Trời gần tối, hai chúng tôi lần mò quay lại căn biệt thự. Xung quanh vẫn có người ở, chỉ là ánh đèn không sáng lắm, cộng thêm khoảng cách giữa môi căn khá xa, căn biệt thự càng trở nên u ám. Sớm biết là như thế này thì có đánh chết tôi cũng không mua, lần này phiền phức hơn căn nhà đầu tiên nhiều.
Tần Nhất Hằng đi trước đẩy cửa bước vào, tôi đi theo phía sau. Anh ta dừng lại tôi cũng dừng, anh ta bước đi tôi cũng bước. Xoau vài vòng, Tần Nhất Hằng đứng ở một góc căn nhà, nơi với tôi: "Chính là chỗ này!"
Anh ấy bảo tôi: "Đứng im chỗ đó, lát nữa có bất kể động tĩnh gì cũng đừng nhúc nhích, khi nào tôi hô chạy thì liều mạng mà chạy ra ngoài. Nhưng nhớ kỹ, lúc chạy không được ngẩng đầu, nhìn dưới đất mà chạy."
Lời anh ta là thánh chỉ, nhưng trong lòng tôi vẫn sợ hãi, hỏi mình đứng đây có an toàn không.
Tần Nhất Hằng chỉ vào mặt mình, nói: "Anh nhìn phẩm hạnh chúng ta hiện giờ xem, có giống hình nhân chưa thiêu trong đám tang không? Đừng lo lắng, cũng đừng di chuyển."
Đến lúc đó tôi mới hiểu tại sao anh ta đắp mặt mình trắng bệch như vậy. Tôi có từng nghe tin đồn rằng, thực ra đêm giao thừa là một ngày rất đặc biệt trong năm, thời điểm chuyển giao giữa năm mới và năm cũ sẽ có một nháy mắt hai giới âm dương giao thoa, gạo nếp đồ lúc đó thuộc về một thứ không âm không dương. Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, nhưng xét tình hình hiện tại, gạo nếp này có thể ngăn dương khí trên người tôi. Tuy nhiên chẳng có tâm trạng cân nhắc mấy thứ này, tôi tập trung tinh thần bất động tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm cửa chính, phải nhớ kỹ đường chạy ra, nếu không lúc đó rất có thể sẽ bị vấp.
Tần Nhất Hằng chuẩn bị xong liền xoay người đi tới chỗ khác, hai chúng tôi chẳng ai mang theo thiết bị chiếu sáng, chỉ có ngoài cửa hắt ánh sáng mờ mờ, những nơi khác đều tối om. Nhìn dáo dác, anh ta đã biến mất trong bóng tối, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mờ hôi tôi túa ra đầy đầu, thật sự là quá căng thẳng. Nhưng nói thật bên cạnh sự sợ hãi thì tôi cũng rất tò mò mình sẽ nhìn thấy cái gì, rồi lại sợ nhìn thấy nó, cảm giác thật sự lẫn lộn.
Đứng im một lát, hình như tôi nghe thấy âm thanh gõ gõ đập đập, vừa giống tiếng gõ cửa lại vừa giống tiếng dậm chân, tóc gáy liền dựng ngược. Xem ra đúng là lãi suất cao thì đi đôi với rủi ro lớn, hơn nữa còn là rủi ro về tính mạng. Tôi thầm mắng chính bản thân, tự nhủ từ giờ sẽ không bao giờ chạm vào mấy thứ nàu nữa, đang nghĩ ngợi thì âm thanh đột nhiên biến mất.
Nín thở cẩn thận lắng nghe, một chút động tĩnh cũng không có, định gọi Tần Nhất Hằng nhưng sợ phá vỡ quy tắc nên đành nhẫn nại chờ.
Khoảng 1 phút đồng hồ trôi qua, âm thanh gõ gõ lại đột nhiên mãnh liệt vang lên, chợt Tần Nhất Hằng hét: "Chạy!"
Giống như nghe tiếng súng hiệu lệnh, tôi cắm đầu chạy như điên, chạy đến cứng cả chân. Tự bản thân cũng khâm phục chính mình, trong hoàn cảnh nguy hiểm tứ phía mà vẫn bảo trì được sự nhạy bén về phương hướng.
Cắm đầu chạy băng băng, rất nhanh tôi đã vọt ra khỏi cửa, mấy giây sau Tần Nhất Hằng cũng ra tới, vội vàng lôi một dây pháo trong người ra, châm lửa rồi ném vào trong. Lập tức tiếng pháo nổ vang lên, âm thanh chói tai giữa màn đêm.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi tình hình thế nào, Tần Nhất Hằng đã hỏi tôi trước: "Trên người anh có thứ gì màu đỏ không, mau lấy ra!"
Tôi ngẫm nghĩ, hình như trong ví tiền có mấy cái thẻ màu đỏ thì phải. Càng căng thẳng thì tay chân càng không nghe lời, run cầm cập lấy được thẻ ra thì mất khá nhiều thời gian. Lúc này tiếng pháo đã ngưng, mấy căn biệt thự hàng xóm cũng sáng đèn, mở cửa sổ ngó sang hóng chuyện.
Tần Nhất Hằng liếc nhìn xấp thẻ ngân hàng tôi lấy ra, chọn một cái chủ đạo màu đỏ, nói rằng lúc nào cảm thấy có thứ gì đó kéo mình lại thì lập tức ném cái thẻ về hướng đó. Nói xong, anh ta nhổ bãi nước bọt lên cái thẻ màu đỏ rồi nhét lại tay tôi.
Cầm tấm thẻ trong tay, tôi ngổn ngang trăm mối, sao cách làm của anh ta đều ghê tởm như vậy? Tuy nhiên đã trải qua vài lần tôi cũng dần quen với điều này, nắm chặt lấy tấm thẻ.
Đúng lúc đó, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, tôi chợt cảm giác hình như có thứ gì đó túm lấy cổ tay mình. Đây không phải ảo giác, mà là cảm giác rất chân thật. Rồi bỗng có lực kéo cổ tay tôi thẳng vào bên trong căn nhà, nhưng quá căng thẳng mà tôi quên mất mình còn có tấm thẻ trong táy, theo bản năng gào lên kêu cứu mạng.
Tần Nhất Hằng nghe thấy liền mắng tôi, bảo ném cái thẻ, lúc này tôi mới như tỉnh mộng, ném tấm thẻ về hướng lực kéo. Nói cũng lạ, vừa ném ra thì lực kéo liền biến mất, tôi sững sờ tại chỗ, đắn đo mãi cũng không biết chuyện vừa xảy ra có phải là thật hay không.
Thấy tôi không làm sao, Tần Nhất Hằng thở phào, nói: "Coi như hôm nay hai ta mạng lớn. Do hàng xóm xung quanh mở cửa hóng chuyện khá đông nên dương khí tương đối thịnh. Nếu không thật không biết sẽ có chuyện gì xảy ra."
Sau đó anh ra kéo tôi đến một chỗ đèn chiếu sáng chưng, cả hai ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Tôi hỏi vừa rồi anh làm gì bên trong, Tần Nhất Hằng bặm môi, nói mình tìm sinh thần bát tự của một người khác, viết lên giấy, sau đó cạy một chỗ định trước trên sàn nhà, chôn nó xuống. Nhưng cái khiến tôi trợn mắt hốc mồm chính là, tờ giấy đó phải được viết bằng máu kinh của phụ nữ, trong lúc nhất thời không tìm được, anh ta đã dùng máu kinh của chó cái để thay thế. Bởi vậy hôm nay có thể thoát ra tức là mệnh cách của cả hai rất cứng, xem ra sau này có thể kiếm cơm bằng nghề mua hung trạch rồi.
Nghe anh ta thao thao bất tuyệt, cứ như tay trộm mộ chuyên nghiệp vậy. Thự ra tôi nào có dám tiếp tục cái nghề này, liền hỏi vừa rồi thứ kéo tay mình là cái gì. Tần Nhất Hằng lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nó là gì, nhưng tấm thẻ màu đỏ có dính nước bọt thì là thứ mang theo nhân khí, nói trắng ra vừa rồi là thí xe giữ tướng."
Sau đó anh ta giải thích cho tôi, chôn sinh thần bát tự trong căn nhà đồng nghĩa với thay đổi thân phận chủ nhân ngôi mộ. Ý nghĩa giống như việ gạch tên khỏi sổ hộ khẩu, cho nên thứ kia rất tức giận. Tuy nhiên như vậy thì người bị chôn sinh thần bát tự cũng sẽ bị liên lụy, ít nhất là giảm tuổi thọ.
Thực ra mà nói thì biện pháp của anh ta rất hại người, nhưng cũng không còn cách nào khác. Con người đều ích kỷ như vậy, hai chúng tôi cũng chẳng phải đến để phổ độ chúng sinh, đơn thuần là vì tư lợi bản thân. Nhưng lúc hỏi Tần Nhất Hằng, cụ thể trên tờ giấy viết sinh thần bát tự của ai thì anh ta không chịu nói, chỉ nói gạt đi là đã không việc gì rồi, cần gì tìm hiểu cặn kẽ.
Trải qua một phen như vậy, không biết phía bên họ Vương sẽ có phản ứng gì. Nhưng bất ngờ là hôm sau, họ Vương lại chủ động tìm tôi, nâng giá mua lên 30 vạn.
Tôi với Tần Nhất Hằng hội ý rồi đồng ý ngay lập tức. Sau này Tần Nhất Hằng mới nói cho tôi, trông họ Vương gấp gáp như vậy, anh ta đã lờ mờ đoán được chuyện xảy ra.
Lăng mộ kia hẳn là họ Vương tự chuẩn bị cho chính mình, họa sĩ chết bên trong không thoát được liên can, cái này gọi là chiếm mộ.
Để một người có trùng ngày tháng năm sinh với mình đến chết thay, chắc chắn là được đại sư nào đó xui khiến. Đây là việc chiếm dương thọ của tay họa sĩ kia, mà cô gái người mẫu e là cũng như vậy. Do nguyên nhân muốn chiếm dương thọ chứ không phải hưởng âm thọ, cho nên quan tài cần đặt lộ thiên.
Lần này gạ chúng tôi mua nhà, đến tám phần là muốn lấy mạng chúng tôi, chôn theo họa sĩ và cô người mẫu trước đây. Sở dĩ làm như vậy, là để áp chế oán khí của họa sĩ và cô người mẫu. Theo Tần Nhất Hằng đánh giá, cứ khi nào phát hiện oán khí nổi lên, gã họ Vương sẽ lừa người khác vào ở, rồi chôn theo. Tới lượt chúng tôi, không chừng đã là kẻ thế mạng thứ mấy rồi. Mà bây giờ qua sự phá phách của hai tôi, bố cục tỉ mỉ trong căn biệt thự sợ là đã phế. Không có gì nhạc nhiên khi tuổi thọ của họ Vương bằng với tuổi thọ của người có sinh thần bát tự được chôn.
Tuy qua tay đã kiếm được 20 vạn tệ, nhưng đây là lần đầu tôi tiếp xúc gần với thứ tà âm như vậy, còn rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của nó. Hai chúng tôi quay về, không có chút vui sướng nào với số tiền kiếm được mà ngược lại, ủ rũ cụp đuôi như nếm mùi thất bại vậy.
Nhưng cũng qua lần này, Tần Nhất Hằng vững tin là số mệnh của hai chúng tôi rất cứng, cứng đến mức, nếu không kiếm tiền bằng nghề này thì thật phí của giời.
Tôi thì không có ý kiến gì, bởi sức hấp dẫn của đồng tiền đối với mình quá lớn, chỉ là vẫn sợ hãi trong lòng, sợ về sau sẽ gặp phải tai họa.
Tuy nhiên Tần Nhất Hằng đã trấn an, nói một ngôi nhà hung như vậy, e là không thể gặp lại lần hai, bởi đương nhiên sau chuyện này, các đại sư sẽ cẩn thận hơn.
Nghe xong tôi mới cảm thấy an tâm hơn, nghỉ ngơi mấy hôm lại bắt đầu rục rịch, ngoài cách thức ghê tởm của Tần Nhất Hằng thì ngẫm lại thực ra cũng không đến mức khó khăn lắm.