Nghe Nhất Hằng nói một hồi thực ra chẳng hiểu được mấy, chỉ yên tâm vì câu nói "không khó giải quyết" của anh ta. Hai chúng tôi quay về căn nhà kia, mở cửa, trải túi ngủ ra, sau đó ngồi trên đó mà ăn uống.
Ăn xong đã là hơn 8h tối, Tần Nhất Hằng nói hôm nay sợ là trắng đêm, bảo tôi mệt thì tranh thủ ngủ một chút, sau nửa đêm mới bắt đầu vất vả. Cảm thấy mình thức cũng chẳng giúp được gì, tôi bèn chui vào túi ngủ chợp mắt.
Vốn dĩ trong hoàn cảnh này rất khó ngủ, tuy nhiên Tần Nhất Hằng ở cạnh làm tôi khá an tâm, trằn trọc mãi cuối cùng cũng chìm vào giắc ngủ.
Đang mơ mơ màng màng thì chợt như có như không nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, nhưng không rõ ràng lắm. Càng cố dỏng tai nghe xem họ nói gì thì tiếng nói càng khó phân biệt, sốt ruột, tôi liền tỉnh cả ngủ. Mở mắt, thấy Tần Nhất Hằng đang ngồi dựa vào tường hút thuốc, nhất thời tôi vẫn chưa biết vừa rồi rốt cuộc là mơ hay thật, tuy nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh ta thì đến 80% là mơ.
Liếc đồng hồ, đã hơn 4h sáng, mặt trời đã sắp lên, tôi hỏi Nhất Hằng: "Anh quan sát cả đêm, có phát hiện gì không?"
Nhất Hằng lắc đầu: "Có lẽ chúng ta phải thử mở tủ quần áo xem sao."
Tôi suy nghĩ một chút, hôm trước kẻ thần bí kia dụ chúng tôi tới đây, e là sự việc không đơn giản. Nhưng đến giờ vẫn chưa có gì xảy ra, lẽ nào là chính hắn đã chuẩn bị giúp chúng tôi?
Đang cân nhắc thì Tần Nhất Hằng đưa tôi hai qua trứng gà, bảo nắm trong tay thật chặt, sau đó rải một đường ranh trên đất bằng thứ gì đó, chỉ tôi đứng ở một bên, lát nữa có bất kể cái gì xảy ra cũng không được bước sang bên này. Nếu cảm giác như có gì đó muốn nhập vào người thì lập tức cắn răng, vận sức hai tay mà giữ chặt hai quả trứng, đừng để nó rơi xuống đất.
Nói xong, Nhất Hằng sải bước đến bên cạnh cái tủ quần áo, giơ tay nắm luôn vào cái tay cầm. Hành động của anh ta quá đột ngột, tôi còn chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể thầm mắng một câu rồi vội nhảy sang bên kia đường ranh.
Mới đầu anh ta rất cẩn thận, chỉ mở hé cánh cửa tủ, ngập ngừng một chút, hít sâu rồi đột nhiên kéo toang nó ra. Trong khoảnh khắc đó, tôi theo bản năng nhắm chặt mắt lại, chỉ sợ sẽ xồ ra một cái xác chết hai gì đó tương tự. Cửa tủ mở ra, cả hai không hẹn mà cùng khựng lại, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Tần Nhất Hằng bật đèn pin, soi vào bên trong tủ. Nhờ ánh sáng, quả nhiên phát hiện có một chiếc áo khoác da treo trên móc, không biết nó có phải cái áo trong câu chuyện của mấy người già kể hay không. Tình huống làm cho tôi có cảm giác căng thẳng khó tả, Tần Nhất Hằng cũng không dám thò tay đụng vào, mà dùng đèn pin cẩn thận quét một lượt trong tủ. Thấy bên trong không còn gì khác, anh ta lớn mật duỗi tay định nhấc cái áo xuống. Đúng lúc này thì đột nhiên trong tủ có tiếng động, hình như là một người đang nói, âm thanh rất nhẹ, tuy nhiên trong căn phòng trống tĩnh lặng thì nó như đập vào tai người nghe. Tôi lập tức hoảng sợ, chẳng phải đây chính là giọng nói mình nghe thấy trong mơ ư? Truyền thuyết về áo da thú có thể nói chuyện là sự thật?
Hiển nhiên là Nhất Hằng cũng nghe thấy tiếng nói, vội lùi về sau mấy bước, nghiêng đầu chờ nó phát ra, nhưng âm thanh lại không xuất hiện nữa.
Tôi hấp tấp nói: "Vùa nãy lúc ngủ, tôi cũng nghe thấy giọng nói này trong mơ, lúc đó còn là hai giọng khác nhau nói chuyện. Nhưng nội dung thì không rõ ràng lắm."
Do quá căng thẳng, chẳng biết tôi có diễn đạt đủ cho anh ta hiểu hay không. Tần Nhất Hằng quay đầu kêu: "Con mẹ nó, hai giọng nói? Trong này không chỉ phong ấn một cái thôi sao?"
Nghe anh ta nói thế, tôi bắt đầu hoảng hốt, nhưng vẫn đứng im tại chỗ, ít nhiều thì qua những lần trước, lá gan đã to lên kha khá, trong lòng vẫn nhớ, ngàn vạn lần không được để trứng rơi xuống đất.
Đang đắn đo, Nhất Hằng đã lùi về cạnh tôi, nói: "Nơi này hiện không thể ở lại, ra ngoài mau!"
Nói xong cả hai cũng chẳng kịp thu dọn đồ đạc, liền bước một mạch ra ngoài cửa. Chắc rất lâu rồi đã ngắt cầu giao, cho nên không có điện. Mà lại đang vội vàng, ánh sáng đèn pin chẳng đủ chiếu, nên chỉ mấy bước từ phòng ngủ ra đến cửa cũng không suôn sẻ.
Tôi vừa chạy ra khỏi cửa, không biết vì lý do gì Nhất Hằng lại không thấy ra cùng. Chạy đến cổng lớn, quay đầu vẫn chưa thấy Nhất Hằng ra khỏi phòng ngủ, tôi vội gọi lớn mấy tiếng, cũng không thấy anh ta trả lời. Tự nhủ chết chắc rồi, có khi Nhất Hằng bị ngã.
Tình hình tiến thoái lưỡng nan, hiện giờ không biết trong căn nhà có thứ gì, mà tôi lại không thể bỏ mặc Tần Nhất Hằng mà chạy. Ngó đầu quan sát bên tròn, chiếc đèn pin của Nhất Hằng vẫn sáng, nhưng từ hướng ánh sáng chiếu, có vẻ nó bất động như đã bị rơi xuống đất. Hiển nhiên đây không phải dấu hiệu lạc quan, bởi anh ta nhất định không vô duyên vô cớ mà ném đèn đi. Bên cạnh đó, căn phòng không rộng lắm, cho dù có bò thì cũng phải bò ra tới nơi rồi mới đúng. Càng nghĩ càng sợ, đôi chân bắt đầu nhũn ra, nhưng bất kể thế nào cũng phải quay vào xem. Cân nhắc một chút tôi quyết định đi vào bên trong, thường ngày Nhất Hằng hay nói mình mệnh cứng, đây là lúc có thể kiểm nghiệm xem sao.
Ra quyết định thì dễ nhưng hành động mới khó, mỗi bước đi nặng tựa ngàn cân. Bước một bước tôi lại dừng, hít sâu, sau đó chạy như điên về phía phòng ngủ.
Vừa bước vào thì đã thấy Tần Nhất Hằng nằm dưới đất, hình như đã mất ý thức. Tôi bỏ hai quả trứng vào túi, vội dùng tay lay lay, nhưng anh ta vẫn không có phản ứng. Không dám chậm trễ, tôi nhặt đèn pin, đỡ Nhất Hằng dậy đi ra ngoài cửa. Thường ngày nhìn Tần Nhất Hằng không đô con lắm, ai ngờ phải cõng lại nặng như vậy, chỉ mấy bước mà suýt quỵ ngã liên tục. Đặt Nhất Hắng xuống, mở lớn cánh cửa, sau đó túm tay anh ta kéo ra tận bên ngoài mới dám nằm vật ra đất mà thở hồng hộc.
Ngồi dậy, soi đèn pin, đo mạch đập của Nhất Hằng, thấy vẫn còn hơi thở, lòng tôi nhẹ đi rất nhiều. Dưới ánh đèn, trán anh ta sưng một cục to tướng, tím bầm.
Rất tò mò là cái gì khiến Nhất Hằng bị thương như vậy? Lẽ nào vừa rồi tôi chạy ra ngoài, có ai đó ở trong đã đánh anh ta bất tỉnh? Nhưng nếu vậy, lúc nãy kéo Nhất Hằng ra ngoài, với động tĩnh lớn như thế thì nếu có người, hắn chỉ cần hắn ra tay chuẩn xác, e là cả hai đã xong đời. Mà nãy giờ ra ngoài, tôi vẫn luôn chăm chăm canh cửa, không có ai đi từ phòng ngủ ra, căn nhà này cửa sổ nào cũng có song chống trộm, tuy là tầng 1 thì cũng không thể nhảy ra ngoài được.
Tuy nhiên giờ không phải lúc suy nghĩ cái này, tôi cố gắng tát mấy cái xem có thể làm Nhất Hằng tỉnh lại không. Chuyện nói ra thì giống như là đang trả thù cá nhân, nhưng tôi cũng hết cách. Tát mấy cái thì Nhất Hằng tỉnh, hé mắt nhìn tôi nhưng chưa nói được gì.
Chắc hơn phân nửa là não bị chấn động, tuy trên lý thuyết thì nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe, nhưng nếu não bộ bị thương, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tôi ra hiệu không cần nói chuyện, lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương. Ai ngờ trông thấy tôi bấm điện thoại, Nhất Hằng lại vươn tay chỉ chỉ vào nó, nhưng không nói nên lời đã ngất đi lần nữa.
Tình huống hiện tại thật trớ trêu, đâu ai ngờ người xảy ra chuyện không phải tôi mà lại là anh ta. Cũng may nơi này gần trung tâm, gọi 120 thì lát sau xe cứu thương đã tới. Đưa Nhất Hằng đến bệnh viện, sau khi chụp chiếu, bác sĩ nói Tần Nhất Hằng chỉ bị thương ngoài da, cùng lắm với chấn thương này, não chỉ bị chấn động nhỏ, có thể có buồn nôn, nhưng đến mức hôn mê bất tỉnh thì không có khả năng.
Điều này làm tôi rất mơ hồ, cẩn thận suy nghĩ lại, nếu bình thường mà bệnh không khám ra được, lẽ nào anh ấy bị ma ám? Đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau, tôi đã có thể vận dụng tư duy của anh ấy mà tự hỏi. Chỉ là lúc trước khi ngất đi, anh ấy phản ứng với cái điện thoại là ý gì?
Ngồi hút mấy điếu thuốc, cuối cùng mới hiểu ra được gì đó. Gần đây nhất, chuyện liên quan giữa tôi với Nhất Hằng và chiếc điện thoại là tín nhắn bí ẩn kia. Chẳng lẽ anh ấy chỉ chính là cái tin nhắn này? Anh ấy nhắc nhở tôi phải đi tìm Viên Trận hay là phải cảnh giác với Viên Trận đây?
Thực ra đối với Viên Trận trước giờ tôi chưa từng có tâm lý đề phòng. Tuy người này thoạt nhìn thì có vẻ gian thương, nhưng hợp tác vài lần, anh ta rất hết mình, không có ý chơi xỏ gì cả. Thẳng thắn mà nói, tin tưởng thì tôi không quá tin, nhưng trước khi ngất, Nhất Hằng có hành động như vậy lại làm tôi hơi nghi ngờ. Có điều hiện giờ một thân một mình nơi đất khách, chẳng quen biết ai, cách tốt nhất là nhờ Viên Trận giúp đỡ. Dù sao thì anh ta có mạng lưới quan hệ rộng khắp cả nước, chắc chắn sẽ giúp được mình.
Cân nhắc đắn đo, không thể cứ để Nhất Hằng hôn mê như vậy, mình phải làm gì đó. Bèn nhấc điện thoại, cắn răng bấm số Viên Trận. Cuộc gọi điện này chẳng khác nào đánh bạc, nhưng tôi làm gì có lựa chọn.
Viên Trận nghe máy, tôi nói sơ qua tình hình, đương nhiên không nói hết sự thật, chỉ bảo anh ta là chúng tôi gặp sự cố khi xem nhà, muốn hỏi anh ra xem có nghĩ ra cách nào giải quyết hoặc tìm giúp cao nhân. Nghe xong Viên Trận nói mình đang ở thành phố kế bên, bảo tôi bình tĩnh chờ một ngày, sẽ mau chóng tới liền.
Giọng điệu Viên Trận vẫn thân thiện như thế, chẳng nghe ra có gì bất thường, tôi cũng hơi vững tâm. Bởi dù anh ta có không giải quyết được vấn đề thì có người tới giúp cũng khả quan hơn là chỉ có một mình.
Sáng hôm sau thì Viên Trận tới khách sạn tìm tôi, không nghĩ anh ta lại đến nhanh như vậy. Tôi hỏi mới biết, anh ta vốn đang xem nhà ở thành phố kế bên, vừa xem xong thì nhận được điện thoại của tôi, liền quay đầu trực tiếp đến thẳng đây.
Dẫn Viên Trận tới bệnh viện, anh ta đi quanh giường Nhất Hằng một vòng, mặt đầy nghi vấn. Cuối cùng Viên Trận nói: "Tôi cũng không biết tại sao Nhất Hằng bị thế này. Nhưng chuyện cần làm bây giờ là phải mang anh ấy ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện là nơi âm khí vô cùng nặng, vạn nhất bị ma quỷ đoạt dương khí thì chuyện càng tồi tệ hơn.
Suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, tôi bèn làm thủ tục cho Nhất Hằng xuất viện, mang anh ấy về khách sạn. Tôi với Viên Trận ngồi lại nói chuyện, lúc này mới kể cho anh ta chi tiết về căn nhà. Viên Trận nghe xong thì bất ngờ, nói căn nhà này mình không hề nắm được thông tin, tuy nhiên với bản lĩnh của chúng tôi thì việc tự mình kiếm hung trạch không khó giải thích.
Nháy mắt đã ba ngày trôi qua, hai chúng tôi không có biện pháp nào, cuối cùng Viên Trận gợi ý, thật ra anh ta có nghe qua một cách. Tình trạng của Nhất Hằng hiện giờ rất giống bị âm khí chiếm hữu, cản trở lưu thông khí huyết, nghe nói chỉ cần tìm một cây nến đã dùng qua của nhà nào vừa có hôn sự, mang về thắp trong phòng, sau đó đốt một ít hoa hướng dương, không chừng có thể xua đi âm khí. Biện pháp này cũng chỉ là tin vỉa hè, không đảm bảo, tuy nhiên ít nhất cũng đáng để thử một lần.
Vì thế tôi tìm khắp nơi xem nhà ai mới có hôn sự, nhưng hiện nay đa số đám cưới đều tổ chức theo phong cách châu Âu, bởi vậy không dễ kiếm nến đỏ. Mãi mới tìm được một nhà tổ chức theo nghi lễ truyền thống, gửi cái phong bao 500 tệ, mới có thể xin cây nến về. Hoa hướng dương thì không khó kiếm, tuy vậy vẫn tốn chút thời gian, qua hai ngày mới kiến đủ số vật dụng cần thiết.
Việc này không nên chậm trễ, vừa về tới khách sạn là tôi châm nến, sau đó đốt hoa hướng dương. Hoa tươi, mọng nước nên đốt rất khó, chờ đến lúc đốt xong thì ngọn nến đã gần cháy hết, nhưng trong phòng lại chẳng thấy gì xảy ra.
Có chút thất vọng, đốt sạch số hoa hướng dương mà Nhất Hằng vẫn chưa có động tĩnh, tôi với Viên Trận ủ rũ, cả hai đành tính đến chuyện mang Nhất Hằng đi tìm cao nhân hiểu chuyện. Nhưng ở phương diện này, tôi chẳng có quan hệ, Viên Trận càng không có, cả hai hết cách rồi.
Mắt thấy Tần Nhất Hằng không có dấu hiệu hồi tỉnh, Viên Trận lắc đầu quay về phòng ngủ trước, nói ngày mai sẽ bàn bạc kỹ hơn. Để cho tiện, phòng khách sạn tôi thuê là phòng kép, bên ngoài có hai giường, buồng bên trong 1 giường, Viên Trận chính là ngủ ở trong.
Viên Trận về phòng, tôi đứng suy nghĩ một chút, chưa vội ngủ, không ngờ vừa đi đến mép giường thì đột nhiên Nhất Hằng túm lấy tay tôi, ra hiệu im lặng rồi chỉ chỉ vào bên trong...