Tầng hầm của ‘Khách sạn Kim Kê’ có một quán rượu nhỏ chỉ có thể chứa được khoảng hai mươi đến ba mươi người.
Lumen vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một người đàn ông nhảy lên một chiếc bàn tròn nhỏ, tay cầm vại bia, nói với bốn năm vị khách xung quanh:
“Thưa các quý cô, quý ngài, xin hãy lắng nghe tôi nói! Những ngày qua tôi đã trải qua một chuyện vô cùng khó tin!”
Nương theo ánh sáng từ mấy chiếc đèn măng - sông treo trên tường, Lumen phát hiện ra người đàn ông này rất trẻ, dáng vẻ chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mái tóc màu nâu cắt ngắn, cái cằm nhẵn nhụi không để râu, khuôn mặt có lẽ bởi vì uống rượu nên đặc biêt hồng hào.
Hắn mặc sơ mi bằng vải đay và quần dài màu đen, chân đi giày da không cột dây, dáng người không tính là thấp, cao khoảng một mét bảy, nhưng hai tay và hai chân đều ngắn đến kỳ lạ, khiến người ta cảm giác hắn cao chưa đến một mét sáu.
Lúc này, hắn đang vung cánh tay ngắn ngủi, nước miếng văng tứ tung, nói:
“Rốt cuộc là khó tin đến nhường nào? Để tôi nói cho các vị nghe, nó đã thay đổi tín ngưỡng của tôi, là một tín đồ của ‘Thần Hơi nước cùng Máy móc’, tôi chuẩn bị cải đạo sang tín ngưỡng ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’!
“Nghe này, điều này quả thật rất khó tin đúng không?”
“Các vị không thể tưởng tượng được năm ngày trước tôi đã đói đến mức nào đâu? Tôi bị mất việc, là bị tên quản lý khốn kiếp đuổi việc và tôi đã không thể tìm được việc làm nào khác cho đến khi tất cả số tiền tiết kiệm của tôi đều đã hết.”
“Tôi đã phải nhịn đói khoảng năm ngày, lúc đó tôi rất yếu, chỉ có thể nằm trên giường đợi chết, các vị biết cảm giác chờ cái chết đến nó như thế nào? Ôi, cầu xin thánh thần phù hộ cho các vị vĩnh viễn không phải biết đến cái cảm giác đó.
“Lúc ấy, tôi đã nghĩ tôi không thể chết như thế này được, tôi đến Trier là để làm giàu, tôi phải làm cái gì đó, sau đó tôi nhìn thấy bức tranh vẽ thánh Vieve treo trên tường.
“Đúng vậy, tôi gian nan ngồi dậy, quỳ xuống mặt đất và cầu nguyện thánh Vieve cứu giúp, lúc đó, tôi còn là một tín đồ của ‘Thần Hơi nước cùng Máy móc’, nhưng một người sắp chết đói có thể làm được gì chứ? Dù sao đi nữa, việc này cũng không có hại!
“Năm phút đồng hồ sau khi tôi cầu nguyện xong, một người bạn của tôi tới thăm tôi và phát hiện ta tình cảnh khó khăn của tôi, hắn cũng không có tiền, nhưng hắn đã nhắc nhở tôi rằng lúc trước tôi đã thuê một cây đèn dầu để dùng vào buổi tối, tiền đặt cọc là 35 Cope, tổng cộng là 7 Rick!
“Thánh thần ơi, sao tôi có thể quên được chuyện này cơ chứ, tôi vội vàng nhờ người bạn của tôi đem trả đèn dầu giúp tôi, sau đó tôi dùng tiền đặt cọc được trả lại để mua bánh mì và nửa lít rượu dở, bánh mì vừa lạnh lại vừa ướt, giống như hỗn hợp bột mát- tít đổ ra sàn nhà, rượu vừa nhạt vừa chua, nhưng đây là bữa ăn ngon nhất mà tôi từng được ăn, thưa các quý cô, quý ngài, tôi đã sống lại rồi đây!
“Hôm nay tôi cũng đã tìm được một công việc mới, ngày mai tôi sẽ đến giáo đường Thánh Vieve gần nhất để thắp một ngọn nến trong giờ nghỉ của tôi!
Thánh Vieve là nữ thiên sứ được nhắc đến trong thánh điển của giáo hội ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’, là một trong những vị thánh bảo hộ thành Trier này, hai vị khác, một vị thuộc giáo hội ‘Thần Hơi nước cùng Máy móc’ và một vị là vĩ nhân lịch sử của đế quốc Intis.
Lumen vừa quan sát đôi mắt nhỏ màu xanh lam của người đàn ông trẻ tuổi kia đang ánh lên vì phấn khích, vừa đi về hướng quầy rượu.
Người pha chế đang dùng vải nhung để lau chùi ly thủy tinh nâng đầu lên, liếc mắt nhìn ‘Diễn giả’ đang đứng trên chiếc bàn tròn kia, khẽ cười nói:
“Charlie đúng là vĩnh viễn không biết thế nào là im lặng, hắn vẫn nói không ngừng nghỉ.”
Người pha chế này tầm khoảng ba mươi tuổi, quanh mép anh ta có một chòm râu mỏng màu nâu sậm, mái tóc cùng màu được buộc đuôi ngựa một cách nghệ thuật.
Lumen ngồi lên một chiếc ghế đẩu cao, cười hỏi:
“Chuyện hắn ta nói là thật sao?”
“Ai mà biết được?” Người pha chế rượu nhún vai: “Chắc hẳn cậu đã từng nghe qua một câu ngạn ngữ: Tin người Lim chẳng thà tin một con rắn. Charlie là người Lim.”
Tỉnh Lim và tỉnh Gladstone đều ở phía nam, khẩu âm gần giống nhau, nhưng Lim là một tỉnh vùng núi gần với Rumberg hơn.
Lumen trầm ngâm nói:
“Hình như anh còn chưa nói hết câu ngạn ngữ này, tôi cảm thấy nó còn vế sau nữa.”
Đôi mắt xanh thẳm của người pha chế rượu rõ ràng mang theo ý cười, anh ta nói:
“Cảm giác của cậu rất chính xác, câu ngạn ngữ kia dài hơn cậu nghĩ đó:
“Tin một người Ruen còn không bằng tin một người Lim, tin một người Lim còn không bằng tin một con rắn, nhưng tuyệt đối không được tin người thuộc quần đảo.”
Quần đảo ở đây là chỉ quần đảo trên biển sương mù ở phía tây Đế quốc Intis, đây là một trong những thuộc địa hải ngoại của nước Cộng hòa, người quần đảo đến thành Trier chỉ yếu đi lừa đảo hoặc làm côn đồ.
Không đợi Lumen hỏi tiếp, người pha chế rượu cười nhạo một tiếng, liếc nhìn Charlie đang thao thao bất tuyệt kia, nhỏ giọng nói:
“Nếu hắn ta thật sự đã trải qua chuyện đó, vậy thì hắn không biết bức tranh treo trong phòng hắn căn bản không phải tranh vẽ Thánh Vieve rồi.”
“Vậy đó là ai?” Lumen cười cười hỏi.
Người pha chế rượu cố gắng không cười thành tiếng:
“Charlie ở phòng 504, khách thuê trước đó thường xuyên đến khu Công chúa đỏ trên phố Wall, phòng đó có treo tranh của Suzanne Matisse, một trong những gái điếm nổi danh nhất Trier từ mấy năm trước.
“Nghĩ đi nghĩ lại thì Charlie tưởng rằng mình đang khẩn cầu thiên sứ cứu giúp, thật ra là cầu nguyện một gái điếm, hắn còn cho rằng nhờ vậy nên mình mới được đổi vận, thoát khỏi cảnh đói khát, kiếm được một công việc này, thật mỉa mai làm sao!”
“Đúng vậy.” Lumen đồng ý một cách sâu sắc.
Đây đúng là một âm mưu là hắn ta không thể tự bịa đặt ra được, mà sự thật đôi khi còn kinh khủng hơn những lời hắn nói.
Sau đó, cậu bổ sung thêm một câu:
“Có tác dụng là tốt rồi.”
Người pha chế rượu không tiếp tục tán gẫu, anh ta mở miệng hỏi:
“Cậu muốn uống gì?”
“Một ly rượu ngải cứu hương hồi.” Lumen gõ gõ ngón tay lên mặt quầy rượu, giống như đang tự hỏi: “Nơi này có cái gì ăn được nhỉ?”
“Súp duval được chứ? 3 Rick một tô lớn.” Người pha chế rượu đề xuất.
3 Rick bằng 15 Cope và bằng 0,15 đồng Fil.
Lumen tỏ vẻ hứng thú, nói:
“Súp duval là cái gì?”
Người pha chế rượu thuận miệng giải thích:
“Món súp duval này do một ông chủ quán ăn sáng tạo ra, hắn dùng thịt, dưa cải chua và củ cải để ninh thành món nước súp đậm đặc, cuối cùng rắc phô mai và vụn bánh mì lên trên, cậu chỉ cần ăn một phần là no bụng, còn nữa, hương vị của món này cũng khá tuyệt cho nên hiện tại nó đã có mặt trên bàn ăn của người có tiền ở khu ca kịch viện.”
Khu chợ Candide mà Lumen đang ở này nằm ở phía nam bờ sông Serenzo là khu dành cho phần lớn người dân nghèo, mà phố ca kịch viện nằm ở phía bắc bờ sông Serenzo gần khu vực đại lộ, là một trong những điểm giàu có nhất Nước cộng hòa.
Bên trong bức tường thành Trier có tất cả hai mươi khu khác nhau.
“Nghe có vẻ không tồi đấy.” Lumen mỉm cười gật đầu: “Vậy, hãy cho tôi một phần.”
Tuy đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, cậu có thể khôi phục lại trạng thái thân thể, cũng không cần phải lo lắng chuyện đói khát, nhưng việc ăn hay uống một cái gì đó cho cậu cảm giác mình vẫn đang sống.
Người pha chế rượu gật đầu, rồi hỏi ngược lại một câu:
“Xác ướp nhỏ’ hay ‘lộn nhào?”
“Cái gì?” Lumen không che dấu vẻ ngơ ngác.
Người pha chế rượu cũng không ngạc nhiên, anh ta bình tĩnh nói:
“Đây là tiếng lóng dùng trong các quán rượu, quán trà, hay quán bia ở Trier, ‘Xác ướp nhỏ’ là chỉ thêm một lượng nhỏ rượu ngải cứu hương hồi, ‘Lộn nhào’ là thêm gấp đôi liều lượng, ‘Cà chua đỏ’ là thêm nước ép lựu vào rượu ngải cứu, thêm bạc hà là ‘Vẹt’ và còn nhiều loại khác nữa.
“Cậu bạn, cậu còn phải học rất nhiều thứ ở thành Trier này.”
“Vậy, cho tôi ‘Xác ướp nhỏ’ nhé.” Lumen có thể cảm giác được thái độ ngầm kỳ thị người xứ khác của người pha chế rượu này, nhưng cậu cũng không để ý nhiều.
“7 Rick.” Người pha chế rượu vừa lấy một chiếc ly chân dài ra, vừa báo giá.
Cái giá này đắt hơn so với rượu ngải cứu tại các quán rượu cũ ở làng Cordouan, nhưng nơi này còn bị tính thuế vào thành nên giá này rất bình thường.
Không lâu sau, một ly rượu ngải cứu màu xanh lục nhạt lóng lánh huyền ảo được đặt trước mặt Lumen.
Cậu nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị nhẹ nhàng khoan khoái pha cùng chút vị đắng chát nhẹ, sộc lên thẳng đại não.
Trong lúc chờ đợi người phục vụ mang súp duval lên, Lumen nhìn quanh bốn phía thì phát hiện mấy chai lọ thủy tinh, ống mềm, van và bánh răng chất đống bên cạnh quầy rượu.
“Đây là cái gì?” Cậu đưa mắt nhìn người pha chế rượu.
Người pha chế rượu vừa lau miệng ly vừa thuận miệng đáp lại:
“Đây là đồ của khách thuê trước để lại, hắn là tín đồ của ‘Thần Máy móc cùng Hơi nước’, luôn cảm thấy mình có thiên phú chế tạo máy móc và hắn có rất nhiều thứ tương tự như này.”
“Hiện tại hắn đang ở đâu rồi?” Lumen tuy cũng đoán ra được kết cục không mấy tốt đẹp nhưng cậu vẫn phối hợp hỏi.
Người pha chế rượu yên lặng hai giây, sau đó nói:
“Hắn làm việc ở nhà máy, nghe nói hắn lơ đễnh trong lúc làm việc, nửa người bị cuốn vào trong máy, bị cán nát.”
Lumen không tiếp tục hỏi nữa, cậu nghiêng đầu nhìn đống linh kiện lắp ráp được một nửa, yên lặng suy nghĩ.
Vài giây sau, cậu rời khỏi chiếc ghế đẩu cao, ngồi xổm bên cạnh quầy rượu, chơi đùa với đống linh kiện kia.
Người pha chế rượu liếc nhìn cậu một cái, cũng không ngăn cản, chỉ nhắc nhở cậu một câu khi món súp duval được mang từ nhà bếp lên.
Sau một hồi bận rộn, Lumen ngồi trở lại ghế đẩu cao, dùng thìa nếm thử món súp đặc sệt kia.
Vị thịt đậm đặc, mùi thơm của pho mát, vị chua nhẹ dễ chịu của dưa cải chua cộng với vị ngọt của củ cải tạo thành một hương vị thơm ngon khiến người ta khó có thể quên được, mà những miếng bánh mì mọng nước kia giống như những viên ngọc trân quý đặt trên chiếc vương miện là món ăn thơm ngon này.
Điều khiến Lumen bất ngờ là bên trong tô súp đặc chỉ có giá 3 Rick này lại có tới mấy tảng thịt, thật sự có thể lấp đầy bụng một người trưởng thành.
Sau khi ăn sạch đĩa súp, Lumen rút khăn tay ra lau miệng rồi lại ngồi xổm bên cạnh đống linh kiện đang được lắp ráp một nửa kia, tiếp tục công việc bận rộn vừa rồi.
Mười phút sau, cậu đặt một chiếc máy lên mặt quầy rượu.
Phần trên của chiếc máy này là lọ thủy tinh, phần dưới là linh kiện được lắp ráp vô cùng phức tạp được nối bằng hai cái ống cao su mềm.
Lumen lập tức yêu cầu lấy một cốc nước lọc, lại đổ phần rượu vermouth còn lại vào, biến chất lỏng trong suốt không màu thành màu xanh lục nhạt.
Cuối cùng, cậu cắm một trong hai ống cao su mềm vào cái chai.
Người pha chế rượu có mái tóc buộc đuôi ngựa rất nghệ thuật cũng nghiêm túc xem từ đầu đến cuối, nghi hoặc hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Đây là phát minh của tôi.” Lumen vươn tay làm dấu thánh huy hình tam giác ở trước ngực, “Tôi cũng là tín đồ của ‘Thần Hơi nước cùng Máy móc’ và đã đạt được không ít thành tựu ở lĩnh vực này.”
Sau đó, cậu duỗi bàn tay trái đang đeo găng tay màu đen, chỉ chỉ chiếc máy kia nói:
“Chiếc máy này mở ra một thời đại mới, công năng của nó đã nằm ngoài sức tưởng tượng của con người!”
“Nó có thể làm gì?” Charlie, người dường như đã cầu nguyện một bức tranh vẽ gái điếm, cầm một vại bia tới trước quầy rượu, tò mò hỏi.
Lumen vừa nghiêm túc lại phấn khích, nói:
“Nó được gọi là máy kiểm tra mức độ ngu ngốc, có thể kiểm tra được mức độ ngu xuẩn của một con người, đồng thời, nó cũng có thể kiểm tra được mức độ thông minh.”
“Thật sao?” Cả Charlie và người pha chế rượu đều tỏ vẻ không tin.
Lumen tỉ mỉ giải thích:
“Phương pháp sử dụng rất đơn giản, chỉ cần thổi khí vào cái ống dẫn đến chất lỏng chứa trong chai thủy tinh này, tạo thành bọt khí.”
“Bằng cách quan sát bọt khí, chúng ta có thể tính được chỉ số ngu ngốc hoặc chỉ số thông minh tương ứng.”
Charlie nhìn Lumen vài lần, hắn nóng lòng muốn thử, nói:
“Thật thần kỳ, đúng là không hổ danh là tín đồ của ‘Thần Hơi nước cùng Máy móc’.”
Hắn ta lập tức cầm lấy một đầu ống cao su mềm, bắt đầu thổi khí vào.
Thông qua sự chuyển động nối tiếp của các bánh răng, van và các linh kiện khác, chất lỏng màu xanh lục nhạt bên trong chai thủy tinh ở phía trên bị đẩy lên, tạo thành bọt khí nhỏ.
“Kết quả này ám chỉ điều gì?” Charlie mong chờ hỏi.
Khóe miệng Lumen khẽ nhếch lên, nở một nụ cười sáng lạn:
“Bạn của tôi ơi, nguyên lý hoạt động của chiếc máy này rất đơn giản:
“Khi anh tin lời của tôi và thật sự thổi khí vào chiếc máy này để tạo thành bọt khí, điều này chứng minh anh là một kẻ ngốc.”
Vẻ mặt của Charlie nháy mắt đông cứng lại, tròng mắt đỏ ngầu lên vì tức giận.
Người pha chế rượu đứng bên cạnh phá lên cười thành tiếng.
“Trò đùa này rất tuyệt đấy.” Anh ta khen một câu thật lòng.
Lumen mỉm cười nhìn Charlie, chờ đợi hắn bùng nổ.
Qua vài giây, Charlie chợt không tức giận nữa, hắn cất bước đi về phía những vị khách vừa nghe hắn nói chuyện, cao giọng nói:
“Thưa các quý cô, quý ngài, nhìn xem, tôi đã phát hiện ra cái gì này? Đây là một cỗ máy mở ra thời đại mới! Nó có thể kiểm tra được chỉ số thông minh của các vị.