Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một tòa nhà ba tầng được sơn màu xanh xám có vườn hoa, bãi cỏ và chuồng ngựa riêng tại số 55 phố Chestnut, khu Suối nước nóng.

Ban nhạc trong góc phòng khách đang chơi một điệu nhạc nhẹ nhàng, êm ái. Chủ của nơi này, Bono Goodwell, tay cầm một ly sâm panh màu vàng nhạt di chuyển qua lại giữa các vị khách khác nhau có mặt trong bữa tiệc và trao đổi với bọn họ về việc giải quyết tốt hậu quả sau vụ nổ nhà máy hóa chất.

Hắn đang tận lực muốn giảm nhẹ trách nhiệm của mình trong việc này, cũng như muốn lấy được khoản tiền bồi thường thật dày từ công ty bảo hiểm.

Hắn lúc thì tán gẫu vợ của các quan chức chính phủ, khi thì trao đổi với luật sư của mình, lúc lại trò chuyện với một số nhân vật quan trọng khác có liên quan đến từng phân đoạn của vấn đề.

Hắn giống như một loại động vật có tập tính tiệc tùng bẩm sinh, trong tình huống như vậy mà đầu óc hắn vẫn rất nhanh nhẹn, cả người vẫn khỏe khoắn, đôi mắt màu xanh đậm gần như đen của hắn và bộ râu màu nâu đậm bên miệng lấp lánh giống như nhuộm ánh sáng phát ra từ đèn treo thủy tinh.

Sau khi dùng phong thái như đang khiêu vũ đi vòng qua một vị khách không được tính là quá quan trọng, Bono Goodwell gặp Travis Everett, cảnh sát trưởng của khu chợ Candide, lúc này hắn không mặc cảnh phục đặc chế mà khoác trên người một bộ vest màu đen lịch sự, đeo nơ màu xanh lam, trong tay cũng cầm một ly sâm panh màu vàng nhạt.

“Ngài cảnh sát trưởng Everett, thời gian này, ông cần phải bảo vệ cho tôi thật tốt đấy.” Bono Goodwell cười cười nói với Travis Everett, “Trong vụ nổ kia có không ít người chết, tôi lo sợ người thân của bọn họ sẽ làm ra hành động quá khích nào đó.”

Travis Everett đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, cười nói: “Tôi không quản lý khu Suối nước nóng. Hơn nữa, lúc tôi đến khu phố này, có thể cảm giác rõ ràng tần suất và cường độ tuần tra của đội cảnh sát khu vực này cao hơn bình thường khá nhiều.”

“Chà, chẳng phải ông đã thuê rất nhiều vệ sĩ rồi sao? Có gì mà phải lo lắng chứ. Người chết đều là những công nhân bình thường, không có khả năng uy hiếp đến ông. Lại nói, bọn họ thậm chí còn không biết ông ở nơi nào cơ mà.” Travis Everett nửa đùa nửa thật nói.

“Nếu để cho gia đình của những người bị thương phải rời khỏi bệnh viện về nhà chờ chết vì không nhận được tiền bồi thường tai nạn kịp thời biết được ông còn có thời gian tổ chức yến tiệc tại nhà, còn dùng thật nhiều rượu tốt để chiêu đãi khách, còn mời ban nhạc đến chơi đàn, bọn họ thật sự có thể mất trí mà kéo ông và cả gia đình ông xuống vực sâu đấy.”

Bono Goodwell cười mỉa mai nói: “Bữa tiệc này không liên quan gì đến chuyện bồi thường, tôi vẫn tuân thủ pháp luật, chờ đợi phán quyết. Ngài Travis Everett, nếu tôi cần phải quay trở lại khu chợ để xử lý công việc, hy vọng ông có thể phái hai ba viên cảnh sát đi theo bảo vệ tôi.”

Everett khẽ gật đầu: “Đây là chức trách của tôi, nhưng tôi cần nhắc nhở ông một câu, một vài viên cảnh sát có người nhà làm việc trong nhà máy hóa chất của ông đấy.”

Hắn là đang tạo áp lực lên Bono Goodwell thay cho cấp dưới của mình, hy vọng bọn họ có thể sớm lấy được tiền bồi thường.

Bono Goodwell yên lặng gật đầu, cũng không quá lưu tâm chuyện này.

Bữa tiệc kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc. Trong đủ loại mùi hương còn lưu lại bên trong phòng khách, Bono Goodwell lần lượt ôm hôn ba đứa con của mình rồi đi lên tầng ba. Hắn vừa nới lỏng nơ đeo cổ ra rồi vừa cùng vợ mình đi vào phòng ngủ.

‘Tách’ một tiếng, đèn tường khí than đột nhiên sáng lên, đôi mắt của Bono Goodwell chợt dại ra. Hắn nhìn thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế bành mà mình yêu thích nhất. Thân thể của người này hơi nghiêng về phía trước, rõ ràng đang ngồi nhưng lại giống như đứng ở trên cao nhìn xuống Bono Goodwell. Hắn mặc một bộ quần áo công nhân màu xanh xám, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đen, trên mặt quấn kín băng vải màu trắng, chỉ để lộ đôi mắt màu xanh lam và hai lỗ mũi.

Bono Goodwell giật mình cả kinh, miệng há lớn, chuẩn bị kêu cứu.

Ngay trước khi tiếng kêu thoát ra khỏi cổ họng, một con quạ lửa đỏ thẫm hư ảo đã ngưng tụ ngay sau lưng của vị khách kia rồi lao về phía cửa, đúng lúc đâm thẳng vào hàm răng của Bono Goodwell phát ra tiếng nổ nho nhỏ, miệng của Bono Goodwell lập tức bị cháy đen, hai cái răng cửa rơi xuống đất, đau đến mức da mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo, tiếng kêu thảm thiết bị nuốt ngược trở lại bụng. Ngay sau đó, cả hắn và vợ hắn đều bị một con dao sắc bén chĩa thẳng vào ngực.

Flanka và Jenna đồng thời đi từ sau cửa ra, thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại và khống chế mục tiêu tương ứng của mình.

Hai người bọn họ, một người mặc bộ quần áo bó sát người màu đen, khoác áo choàng đen có mũ trùm đầu thật lớn che khuất khuôn mặt trong bóng tối, một người mặc áo sơ mi vải đay kiểu dáng nam tính, khoác áo khoác màu nâu rám năng và mặc một chiếc quần dài sẫm màu, chân đi giày da không dây và đeo một chiếc mặt nạ bằng kim loại màu trắng bạc che khuất nửa khuôn mặt và để lộ đôi mắt.

Một tay kia của Flanka đỡ lấy người Bono Goodwell, tránh việc hắn đau đớn quá mã ngã quỵ xuống đất. Lumen vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, cười nói: “Ngài Goodwell, đòn vừa rồi chỉ là cảnh cáo, nếu không miệng của ông đã nổ tung rồi, chứ không phải chỉ mất hai cái răng và bị thương nhẹ như thế đâu.”

Lúc này, vợ của Bono Goodwell rốt cuộc cũng định thần lại, hoảng sợ hỏi: “Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?”

“Tôi là ai sao?” Lumen bật cười thành tiếng, “Hai người có thể coi tôi là cha của hai người.” Nói xong, cậu liếc mắt nhìn Flanka một cái.

Flanka lập tức lấy bình ‘Thuốc nói thật’ mà Lumen đưa cho cô trước khi hành động, đổ một ít vào trong miệng Bono Goodwell. Lumen vừa đợi thuốc có tác dụng, vừa cười nói: “Ngài Bono Goodwell, tôi không ngờ có thể gặp được và trò chuyện thân mật với ngài một cách dễ dàng như vậy, ngài làm cho tôi thất vọng quá.” Người này còn chưa từng nhận được ban ân.

Sau khi bị buộc uống ‘Thuốc nói thật’, Bono Goodwell cay đắng nói: “Các người muốn làm gì? Tôi có rất nhiều tiền để trong két bảo hiểm, tất cả đều cho các người.”

Nghe những lời này, Jenna chỉ cảm thấy ngọn lửa giận phừng lên trong lồng ngực mình rồi bùng lên đầu, cô đột nhiên nâng chân trái lên, đạp thật mạnh vào bắp chân Bono Goodwell.

Nếu không phải vị trí đứng không bị chếch sang một bên thì cô thật sự muốn đá thẳng vào giữa hai chân của tên khốn này.

“Mẹ kiếp, đem tiền của mày xuống mộ đi.”

Thân thể Bono Goodwell nghiêng sang một bên, chỉ cảm thấy xương cốt ở vị trí bị đá muốn vỡ ra nhưng tiếng kêu thảm thiết theo bản năng của hắn đột nhiên bị băng giá ngưng tụ trong khoang miệng chặn lại.

Lumen gật đầu với Jenna, đợi Bono Goodwell bình phục lại một chút, cậu mới nói: “Tao muốn biết vì sao mày phải cho nổ nhà máy hóa chất của mày.”

Sắc mặt của Bono Goodwell lập tức thay đổi, hắn buột miệng nói: “Làm sao cậu biết được?” Lời còn chưa dứt, hắn đã hối hận không thể nâng tay phải lên, tự tát cho mình một cái. Gặp phải trường hợp như thế này, chẳng phải phản ứng đầu tiên phải là phủ nhận sao? Tại sao hắn lại nói hết ra suy nghĩ trong lòng như thế này?

“Chà, rất thẳng thắn đấy, tao chỉ thử mày một chút thôi, thế mà mày đã lập tức thừa nhận rồi.” Giọng điệu nói chuyện của Lumen thiếu chút nữa khiến cho Bono Goodwell tụ máu não.

Jenna lại có một loại cảm giác giống như linh hồn muốn rời khỏi thân thể mình.

Tuy cô đã được nghe Lumen phân tích, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lúc nghe được đáp án từ chính miệng của kẻ khốn này, cô vẫn không thể tin vào tai mình. Sao trên đời lại có người có thể xấu xa đến như vậy chứ?

Vụ tai nạn kia đã phá tan mấy trăm gia đình.

Sau khi lấy lại tinh thần, Jenna cắn chặt răng, sợ mình chỉ hơi thả lỏng một chút, cả người sẽ bị lửa giận nhấn chìm, trực tiếp đâm Bono Goodwell một đao. Không, mấy trăm đao.

Vợ của Bono Goodwell nghe những lời này xong thì dùng ánh mắt kinh ngạc lại sợ hãi nhìn chồng của mình. Vốn dĩ cô ta nghĩ vụ nổ ở nhà máy hóa chất đơn thuần chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Lumen lạnh lùng nhìn Bono Goodwell, nói: “Vì sao mày phải làm như vậy? Chuyện này có liên quan gì với văn phòng nghị viên của Hugues Artois không?”

Sau khi nghe đối phương hỏi xong, Bono Goodwell rốt cuộc không thể khống chế được biểu cảm của mình, vẻ khiếp sợ xen lẫn kinh hãi lộ rõ trên khuôn mặt hắn.

Sau khi uống xong thứ chất lỏng cổ quái kia và ‘thừa nhận’ bản thân là người đứng sau, sắp xếp vụ nổ ở nhà máy hóa chất, phòng tuyến tâm lý của hắn kỳ thật đã sụp đổ hoàn toàn. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là muốn kéo người xuống nước, để giải tỏa, chia sẻ tội lỗi của mình:

“Là Rhone và Tybalt, bọn họ là thư ký và trợ ký thư ký của nghị viên Hugues. Bọn họ cố tình ám chỉ với tôi rằng nhà máy hóa chất đã quá cũ kỹ và không được tu sửa từ lâu, có thể nổ bất kỳ lúc nào, không bằng nghĩ cách lấy được tiền bồi thường bảo hiểm mua trước kia, mà đến lúc đó, nghị viên Hugues sẽ có thể dùng chính sách xây dựng nhà xưởng, phát triển kinh tế, bảo hộ các chủ doanh nghiệp để bù cho tôi một khoản bồi thường riêng và quỹ tái thiết.

Bọn họ luôn nói rằng bất kỳ vật gì cũng đều sẽ suy thoái, và nhà máy hóa chất của tôi cũng vậy, cho nên sẽ xuất hiện đủ vấn đề vướng mắc, thay vì đợi cho nó tự nổ, không bằng lợi dụng việc đó để thu hoạch được nhiều lợi ích hơn.

Buổi sáng ngày hôm qua khi tôi đến gặp bọn họ, cũng không biết vì sao, đầu óc tôi lại trở nên hồ đồ như vậy, bị bọn họ thuyết phục, đợi đến khi vụ nổ thật sự xảy ra, tôi mới thấy sợ hãi đến mức vội đến văn phòng nghị viên tới ba lần. Nhưng bọn họ đều nói với tôi rằng sẽ không sao đâu.”

Đúng là một tên ngu xuẩn, thậm chí còn không phải là tín đồ Tà thần… Chẳng lẽ hắn bị năng lực siêu phàm tác động lên?

Sau khi Tybalt thấy mình vốn đã ngụy trang thành Bono Goodwell, hắn cũng nói đến vấn đề suy thoái này, rốt cuộc mục đích của bọn chúng là gì?

Lumen suy nghĩ một hồi, lúc cậu đang định hỏi chi tiết cuộc đối thoại của bọn chúng thì tiếng chuông kéo từ bên ngoài cổng hàng rào bằng sắt bao quanh bãi cỏ chợt vang lên.

Lumen và Flanka nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái, trong đầu đồng thời có suy đoán:

Khách tới chơi nhà Bono Goodwell vào lúc này mà còn lịch sự kéo chuông cửa, một là bạn bè của hắn, hai là điều tra viên bên phía chính phủ.

Lumen cũng không nhiều lời, lập tức đứng lên, Flanka ăn ý cất con dao đi. Nhìn thấy hành động này của bọn họ, Jenna cũng phản ứng lại.

Cô bước lớn một bước chếch lên phía trước, giơ con dao lên, dùng sức đâm mạnh vào bả vai Bono Goodwell rồi rút ra. ‘phập’ một tiếng, máu tươi phun ra, Bono Goodwell đau đến mức rên thành tiếng.

Jenna cũng không dừng lại, cô dẫn đầu nhảy về phía cửa sổ đối diện cửa chính. Trên thân dao của cô và một số nơi bên trong căn phòng, một ngọn lửa đen chợt bùng lên rồi nhanh chóng dập tắt.

Ba người lần lượt nhảy ra khỏi căn nhà này, vượt qua hàng rào sắt ở phía sau vườn, biến mất trong màn đêm.

Tổ đội ba người gồm Angouleme, Valentine và Imre là con lai đi tới phòng ngủ gặp Bono Goodwell vừa mới băng bó xong vết thương và bị cháy đen ở phần miệng. Gã chủ nhà máy này tức giận nói: “Sĩ quan cảnh sát, tôi suýt chút nữa bị ba tên lưu manh bắt cóc rồi đấy.”

Angouleme liếc mắt nhìn xung quanh, cười nói: “Chúng tôi sẽ điều tra chuyện này sau, hiện tại tôi có vài câu hỏi dành cho ông đây.”

“Câu hỏi cho tôi sao?” Bono Goodwell hoảng hốt.

Angouleme khẽ gật đầu: “Trước tiên chúng tôi muốn xác nhận tín ngưỡng của ông, sau đó sẽ trò chuyện về chuyến viếng thăm văn phòng nghị viên quốc hội vào buổi sáng ngày xảy ra vụ nổ ở nhà máy hóa chất của ông.”

Bởi vì không có đầy đủ chứng cứ, không thể áp đặt các biện pháp mạnh đối với nghị viên quốc hội và những nhân viên công tác bên người hắn, vì thế nhóm ‘Người tịnh hóa’ chuyển hướng điều tra sang Bono Goodwell.

Phòng tuyến tâm lý của Bono Goodwell vốn đã bị phá vỡ, hắn vừa nghe đối phương nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK