Trong khoảnh khắc đó, Lumen còn nghi ngờ liệu mình có đang rơi bị vào ảo giác hay không:
Căn bản không có cặp đôi tình nhân nào cả, cũng căn bản không có ai làm hành động thổi tắt nến cả!
Nếu không phải ký ức lúc trước vẫn khắc sâu trong đầu cậu, nếu không phải cậu vô cùng rõ ràng bên dưới lòng đất Trier nguy hiểm đến cỡ nào thì Lumen khẳng định cậu sẽ tự tìm vấn đề trên người mình chứ không phải tìm kiếm dấu vết sự tồn tại của cặp đôi tình nhân kia.
Mấy vị khách đi ngay phía sau cặp đôi tình nhân kia thì bước chân nhanh hơn, nhanh chóng đuổi theo người phía trước, lấp đầy vào vị trí đột nhiên trống rỗng kia. Bọn họ không kinh ngạc, cũng không sợ hãi, càng không hoang mang, hết thảy mọi thứ đều diễn ra như bình thường.
Lúc này, Lumen vốn đã bị vô số ánh mắt vô hình nhìn chăm chú, lại càng nổi da gà đầy trên người, li ti và rõ ràng nhiều như kê.
Cậu theo bản năng nhìn về phía viên quản lý hầm mộ Kendall đang đi ở phía trước hai viên cảnh sát, quan sát xem hắn có phản ứng thế nào đối với chuyện vừa xảy ra.
Kendall mặc quần dài màu vàng, áo sơ mi trắng và khoác áo gi lê màu xanh lam, một tay cầm chiếc đèn đất đèn, một tay giơ ngọn nến màu trắng lẳng lặng cháy, mắt không chớp nhìn về phía con đường hầm ngầm dẫn về phía trước,
Giống như không phát hiện ra đội ngũ bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên hắn quay đầu lại, ánh mắt va vào tầm mắt nhìn chằm chằm của Lumen.
“Có chuyện gì sao?”
Giọng nói hơi trầm thấp của Kendall vang vọng quanh quẩn trong các gian mộ ở hai bên tường, quanh quẩn trong những hộp sọ trống rỗng gần đó.
Lumen không để lộ chút khác thường nào, bình tĩnh đáp lại: “Tôi sợ bị lạc đường.”
Kendall khẽ gật đầu: “Vậy tôi sẽ đi chậm lại một chút.”
Hắn tiếp tục đi qua một cái cổng vòm nữa, bước chân cũng chậm lại hơn khá nhiều, chậm rì rì, lắc lư qua lại, vô cùng yên tĩnh, giống như một cái xác sống được mô tả trong các cuốn tiểu thuyết mạt thế kinh dị.
Lumen giơ cây nến màu trắng với ngọn lửa màu vàng chập chờn lay động lên, nhìn lướt qua đám người tham dự đám cưới còn đang cười đùa, lại thường xuyên cố ý nhìn vào một cái đầu lâu trắng nào đó ở phía đối diện kia, trong đầu cậu nảy ra hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác:
“Bọn họ thật sự không phát hiện ra đội ngũ của mình thiếu người sao?”
“Đợi đến khi bọn họ rời khỏi hầm mộ ngầm, liệu người nhà của cặp đôi tình nhân kia có phát hiện ra người thân của mình mất tích hay không?”
“Lúc trước mình còn nghĩ rằng hầm mộ ngầm mở cửa đón tiếp công chúng, sẽ thường xuyên có sinh viên ưa thích mạo hiểm tới nơi này nhảy múa với hài cốt, thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì sao? Cho dù được nhân viên quản lý hầm mộ ngầm hướng dẫn thì sẽ vẫn có những du khách bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của người xưa, càng miễn bàn đến những người trẻ tuổi chỉ cầm theo một cây nến trắng đi vào hầm mộ ngầm…
“Vốn dĩ mình còn tưởng rằng nơi này có biện pháp bảo hộ an toàn hơn, hoặc là tần suất xảy ra tai nạn không cao đến mức dọa đến những người đó. Hiện tại xem ra, đây lại là một chuyện khác…”
Lumen nghi ngờ những người bị hầm mộ ngầm ‘cắn nuốt’, không chỉ biến mất về mặt thể xác mà ngay cả ký ức về bọn họ trong đầu bạn bè, người thân cũng sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn!
“Vì sao mình vẫn có thể nhớ rõ bọn họ? Là bởi vì trong có thể mình có phong ấn Termiporus và ở một mức độ nào đó vận mệnh của mình vẫn liên quan tới hắn? Một nơi nguy hiểm như vậy mà tại sao phía chính phủ và hai giáo hội lớn vẫn cho mở cửa phục vụ công chúng chứ?
Có thứ gì trong hầm mộ ngầm cần một số lượng lớn người sống thường xuyên đi ra đi vào để áp chế sao? Những người không nghe lời cảnh cáo đều bị coi là vật tế cần thiết sao?”
Lumen càng nghĩ càng cảm thấy rợn người đến dựng tóc gáy, cậu ép buộc bản thân không được phân tích quá sâu vào vấn đề này.
Việc không có đủ thông tin cũng khiến cậu không có cách nào phân tích quá sâu được.
Dù sao ở trong hầm mộ ngầm này không có cái gì đáng giá để cậu phải mạo hiểm thăm dò cả,
Nếu thỉnh thoảng phải đến một lần thì cậu chỉ cần tuân theo quy tắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì!
Ngay từ lúc bắt đầu bước vào hầm mộ ngầm, vị cảnh sát ‘hay nói’ tên Robert kia liền trở nên yên tĩnh hơn, tựa như cũng không quá thích ứng mới môi trường nơi này.
Hắn không nói một lời nào, càng không nói chuyện phiếm với bất kỳ ai,
Một hàng bốn người cứ như vậy yên lặng đi về phía cổng vòm bằng đá thiên nhiên được điêu khắc hai bức phù điêu tinh mỹ kia, rồi đi ra ngoài.
Lúc vừa mới vượt qua ranh giới kia, Lumen lập tức cảm giác vô số ánh mắt vô hình luôn nhìn chăm chú vào mình kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bên trong cơ thể cậu không còn cảm giác lạnh lẽo nữa, làn da cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
“Phù…” Robert thở hắt ra một hơi, nói
“Mỗi lần bước vào hầm mộ ngầm, cả người tôi đều không được tự nhiên một chút nào, Kendall, tại sao mỗi ngày anh phải ra ra vào vào nơi này hơn mười lần mà vẫn rất vui vẻ như thế nhỉ?”
Kendall cười ha hả nói: “Anh cho rằng tôi và các anh không bị ảnh hưởng gì sao? Chỉ cần không phải trực ban đêm, những người có gia đình sẽ lập tức trở về tìm vợ của mình, còn những người không có gia đình sẽ đi tới những nơi như phố Wall để tìm kiếm hơi ấm từ người khác. Nói thật, làm việc ở nơi này quá lâu khiến cho tôi cảm giác mình cũng đang dần biến thành một cỗ thi thể.”
Trong lúc nói chuyện phiếm, Kendall châm lửa thắp sáng chiếc đèn đất đèn và dập tắt ngọn nến trong tay đi.
Lúc trở lại mặt đất, Robert liếc mắt nhìn xe ngựa của trụ sở cảnh sát khu chợ dừng bên ngoài mái vòm cổng vào, xấu hổ cười nói với đồng nghiệp với Lumen: “Cảm giác không được tự nhiên kéo dài quá lâu khiến tôi muốn đi tiểu. Các cậu chờ tôi một lát, tôi đi toilet trước.”
Nói xong, hắn chạy về phía tòa nhà hai tầng được sơn màu xanh xám, cũng là nơi bán vé vào hầm mộ ngầm.
Lumen liếc mắt nhìn mái vòm được chạm trổ những bức phù điêu bằng đá, cậu đứng cạnh một cột trụ, lơ đãng nhìn người đi đường đang đi về hướng quảng trường Luyện ngục, trong khi đó vị cảnh sát còn lại đã lên xe ngựa ngồi chờ.
Ngay lúc này, Lumen đột nhiên lại có cảm giác lạnh lẽo.
Cảm giác này vô cùng giống với cảm giác lúc cậu tiến vào hầm mộ ngầm, nhưng không mạnh bằng.
Cậu theo bản năng, di chuyển người, đề phòng nhìn về phía sau, thấy viên quản lý Kendall đứng ngay sau lưng mình, mặt không cảm xúc đang nhìn chằm chằm mình.
“Có chuyện gì sao?” Lumen vẫn tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.
Kendall với bộ râu màu nâu hơi rậm rạp trầm giọng hỏi: “Vừa nãy cậu nhìn thấy cái gì?”
Đáy lòng Lumen hơi trầm xuống, cậu nửa thật tâm nửa biểu diễn nói: “Anh nói là lúc nào?”
“Trên đường trở về, lúc đi ngang qua đám người kia.”
Ngữ khí của Kendall cũng không hề dao động.
Lumen làm như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tôi cảm thấy hứng thú với hôn lễ được cử hành ở thế giới của người chết, dường như bọn họ không hề sợ hãi chút nào, còn chơi rất vui vẻ nữa.”
Kendall nhìn chằm chằm cậu hai giây, sau đó gật đầu nói: “Đừng học theo bọn họ.”
Nói xong, viên quản lý hầm mộ này xách theo chiếc đèn đất đèn chưa được thắp sáng, chậm rãi đi về phía tòa nhà hai tầng được sơn màu xanh xám dành cho nhân viên nơi này.
Không lâu sau, viên cảnh sát tên Robert kia chạy trở về.
Xe ngựa quay trở lại khu chợ Candide.
Bên trong ‘Phòng di vật’ ở cuối hành lang tầng một, tại trụ sở cảnh sát khu chợ.
Robert đi tới trước một cái kệ gỗ được chia thành nhiều ô vuông, chỉ vào một trong những ô vuông đó, nói: “Đây chính là di vật của Flemish.”
Ở đó có một rương hành lý sẫm màu, bút máy, giấy viết, lọ mực nước và mấy quyển sách khổ lớn.
Lumen rút một quyển sách ra, lật mấy trang, thì phát hiện đây là tài liệu giảng dạy môn khoáng vật học ở tầng nham thạch dưới lòng đất ngầm Trier.
Đối với một thanh niên thất học như cậu mà nói thì nội dung trong cuốn sách này vô cùng khó, thậm chí cậu còn không biết nhiều từ đơn trong cuốn sách này, nó đều là từ vựng chuyên ngành khoáng học.
Mấy quyển sách khác cũng liên quan đến bộ môn khoáng vật học, có quyển là tài liệu giảng dạy có vẻ căn bản hơn, có quyển là luận văn thì phức tạp hơn.
Sau một hồi kiểm tra, Lumen mới lấy chiếc rương hành lý ra, đặt nó xuống mặt đất rồi mở ra.
Bên trong rương hành lý, ngoại trừ hai bộ quần áo và những món vật dụng thiết yếu cho cuộc sống thì còn chất đầy túi vải nhỏ màu xám trắng, bên ngoài túi có viết những cái tên khác nhau bằng bút máy: ‘Đóa hoa’, ‘Cỏ gấu’, ‘Con cừu’…
Lumen chỉ nhớ lại một chút, đại khái đã đoán được bên trong những cái túi này có gì, đây là tên của các tầng khoáng thạch khác nhau dưới lòng đất Trier mà Flemish từng nhắc đến, bên trong mỗi túi vải này chính là mẫu tiêu bản khoáng vật tương ứng.
Sau khi Flemish phát điên, hắn vẫn không quên mang những món đồ nghiên cứu theo bên mình, nhưng những thứ này chẳng có ý nghĩa gì đối với Lumen, cậu bắt đầu cân nhắc xem có nên để cho trụ sở cảnh sát tự xử lý chỗ di vật này hay không.
Đúng lúc này, giọng nói hùng hậu uy nghiêm, trùng trùng điệp điệp vang lên bên tai Termiporus: “Túi ở ngoài cùng bên phải.”
Chà, rốt cuộc anh cũng phải chịu thua mà mở miệng rồi nhỉ? Phản ứng đầu tiên của Lumen là cười nhạo Termiporus, sau đó mới vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc chuyển tầm mắt về phía cái túi mà vị thiên sứ của số mệnh kia vừa điểm tên.
Cái túi kia nằm ở phía ngoài cùng bên phải rương hành lý, che bên trên là tất chân của Flemish, bên dưới là dao cạo râu của hắn, mặt ngoài túi dùng mực nước màu xanh lam viết một cái tên: Địa huyết.
Mặt đất, máu tươi… Lumen vốn đang ngồi xổm bên cạnh rương hành lý, vừa thầm lẩm bẩm hai câu, vừa ra vẻ vô cùng thản nhiên, cầm cái túi kia lên, mở nó ra xem ngay trước mặt vị cảnh sát tên Robert kia.
Trong túi là một viên đá có bề mặt màu nâu, bị nhiều vết lỗ chỗ, lớp đá bên trong mỗi cái lỗ có màu đỏ sậm, trông giống như mặt đất chảy ra máu tươi, lúc nhìn vào viên đá này, không biết vì sao Lumen lại có cảm giác khó chịu, bức bối.
Cậu không dùng tay chạm vào mẫu tiêu bản khoáng vật kia, mà buộc túi lại, thả vào trong rương hành lý. Sau đó, cậu nhanh chóng lật xem cuốn tài liệu giảng dạy môn khoáng vật học ở tầng nham thạch dưới lòng đất ngầm Trier.
Bởi vì mục đích rất rõ ràng cho nên cậu nhanh chóng tìm ra đáp án: Tầng địa huyết nằm ở độ sâu 55 thước đến 56 thước dưới lòng đất Trier, dày khoảng 0,76 thước.
Đây là tầng khoáng thạch sâu nhất mà chúng ta có thể thu thập được, bên dưới nữa là khu bảo tồn di tích cổ đại, không được phép tiến sâu hơn.
Đây là một đoạn kiến thức trong tài liệu giảng dạy, bên cạnh còn có nét chữ quen thuộc của Flemish ghi chép lại một số đặc điểm khác: Bên trong tầng khoáng thạch này có một ít khoáng vật đặc biệt hơn so với phần khoáng vật còn lại, nghi ngờ là có chứa độc tố dễ bay hơi, có thể làm cho người hít phải trở nên cáu kỉnh hơn, lâu dần sẽ dẫn đến bệnh rối loạn lưỡng cực hay còn gọi là hưng trầm cảm.
Từng có nhân viên nghiên cứu đột nhiên phát điên mà đâm đồng nghiệp của mình, phải trang bị đầy đủ dụng cụ bảo hộ phù hợp mới được tiếp xúc với mẫu tiêu bản khoáng vật ở tầng Địa huyết này.
Địa huyết là tầng khoáng thạch gần với kỷ đệ tứ của Trier nhất, lại còn có đặc điểm dị biến rất rõ ràng, chẳng trách Termiporus nhắc nhở mình chú ý đến nó.
Trong lúc Lumen còn đang suy nghĩ, cảnh sát Robert mở miệng thúc giục: “Rốt cuộc cậu có nhận hay không, nhanh chóng quyết định đi.”
“Tôi nhận!” Lumen đứng lên.
Mặc dù thứ cậu muốn lấy chỉ có khoáng vật ở tầng Địa huyết này và cuốn tài liệu giảng dạy môn khoáng vật học ở tầng nham thạch dưới lòng đất ngầm Trier, nhưng để tránh bị nghi ngờ, cậu vẫn phải ký tên nhận tất cả di vật của Flemish.
Sau khi trở lại phòng 207, khách sạn Kim Kê, Lumen cũng không thèm tẩy bỏ lớp trang điểm thần bí học trên mặt đi mà nhỏ giọng hỏi Termiporus: “Mẫu tiêu bản khoáng vật này còn có đặc điểm gì nữa?”
Giọng nói của Termiporus lại một lần nữa vang vọng, luẩn quẩn bên trong lỗ tai Lumen: “Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng việc quỷ hồn của Montsouris vẫn không giết Flemish là hiện tượng bình thường sao?”