Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hugues Artois. Vị nghị viên quốc hội có khí chất nho nhã, cái mũi hơi lớn và tóc mai hai bên thái dương đã hơi ngả hoa râm này đã sớm bình tĩnh lại, cười nói: “Không có gì phải lo lắng cả.”
“Nếu kẻ tập kích có năng lực phá được hai vòng phòng vệ thì hắn đã đối phó với tôi rồi, căn bản không cần phải giết Tybalt, lần này càng giống một dạng khủng bố, đe dọa tống tiền hơn.”
Cả bốn thành viên chiến dịch tranh cử có mặt ở đây đều đồng thời gật đầu, cùng cho rằng phỏng đoán của ngài nghị viên không có vấn đề gì.
Ngay sau đó, Hugues Artois nhìn về phía cô gái tóc đỏ kia:
“Cassandra, tầm hiểu biết của tôi về thế giới thần bí có hạn, nhưng tôi có nghe nói một số người phi phàm có thể thu thập thông tin thông phương pháp thông linh với linh hồn từ chỗ thi thể để biết được chân tướng sự việc, liệu linh hồn của Tybalt có bán đứng chúng ta không?”
Cassandra có mái tóc màu đỏ chậm rãi lắc đầu:
“Bình thường thì đúng là chúng ta cần phải lo lắng, phải mạo hiểm dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng rõ ràng trong trận tập kích vừa rồi, kẻ tập kích đã dùng một đoạn thời gian không ngắn để phá hoại linh hồn của Tybalt nhằm che đậy thông tin của chính mình, điều này đồng thời cũng đã giúp chúng ta rồi.”
Hugues Artois khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn hai vị thư ký vẫn còn hơi bất an, cười nói:
“Rhone, Margaret, không cần phải lo lắng đâu, thời gian là của chúng ta, tương lai cũng nằm trong tay chúng ta, một vài cản trở nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.”
“Hai người phải luôn tin tưởng ràng mọi hành động của chúng ta đều đại biểu cho chính nghĩa.”
Rhone đeo kính mắt gọng vàng và Margaret có dáng vẻ thanh tú, điềm đạm nghe đối phương nói như vậy thì mờ mịt, không thể tin được mấy người bọn họ còn có thể gắn với hai từ ‘Chính nghĩa’ sao.
Không chỉ bọn họ mà Cassandra có tóc màu đỏ và Beaudoirtrạc tuổi trung niên có dáng người cao lớn đều nghi hoặc nhìn về phía Hugues Artois, cảm giác giống như mình nghe lầm.
Hugues Artois đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, dùng hành động này ý hỏi xem có người nghe lén bên ngoài hay không.
Đợi Cassandra có mái tóc màu đỏ gật đầu, hắn mới bắt đầu diễn thuyết:
“Thưa quý cô, quý ngài, tuy tôi bị trở ngại với khế ước, nên chưa thể chuyển tín và khẩn cầu ban ân nhưng sự hiểu biết của tôi đối với thế giới này rất đầy đủ.
“Điều này chắc hẳn quý vị phải hiểu rõ hơn tôi, bầu trời sao trên đỉnh đầu chúng ta đại biểu cho vũ trụ rộng lớn, ở trong vũ trụ này có vô số hành tinh, mỗi một hành tinh đều có một thế giới thích hợp, thuộc về rất nhiều nền văn minh tương ứng, thế giới của chúng ta đây chỉ là một trong vô số hành tinh, nhỏ bé giống như hạt bụi trong vũ trụ này.
“Bảy vị thần đã giam cầm chúng ta trong thế giới này, không cho chúng ta tiếp xúc với các nền văn minh trong vũ trụ kia, muốn che đôi mắt của chúng ta, bịt lỗ tai của chúng ta, để cho từng thế hệ con người chúng ta tiếp tục làm nô lệ cho bọn họ.
“Nhóm vị thần này coi những tồn tại vĩ đại là Tà thần và thêu dệt lên những lời nói dối rằng tín ngưỡng Tà thần nguy hiểm đến mức nào, mục đích là không cho chúng ta tiếp xúc với những nền văn minh ở đẳng cấp rất cao kia.
“Nếu tín ngưỡng Tà thần thật sự vô cùng nguy hiểm, vậy vì sao trong vũ trụ lại phát triển được nhiều nền văn minh với các chủng tộc khác nhau như vậy chứ?
“Bởi vì bọn họ sợ hãi, sợ nếu các tồn tại vĩ đại kia thực sự buông xuống thế giới này, bọn họ sẽ bị hủy diệt. Nhưng chỉ có các vị thánh, thiên sứ và một số ít tín đồ cuồng tín đi theo bọn họ mới bị hủy diệt cùng, còn đa số con người, đến lúc đó chẳng qua chỉ là đổi sang một tín ngưỡng khác, không có gì nguy hiểm cả.
“Tín ngưỡng một trong bảy vị thần là tín ngưỡng, vậy tại sao tín ngưỡng các vị tồn tại vĩ đại lại không phải?”
“Chúng ta không thể để bảy vị thần lừa gạt, tẩy não được, chúng ta phải tìm kiếm tương lai của nhân loại, hướng đi cho nền văn minh. Đánh giá từ ban ân mà quý vị đã nhận được thì các tồn tại vĩ đại còn mạnh hơn bảy vị thần, bọn họ cũng cung cấp sự che chở và nguyện ý ban sức mạnh thần ân nhiều như biển.
“Tương lai, khi chúng ta có khả năng đi vào vũ trụ, lúc quay đầu nhìn lại mọi chuyện xảy ra trong mấy năm này, quý vị sẽ hiểu được sự nghiệp của chúng ta là chính nghĩa.”
“Trong hành trình này sẽ không thể tránh khỏi việc có một vài người sẽ phải chết, nhưng bọn họ đều là đến lúc chết, hoặc là tuổi quá lớn, hoặc là thân thể không tốt, hoặc là vận khí quá kém, hoặc là vận mệnh đã định sẵn, hơn nửa trách nhiệm không thể đổ trên người chúng ta được.
“Hơn nữa, con số này chung quy vẫn chỉ là thiểu số, không thể vì sự sống của thiểu số mà ngăn cản bước chân của đa số con người hướng tới nền văn minh cao hơn và tương lai tốt đẹp hơn được.
“Thưa quý cô, quý ngài, sự nghiệp vĩ đại tất yếu sẽ có sự hy sinh, chỉ cần chúng ta vững tin rằng mọi hành động của chúng ta đều là vì chính nghĩa và tiếp tục kiên trì, tương lai chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta.
“Mười năm sau, nhân loài sẽ có được tấm vé bước vào thế giới văn minh của vũ trụ, không còn là giống loài mọi rợ co mình trong xó xỉnh tối tăm, ngu muội này nữa.”
Đám người Cassandra tóc đỏ và thư ký Rhone càng nghe càng dại ra.
Rốt cuộc ai mới là tín đồ Tà thần?
Vì những lý do khác nhau, bọn họ có tín ngưỡng những vị Tà thần khác nhau. Ở sâu trong thâm tâm bọn họ đều biết việc làm của mình là không đúng, nhưng một khi đã bước lên con đường này thì bọn họ không thể không tiếp tục bước về phía trước, vì thế hoặc là dựa vào tín ngưỡng giống như tấm màn che thật dày kia để từng chút một thay đổi nhận thức của mình, hoặc là có thể hoàn toàn sa đọa và tự tìm được động lực đủ khiến bản thân phải bước về phía trước.
Mà Hugues Artois rõ ràng còn chưa đủ tư cách là một tín đồ của bất kỳ vị nào, cũng chưa từng nhận được ban ân, chưa bị đồng hóa, lại có thể nói ra những lời cực kỳ chấn động và có sức cảm hóa phát ra từ nội tâm này.
Bốn thành viên chiến dịch tranh cử có mặt ở đây đều cảm thấy lời Hugues Artois nói rất có lý, khiến cho bọn họ phải một lần nữa tự nhận định lại tầm quan trọng của hành động lần trước.
Vài giây sau, Cassandra có mái tóc màu đỏ mới chậm rãi thở hắt ra, nhìn về phía Hugues Artois, bắt đầu cất lời khen ngợi từ đáy lòng:
“Bài diễn thuyết của ngài nghị viên quả thật quá xuất sắc, tương lai lúc anh lựa chọn tín ngưỡng, tôi có thể đề cử một vị với anh.”
“Hả?” Hugues Artois dùng giọng mũi hỏi ngược lại.
Cassandra mỉm cười giải thích: “Trong số sức mạnh ban ân của vị kia có một loại gọi là ‘Người diễn thuyết’.”
Hugues Artois gật đầu, thoải mái nhìn bốn thành viên chiến dịch tranh cử mà cười nói:
“Đừng sợ hãi trước cái chết của Tybalt, chúng ta vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ.”
Cassandra, Rhone, Margaret, Beaudoircùng đáp lại:
“Vâng thưa ngài nghị viên.”
Tại thế giới ngầm dưới lòng đất Trier.
Lumen đi vòng trở lại mỏ đá bỏ hoang lúc trước, nhanh chóng trút giầy và quần áo trên người xuống, gỡ bỏ tóc và chòm râu giả.
Đợi cậu mặc lại bộ trang phục của người vô gia cư lúc trước và đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đen lên đầu thì từng con quạ lửa đỏ thẫm hư ảo chợt ngưng tụ xung quanh người cậu.
Quạ lửa gào thét lao về phía đống gậy cầm tay, áo sơ mi, nơ, tóc giả nằm trơ trọi trên mặt đất, một ngọn lửa bùng lên kèm theo những tiếng nổ nho nhỏ.
Lumen đã sớm xoay người đi về hướng dẫn tới lối ra của thế giới ngầm dưới lòng đất Trier, sau lưng cậu, ngọn lửa đỏ thẫm bốc cao, đốt cháy toàn bộ những đồ vật liên quan tới cuộc tập kích lúc trước, ánh lửa bập bùng chiếu sáng cả một vùng lòng đất u tối.
Gần nửa đêm, tại tòa án điều tra thuộc giáo hội ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’ ở bên dưới nền đất của giáo đường Thánh Roberts.
Angouleme de Francois đang lật xem hồ sơ điều tra thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lúc này, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt đeo phù hiệu thánh huy mặt trời và mặc quần dài sẫm màu, còn chiếc áo khoác ngoài màu nâu rám nắng có hai hàng cúc đặc chế bằng vàng đã được treo ở giá quần áo đặt gần cửa phòng.
“Mời vào.” Angouleme điềm tĩnh mở miệng.
Người tới là Valentine với mái tóc được xức dầu thơm và khuôn mặt đã được hóa trang.
Hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ở làng Courdouan, sau khi biết một số người sống sót xuất hiện ở Trier thì đã chủ động nộp đơn xin điều chuyển tới nơi này, vợ và con cái của hắn từ lâu đã muốn tới Trier phồn hoa này, cho nên không cần hắn mở miệng thuyết phục mà đồng ý chuyển luôn tới đây.
Đêm nay hắn và mấy đồng nghiệp phụ trách trực đêm, vừa lúc gặp phải vụ án trợ lý thư ký nghị viên quốc hội bị ám sát.
Valentine mặc áo khoác màu xanh lam và cài châm vàng trước ngực, ngồi xuống đối diện Angouleme , dứt khoát nói một câu:
“Chấp sự, vì sao không điều tra Hugues Artois?”
“Tuy đa số thành viên của Hội Cực Quang đều là kẻ điên, nhưng dường như năng lực cảm ứng tín đồ Tà thần của bọn họ không hề tầm thường, người bị bọn họ giết chết không thể nói trăm phần trăm đều tín ngưỡng Tà thần, nhưng phải chính xác đến bảy mươi phần trăm.”
“Lại kết hợp với tin tức tình báo mà chúng ta nhận được, có thể kết luận tên Tybalt Jacques vừa bị ám sát kia là tín đồ Tà thần, có năng lực ‘Suy thoái’, mà hắn lại là trợ lý thư ký của Hugues Artois.
“Chúng ta không thể để mặc cho một người dính vào mối hiềm nghi rất lớn tiếp tục đảm nhiệm cái ghế nghị viên quốc hội được, việc điều tra hắn là trách nhiệm của chúng ta đối với tất cả dân chúng khu chợ, cũng là đối với Hugues Artois. Nếu điều tra được quả thật hắn không có vấn đề gì, vừa vặn còn giúp hắn gột sạch điều tiếng là tín đồ Tà thần.”
Angouleme không ngờ tiểu đội trưởng mới được điều động tới này lại còn ngoan đạo và cuồng nhiệt hơn rất nhiều so với mình, hắn nhịn không được nâng tay bóp trán.
Ông ta cười cay đắng nói:
“Cậu có lẽ còn chưa rõ, mỗi một vị nghị viên quốc hội đều phải ký kết khế ước với hai đại giáo hội, một khế ước được thần chứng giám.
“Trong bản khế ước này, bọn họ đã thề với tín ngưỡng của chính mình và thể hiện năng lực và nguồn lực tương ứng của bản thân. Mà hai đại giáo hội cũng đã hứa hẹn sẽ không hạn chế quyền tự do thân thể của một vị nghị viên quốc hội và các nhân viên công tác chính bên người hắn, cũng như không sử dụng năng lực phi phàm để tác động lên bọn họ nếu không có đủ chứng cứ xác đáng và luận điểm chắc chắn.
“Đây là quyền bảo hộ của quốc hội.”
“Từ bản khế ước có thể thấy Hugues Artois tín ngưỡng ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’ vĩ đại và không phải là người phi phàm.
“Cho nên, anh có thể hỏi hắn và những nhân viên công tác chính bên người hắn, nhưng cũng chỉ có thể hỏi thôi.”
Valentine không nén nổi thất vọng:
“Vì sao lại có bản khế ước như vậy?”
“Đây là sản phẩm phụ từ cuộc đảo chính trước đó, cũng là thuận theo làn sóng thay đổi theo thời đại.” Angouleme giải thích đơn giản.
Valentine thở hắt ra, đứng lên, dang rộng hai cánh tay:
“Ca ngợi mặt trời.”
“Ca ngợi mặt trời.” Angouleme cũng đứng dậy đáp lễ và nhìn theo cấp dưới này rời khỏi văn phòng mình.
Tại bệnh viện Holy Palace, khu Knoll.
Jenna ngồi trên một chiếc ghế tròn thấp, nằm ghé bên mép giường bệnh của mẹ cô, Elodie, ngủ một giấc thật nông.
Sau khi tiễn Flanka, cô đề nghị anh trai Julien trở về nhà nghỉ ngơi, bởi vì hắn phải đến nhà máy trước hừng đông mà rạp hát Old Pigeon Cage vẫn chưa thể tiếp tục khóa đào tạo diễn xuất bởi trụ sở cảnh sát dự kiến sẽ bán đấu giá rạp hát Old Pigeon Cage và Khách sạn Kim Kê trong hai ngày tới, lại vướng phải vụ án nổ nhà máy hóa chất Goodwell nên có thể phải tạm hoãn một thời gian.
Đột nhiên, Elodie khẽ động đậy, Jenna chợt bừng tỉnh, thấy mẹ cô từ từ mở mắt.
Sau khi khuôn mặt của con gái phản chiếu bên trong con ngươi, Elodie mỉm cười, nói: “Mẹ còn tưởng mẹ sắp đi gặp ba con rồi.”
Không đợi Jenna đáp lại, bà yếu ớt hỏi: “Thương thế của mẹ sao rồi?”
Trong niềm vui sướng khi thấy mẹ mình tỉnh dậy sau hôn mê, Jenna nở một nụ cười tự đáy lòng, nói: “Không quá nghiêm trọng. Mẹ xem, còn không cần phải phẫu thuật.”
Elodie thở phào một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi gật đầu.
Bà ấy vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê, trạng thái tinh thần và thân thể vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn, chỉ hàn huyên được vài câu rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Jenna cầm bàn tay mẹ mình, nương theo ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, mỉm cười, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đã có không ít nếp nhăn và mái tóc điểm bạc kia, giống như mất mà có được lại.
Một lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện một tia nắng ban mai dần sáng lên phía cuối chân trời.