• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn nhà này tôi không kiếm được tiền, chỉ là tương đương với xin mấy bữa cơm, tuy có thể no bụng nhất thời, nhưng con đường làm giàu vẫn phải dựa vào đôi tay mình, mà không, dựa vào đôi tay Tần Nhất Hằng mới đúng. Tuy nhiên cũng là một sự ngẫu nhiên, hình như tài vận của tôi quay lại rồi, chưa qua 1 tuần, Viên Trận đã liên hệ, nói có một gia đình muốn bán nhà cũ. Nghe nói mấy thế hệ đều ở căn nhà này, đáng tiếc là đường xá không thuận tiện lắm, tương đối xa, nó nằm ở một nơi thành thị giáp ranh nông thôn. Thiết nghĩ nếu pà ở thành phố, mua lại căn nhà này ắt kiếm lời không nhỏ, nhưng giờ thì phải đi xem cái đã.

Đường đi lần này thật sự khó khăn, nơi đó không thông tàu thuyền, chỉ có thể ngồi xe lửa, rồi đi mấy chuyến xe bus mới đến. Tới nơi tôi liền hơi hối hận, không nghĩ là nơi này hẻo lánh như vậy, lúc trước xem bản đồ, rõ ràng nó ở sát với thành thị cơ mà. Xuống xe đi không bao xa thì trông thấy căn nhà, nó thật cổ kính, trông hoành tráng lắm, hẳn nó phải có một tuổi đời nhất định. Vừa thầm tính toán xem căn nhà đáng giá bao nhiêu, vừa hỏi Tần Nhất Hằng: "Liệu căn nhà này có cổ quá không?"

Tần Nhất Hằng không trả lời, nghiêng đầu quan sát, lẩm bẩm: "Theo bố cục căn nhà, chắc chắn con cháu thịnh vượng, tuy không phải đại phú đại quý, ít nhất cũng là bình an hạnh phúc, đang yên đang lành bán nó đi làm gì?"

Vào trong sân, tôi mới nhận ra Tần Nhất Hằng nói đúng, đại gia đình thật sự rất vui vẻ, tình cảm, nhìn mà ghen tị. Người tiếp đón chúng tôi giới thiệu mình là con trưởng, nhìn qua thì ông ta cũng đã lục tuần. Ông già khá vui tính, dẫn chúng tôi đi một vòng quanh căn nhà hồi lâu.

Tôi tính toán, nếu để Tần Nhất Hằng kiểm tra căn nhà thì phải có thời gian, trước tiên cần tìm cách cầm chân ông cụ đã. Nhưng ngẫm lại, cả gia đình họ đang ở đây, mọi chuyện đều quan sát hết, bèn thì thầm với Nhất Hằng: "Phải làm sao bây giờ?"

Tần Nhất Hằng nói: "Còn kiểm tra gì nữa, một đại gia đình hòa thuận an vui như vậy, anh nghĩ nơi này có thể có cái gì? Nói có thần tiên che chở họ còn đáng tin hơn là có ma quỷ, thật nực cười."

Anh ta nói vậy tôi rất tán đồng, chỉ là rõ ràng Viên Trận nói với chúng tôi, nơi này bị ma quỷ quấy nhiễu, sao giờ đến đây nó lại là phúc địa?

Tôi hỏi ông già: "Có phải nhà bác bị cái gì quấy phá không?"

Ai ngờ ông lão cười ha hả mà nói: "Chính xác là có!"

Nói xong liền chỉ vào một gian liền kề: "Chính là căn phòng kia có ma, hơn nữa nó còn làm loạn từ khi bắt đầu xuất hiện, cho tới bây giờ vẫn thế."

Nhìn theo hướng ông lão chỉ, đó là một gian phòng liền kề với cửa giả đóng chặt. Có điều thoạt nhìn nó cũng chẳng có gì khác biệt, nếu không phải ông lão chỉ cho chúng tôi, thì hoàn toàn chỉ coi nó là một căn phòng bình thường.

Thấy căn phòng này, Tần Nhất Hằng cũng khá kinh ngạc, nhìn biểu hiện của anh ta thì có vẻ là không phát hiện ra gì cả. Vì vậy tôi liền hỏi ông lão: "Ma quỷ con căn phòng này quấy nhiễu thế nào?"

Ông lão lại cười: "Đi theo tôi!"

Đẩy cánh cửa, ánh mặt trời tràn vào, có thể thấy toàn bộ bên trong bám không ít bụi bặm. Căn phòng này rất nhỏ, vừa vào cửa, bên trái là một chiếc giường gỗ, bên phải chất đống đồ vật, áng chừng là đã được gia đình đổi thành nhà kho từ lâu. Ông lão dẫn chúng tôi vào, chỉ cái giường gỗ, nói đó là của tổ tiên để lại. Thời trước tổ tiên họ làm quan lớn trong triều đình, khi cáo lão về quê được Hoàng Thượng phê chuẩn, cấp đất. Mãi cho tới khi cải cách ruộng đất, một nửa thị trấn đều là của họ, sau đó chính sách thay đổi, còn đấu tố địa chủ thì bắt đầu suy tàn. Cũng may trong nhà sinh ra một người tài giỏi buôn bán, khi thành công liền mua lại căn nhà, và đại gia đình họ lại về đây sinh sống.

Ông lão nói, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã nghe người nhà kể gian phòng này có một lão tổ tổng ở. Lúc đó còn tưởng lão tổ tông chính là bề trên của ông nội một bậc, ông ấy rất tò mò, liền muốn gặp trưởng bối chưa bao giờ lộ diện này.

Thế nhưng người nhà lúc nào cũng khóa trái căn phòng, ông chỉ có cách đến cửa sổ, nhón chân nhìn vào trong. Khổ nỗi tuổi còn nhỏ, chiều cao chưa đủ, nên phải bắc ghế len lén ngó vào trong phòng, kết quả trông thấy một người mặc đồ nhà Thanh, đang luyện chữ trên bàn. Chợt người đó quay đầu ra cửa sổ thấy ông nhìn lén thì mỉm cười.

Từ đó về sau ông lão rất hay nhìn trộm căn phòng, đa số là bắt gặp người kia đang luyện chữ, nhưng đôi khi cũng không thấy trong phòng. Sau đó ông lão có nói với cha mẹ về việc này, họ đều giật mình, nhưng mở miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Chỉ là từ đó họ quản ông rất chặt, không bao giờ cho tới gần căn phòng nữa.

Rồi ông lão lớn hơn một chút, có cơ hội tới căn phòng kia ngó vào, lại chẳng thấy ai. Sau khi cải cách ruộng đất, cả dày nhà lớn này đều chia cho người nghèo ở địa phương. Những người ở đây sớm nhất sau cải cách là một nhà ba người. Người chồng hàng ngày đi làm đồng, để vợ và con nhỏ ở nhà. Nhưng mới vào ở chưa được mấy ngày thì liền xảy ra chuyện, không biết vì sao thi thoảng đứa bé sẽ thốt ra mấy câu thơ cổ. Gia đình rất sợ hãi bèn nhờ thầy cúng địa phương tới xem. Thấy cúng kiểm tra, nói đứa bé bị ma nhập, nhưng dùng nhiều các hóa giải mà không hiệu quả, cuối cùng đành kiến nghị họ dời đi.

Tuy nhiên, sau khi dọn đi, tuy thằng bé khôi phục bình thường, nhưng đi học lại đặc biệt ngu dốt, cũng may thời đó không quan trọng đèn sách lắm, nhà họ cũng không gặp phải chuyện gì kỳ quái nữa. Chuyện ma quấy phá cứ thế được lan truyền, không ai dám tới đây ở.

Sau đó, có một tên côn đồ ở thị trấn không tin tà ma, dù gì cũng chẳng có nhà cửa, liền dọn tới ở. Việc lạ lại xảy ra, mỗi ngày tỉnh dậy, hắn liền phát hiện có người dùng cành cây viết chữ trên đất, cụ thể viết gì hắn không hiểu, nhưng không đe dọa đến bản thân nên hắn chẳng sợ. Dần dần tên côn đồ thất học tự nhiên không thầy mà nên, có thể chắp bút mà thảo vài nét chữ, khi đất nước thành lập, hắn bỗng trở thành một thư pháp gia.

Tên của gã lưu manh mà ông già nhắc tới tôi cũng có nghe qua, tuy danh tiếng không phải ở tầm quốc bảo, nhưng một bức tranh chữ bán một hai vạn tệ vẫn có, chỉ là không ngờ chuyện xưa của hắn lại ly kỳ đến vậy.

Ông lão kể tiếp, sau này gia đình họ mua lại căn nhà, việc đầu tiên ông làm chính là vào căn phòng ngủ cả đêm. Quả nhiên tối đó mơ thấy một người mặc đồ triều Thanh đang đứng khóc ở vách tường, hơn nữa khóc rất thê lương. Ông ấy nghĩ thầm, nhất định là có nguyên nhân gì đó, ngày hôm sau liền mua ngựa xe giấy về tế bái.

Mấy hôm sau vẫn ngủ ở đó, ông lão bỗng bắt đầu ho khan, cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, đành dọn ra ngoài.

Có điều ông lão cho rằng, tuy nơi này có thứ gì đó, nhưng nó vô hại đối với người sống, cùng với đó, hẳn là sẽ phù hộ cho con cháu. Do gia đạo ngày càng thịnh nên ông lão càng thêm thờ phụng tổ tiên che chở, từ đó căn phòng chỉ là không có người ở, nhưng cũng thường xuyên cho người vào dọn dẹp.

Ông lão nói một hồi, tôi nghe mà nghiền ngẫm, nhìn Tần Nhất Hằng, anh ta cũng đang gật đầu lia lịa, chẳng biết tán thành câu nào của ông lão. Tôi hỏi: "Thế sang đang sống yên ổn, bác lại muốn bán căn nhà?"

Ông lão vẫn cười: "Thực ra rất đơn giản, người trong gia đình muốn chuyển cả nhà qua nước ngoài sinh sống, giữ lại căn nhà không có tác dụng gì. Hơn nữa chuyển ra nước ngoài cũng cần có một món tiền kha khá."

Nhìn biểu hiện của ông lão có vẻ rất thật thà, ít thấy chủ nhà nào lại chủ động kể cặn kẽ việc ma quỷ quấy nhiễu như vậy. Hiện tại đúng là trong căn phòng này có thứ gì đó, tôi phải cùng Tần Nhất Hằng bàn bạc một chút, xem có giải quyết được không. Hơn nữa một trang viên lớn như vậy ở ngoại thành, chỉ e giá cũng rất xa xỉ, tôi phải tính kế xem làm thế nào để nuốt trôi, bèn bảo ông lão: "Để con bàn bạc với bạn đã!"

Ông lão cũng vui vẻ đồng ý, còn ra sức giữ chúng tôi ở lại, thấy nơi này trước sau chẳng có hàng quán, hơn nữa lạ nước lạ cái, thôi thì thuận nước đẩy thuyền mà gật đầu.

Ông lão sắp xếp chỗ ở cho hai chúng tôi, sau đó chuẩn bị một bàn đồ ăn, khiến cả hai rất ngại. Cơm nước xong, quay về phòng, tôi liền hỏi Tần Nhất Hằng về tình hình căn nhà.

Tần Nhất Hằng nói: "Trên cơ bản là không có vấn đề gì. Xét về bố cục phong thủy, căn nhà được người am hiểu xây dựng, chỉ là theo lời ông lão nói thì thứ kia khá có tuổi đời. Nếu giờ vẫn còn thì hẳn căn nhà ẩn chứa bí mật nào đó, ít nhất chúng ta phải tìm hiểu thứ kia là gì cái đã!"

Nghe anh ta nói vậy tôi liền hiểu là phải làm gì, khỏi cần giải thích, chắc chắn là muốn tối nay đi xem qua một lần. Dù sao ban ngày dương khí quá thịnh, rất nhiều thứ âm tà không thể nhìn được rõ ràng.

Thực ra thì tôi không muốn xem chút nào, nhưng theo lời ông lão, thứ đó không hại người, còn thêm có Tần Nhất Hằng bên cạnh, tôi đi làm trợ thủ chắc không vấn đề gì.

Thế là cả hai quyết định tối nay sẽ kiểm tra, tôi nghĩ ít nhất Tần Nhất Hằng sẽ chuẩn bị từ trước, ai ngờ cứ thế đến tối liền kéo tôi chạy tới căn phòng. Tới nơi, anh ta áp hai tay vào cửa sổ, ngó vào bên trong. Tôi không nghĩ tới anh ta sẽ nhìn như vậy, đành đứng bên cạnh hút thuốc.

Một lúc lâu sau, Tần Nhất Hằng nói chẳng nhìn thấy gì cả, tuy nhiên đúng là bên trong có thứ gì đó tồn tại, nhưng hình như không phải tà vật. Nói xong, anh ta quay người đi về phòng, không biết có tính toán gì, tôi cũng chỉ có thể đi theo.

Vào phòng, Tần Nhất Hằng lục tung ba lô lấy ra một gói bánh, rồi xuống bếp mượn một cái bàn, cùng tôi khiêng về. Tới căn phòng kia, anh ta đẩy cửa bước vào với thái độ cung kính, đặt gói bánh lên bàn, cẩn thận đặt nó trên giường gỗ, sau đó kéo tôi lui ra.

Ra cửa, Tần Nhất Hằng nói: "Thứ trong căn phòng này tà hay không tà, sáng mai sẽ biết kết quả."

Vất vả cả tối như vậy, lại còn phải tiếp tục chờ, tôi bất đắc dĩ hỏi thì anh ta cứ thần thần bí bí, nói tới lúc đó khắc biết.

Một đêm yên ổn, sáng sớm hôm sau Tần Nhất Hằng gọi tôi dậy, vội vội vàng vàng chạy tới căn phòng kia. Mở cửa, anh ta nhìn chung quanh một lượt, sau đó kêu tôi vào. Tôi cũng không rõ nội tình, đành ngơ ngơ vào theo, chưa kịp đứng yên, Tần Nhất Hằng đã chỉ tay, bảo tôi lấy bánh trên cái giường mà ăn.

Tôi sửng sốt, đây là yêu cầu oái oăm gì. Tuy nhiên ánh mắt Tần Nhất Hằng không hề có ý đùa cợt, tôi suy nghĩ chắc sắp có ác chiến nên anh ta bảo mình bổ sung thể lực chăng. Tuy hơi gượng ép nhưng cũng chỉ có thể lấy lý do đó trấn an bản thân.

Hết cách, tôi nhặt từng cái bánh lên bỏ vào mồm. Bánh để ngoài cả đêm đã ỉu xìu, vốn bánh quy giòn tan giờ trở thành mềm oặt. Vừa ăn vừa nghĩ, cả đêm để ở đây, gián mối bâu đầy, ăn sẽ không bị sao chứ? Không ngoài dự đoán, chỉ một lát sau bụng tôi đau quặn, chạy như điên tới toilet.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK