Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Margot vội vàng né tránh thanh đao ngắn tà dị đang phi tới kia, khẩu súng ngắn trong tay không thể hướng theo thân thể Lumen cúi hẳn về phía trước, viên đạn bắn lên bức tường đối diện khiến cho đá vữa bay tứ tung.

Leng keng một tiếng. ‘Thủy ngân đọa lạc bay xượt qua bên người Margot, rơi xuống đất cách đó không xa.

Ngay sau đó, Lumen bật thẳng người lên, chân phải rất nhanh giẫm lên mu bàn chân của kẻ địch, để ngăn cản hắn nâng gối thúc vào bụng mình.

Trong tích tắc, thời điểm cậu gần như áp sát đối phương, hai tay hoặc chém hoặc đập, hai khuỷu tay hoặc chống đỡ hoặc chặn, hai chân hoặc đá thấp hoặc giẫm mạnh, hai đầu gối hoặc húc hoặc đẩy về phía trước, ép cho Margot phải kiệt lực chống đỡ, căn bản không có cách nào nổ phát súng khác được.

Tên côn đồ này chỉ cảm thấy đối phương tấn công nhanh như gió bão, cuồn cuộn không ngừng nghỉ, hơn nữa, đối phương liên tục áp sát người hắn, dùng kỹ năng cận chiến khiến cho hắn không có cơ hội kéo dài khoảng cách để sử dụng súng.

Những kỹ thuật chiến đấu kịch liệt này đối với Margot mà nói, vừa xa lạ vừa nguy hiểm.

Rầm!

Khuỷu tay cảu Margot nện mạnh lên tường khiến cho ngôi nhà kia hơi rung lắc nhẹ

Bộp!

Cổ tay phải của Margot bị hất ngược ra sau, khẩu súng lúc màu đen tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đất.

Bộp, bộp, bộp, Lumen liêp tiếp dùng tay, khuỷu tay, đầu gối và chân đánh cho kẻ địch phải liên tục lùi về phía sau, đỡ trái hở phải.

Đánh tới khi Margot hoàn toàn phải chống đỡ bằng bản năng, suy nghĩ của hắn đã không theo kịp động tác của Lumen.

Chẳng qua, hắn cảm giác mình đã nắm được quy luật tấn công của đối phương, thăm dò được một chuỗi động tác võ thuật cố định tương ứng, mà dựa vào trí nhớ của cơ thể có thể phòng ngự được tất cả đòn tấn công.

Đợi thêm một lát nữa là hắn có thể phản công!

Margot theo bản năng nâng chân phải lên, ngăn cản một cú đá thấp của đối phương

Nhưng hắn không ngăn cản được gì cả.

Lumen dùng chân trái để làm trụ, lại lợi dụng tính mềm dẻo siêu việt, cậu nghiêng người ra ngoài, khều hất lấy thanh đao ngắn màu đen bạc nằm lẳng lặng bên cạnh.

Mục đích của những đòn tấn công dũng mãnh luân phiên nhau vừa rồi chính là để ép Margot tiến sát lại gần ‘Thủy ngân đọa lạc’.

Thanh đao ngắn màu đen bạc bay lên, đâm về phía đùi Margot.

Margot vừa bị Lumen kiềm chặt, mặt khác hắn lại đang đứng thẳng bằng một chân, rất nhiều động tác bị hạn chế không thể thực hiện được, chỉ có thể miễn cưỡng lui chân phải về, hơi nghiêng người để tránh né.

‘Thủy ngân đọa lạc’ bay xượt qua đùi hắn, cắt qua chiếc quần màu cánh buồm của hắn, để lại một vết thương không sâu.

Bộp, bộp, bộp. Lumen lại dùng những kỹ thuật cận chiến mà Aurore dạy cho cậu tiếp tục tấn công điên cuồng, khiến cho Margot không có cách nào xử lý vết thương trên chân.

May mắn là miệng vết thương kia rất nông, chỉ rỉ một ít máu.

Rầm!

Margot liên tục lui về phía sau cho đến khi lưng đập vào tường.

Trong cả quá trình, hắn ngay cả thời gian mở miệng nói chuyện cũng không có mà đối phương còn bịt kín lỗ tai, căn bản không sợ ‘Khiêu khích’ của hắn.

Máu nóng trong người Margot sôi lên, một cỗ ngoan độc từ trong lòng trào ra, hắn tính toán để bản thân chịu bị thương nặng để đổi lấy thế chủ động trong trận chiến này, trước mắt phải thoát khỏi khốn cành này.

Hai cánh tay hắn giơ lên, đúng lúc này lại không đỡ được gì.

Hắn vừa ngơ ngác lại ngạc nhiên nhìn thấy người quái dị quấn đầy vải trắng trên mặt kia chủ động rút lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với mình.

Sau đó, người quái dị kia xoay người bỏ trốn, trên đường, mũi chân của đối phương hất thanh đao ngắn màu đen bạc kia lên, lòng bàn tay trái nhanh chóng chộp lấy nó

Margot sửng sốt mất một giây, đang muốn đuổi theo thì đột nhiên, đầu ngõ truyền đến tiếng bước chân dồn dập nặng nề.

Hai sĩ quan cảnh sát tuần tra ban đêm nghe thấy tiếng súng, lại được cư dân ‘đã chạy xuống lầu’ ở gần đó thông báo về vụ cháy, bọn họ liền cầm súng lục bán tự động màu đen chạy đến đây.

“Đã xảy ra chuyện gì thế, băng Stinger các anh đang làm chuyện gì thế?”

Nhìn thấy người quen, một trong hai sĩ quan cảnh sát nhíu mày hỏi.

Margot khinh thường liếc hai gã cảnh sát mặc áo sơ mi trắng và cảnh phục màu đen kia một cái, nói:

“Tôi bị tập kích, cảnh sát, các anh tới quá muộn!”

Tuy miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn vì cảnh sát tới không quá muộn, khiến cho người quái dị kia sợ hãi mà chạy mất, nếu không rất có thể hắn thực sự bị săn.

Dù sao ngươi quái dị kia có lẽ cũng ở danh sách 8 ‘Kẻ khiêu khích’, mà kỹ năng chiến đấu của đối phương hiển nhiên là mạnh hơn hắn, lại còn tầng tầng lớp lớp tính kế, chiếm được thế chủ động, giành được ưu thế.

Viên cảnh sát hỏi cung cúi đầu, hỏi:

“Vậy anh theo chúng tôi trở về lấy lời khai, chúng tôi sẽ tìm kẻ tập kích kia giúp anh.

“Còn nữa, đây là súng của anh sao?”

Hắn chỉ chỉ khẩu súng ngắn rơi trên mặt đất.

Margot cười khẩy nói:

“Đợi các anh tìm sao? Ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe trong năm nay!”

“Khẩu súng kia là của kẻ tập kích, các anh đem đi đi.”

Nói xong, hắn kiểm tra qua miệng vết thương, xác nhận vết thương không trúng độc.

Sau đó, hắn làm trò trước mặt hai tên cảnh sát rồi nghênh ngang rời khỏi con hẻm nhỏ này.

Vẻ mặt của tên cảnh sát vừa hỏi vô cùng khó coi, hắn định giơ súng lên lại bị đồng nghiệp của mình đè tay lại.

Trở lại phố Nightingale, vẻ mặt Margot trầm xuống.

Ý nghĩ bản năng nhất lúc này của hắn chính là chạy nhanh về nhà, dựa vào cạm bẫy mà hắn thiết kế từ trước để đề phòng đợt tập kích thứ hai, thứ ba có thể xảy ra.

Vài giây sau, Margot từ bỏ ý nghĩ này, hắn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Hắn dự định hiện tại phải đến nhà của ‘Bọ cạp đen’ Roger, ông chủ của băng Stinger để nói chuyện mình bị tập kích cho đối phương biết, đồng thời cũng ở nhờ một đêm.

Đó là nơi mà Margot cảm thấy an toàn nhất.

Margot băng bó vết thương ở đùi phải xong thì lập tức chạy như điên từ phố Nightingale tới đại lộ Market, chạy tới gần trạm xe lửa hơi nước Sucht, chạy tới trước căn nhà ba được thiết kế ba tầng ở số nhà 126, phía sau có một vườn hoa nhỏ.

Rất nhanh, hắn có mặt ở phòng làm việc của ‘Bọ cạp đen’ Roger.

Đối phương là một người đàn ông trung niên, có mái tóc đen vuốt thẳng ra đằng sau, khuôn mặt hơi mập, đôi mắt màu xanh lam sâu như một hồ băng.

Roger đang mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh lam nhạt được may bằng vải tơ lụa, vẻ mặt không cảm xúc nhìn Margot:

“Cậu bị tập kích sao?”

“Đúng vậy.” Margot thuật lại từ đầu đến cuối chuyện mình vừa gặp phải.

Đôi mắt màu xanh lam của Roger đột nhiên trở nên u ám, giống như nó dẫn xuống vực sâu không thấy đáy hoặc địa ngục vĩnh viễn không có ánh sáng.

Một lúc lâu sau, hắn gật đầu:

“Không có dấu vết bị nguyền rủa.”

“Nhưng cậu phải cẩn thận, trên thanh đao kia có máu của cậu.”

Roger vừa nói vừa đi tới trước mặt Margot:

“Để tôi giúp cậu tiêu trừ tai họa ngầm.”

“Cảm ơn ông chủ.” Margot khẽ thở phào một hơi.

Hắn đi theo Roger ra khỏi phòng làm việc, đi xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm ngầm.

Sau khi vặn chốt mở và châm đèn khí than treo trên tường lên, ‘Bọ cạp đen’ Roger chỉ vào một bức tượng đặt ở giữa phòng, nói:

“Cậu mở nó ra, chui vào bên trong đi.”

Đó là một bức tượng phụ nữ có đường nét khuôn mặt vô cùng dịu dàng, những nếp gấp trên váy dài được điêu khắc vô cùng sống động.

Margot đi tới trước bức tượng, mở cửa ngầm ở bụng bức tượng ra, đi vào.

Sau khi cánh cửa ngầm đóng lại, không gian bên trong tầng hầm đột nhiên trở nên tĩnh lặng dị thường.

‘Bò cạp đen’ Roger nhìn bức tượng kia, dùng ngôn ngữ Hermes cổ niệm một câu:

“Hồi sinh!”

Trên bề mặt của bức tượng lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu đen hư ảo chảy xuôi xuống như nước, lặng lẽ thiêu đốt từ trên xuống dưới.

Ba mươi giây sau, Roger mới nói với Margot:

“Cậu có thể đi ra rồi.”

Đây là một loại phương pháp tiêu trừ mầm họa ngầm từ nguyền rủa - hành vi tiến vào cửa ngầm ở bụng của bức tượng phụ nữ rồi lại một lần nữa đi ra tượng trưng cho ‘Hồi sinh’, kết hợp với năng lực siêu phàm tương ứng, nó có thể ngăn chặn mối liên hệ của người được hồi sinh và vật rơi vào tay kẻ địch.

“Cậu đến phòng làm việc đợi tôi, tôi sẽ tra tìm manh mối của kẻ tập kích.” Roger thấy Margot không có chuyện gì khác thì dặn dò một câu.

Margot gật đầu, đi ra khỏi tầng hầm ngầm, trở lại phòng làm việc, kéo một cái ghế ngồi xuống.

Thời gian trôi qua từng giây, Margot đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên nặng nề hơn, cả người ướt sũng, lạnh lẽo giống như chìm vào trong nước.

Hô hấp của hắn bắt đầu trở nên khó khăn hơn.

Đồng tử của Margot lập tức giãn ra nhưng lại không thể nhìn thấy gì.

Hắn cố sức vùng vẫy, nhưng lại giống như một sợi dây thừng vô hình trói chặt, chỉ có thể cử động phần cánh tay dưới, đầu ngón tay và hai chân một cách khó khăn.

Rầm!

Cuối cùng, Margot lật người lăn xuống đất, nhưng tình trạng dị thường này cũng không hề biến mất, da mặt hắn dần dần chuyển thành màu xanh tím, cái miệng há thật to, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.

Margot chỉ kịp nghĩ một câu ‘Tại sao lại như vậy…,’ đầu óc lơi vào bóng tối.

Roger bước ra khỏi cửa tầng hầm ngầm với vẻ mặt ngưng trọng.

“Đối phương có năng lực chống lại bói toán cực mạnh…”

“Chuyện này không đơn giản.”

‘Bọ cạp đen’ Roger vừa suy tư vừa trở về phòng làm việc.

Giây tiếp theo, tầm mắt hắn đông cứng lại.

Hắn nhìn thấy Margot té ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh tím, nửa thân dưới ướt sũng và đã không còn thở nữa.

Vị thủ lĩnh của băng Stinger này đã chết một cách quỷ dị ngay sau nghi thức tiêu trừ mối họa ngầm từ nguyền rủa, chết ở trước mặt ‘Bọ cạp đen’ Roger, ở nơi mà hắn cho là an toàn nhất băng Stinger.

Lúc này, tại phòng 207, khách sạn Kim Kê.

Lumen đã sớm thay một bộ quần áo khác, cậu gật đầu hài lòng.

‘Thủy ngân đọa lạc’ dùng phương thức rung động để báo cho cậu biết, qua trình tráo đổi vận mệnh đã hoàn thành.

Điều này có nghĩa là Margot sẽ lập tức bị quỷ hồn trong Montsouris tấn công.

Sau khi đâm đối phương bị thượng thì còn cần một khoảng thời gian không ngắn để hoàn thành tráo đổi vận mệnh, phụ thuộc vào thực lực của kẻ mà mình muốn tráo đổi vận mệnh và mức độ phản kháng trong tiềm thức của đối phương, quá trình này có thể kéo dài từ năm sáu phút đến hai mươi ba mươi phút. Nếu mục tiêu là bản thân Lumen, cậu lại mở rộng thể xác và tinh thần, ngay cả tiềm thức cũng thể chờ đợi được, cứ như vậy có thể hoàn thành tráo đổi vận mạnh chỉ trong vài giây hoặc đên hơn mười giây.

Lumen nhìn thanh đao ngắn màu đen bạc trong tay, mỉm cười nói:

“Đợi có thời gian rảnh, tôi sẽ dạy cậu mã Morse, nếu không mỗi lần tôi giao tiếp với cậu đều phải dựa vào việc cậu liên tục loại bỏ các đáp án, như vậy quá phiền toái.”

Thân đao ‘Thủy ngân đọa lạc’ không ngừng rung động, tựa như bị kinh hoàng.

Chuyến đi săn thành công khiến cho tâm trạng Lumen thoải mái hơn rất nhiều, cậu cười đùa nói:

“Chắc hẳn cậu đang nghĩ, tại sao một thanh đao như tôi lại phải học, đúng không? Làm người đều phải có lý tưởng, làm đao cũng vậy, chẳng lẽ cậu muốn cả đời đều như vậy sao?”

Cậu lập tức hỏi:

“Lần này vận mệnh tráo đổi là cái gì?”

Lumen vừa hỏi vừa mở rộng tính linh tới chuôi đao được khắc tầng tầng đồ án màu đen bạc.

Dưới sự phối hợp của ‘Thủy ngân đọa lạc’ cậu chậm rãi nhận ra giọt nước vận mệnh tích trữ trong đao đại biểu cho cái gì:

Đó là vận mệnh của xấp tiền mặt của Margot lấy từ đám thuộc hạ của mình.

“Lựa chọn cũng không tệ.” Lúc trước Lumen bận rộn chiếc đấu nên đã ‘Ủy thác’ toàn quyền chuyện tráo đổi vận mệnh cho ‘Thủy ngân đọa lạc’, nhưng trước đó cậu có nói với nó rằng gần đây mình thiếu tiền.

Sau khen ngợi ‘Thủy ngân đọa lạc’ một câu, Lumen bắt đầu suy tư.

“Nhưng sau khi tráo đổi vận mệnh xong, cậu phải làm thế nào để lấy được nó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK