“Sao vậy, quen à?” Franka nghiêng đầu nhìn về phía Lumen đang im lặng.
Ánh mắt của Lumen chuyển từ trên mặt kính mơ hồ trở về, tiếng nói trầm thấp trả lời cô ta: “Người của Hugues Artois, tôi đã nhìn thấy hắn ở đoàn tranh cử.”
Franka nhíu mày, cất kính trang điểm rồi nói: “Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?”
Lumen kể lại sơ lược câu chuyện của hai vợ chồng Ruhr và Michel rồi kết luận: “Người này có vấn đề.”
Franka hơi cảm thán: “Đã thảm đến nỗi thành người nhặt đồng nát rồi mà vẫn còn gặp chuyện như vậy.”
Sau đó lại lập tức cười nhạo:
“Nếu Hugues Artois có thể được cô Moon đánh giá như một người khai sáng, bên cạnh hắn ta có một số người kì quái thì tôi cũng không lấy làm lạ.” Nói đến đây, Franka dừng một chút rồi nhìn Lumen, nói:
"Hiện tại Hugues Artois là nghị viên của quốc hội, trong tối ngoài sáng không hề thiếu bảo vệ. Nếu chúng ta nhằm vào hắn hoặc là làm chút gì đó với người bên cạnh hắn sẽ dễ dàng bị truy tra ra, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.
"Việc này cứ giao cho người đặc biệt của chính phủ điều tra thôi, chuyện khác tôi không đảm bảo được nhưng ít nhất người phán quyết sẽ làm sạch thành viên bên trong nội bộ, họ sẽ không vờ như không thấy. Tất nhiên họ cũng sẽ nghĩ cách biết được sự thật và tình huống của mục tiêu.”
Lumen nhẹ nhàng gật đầu sau đó hỏi:
“Vậy cái này là lây qua con đường nào? Một ngụm đờm là đủ làm cho người khác nhiễm bệnh nặng đến chết.”
Cậu khi ở trên đường đi từ khách sạn Kim Kê đến phố White Coat, nhớ lại danh sách thông tin về hai mươi hai con đường của thần trong bút ký vu thuật của Aurora, Lumen phát hiện không có cái nào phù hợp với tình huống hiện tại.
Franka tập trung suy nghĩ rồi nói:
“Đối với hiểu biết của tôi về hai mươi hai con đường của thần, so với chị của anh thì chỉ biết sâu hơn ở mặt nào đó thôi. Trước mắt tôi chỉ nghĩ đến một cái phù hợp với danh sách điều kiện, nhưng tính cảnh giác của nó rất cao, chỉ hạn định trong nữ giới, như vậy thì không đồng nhất với tình huống của mục tiêu.
"Nếu chúng ta đã gặp quyến giả của Mẫu thân vĩ đại cùng Dục Vọng Mẫu Thụ, thì tại sao mục tiêu của chúng ta không thể trở thành người nhận ban ân của một vị Tà Thần khác?”
"Ha ha, nếu thật sự liên quan đến tín ngưỡng của Tà Thần, thành viên của hai đại giáo hội dị thường nhất định sẽ càng thêm nỗ lực.”
"Ừm, nguyên nhân liên quan đến cái chết của Ruhr rất đặc biệt. Bất kỳ cảnh sát nào đến điều tra hiện trường vụ án, chỉ cần mắt không mù thì sẽ nhanh chóng báo cáo lên trên để cho người thích hợp hơn đến xử lý."
Lumen đáp lại bằng một tiếng "ừm" nhẹ nhàng và vẻ mặt của cậu cũng dịu đi đôi chút.
Sau khi chào tạm biệt Franka, Lumen trở lại khách Sạn Kim Kê.
Khi cậu đi ngang qua quầy lễ tân, bà Fels đã đứng dậy và bắt đầu lên tiếng một cách khúm núm: "Chào buổi sáng, ngài Charles."
Vài ngày trước, cảnh sát thông báo với bà rằng ông Eve là tín đồ của một giáo phái theo tín ngưỡng tà đạo và đã trở thành tội phạm bị truy nã. Họ yêu cầu bà ấy phải sử dụng tiền thu nhập của việc cho thuê nhà trong khoảng thời gian này để trang trải các chi phí khác nhau và duy trì hoạt động của nhà trọ một cách bình thương, bên cạnh đó cũng phải giữ lại những giấy tờ thật tốt. Sau khi cuộc bầu cử kết thúc, họ sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề của khách sạn Kim Kê.
Điều này khiến bà Fels bất an và lo sợ việc đổi chủ sẽ khiến bản thân bị sa thải. Vì vậy, giống như một điều hiển nhiên, bà sẽ cố gắng lấy lòng Charles, hy vọng rằng đầu mục của đảng Savoy sẽ nói vài lời giúp bà ── cho dù ai tiếp quản khách Sạn Kim Kê thì cũng sẽ không xúc phạm đến thế giới ngầm, ngoại trừ những người thuộc tầng lớp có máu mặt.
"Chào buổi sáng." Lumen chỉ đáp lại đơn giản và tiếp tục đi dọc theo những bức tường được dán đầy giấy báo và những tấm giấy màu hồng để che đi những vết ố, vết nứt. Hơn nữa những bậc thang còn đầy rẫy những con bọ lúc nhúc lan đến tận tầng ba.
Trước khi những người thuê trên tầng ba thức dậy, cậu đã kịp đóng cửa phòng 302 nên không ai phát hiện ra rằng Ruhr và Michel đã chết.
─ Việc Michel hát trước khi treo cổ tự vẫn cũng không khiến hàng xóm hoảng sợ. Đối với những người thuê nhà sống trên con phố hỗn loạn, nơi có đủ loại tiếng ồn vào ban đêm, ca hát, tiếng súng, đánh nhau, la hét, chuyển động và nhiều âm thanh khác đều là thứ không đáng để tâm.
Trước tiên, Lumen đã cất chiếc khăn lụa trở lại chỗ cất giấu trong phòng tắm, sau đó dừng lại trước cửa phòng 302. Cậu vươn bàn tay trái đang đeo găng đen ra, xoay tay nắm và mở cánh cửa gỗ.
Bên trong phòng, thi thể của Michel đang lặng lẽ treo lơ lửng. Trong gian phòng có mùi thức ăn ở gần Ruhr trộn lẫn với mùi phát ra từ thùng rác xung quanh, bên cạnh đó còn có ánh sáng đang tràn ngập khắp nơi.
Lumen nhìn chăm chú một hồi lâu, sau đó chậm rãi quay người rời khỏi phòng.
Gần 8 giờ, hai viên cảnh sát đã được thông báo trước đó đến khách Sạn Kim Kê và nhìn thấy Lumen, người đã ngụy trang bằng “Mắt kính nhìn trộm bí ẩn.”
"Cái gì, lại thêm một xác chết nữa?" Viên cảnh sát đã hỏi Lumen trước đó bằng một giọng điệu không mấy vui vẻ.
Các đường nét trên khuôn mặt của ông ấy rất sâu, nhưng lại không có điểm nào đặc biệt thu hút nên đã khiến ông ấy trông hơi già.
Lumen bình tĩnh trả lời: "Một người chết vì bệnh tật. Tôi không phải là bác sĩ nên không thể cứu được ông ta."
"Còn cái xác kia thì sao?" Viên cảnh sát tiếp tục tra hỏi để biết thêm thông tin.
Lumen bình tĩnh nói: "Bà ấy bị xúc động dẫn đến treo cổ tự tử."
Viên cảnh sát với vẻ ngoài già nua cau mày và cùng cộng sự của mình bước vào phòng 302.
Điều đầu tiên ông ấy nhìn thấy là thi thể của Michel bị treo trên khung cửa sổ, khiến ông bất giác đưa tay bịt mũi.
Ở đây quá hôi thối!
Sau đó, ánh mắt của ông quét qua cơ thể của Ruhr và nhìn thấy da thịt đã bị thối rữa, thậm chí là rỉ dịch.
"Chết tiệt, cái này gọi là bệnh sao?" Ông không khỏi quay đầu lại nhìn Lumen với ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc cùng sợ hãi.
Lumen mô tả ngắn gọn các sự việc đã xảy ra của đêm hôm trước nhưng không đề cập đến việc tình trạng của Ruhr đã trở nên tồi tệ hơn tại Phòng khám Roblin nên chỉ nhờ anh tiêm cho ông ấy nửa lọ "thuốc chữa bệnh" mới giúp được ông ấy, sau đó mọi công lao đều dành cho thuốc hạ sốt của công ty dược phẩm The Fool.
Anh cũng đề cập đến sự nghi ngờ của mình rằng có thể có nguồn lây nhiễm trong đống rác mà vợ chồng Ruhr nhận được đêm qua, và đã dẫn họ đến ngủ trong phòng 307 cho đến khi có thêm thông tin chi tiết. Lumen đã nhắc đến việc Michel có nói về chiếc khăn lụa trong phòng tắm.
Hai viên cảnh sát ngày càng trở nên im lặng khi nghe được những điều đó, và vẻ mặt của họ có vẻ đang dần trở nên khác đi.
Sau khi Lumen nói xong, họ nhanh chóng đi vào phòng tắm để xác nhận sự tồn tại của chiếc khăn lụa.
Cảnh sát có tướng mạo già nua liếc nhìn Charles đang đứng ở bên ngoài, sau đó nhỏ giọng nói với cộng sự: "Lại là một sự kiện thần bí học, cậu ở lại chỗ này canh giữ hiện trường, tôi sẽ đi về báo cáo tình hình."
Viên cảnh sát kia gật đầu, nói: "Không thành vấn đề." Lumen quan sát họ phân chia nhiệm vụ và kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của các thành viên của phía chính phủ dị thường đến.
Chưa đầy mười lăm phút, viên cảnh sát với vẻ ngoài già nua đã trở lại khách sạn Kim Kê.
Nhưng ông chỉ đi có một mình.
Người phi phàm chính phủ đâu? Đồng tử của Lumen hơi giãn ra.
Viên cảnh sát với vẻ ngoài già nua đã bỏ qua Lumen và dẫn cộng sự của ông ta đến cuối hành lang để thì thầm cái gì đó.
Lumen ở quá xa để có thể nghe thấy những gì họ đang thảo luận một cách cụ thể, kể cả khi anh có cố thế nào cũng không nghe được.
Một lúc sau, viên cảnh sát có vẻ ngoài già nua đi tới trước mặt Lumen, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Kết quả sơ bộ cho thấy chết do bệnh tật và tự sát."
Không điều tra thêm? Lông mày của Lumen hơi giật giật.
Viên cảnh sát lặp lại những gì ông ta đã nói khi mang hai cái xác đi, sau đó đeo găng tay, đặt chiếc khăn lụa vào túi vải và buộc chặt lại.
Lumen lặng lẽ quan sát khi họ đặt các thi thể xuống, bọc Ruhr lại và cho vào túi đựng xác. Lúc này, đang có rất nhiều suy nghĩ đang hiện lên trong đầu cậu: "Không ai thấy kiểu chết này đáng nghi sao? Không nên điều tra thêm sao?"
"Hay là, cảnh sát không báo cáo nên chính phủ không biết?"
"Có ai đó ngăn anh lại và chỉ nên coi đây là một cái chết bình thường không liên quan đến các hoạt động của tội phạm không?"
Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lumen khi cậu lặng lẽ đi theo các nhân viên cảnh sát khi họ đang khiêng hai thi thể lên một chiếc xe vận chuyển.
Lumen đứng ở một khoảng cách khá xa, nhưng vẫn ngửi thấy mùi còn sót lại trên người của vợ chồng Ruhr và cậu đã lần theo con đường của họ đến lối vào của trụ sở cảnh sát ở khu chợ.
Quan sát sự ra vào thường xuyên của các nhân viên cảnh sát mặc đồng phục qua cổng lớn khiến cho Lumen hơi nhíu mày.
Cậu nghi ngờ rằng một quan chức cảnh sát trong trụ sở đã chặn hai sĩ quan trước đó, nhưng lại không thể xác nhận thêm đó là ai.
Ngay cả khi Lumen có theo dõi trụ sở cảnh sát, nhưng với hoàn cảnh và danh tính của chính mình thì cậu cũng không thể lần ra văn phòng tương ứng. Còn nếu cứ quan sát từ bên ngoài thì sẽ không biết người nào bước ra khỏi cổng là người có vấn đề.
Lumen cân nhắc lại phương hướng điều tra của mình: "Có nên tìm Franka và sử dụng thuật bói toán như một phương pháp không?"
Không có khả năng.
“Hãy thử một cách tiếp cận khác. Tại sao viên chức đó lại cản trở cuộc điều tra? Anh ta có biết rằng điều đó sẽ liên lụy đến ai đó không? Hay ai đó đã cảnh báo anh ta về những sự cố tương tự?"
“Nếu là trường hợp thứ hai, rất có khả năng nó liên quan đến một người có quyền lực thực sự trong văn phòng của thượng nghị sĩ.”
Suy nghĩ của Lumen chợt lóe lên, và cậu rời khỏi lối vào của trụ sở cảnh sát, nhanh chóng đến bên ngoài tòa nhà, nơi có bốn tầng màu vàng nhạt, đây là chỗ đặt văn phòng của các nghị sĩ khu chợ.
Lumen thu mình ở góc phố và bắt chuyện với một nhóm người ăn xin.
Viên cảnh sát mập mạp, ngoài bốn mươi, tóc nâu và mắt xanh. Trên quân hàm màu đen của anh ta có một bông hoa diên vĩ màu trắng bạc được chia thành ba cánh.
Điều này cho thấy anh ta là một thanh tra, thấp hơn một bậc so với giám đốc cảnh sát.
Khi Lumen nhìn thấy viên cảnh sát đó bước vào văn phòng của nghị sĩ, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Tầng hai của tòa nhà bốn tầng màu vàng nhạt đó.
Với nước da nhợt nhạt và mái tóc vàng uốn xoăn, Tybalt bước vào văn phòng thư ký của nghị sĩ.
Người thư ký khoảng tầm ba mươi tuổi, có mái tóc đen được chải gọn gàng và đôi mắt xanh ẩn sau cặp kính gọng vàng và nét mặt thanh tú.
Thư ký nhìn Tybalt, người đang ho từng cơn, sau đó ném ra một mảnh vải, vẻ mặt lạnh lùng khi nói, "Đây là chiếc khăn tay của anh đấy."
Tybalt có một mái tóc xoăn vàng và đang mặc một bộ vest đen, mỉm cười rồi nói, "Nhanh phải không?"
"Khốn nạn." Thư ký của nghị sĩ mắng một tiếng, "Anh không biết đờm dãi của mình có thể lây nhiễm cho người khác sao? Không sợ bị hai đại giáo hội phát hiện sao?"
Tybalt, với đôi mắt nâu hờ hững, trả lời một cách thờ ơ: "Nhiều nhất bọn họ sẽ giết hai hoặc ba thường dân. Sẽ không ai quan tâm đến việc đó đâu.”
"Tôi đã bị bệnh đủ lâu mà vẫn chưa nhận được bất kỳ ban ân mới nào. Điều đó làm tôi thất vọng và khiến tôi muốn giết ai đó." Thư ký nghị sĩ nhìn anh ta vài giây rồi nghiêm khắc quở trách:
"Nếu tôi không thực hiện các biện pháp đề phòng từ trước thì đám người tịnh hóa sẽ đến tìm anh.”
“Anh chết cũng không sao, chỉ cần không can thiệp vào chúng tôi là được.”
"Tybalt, không được có lần sau đâu."
Tybalt nhún vai, tỏ ý chấp nhận lời chỉ trích.