Vũ trường Breeze.
Lumen đưa mắt nhìn một vòng xung quang không gian được chiếu sáng bởi những ánh đèn mờ ảo, nhưng không tìm thấy bóng dáng Charlie đâu.
Điều này làm cho trái tim cậu chùng xuống, cậu vội vàng vẫy tay gọi Louis và Sakota lại đây.
“Sếp, có chuyện gì sao?” Louis lo lắng lại hơi bất an hỏi.
Hắn cho rằng sếp của mình không hài lòng với tình hình kinh doanh hiện tại của vũ trường.
Lumen liếc mắt đảo qua mấy người bồn bàn khoác áo gile đen và đeo nơ cùng màu, dùng giọng tán gẫu hỏi:
“Charlie đâu? Tôi có chuyện cần tìm hắn.”
Louis lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc bật thốt lên một câu: “Sếp, chẳng phải vừa rồi Charlie đi với anh ra ngoài sao?”
“Tôi? Charlie đi theo tôi ra ngoài sao?” Đồng tử mắt của Lumen chợt co rụt lại, giống như đột ngột bị ánh sáng quá mạnh chiếu vào mắt.
Cậu trầm giọng hỏi: “Lúc nào?”
Louis nghĩ một chút, lại nghi hoặc nhìn Lumen nói:
“Chưa đến năm phút đồng hồ trước.”
Lumen chuyển tầm mắt nhìn Sakota, phát hiện ra tên thuộc hạ trầm tính ít nói lại tương đối đáng tin cậy này cũng có vẻ mặt hoang mang tương tự như Louis.
Năm phút đồng hồ trước sao? Từ lúc cậu đến phố White Coat đến giờ cũng đã hơn nửa giờ đồng hồ, hơn nữa, trước khi cậu rời khỏi vũ trường, cậu đã ngụy trang thành một con ma men, Charlie không thể nào đi theo mình ra ngoài được. Lumen nhanh chóng loại trừ khả năng Charlie có thể đi theo câu rời khỏi vũ trường mà cậu không hay biết gì.
Việc này quả thật rất quỷ dị!
Lại kết hợp với vận thế màu đỏ như máu trộn với màu đen của Charlie, xác suất hắn gặp phải nguy hiểm gần như là trăm phần trăm!
Lumen kiềm chế tất cả suy nghĩ đang không ngừng lóe lên trong đầu mình lại, nói với Louis và Sakota:
“Có lẽ có người nào đó đã ngụy trang thành tôi, nhưng tôi không biết hắn tìm Charlie làm gì.”
“Không thể...” Louis bật thốt lên một câu.
Vài phút trước, cả hắn và Sakota đều chào hỏi sếp mà, người kia không thể là giả được!
Louis còn chưa kịp dứt lời đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lumen, thì hắn lập tức thay đổi lập trường, ngập ngừng nói:
“Cũng có thể, có thể là giả.”
Lumen cũng không xoắn xuýt ở vấn đề này nữa mà hỏi ngược lại đối phương một câu:
“Lúc Charlie rời khỏi vũ trường, hắn có đổi quần áo không?”
Theo quy định của vũ trường Breeze, mỗi bồi bàn, người pha chế rượu, đầu bếp, phụ bếp đều được phát hai bộ đồng phục, nhưng bọn họ đều không được mang đồng phục ra khỏi vũ trường, chỉ có thể đặt ở trong phòng thay quần áo chung ở tầng một.
Đây cũng là do môi trường của khu chợ này, bởi người pha chế rượu và bồi bàn có thể phá sản bất cứ lúc nào do chính họ hoặc người nhà của họ rơi vào tình trạng cờ bạc, rượu chè và bệnh tật, và buộc phải trốn khỏi nơi này.
Nếu bọn họ mang đồng phục về nhà thì tất nhiên bọn họ sẽ gán những thứ này tới các tiệm cầm đồ để đổi lấy một chút tiền mặt, đó cũng là nơi sẽ không quan tâm vũ trường Breeze thuộc về bất kỳ băng đảng xã hội đen nào hay không.
Tương tự như vậy, các quán cà phê rẻ tiền chuyện phục vụ những người nhặt rác, cu li, người vô gia cư và những công nhân lao động ở tầng chót thường sử dụng những bộ dụng cụ ăn bằng thiếc và cố định chúng vào bàn bằng một sợi dây xích sắt có chiều dài đủ để người ta sử dụng để tránh trường hợp bị khách hàng lặng lẽ cầm đi bán.
Những quán cà phê cao cấp hơn một chút cũng có nỗi khổ riêng, vì bộ mặt của quán, bọn họ thường có xu hướng sử dụng những bộ đồ ăn bằng sứ hoặc bằng bạc, mà có rất nhiều vị khách cũng không cần giữ thể diện.
Thế cho nên sau khi đóng cửa vào cuối mỗi ngày, chủ quán còn phải kiếm đếm một lượt dụng cụ ăn xem có thiết hay mất gì không, và cũng thường xuyên nhắc nhở nhân viên phục vụ chú ý đến những chuyện như thế này.
“Không có.” Louis trả lời Lumen bằng một câu khẳng định chắc nịch.
Vốn dĩ hắn cũng đã định ngăn cản Charlie mặc nguyên bộ đồng phục bồi bàn đi ra khỏi vũ trường những bởi vì đối phương đi cùng sếp, lý trí đã nhắc nhở hắn nên ngậm miệng lại.
Tất cả quy tắc của vũ trường đều dành cho bồi bàn, vũ công, nhân viên pha chế, đầu bếp, bảo vệ, nhân viên dọn vệ sinh, thậm chí cả quản lý vũ trường cũng phải tuân theo, chỉ có thủ lĩnh mới không cần phải tuân thủ!
Lumen khẽ gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nói:
“Các anh đi làm việc khác đi.”
Nói xong, cậu đi về phía phòng thay quần áo chung ở gần khu vực phòng bếp.
Cậu nghi ngờ việc Charlie mất tích có liên quan tới Susanna Matisse!
Bên trong phòng thay đồ nhỏ không có một bóng người, Lumen quét mắt nhìn một vòng xung quanh, rất nhanh tìm được ngăn tủ dán tên Charlie.
“Phản ứng rất nhanh đấy, cũng biết tìm vật dẫn cho tôi bói toán.” Flanka mặc áo choàng đen, trùm mũ kín đầu xuất hiện bên cạnh Lumen, khen ngợi một câu
“Tôi cũng không ngốc.” Lumen đáp lại một câu, sau đó cậu lấy nửa thanh thép nhỏ luôn mang theo người ra, ngoáy ngoáy ổ khóa vài lần rồi mở ngăn tủ quần áo của Charlie ra.
Flanka xem xét trong hai giây, sau đó đưa tay lấy chiếc áo sơ mi bằng vải đay của Charlie ra.
Sau đó, cô dùng một cái chổi đặt ở bên cạnh cửa phòng thay quần áo để làm vật bói toán.
“Vị trí hiện tại của Charlie
“Vị trí hiện tại của Charlie
….
Tay trái của Flanka cầm áo sơ mi của Charlie, tay phải đặt lên đầu chổi được dựng thẳng đứng, lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó, cô buông tay phải ra, nhưng cây chổi vẫn ở tư thế đứng yên không nhúc nhích, giống như có người đang giữ nó.
Vài giây sau, nó mới đổ thẳng xuống mặt đất.
“Bị quấy nhiễu sao?” Lumen hỏi dò.
Flanka chậm rãi lắc đầu:
“Không giống”
Cô nhanh chóng đi đến trước tấm gương soi toàn thân được đặt trong phòng thay quần áo, duỗi tay vuốt ve mặt gương mấy cái.
Một tay cầm áo sơ mi của Charlie, cô bắt đầu một vòng bói toán mới.
Sau vài hơi thở, mặt gương trở nên sâu thẳm, giống như phản chiếu bóng đêm.
Giây tiếp theo, hai bóng người đang bước đi trong thứ ánh sáng mơ hồ màu vàng nhạt chợt xuất hiện trên bề mặt gương.
Một trong hai người là Charlie vẫn đang mặc đồng phục bồi bàn, bóng lưng của người còn lại nhìn rất giống Lumen.
Ngoại trừ hình ảnh đó ra, còn lại không thể nhìn ra điều gì.
Flanka quan sát vài giây, rồi dùng giọng chắc chắn đưa ra suy luận của mình:
“Hắn đang ở dưới lòng đất!”
“Cho nên lượt bói toán vừa rồi không thể đưa ra kết quả, bởi vì cái chổi không thể tự nhảy dựng lên để đảo lộn đầu chúc xuống đấy được, đúng không?”
Lumen gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng thay quần áo, đi lên tầng hai lấy một cái đèn đất đèn và một số thứ lát nữa có lẽ sẽ dùng đến, sau đó đi thẳng ra bên ngoài vũ trường.
Cậu đại khái cũng đã có suy đoán!
Flanka thấy vậy, lại một lần nữa lấy một huỳnh quang ra, kết hợp với câu chú, để cho thân hình mình lại trở thành vô hình.
Trên đường lớn khu chợ được chiếu sáng bởi mặt trăng đỏ thẫm trên cao và đèn khí than rải rác hai bên đường, Lumen vừa đi thật nhanh vừa đưa mắt tìm kiếm dấu vết.
Mục tiêu của cậu là đi tới lối vào lòng đất ở giữ đoạn đường lớn khu chợ.
Lumen đột nhiên dừng chân ở trong một khoảng đường được chiếu sáng bị bóng tối vây quanh.
Cậu thấy hàng rào bên cạnh rãnh nước có dấu vết bị xê dịch, ven đường cũng xuất hiện rất nhiều dấu chân lộn xộn, trên cột đèn khí than bên đường còn có dấu vết va đập ở vị trí cao ngang đầu của một người có chiều cao trung bình.
“Chỗ này giống như vết trượt chân, đang cố gắng giữ được thăng bằng, thì lại bị vấp phải rãnh nước, cuối cùng đập đầu vào cột đèn đường, dấu vết này đáng lẽ phải có vệt máu nhưng nó đã được xử lý qua.” Thân hình của Flanka lại xuất hiện bên đường, cô dựa vào dấu vết để khôi phục sơ bộ tình huống đã xảy ra ở đây.
Cô hơi nghi hoặc lẩm bẩm:
“Sao lại giống tên ngốc gặp xui xẻo mà tôi thấy lúc sáng vậy?”
Nói tới đây, Flanka chợt tỉnh ngộ:
“Kẻ đó là tên Eve giả bị vận xui xẻo quấn thân sao? Chính hắn đã dẫn Charles đi?”
Lumen đã có nghi ngờ này từ trước, hiện tại lại thêm chắc chắn:
“Hắn có thể ngụy trang thành ngài Eve, tự nhiên cũng có thể ngụy trang thành tôi.”
“Năng lực này rất lợi hại đấy.”
Lúc này, tất cả chi tiết nhanh chóng lắp ráp hình thành một chuỗi sự việc trong đầu Lumen:
Susanna Matisse đã gần khôi phục nhưng cô ta lo sợ người phi phàm phía chính phủ vẫn đang theo dõi Charlie, vì thế mới để cho ngài Eve giả ngụy trang thành Charles, dùng cách không có chút bất thường này để dẫn Charlie xuống lòng đất, mà ở bên dưới lòng đất Trier, người phi phàm phía chính phủ rất khó tóm được bọn chúng.
Đợi lát nữa, nói không chừng ngay cả việc bói toán cũng bị quấy nhiễu!
“Nếu bọn chúng không lợi hại thì đã không có cách nào qua mắt được người phi phàm phía chính phủ trong đợt điều tra đầu tiên kia.” Flanka đáp lại một câu, cô không tiếp tục ẩn thân nữa mà đi theo Lumen đến lối vào lòng đất bên dưới Trier nằm giữa đường lớn khu chợ.
Khi ánh sáng màu vàng xen lẫn chút xanh lam từ chiếc đèn đất đèn chiếu lên bậc thang lên xuống, Lumen lại tìm thấy hai kiểu dấu chân.
Một dấu chân trong số đó là của Charlie.
Từ tình trạng của dấu chân có thể nhìn ra được, Charlie rất sợ hãi khi phải bước xuống lòng đất giữa đêm khuya như này, dấu chân vừa rụt rè vừa sợ hãi nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng ‘Charlie’.
Tạm thời hắn không có dấu hiệu bị kiểm soát.
“Ngu xuẩn” Lumen mắng tên kia một câu.
Không phát hiện ra đâu là thật đâu là giả cũng rất bình thường, dù sao một kẻ là người phi phàm, còn Charlie lại chỉ là người bình thường, những di chuyển một quãng đường dài như vậy, lại không phát hiện bất thường từ những lời trao đổi trò chuyện hay sao?
Lumen Lee tôi có bao giờ giả vờ tốt như vậy không?
“May mắn vẫn còn dấu chân.” Flanka thoáng thở phào một hơi.
‘Thuật bói gậy’ được đơn giản hóa kia có rất ít tác dụng dưới lòng đất, bởi vì nó chỉ có thể chỉ được phương hương nhưng chưa chắc hướng đó đã có đường, cần phải đi một vòng dưới lòng đất, có nguy cơ bị lạc đường.
Vị ‘Nữ vu’ này cũng không mang theo công cụ chiếu sáng, không biết là do chắc chắn mình sẽ không bị tách khỏi Lumen hay là do lo lắng bóng tối sẽ ảnh hưởng thế nào tới thị lực của cô.
Lumen xách theo chiếc đèn đất đèn, men theo cầu thang đi tới một tầng đường hầm có bảng tên phố và quảng trường
Tốc độ của cậu rất nhanh, đôi khi còn chưa phát hiện ra dấu chân thì đã chọn xong hướng đi, không lâu sau cậu lại tìm được dấu chân của Charlie và tên Eve giả kia.
Điều này khiến cho Flanka hơi nghi ngờ, một lúc lâu sau, cô rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà hỏi ra miệng:
“Có vẻ cậu biết Eve giả kia sẽ đi tới đâu đúng không?”
“Sau khi tên biến thái kia đánh thuốc mê Jenna, hắn cũng đi theo con đường này.” Lumen thản nhiên đáp lại một câu.
Đây là tuyến đường quen thuộc, cũng có cảm giác an toàn nhất của đám người kia, hơn nữa, tên Eve giả kia chắc chắn muốn dẫn Charlie tới gặp Susanna Matisse, và rất có thể cô ta ở điểm cuối của tuyến đường này!
Flanka cũng không nói thêm, cô lợi dụng bóng tối xung quanh để che giấu nửa thân mình, khi thì kiểm tra phía trước, lúc lại cảnh giác phía sau và hai bên sườn.
Vài phút sau, Lumen và Flanka dừng chân.
Nơi này dường như vừa bị sụp xuống, xung quanh đều là đá vụn, mà dấu chân ở chỗ này trở nên lộn xộn hơn, cuối cùng đều hướng về một cái hang động không lớn bị đá vụn sụp xuống chặn trước cửa.
“Mục tiêu gặp phải một trận sụt lún nhỏ và bị nhốt ở chỗ này sao?” Flanka ‘Ha’ một tiếng, “Hắn thật sự rất xui xẻo đấy!”
Cô chợt nhìn về phía Lumen:
“Cậu mua bùa chú xui xẻo kia ở đâu vậy, hiệu quả cũng rất tốt đấy chứ?”
“Lần sau gặp lại tôi sẽ mua cho cô một cái.” Lumen cũng không chắc chắn được thời gian tới cậu còn có thể gặp được một người xui xẻo giống như người đàn ông vô gia cư kia nữa không.
Cậu vừa dứt lời thì thấy đống đá vụn chặn trước cửa hang động kia, lộc cộc lăn từng tảng đá xuống.
Không lâu sau, nơi đó được đào thành một cái hốc, một bóng người thật cẩn thận chui ra ngoài.
Hắn có một mái tóc vàng xen lẫn đen, đôi mắt màu xanh lam sáng ngời, khuôn mặt không tồi kia giống y hệt Lumen.