• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hung trạch lần này không phải nhà dân, nó vốn là một căng tin quốc doanh được cải tạo thành nhà kho. Nhưng ở con đường khá đẹp, hơn nữa tọa tại thành phố lớn chi nên tôi với Tần Nhất Hằng đều nghĩ có thể sửa sang thành tiệm rửa xe, tiềm lực tài chính khá cao.

Từ trước, nhà kho không có ai chết, mà là một quản lý viên tự dưng bỏ bê công việc không tới, còn mang theo số lượng tiền ít ỏi trong két sắt mà bặt vô âm tín. Mãi một tháng sau, quản lý viên này mới xuất hiện ở Thiên Tân, tự mình lao thẳng vào đầu xe lửa đang chạy, khi chết trên người không có tiền, cũng không có giấy tờ tùy thân. Người nhà nói, lúc đó anh ta không có biểu hiện gì, chỉ nói với đứa con gái nhỏ là ra ngoài mua đồ ăn, cũng không mang theo bất kỳ hành lý nào. Sau đó thì doanh nghiệp quốc doanh phá sản, căng tin được cải tạo thành nhà kho, cho một xưởng cán thép thuê.

Từ ấy trôi qua trong yên bình, mấy năm gần đây thì đột nhiên lại xảy ra sự kiện tương tự. Một nhân viên kho vừa vào làm chưa được lâu, tối đó trộm vật liệu đi bán, hôm sau bỏ trốn. Điều khiến người ta kinh ngạc là, anh nhân viên này cũng chết ở Thiên Tân, hơn nữa chọn cách chết y hệt tay quản lý năm xưa.

Bởi sự việc của quản lý lâng trước được đồn đại huyên náo trong thành phố, cho nên sau khi nhân viên kho chết, mọi người chuyện xưa nhắc lại, rất dễ dàng liên hệ hai sự việc với nhau. Về sau xưởng cản thép kia không biết thế nào làm ăn bắt đầu đi xuống, chẳng bao lâu thì đóng cửa.

Sau đó chỗ này cũng từng có người đến thuê mở tiện rửa xe, vẫn làm ăn lỗ vốn. Rất nhiều người nói nhà kho này có dớp, nói qua nói lại chẳng ai muốn thuê.

Một cửa hàng làm ăn thua lỗ có rất nhiều nguyên nhân, kinh doanh không tốt, đối thủ cạnh tranh chơi xỏ, thậm chó còn bao gồm cả nhưng yếu tố huyền học, nói chung là vô số kể. Nếu nói cửa hàng làm ăn thất bát do thứ tà âm quấy phá là tỉ lệ rất nhỏ.

Thứ nhất rất ít vật tà âm đoạn tài, bởi tiền tài không liên quan trực tiếp đến chúng. Đương nhiên không loại trừ khả năng một số ít thần giữ của quá cố. Ví như cách đây khá lâu, có một người vô cùng keo kiệt, đột nhiên bệnh tim phát tác qua đời, con cái ông ta muốn chia gia sản, nhưng không thể tìm được sổ tiết kiệm đâu. Kỳ quặc chính là, khi con cái đốt nhiều vàng bạc cho ông ta, miệng lẩm bẩm nói, tiền trên dương gian cha không tiêu được, chi bằng để lại cho chúng con, chúng con đốt nhiều tiền âm phủ cho cha. Kết quả sau đó lập tức dễ dàng nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm. Chuyện này được đồn đại rất nhiều và đến cả tai tôi, không biết có bị thêm mắm thêm muối không, có điều tôi tin nó là thật.

Nhưng hiển nhiên, nhà khi này chẳng có nửa điểm liên quan đến thần giữ của, cho nên tất cả phải tự mình tới kiểm chứng mới biết được.

Tôi và Tần Nhất Hằng chuẩn bị đơn giản một chút rồi lên đường. Trên đường đi, cả hai bàn bạc một chút, đều cảm thấy căn nhà kho này không khó làm. Bởi nó không xảy ra chuyện gì đặc biệt quái lạ, tuy từng có hai nhân viên làm việc trong đó chết, nhưng không phải chết bên trong. Cho nên căn nhà kho này cũng không thể gọi là hung trạch, hơn nữa hiện tại không ai hỏi thuê, nguyên nhân là sợ lỗ vốn, làm ăn thua lỗ có rất nhiều lý do, cùng lắm thì liên quan đến phong thủy mà thôi.

Hai chúng tôi thương lượng, nói không chừng bỏ tiền mua lại nhà kho, sau đó dùng cách xung hỉ qua, rồi tìm ai không mê tín cho thuê lại, ít nhất cũng kiếm được chênh lệch.

Tới nơi là lúc buổi sáng, vừa xuống máy bay chúng tôi trực tiếp đến gặp người nắm quyền sở hữu. Nói qua loa vài câu, đối phương chưa đưa đi xem mặt bằng đã nói giá cả. Tôi cũng bất ngờ với giá cao mà anh ta đưa ra, cho nên hơi đắn đo.

Tần Nhất Hằng thì nói muốn xem qua mặt bằng đã rồi mới quyết định. Bởi vậy mấy người chúng tôi liền tới nhà kho.

Nhà khi rất rộng, tổng diện tích cộng với không gian trước sau phải đến 500m2, chỉ là chẳng có đồ đạc gì nên rất trống trải. Đi đằng trước, Tần Nhất Hằng dạo quanh một vòng rồi gật đầu với tôi, ý nói nơi này rất sạch sẽ.

Thực ra mà nói, trải qua nhiều lần, tôi cũng bắt đầu có chút ít cảm giác. Thông thường căn nhà nào có vấn đề, bước vào liền cảm thấy áp lực, có chỗ nào đó không thoải mái mà không thể diễn tả. Nhưng nhà kho này thì không có cảm giác đó, tuy hiện tại đang rất hứng thú, tôi lại không lên tiếng, chỉ giả bộ lẩm bẩm tự hỏi, mục đích là để ép giá.

Chủ sở hữu là một người đàn ông độ tứ tuần, không tỏ ra sốt ruột, cũng không có ý định giảm giá. Tôi nói để về suy nghĩ lại, sẽ hồi âm sau. Đây không phải kiếm cớ, mà thật sự là cần tính kỹ, hai chúng tôi phải trao đổi ý kiến cái đã.

Quay về khách sạn, Tần Nhất Hằng lấy máy tính ra tính toán, dựa theo giá mặt bằng nơi đó để so sánh, cái giá mà chúng tôi mua lại vẫn gọi là hời, nhưng trước tiên phải tìm hiểu tại sao cứ làm ăn ở đây là bị lỗ vốn. Tần Nhất Hằng nói, xét về phong thủy, không có vấn đề gì. Huống chi trong nhà kho trống không, bàn ghế còn chẳng có, không gì ngăn trở đến bố cục, cho nên hiển nhiên việc làm ăn thua lỗ phân nửa do kinh doanh ế ẩm. Tuy nhiên tổng hợp những kinh nghiệm trước đây, theo tôi không nên tùy tiền quyết định, cứ quan sát thêm, chỉ e cả hai đã bỏ sót vấn đề gì đó.

Tiếp theo chúng tôi bàn tới chuyện hai người càm tiền bỏ trốn, cuối cùng đều tự sát bằng cách lao vào xe lửa. Tôi khá lo lắng, bởi tuy hai người ở hai thời gian khác nhau, nhưng sao lại trùng hợp như vậy? Tần Nhất Hằng thì ngược lại, rất lạc quan, nói trên đời chuyện trăm sông đổ một biển là quá nhiều, có điều tôi lo lắng không hề thừa, bởi rất có khả năng giữa hai người kia có liên hệ gì đó. Tuổi tác không hơn kém nhiều lắm, không thể suy luận người sau là do người trước đầu thai chuyển thế được.

Mà lần này giá cả cao hơn nhiều so với dự đoán, cho nên cả hai vẫn đắn đo, bàn bạc nửa ngày cũng chưa đi đến thống nhất. Tần Nhất Hằng liền nói, tạm thời chờ thêm mấy ngày, quan sát tiếp tục, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.

Mấy ngày sau đó, hôm nào chúng tôi cũng đến nhà kho một chuyến, đa số thời điển chỉ quan sát bên ngoài, sau khi xem xét vài lần, vẫn cảm thấy không có oán khí bên trong, nhà khi này chắc là an toàn.

Nhưng đúng lúc chuẩn bị hạ quyết tâm bỏ tiền mua lại thì chúng tôi phát hiện điểm kỳ quái của nhà kho. Nói cũng trùng hợp, tối hôm đó, theo thường lệ chúng tôi tới bên ngoài nhà kho xem xét, đúng vào hôm ngày áo rét cho người quá cố, rất nhiều người đốt tiền giấy vàng mã ở ngã tư đường. Tần Nhất Hằng hít vào một hơi khí lạnh, vỗ vai tôi: "Xem ra chúng ta chờ thêm mấy ngày là đúng đắn, quả nhiên nhà kho này có điểm bất thường!"

Tôi nghe xong thì khó hiểu, nhưng cũng đoán được ý anh ta là căn nhà kho liên quan đến những người đốt tiền vàng kia.

Tôi hỏi: "Anh phát hiện điều gì?"

Tần Nhất Hằng suy nghĩ một chút, đáp: "Chỉ là dự đoán thôi, nói không chừng những tiền vàng được đốt đó, đều đưa tới bên trong nhà kho này."

Tôi cả kinh, nói như vậy chẳng phải trong nhà kho có kẻ nhận tiền âm phủ?

Tần Nhất Hằng nói điều này rất quái lạ, nhưng anh ta không rõ nguyên cớ, trừ khi bây giờ vào trong xem xét. Vừa nghe anh ta nói vậy, tôi liền đề xuất rút lui, nói thật, tuy trải qua những chuyện vừa rồi, tôi không còn nhát gan như cũ. Nhưng nửa đêm bảo tôi vào nhà kho lạnh lẽo chờ gặp ma quỷ, theo bản năng vẫn sợ hãi.

Cũng may Tần Nhất Hằng không cố chấp, chỉ nói ít nhất hiện tại chưa thể mua nhà kho này. Trước khi về, Tần Nhất Hằng còn mua một ít tiền giấy, đốt ven đường, giải thích: "Đây là tôi đốt cho cô hồn dã quỷ, anh đừng dính vào, thứ này không phải ai cũng tùy tiện làm được."

Tôi đành đứng nhìn anh ta hóa vàng, nghĩ lại những lời Tần Nhất Hằng nói ban nãy. Theo phân tích của anh ta, tiền âm phủ đều bị nhà kho thu hồi, lẽ nào nguyên nhân làm ăn thua lỗ cũng từ đó mà ra? Bên trong đúng là có thứ gì đó rất mê tiền, tiền của hai giới âm dường đều không buông tha?

Nhưng cho tới giờ thì chưa ai rõ nguyên cớ. Vì thế chúng tôi về khách sạn trước, bàn lại một phen. Tần Nhất Hằng nói, bởi vì lúc trước vào xem nhà kho, không trùng ngày cúng bái gì cả, cho nên rất có thể thứ trong nhà kho chỉ về vào những hôm nhất định. Ngày mai cần đến xem bên trong kỹ lưỡng một chút.

Tôi tán thành, dù sao cũng là ban ngày, ít nhất trong lòng sẽ được trấn an, không cần lo lắng về điều đó.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi giả bộ vẫn rất quan tâm đến mặt bằng, gọi điện cho chủ sở hữu nói muốn xem lại.

Mở cửa ra, tôi vốn tưởng lần này sẽ cảm giác được gì đó, nhưng nhà kho vẫn bình thường, có ánh mặt trời xuyên qua cửa thông gió, không có vẻ gì là một căn hung trạch.

Tần Nhất Hăng như thường lệ dạo một vòng cẩn thận, cũng chẳng có thu hoạch gì. Hết cách, chúng tôi lại viện cớ chưa gom đủ tiền, qua loa mấy câu rồi về khách sạn.

Cả hai hoàn toàn mơ hồ, không ngờ chuyện nhà không hung cũng là một trở ngại. Đắn đo cân nhắc mãi, Tần Nhất Hằng nói: "Thực ra có một cách, chúng ta mua ít tiền vàng, tối nay đến ngã tư đường kia đốt. Lần này chúng ta đốt cho những người thân đã khuất, để xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!"

Nghe xong đề nghị này, tôi nghĩ cũng là một cách hay, chỉ là kèm theo lo lắng, vạn nhất xảy ra vấn đề, hai chúng tôi không ứng phó được thì phait làm sao? Tần Nhất Hằng trấn an, xét tình hình bây giờ, dù là thứ gì thì nó cũng chỉ cầu tài, chưa chắc đã đả thương người.

Nghe vậy tôi cũng giãn ra đôi chút, vừa hay có thể cúng tế ông ngoại đã khuất. Thông thường cúng tế đều là người nhà làm, cho nên tôi rất ít tự tay hóa vàng mã, lần này coi như là tỏ lòng kính hiếu.

Chiều, chúng tôi mua nhiều tiền giấy, sau đó Tần Nhất Hằng quyết định mua thêm một nắm dâu tằm, bảo tôi nuốt một miếng, nói là có thể lưu giữ dương khí, phòng khi hóa vàng gặp phải cô hồn dã quỷ.

Tối đến chúng tôi liền tới con phố có nhà kho kia, tới ngã tư, Tần Nhất Hằng dùng phấn vẽ một vòng tròn hở, sau đó rải tiền giấy trong vòng tròn, châm lửa rồi bảo tôi dùng thanh gỗ nhỏ khều. Vừa làm tôi vừa lẩm bẩm ông ngoại nhận tiền con cúng tiến, vân vân.

Gió đêm nay khá to, nhiều tàn tro bị cuốn lên bám đầy mặt, tôi chỉ có thể cố nhịn, tiếp tục hóa cho hết. Tần Nhất Hằng vẫn luôn đứng cạnh quan sát, không nói một lời. Chờ tới khi tất cả tiền vàng đã hóa xong, anh ta nhìn đồng tàn tro cau mày, tôi liền hỏi phát hiện gì rồi?

Tần Nhất Hằng nói: "Không giống như dự đoán của chúng ta. Tiền giấy không phải bị cướp đi, mà là bị thu đi."

Câu này của anh ta tôi hoàn toàn không hiểu, cướp đi và thu đu có gì khác nhau lắm sao? Chẳng phải là đều thuộc về tay kẻ khác?

Tần Nhất Hằng giải thích, hai chuyện này khẳng định không giống nhau. Xét về ý nghĩa con chữ, nếu hiểu theo cách 'con người' thì cướp đi là bất hợp pháp, còn thu đi lại hợp pháp.

Nghe anh ta giải thích, tôi đã hiểu phần nào: "Nói như vậy là vừa rồi có âm binh đến thu tiền?"

Tần Nhất Hằng gật đầu: "Chính là ý này. Nhưng điều quan trọng bây giờ là những đồng tiền âm phủ đó, bao gồm cả những vàng mã mà người khác hóa ở ngã tư, đều bị thứ trong nhà kho thu. Tuy hiện giờ chưa rõ thứ trong nhà kho là cái gì, bưung có thể phỏng đoán nhà kho kia là trạm dịch chuyển của âm phủ. Trạm dịch chính là nơi trung chuyển thư tín, tin tức hay trạm ngựa dừng chân thời cổ, không khác lắm so với bưu điện bây giờ.

"Nếu tôi đoán không sai, tiền âm phủ được nới đó thu hồi, rồi âm binh sẽ mang phân phát xuống dưới. Như vậy việc làm ăn ở đây thất bát không khó lý giải." Tần Nhất Hằng nói. Cái gọi là tài lộ, nói thẳng ra chính là âm lộ, con người chúng ta không nhìn thấy, không sờ nắn được. Mà âm lộ nhà kho này bị chiếm dụng lâu dài, cho nên đường tài vận tắc nghẽn, bất kể con người có bố trí phong thủy ra sao. Trừ khi thật sự có bản lĩnh thông thiên, con lại tất cả phàm nhân muốn dùng phong thủy bảo người cõi âm nhường đương thì đúng là mộng tưởng.

Ngẫm lại, ai từng hóa vàng mã cho người quá cố đều biết, rất nhiều nơi có phong tục đốt kèm một tờ giấy ghi tên người nhận. Ngoài ra, hầu hết những ai đốt vàng mã cho người thân đều đốt thêm một chút tiền nhỏ cho những cô hồn dã quỷ, mong chúng đừng lấy tiền của người thân họ.

Theo Tần Nhất Hằng nói, tiền âm sau khi được thu hồi tập hợp lại, mới thống nhất an bài gửi xuống dưới, nghe qua rất hợp tình hợp lý, chỉ là chẳng ai chính mắt chứng kiến, nên không thể biết là thật hay giả.

Mà như vậy thì nhà kho này không thể mua, tôi tỏ ra nản chí, Tần Nhất Hằng cũng bất đắc dĩ, tuy nhiện chuyện này thật sự không có biện pháp. Chúng tôi không có năng lực lớn như vậy, số tiền này không đủ khả năng kiếm.

Cả hai đứng nói chuyện một lát, sau đó thời tiết mua đông quá lạnh, liền chạy về khách sạn. Trên đường về, tôi cứ canh cánh trong đầu việc hai nhân viên tự sát kia, Tần Nhất Hằng nói họ đã chết khá lâu, hơn nữa còn chết ở thành phố khác, cho nên muốn biết rốt cuộc tại sao họ chết thì phải gọi hồn. Mà thứ nhất gọi hồn rất tốn tiền của công sức, thứ hai sợ chính bản thân dính vào phiền toái, cho nên chỉ vì một chút lòng hiếu kỳ, không nên mạo hiểm. Tuy vậy đã biết cái gì ẩn chứa đằng sau nhà kho, chúng tôi cũng phần nào đoán được nguyên nhân của hai cái chết.

Thứ nhất, lá số tử vi hai người đó hẳn là âm, cũng không nhất thiết là chí âm, có thể trong thời gian đó anh ta gặp xui xẻo, chẳng hạn như chui dưới háng một phụ nữ kỳ kinh nguyệt, hay tựa tựa như vậy.

Thứ hai, quả thật cả hai đều rất than tiền, trộm của công, nhưng không biết vì lý do trùng hợp nào đã bị âm binh theo dõi, đến tám phần là trở thành trâu ngựa, bù đắp mất mát ở nhà kho. Hồn phách sau đó phân tán hết, không hồi dương được nữa, chết trên đường âm.

Tần Nhất Hằng tiếp tục chủ đề này: "Các quy tắc lựa chọn địa điểm xây đường, ngay cả việc đặt đường ray xe lửa là gì? Sẽ có các yếu tố như địa lý, địa hình, chính sách, thậm chí cả kinh phí, nhưng nó cũng bao gồm một thứ, đó là phong thủy. Từ việc chọn địa điểm đóng đô thời Trung Quốc cổ đại, cho đến việc mở các con đường lớn nhỏ, đều được tổng hợp qua cân nhắc, tính toán, tổng kết mà thành."

Cho nên đến thời nay, chúng ta cũng có thể nhận ra một hiện tượng, phàm là những nơi đóng đô sẽ không bao giờ xảy ra thiên tai với quy mô lớn, các con đường lớn cũng như vậy. Cái này thuộc về phương diện huyền học, không thể hiểu cặn kẽ, cũng không thể phủ nhận nó bao hàm quá nhiều thứ mà khoa học không thể lý giải.

Mỗi con đường được xây dựng, thời xưa là rõ ràng nhất, đều theo đạo lý đó mà cân nhắc lựa chọn. Mà đường, không chỉ có người dương đi, cho nên hai người đâm đầu vào đường tàu chết, kỳ thật cũng chính là chết trên âm lộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK