courdouan, đến lúc đó, có lẽ tôi có thể cho cậu một vài lời khuyên có ích.”
Lumen trầm tư vài giây, nhớ lại một chi tiết trong giấc mộng, Aurore định triệu hồi tín sứ của Hella nhưng cuối cùng lại không làm như vậy, sợ tác động đến vòng tuần hoàn, khiến cho làng Courdouan liên tục khởi động lặp lại, điều này tượng trưng cho việc ở hiện thực, chị ấy cũng từ bỏ việc triều hồi tín sứ của Hella, hoặc là chị ấy từng thử nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bị thất bại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Lumen mới trả lời lời đề nghị của Hella: “Không vấn đề gì, chờ cô tới Trier rồi chúng ta hẹn thời gian và địa điểm.”
Sau khi gửi thư, hoàn thành nghi thức, thu dọn tế đàn xong, Lumen thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, cậu nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, cậu tự nhiên tỉnh lại trước khi nghe thấy tiếng leeng keeng của chuông giáo đường.
Lumen đi tới phòng rửa mặt trước, sau đó như thường lệ, chạy dọc theo phố Chaos và những khu vực quen thuộc trên đường lớn khu chợ để làm nóng người, khiến cơ thể được hoàn toàn thức tỉnh, trong quá trình này, cậu còn tìm một khu vực không người ở quảng trường bên ngoài giáo đường St. Robles, luyện tập kỹ năng chiến đấu gần một giờ.
Trên đường vừa đi bộ trở về khách sạn Kim Kê vừa ăn bánh nhân thịt, Lumen có đi ngang qua trạm tàu lửa hơi nước Sucht, nơi này lại có người bán hàng rong khác đang đứng bán những tấm ảnh chụp mỹ nữ đường phố.
Lumen đảo mắt qua, nhìn thấy nam tước Briner, thủ lĩnh của băng Savoy này vẫn mặc một bộ vest lịch sự như một quý ông, tay đeo nhẫn kim cương, miệng ngậm tẩu thuốc màu nâu bằng gỗ gụ, đầu đội mũ lụa cao nửa đầu và không có tên côn đồ nào đi theo,
Mỗi tay hắn nắm tay một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, đi từ bên trong trạm tàu lửa hơi nước ra, đi xuyên qua quảng trường, hướng về phía chiếc xe ngựa đang dừng ở bên đường.
Đứa trẻ kia mặc một chiếc áo khoác màu xám tiêu với hàng cúc áo màu đồng thau, bên trong mặc một chiếc sơ mi kẻ đen trắng và quần ngắn bằng vải lanh, chân đi tất bông màu trắng và đeo giày da màu đen không dây, sau lưng đeo một chiếc cặp sách màu đỏ sậm, trông có vẻ khá nặng.
Đứa trẻ có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu nâu, cơ thể khỏe khoắn, trên mặt vẫn còn nét trẻ con mũm mĩm, lộ vẻ lương thiện.
“Đứa trẻ này là con trai của Nam tước Briner, bình thường sống ở tỉnh khác, nghỉ hè mới đến Trier chơi, khó trách trông đứa trẻ này không có cảm giác gần gũi với hắn cho lắm.”
Lumen lẩm bẩm hai câu rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước chân đi về phía trước.
Xe ngựa chuyên dụng của vũ trường Breeze dừng trước căn biệt thự ba tầng được sơn màu trắng xám của Gardner Martin, tại số 11, phố Fountain.
Lumen đi xuyên qua sảnh lớn treo đầy đủ loại vũ khí, bày trí đủ loại kiểu dáng áo giáp, đi đến gian phòng kê đầy giá sách.
Gardner Martin có dáng vẻ ôn hòa thân thiện, ngũ quan sắc nét, đôi mắt màu nâu thiên đỏ đang ngồi trên ghế bành trong phòng làm việc, đứng trước mặt hắn là ‘Chuột’ Christo với dáng người thấp bé, máu tóc màu xám đen, đôi mắt xanh đậm, hai chòm ria hai bên mép và ‘Người khổng lồ’ Simon thân cao hơn một thước chín, mái tóc hơi vàng được cạo gần sát da đầu, trên người mặc một bộ vest màu đen bó sát lạ thường.
Thấy Lumen đi vào phòng làm việc, ‘Người khổng lồ’ Simon và ‘Chuột’ Christo đồng thời xoay nửa người trên, nhìn về phía vị đồng nghiệp kia.
Ánh mắt của ‘Người khổng lồ’ Simon rõ ràng chứa sự cảnh giác và không phục, đầu không tự giác hơi nâng lên một chút, trong lòng hắn cũng cảm thấy không thể coi thường Charles, người có khả năng giết chết được Hammer Aite, nhưng lại cho rằng mình chắc chắn mạnh hơn tên ngu xuẩn kia, nên chưa hẳn thất bại dưới tay Charles.
Trên mặt ‘Chuột’ Christo không lộ cảm xúc rõ ràng nhưng túi áo bên phải của chiếc áo vest màu nâu rám nắng trên người hắn đột nhiên hơi giật giật, giống như chứa vật sống bên trong.
Christo nhét bàn tay phải vào trong túi áo, biểu cảm trên mặt chợt có biến hóa, ánh mắt nhìn Lumen có thêm mấy phần sợ hãi, khóe miệng không tự giác nở một nụ cười lấy lòng, điều này, ngược lại làm cho Lumen không thoải mái.
Suy nghĩ một chút, cậu nghi ngờ ‘Chuột’ Christo đã nhìn ra được cậu đã thăng cấp lên danh sách 7, trở thành ‘Kẻ phóng hỏa’ thông qua vật ở trong túi áo kia.
Để so sánh mà nói, trực giác của ‘Người khổng lồ’ Simon rõ ràng không mạnh và thiếu độ nhạy bén đối với từng thay đổi rất nhỏ của đồng nghiệp.
“Chào buổi sáng, lão đại.” Lumen tỏ thái độ vô cùng hăng hái, chủ động chào hỏi Gardner Martin.
Cách đây vài ngày, cậu đã nói cho lão đại của băng Savoy này biết rằng cậu đã uống ma dược và đã thăng cấp thành ‘Kẻ phóng hỏa’.
Gardner Martin khẽ gật đầu, tầm mắt chuyển từ trên mặt Lumen sang ‘Chuột’ Christo và ‘Người khổng lồ’ Simon.
Gần mười giây sau, hắn mới cất giọng trầm thấp, nói: “Tôi có nhiệm vụ giao cho các anh đây, các anh hãy đi đến một nơi dưới lòng đất Trier để lấy một món đồ vào đúng mười hai giờ trưa nay và mang trở về phố Fountain.”
Nhiệm vụ? Lông mày của Lumen khẽ động, giống như ngửi thấy mùi bẫy rập.
Một người phi phàm mới gia nhập băng Savoy chưa được bao lâu như cậu, đáng lẽ ra cậu còn phải mất một chặng đường khá dài để lấy được lòng tin từ Gardner Martin mới đúng, tại sao hắn lại sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ nghe có vẻ quan trọng và bí mật như vậy chứ.
Dòng suy nghĩ trong đầu chạy cực nhanh, Lumen lập tức đưa ra hai hướng suy đoán: Một là làm vật hi sinh, hai là đang khảo nghiệm cậu?