Đường đi tuy không xa, nhưng hành trình vì có vài trục trặc nhỏ mà đến chạng vạng mới tới thành phố kia. Xuống tàu, bấm gọi cho Tần Nhất Hằng, vẫn tắt mắy. Vì vậy chúng tôi đành phải đến thẳng căn nhà, nghĩ gặp mặt anh ta đã, sau đó mới quyết định.
Bắt taxi, đọc địa chỉ, nhân tiện hỏi tài xế mấy câu về nơi này. Con phố mà căn nhà tọa lạc nói thật đúng là không tồi, tuy không phải trung tâm thành phố, nhưng cũng nằm trên trục đường chính. Phương tiện đi lại rất thuận tiện, bên cạnh đó còn ở gần một trường đại học nổi tiếng cả nước, vị trí địa lý và hoàn cảnh đều lý tưởng. Thế nhưng điều làm tôi bất ngờ đó là căn này có vẻ không phải hung trạch, hơn nữa còn có người sống bên trong.
Gõ cửa mấy cái, người ra tiếp chúng tôi là một bà lão, tuổi đã khá cao nhưng vẫn rất minh mẫn. Tôi nói thẳng, có phải bà muốn bán nhà không, bà lão liền gật đầu rồi dẫn chúng tôi vào trong.
Tần Nhất Hằng còn chưa đến, thầm nghĩ chắc vì lý do gì đó mà chậm trễ, đã tới đây rồi thì cứ hỏi một chút về tình hình căn nhà, tranh thủ thời gian chờ anh ta tới.
Bà lão nói chuyện khá từ tốn, nghe là biết người có gia giáo. Bà nói căn nhà trước đây hai vợ chồng già ở, nhưng ông xã đã qua đời, cho nên tính bán đi, sang nước ngoài sống cùng con gái, như vậy đỡ nhìn cảnh nhớ người, mà lúc tuổi già cũng có cái để dựa dẫm. Tôi đứng dậy dạo một vòng quanh nhà, bố cục ba phòng hai sảnh, tổng diện tích khoảng 140m2, tuy không bày trí xa hoa nhưng cũng rất tinh tế. Đơn giản xem qua thì hướng nhà hay diện tích đều khiến tôi hài lòng, liền ngồi xuống hỏi giá cả.
Bà lão đưa ra một cái giá khá hấp dẫn làm tôi động tâm. Nhưng nghĩ lại, Tần Nhất Hằng bảo mình đến đấy, e là không hề dễ dàng mà nhặt tiền rơi như vậy, bèn hỏi bà lão, có phải căn nhà có vấn đề hay không?
Bà lão nói, thực ra vấn đề không phải lớn lắm, nhưng bà muốn tăng thêm một điều khoản trong hợp đồng, đó là nếu mua thì chính tôi phải ở, hơn nữa phải giữ nguyên hiện trạng phòng ngủ.
Điều kiện này thật sự quá khó rồi, nói trắng ra là nếu mua căn nhà này thì không được phép bán đi, tôi liền hỏi: "Sao bác phải ra yêu cầu như vậy?"
Vừa dứt lời thì hai hốc mắt bà đỏ hoe, nói: "Ông xã nhà tôi vẫn luôn ở đây, hiện đang trong phòng ngủ ấy. Bà không muốn rời đi, nhưng cứ canh giữ ở đây mãi thì không phải biện pháp, hơn nữa bà cũng không phải là không cho ai đụng chạm phòng ngủ, chỉ là hồn ma ông lão tính cách rất khó chịu, thường làm đổ đồ vật, cứ vài hôm lại vỡ chén đĩa gì đó. Nếu không cho ông ấy làm vỡ đồ vật, buổi tối ông ấy sẽ hiện ra đi đi lại lại cả đêm. Đau lòng, bà cũng chỉ có thể hàng ngày bỏ mấy bịch chén đĩa vào phòng. Bà sợ đến khi mua lại, hồn ma ông lão sẽ dọa chủ nhân mới, dù sao cũng là vợ chồng bao nhiêu năm, để ông ấy đi dọa ai đó, bà không đành lòng.
Trong lòng tôi thầm nói, như vậy àm còn bảo không phải vấn đề gì lớn? Chẳng phải là ma quỷ quấy nhiễu rõ như ban ngày sao? Chỉ là theo cách nói của bà lão thì ngời việc ném vỡ chén đĩa, hình như thứ kia cũng không có bản lĩnh lớn gì, nhưng không có bản lĩnh, nó vẫn là một điều phiền toái. Đang đắn đo có nên chờ Tần Nhất Hằng đến bàn bạc kỹ lại hay không thì bất ngờ Lưu què bạo gan, trực tiếp bảo bà lão dẫn chúng tôi vào phòng ngủ.
Trong phòng bày biện rất ngăn nắp, một mặt tường đóng cái kệ lớn, bên trên đầy sách. Đúng như lời bà lão nói, ở cái bàn cạnh mép giường được đặt mấy cái ly. Tôi không thấy gì khó chịu khi vào phòng, nhưng hình như Lưu què cảm giác được gì đó, cau mày.
Xem qua loa một lượt, ba chúng tôi trở lại phòng khách. Lưu què hỏi: "Chồng bà chết như thế nào?"
Bà lão bèn bắt đầu kể lể, sơ qua thì ông lão là một cựu giảng viên trong trường đại học gần đó. Ông có hai sở thích, một là nghiên cứu học vấn, hai là chơi cờ tướng. Sau khi về hưu thì tất cả tâm trí ông đều đặt ở môn cờ trí tuệ này, thường rủ bạn già tới chơi, ông có thể chơi ngày này qua ngày khác được. Trước khi qua đời khoảng nửa tháng, ông cụ gặp một người đánh cờ rất cao siêu, ngày nào cũng lôi ông ấy về nhà chơi cờ, lần nào kết thúc cũng chưa đã thèm. Được vài lần như vậy, thì có lẽ do tuổi cao sức yếu, một đêm ông lão đột ngột phát bệnh tim rồi ra đi. Lúc đó bà lão nằm ngủ bên cạnh, không hề hay biết chồng mình đã chết, sáng dậy mới phát hiện toàn thân ông đã lạnh cứng.
Nghe bà lão kể xong, tôi cũng lâm vào mơ hồ, đây hẳn được xem là sống đủ một đời, ra đi vì tuổi già, theo lý thì phải đầu thai rồi chứ? Theo thói quen định quay đầu nhìn Tần Nhất Hằng, bất đắc dĩ chỉ thấy mỗi Lưu què đứng đó, mặt cũng đang khó hiểu.
Theo tôi việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể chờ Tần Nhất Hằng đến mới giải quyết được, bèn hẹn bà lão hôm khác sẽ tới, nếu có thanh niên để tóc dài đến tìm thì nhờ nói giúp chúng tôi đã về rồi, bảo anh ấy gọi điện cho tôi.
Ra khỏi cửa, Lưu què có vẻ khá khó hiểu, chép miệng một cái. Tôi hỏi: "Ông sao vậy?"
"Tôi cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quặc. Vừa rồi chúng ta vào phòng ngủ, có một kệ sách lớn, theo ý nghĩa thì sách có thể trừ tà, bởi chữ viết có tính chính khí. Có câu tà không áp chính, cho nên trong các thư viện đều sạch sẽ, vậy mà bà lão nói vong hồn ông già còn ở trong phòng, điều này thật khó giải thích."
Tuy Lưu què không phải người trong giới, nhưng lời ông ta nói nghe rất có lý. Chữ nghĩa có thể trừ tà, chuyện này hẳn là đúng, nếu không sao phải viết chữ lên bùa chú làm gì. Có điều đáng tiếc là cả tôi và ông ta đều không hiểu về huyền học, chỉ có thể tìm khách sạn nghỉ ngơi đã. Cả đêm ngủ không yên giấc, cứ sợ Nhất Hằng sẽ bất chợt gọi điện, mơ mơ màng màng đến tận sáng, anh ta vẫn bặt vô âm tín.
Tần Nhất Hằng không đến, căn nhà không cách nào mua được. Hiện giờ tôi rất khó xử, nếu quay về mà Nhất Hằng tới thì cả hai sẽ bỏ lỡ; nếu không quay về thì biết chờ đến khi nào?
Lưu què đề nghị cả hai nên chờ, cùng lắm thì đến căn nhà cúng bái một chút, nói không chừng là tìm được biện pháp giải quyết. Bởi có rất nhiều khi, chuyện lạ không cần dùng phương thuật để hóa giải, ông già không chịu đi, rất có thể là lưu luyến cái gì đó.
Nghĩ ông ta nói cũng có lý, chẳng phải lão quan triều Thanh lần trước cũng vì thánh chỉ mà ở lại sao, nói không chừng trong nhà này có thứ gì đó mà ông lão không nỡ buông bỏ.
Vì thế hai chúng tôi lại lên đường đến căn nhà, cả đoạn đường tôi cứ nghĩ, vạn nhất thứ vong hồn ông lão lưu luyến chính là bà lão, chuyện này liền hoàn toàn hết cách.
Bà lão cũng rất hiếu khách, đoán chừng là ở một mình hiu quạnh. Chúng tôi ngồi xuống trò chuyện đôi ba câu, đến chủ đề chơi cờ, bà lão lại nói một thôi một hồi, rằng ông xã si mê thế nào, bộ cờ của ông từ đó giờ chưa ai đụng vào, vẫn còn trong phòng ngủ.
Nghe vậy tôi nghĩ một chút, hay là ông lão lưu luyến người bạn cờ kia? Nói không chừng khi chết rồi vẫn chưa đã ghiền, tôi liền thuận miệng hỏi: "Có tin tức gì về người bạn cờ cao tay của ông ấy không?"
Ai ngờ, câu trả lời của bà lão khiến đầu tôi ong lên: "Từ sau khi ông nhà tôi mất đi, người bạn cờ không tới nữa, tôi cũng không có số liên hệ, chỉ biết ông nhà tôi gọi người ấy là tiểu Lục, bởi người ấy có 6 ngón tay."
Nhất định là Tần Nhất Hằng biết được gì đó mới bảo tôi đến xem căn nhà này. Bói vậy có khả năng anh ấy đã nắm được thông tin từ kênh nào đó, chỉ là hiện giờ không có anh ấy ở đây, chuyện thật khó mà xử lý.
Quay sang muốn bàn bạc với Lưu què, nhưng ông ta thậm chí còn chả biết sáu ngón là ai. Nhất thời không có manh mối, đành nhân lúc trời sáng, vào lại phòng ngủ nhìn thoáng qua. Quả nhiên trên bệ cửa sổ vẫn còn đó bộ cờ tướng, được làm bằng gỗ, thủ công tinh xảo, chắc giá cũng cao. Không dám chạm tay vào nó, chỉ có thể lại gần nhìn, đột nhiên phía sau rơi vỡ một cái ly làm tôi giật mình.
Bà lão vội vàng chạy vào thu dọn, có vẻ rất thành thạo, vừa dọn vừa nhắc chúng tôi đừng chạm vào bàn cờ, nó là ván chơi dở nên ông lão sẽ không vui khi có người đụng tới.
Tuy chưa hoàn hồn, nhưng chợt cảm thấy sự việc có chút tiến triển, đến 8 phần 10 vấn đề nằm ở bàn cờ tướng này. Bản thân không chơi cờ giỏi, nhưng nhìn thì vẫn biết phần nào, thế cờ quân đỏ cơ bản đã bị quân đen ép không còn đường lui, theo tôi đoán hẳn ông lão cầm quân đỏ, chẳng trách khi chết còn ấm ức như vậy, ván này cơ bản là ông ấy đã thua.
Nói suy đoán của mình cho Lưu què nghe, ông ta lập tức sáng hai mắt lên, nói: "Trước đây tôi có nghe được vài phương thuật và mấy chuyện hoang đương, lần này được gặp tận mắt, hay là chúng ta thử một lần xem?"
Tôi hỏi: "Biện pháp thế nào?"
Lưu què nói một cách thần bí: "Buổi tối chúng ta lại đây, tiếp tục chơi nốt ván cờ với ông lão, cố ý bị thua ngược, chẳng phải là xong ư?"