• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôn này nằm cạnh một thành phố, cụ thể ở đâu thì không tiện chia sẻ với bạn đọc. Tóm lại là hai chúng tôi ngồi máy bay rồi bắt xe tới đó không mất nhiều thời gian. Toàn bộ khu dân cư có đến một nửa là thôn dân sinh sống, những nhà còn lại được nhà nước bán hoặc cho thuê.

Viên Trận đã chờ sẵn ở đó từ lâu, giới thiệu chúng tôi với trưởng thôn. Bất ngờ là ông ta không thô kệch như trong tưởng tượng, mà có vẻ rất nho nhã. Chúng tôi chào hỏi đơn giản vài câu, chuyện trưởng thôn nói cơ bản là giống những gì Viên Trận đã truyền đạt, tuy nhiên ông ta tiết lộ thêm một chút, trước đây dãy nhà này đã được một thầy hiểu chuyện đến xem, người đó nói nhà họ sẽ có tai ương, ảnh hưởng đến tính mạng. Dù sao trưởng thôn vẫn là người nông thôn, tương đối mê tín, hơn nữa vốn dĩ không thiếu tiền, nghĩ đơn giản là chi một khoản, bảo cao nhân kia sắp xếp lại mấy căn nhà.

Cao nhân kia sắp xếp cụ thể ra sao trưởng thôn không được biết, bởi khi bố trí, cao nhân không cho ai chứng kiến.

Vốn nghĩ, được cao nhân sắp xếp nhà cửa, dù không thăng quan phát tài thì ít nhất cũng có thể đảm bảo gia trạch bình an. Không ngờ rằng khi cao nhân rời đi chẳng bao lâu thì trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện. Ông ấy lại tìm người đến xem, ai cũng không nói rõ được nguyên nhân, cho nên lần này tìm chúng tôi là hy vọng có thể nhìn giúp chứ nếu cứ tiếp tục tìm bừa người như lần trước, chỉ sợ gia đình sẽ nhà tan cửa nát.

Nghe xong, tôi mới chợt phát hiện ra, chẳng biết tự bao giờ, mình và Tần Nhất Hằng đã có chút danh tiếng trong cái giới này. Có điều danh tiếng vẫn chỉ là danh tiếng, kiếm tiền còn phải dựa vào bản lĩnh, bởi vậy không chậm trễ, chúng tôi trực tiếp đi xem nhà.

Dãy nhà của trưởng thôn sang trọng ra sao tôi không tiện hình dung. Tóm lại, tôi dám khẳng định, số tiền ông ta nhận được từ việc bồi thường là không hề nhỏ. Đây là một kiểu nhà 6+1 thường thấy của các đại gia, tức là có 6 tầng dành cho người ở, tầng dưới cùng là gara để xe. Tầng đâu tiên chúng tôi xem xét gọi là tầng 1, còn gara thì không được tính.

Mỗi tầng đều có cầu thang riêng, vợ chồng trưởng thôn sống ở tầng 1 và tầng 2, hai tầng tiếp theo là gia đình con gái cả, hai tầng trên cùng là gia đình con gái út.

Tôi với Nhất Hằng lần lượt xem qua từng tầng, rất mất công sức, cũng may căn nhà được trang trí mỗi tầng theo phong cách khác nhau, ngắm nhìn không bị nhàm chán. Thấy Nhất Hằng cứ xoay đi xoay lại, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, tôi hỏi: "Căn nhà này có vấn đề gì không?"

Anh ta lắc đầu, nói nhỏ: "Căn nhà này từng được cao nhân bố trí, xét theo bố cục bên trong, ngay cả cây cảnh cũng tinh xảo, nhà này nhất định không chỉ khiến gia chủ phát tài, hơn nữa nhân khẩu cũng sẽ an khang. Chuyện bi thảm mà nhà trưởng thôn xảy ra hoàn toàn không nên có mới phải."

Tuy tôi chỉ là đi theo Nhất Hằng, nhưng nói trên khía cạnh cảm giác của người thường, đi vào căn nhà này không hề có cảm nhận bất thường nào. Thấy Nhất Hằng cũng không không phát hiện được gì, chúng tôi quay xuống tìm trưởng thôn, bàn luận đối sách.

Nhất Hằng nói, hiện tại thoạt trông thì căn nhà không hề có đến nửa điểm xấu, bởi bản thân trong nhà không có ai chết, thậm chí xung quanh cũng không có ai đột tử. Hơn nữa nhân khí tụ trạch, con cháu đề huề, dù là cô hồn dã quỷ qua đường cũng chẳng dám dừng chân, từ góc độ phong thủy mà nói, cơ bản căn nhà này là phúc trạch. Tuy rằng bảo địa phong thủy không vó nghĩa là không có thứ dơ bẩn, nhưng ít nhất là vận dụng thiên địa chính khí này sẽ từ từ trục xuất được vận đen, sát khí, oán khí. Cho nên nếu nói căn nhà là hung trạch, khả năng rất lớn là phong thủy không hề tốt như vẻ ngoài của nó, đáng tiếc là Nhất Hằng không biết nhiều về phong thủy. Bởi nói theo khái niệm huyền học, tuy trừ tà và phong thủy có liên quan đến nhau, nhưng vẫn có những điểm khác biệt nhất định. Việc này giống như tương quan giữa toán học và đại số, tuy cả hai được gộp chung là một môn, đồng thời có rất nhiều điểm chung, nhưng khi học cặn kẽ thì vẫn là khác biệt không nhỏ. Đây là lý do vì sao anh ấy chỉ có thể biết được 1 phần nhỏ phong thủy mà thôi.

Nói như vậy thì coi như chúng tôi đi một chuyến công cốc, vì sự việc cơ bản là không giải quyết được. Nhưng nếu quay về bây giờ thì thực tôi có hơi tiếc, mắt thấy 100 vạn tệ rơi khỏi tay, thật đúng là không cam lòng.

Quay sang hỏi Nhất Hằng: "Liệu có thể dùng cách thức phương thuật để kiểm tra không?"

Nhất Hằng suy nghĩ rồi nói: "Thực ra có thể thử, nhưng sợ sẽ có nguy hiểm, vạn nhất thao tác không chỉnh chu, rất dễ gây họa cho bản thân."

Thấy tiền thì mờ mắt, tôi tự nhủ, dù xảy ra chuyện gì thì cũng có Nhất Hằng bên cạnh, bèn thương lượng với anh ta: "Hay cứ xem, nếu thử không được thì chúng ta lên đường quay về, như vậy dù không kiếm được tiền thì cũng nhẹ lòng hơn đôi chút."

Thống nhất như vậy, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết, tôi chỉ là chân xách túi, cơ bản là nhàn nhã. Đồ đạc chuẩn bị lần này không đặc biệt, phần lớn vẫn là những thứ hay dùng trước đây, duy chỉ có điều lần này anh ta mua rất nhiều chỉ đỏ.

Đầu tiên ép mận thành nước, sau đó nhúng chỉ vào, quấn thành từng bó, xoắn thành sợi rồi nối với nhau thành một sợi dâu dài mấy chục mét. Ở giữa sợi dây buộc mấy nút thắt, trên nút thắt là từng cái túi nhỏ đựng ngũ cốc, và một viên đá nhỏ được buộc vào mỗi đầu của sợi chỉ.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi quay lại nhà trưởng thôn và yêu cầu tất cả người trong nhà tối nay ra ngoài ở, bên cạnh đó nhờ trưởng thôn sang nói giúp gia đình nhà bên cạnh cũng tạm thời tránh đi. Chờ đến khi tất cả đã sơ tán, chúng tôi liền ngồi trong nhà trưởng thôn mà đợi trời tối hẳn.

Cả hai ăn đồ ăn nhanh, hút mấy điếu thuốc, nháy mắt đã 10h đêm, lại yên lặng chờ thêm một lúc, gần 11h bắt đầu hành động. Nhất Hằng rải nhiều bột mì ở cửa lớn, dùng tay nhẹ nhàng gạt cho đều, sau đó bảo tôi cầm một đầu sợi chỉ đứng trước cửa nhà cô con gái út, dặn dò nhất định không được buông tay. Nếu cảm giác có ai đó đẩy mình, phải lập tức úp mặt vào tường, nhắm chặt mắt, không được quay đầu lại nhìn.

Vốn từ chiều đến giờ không để tâm chuyện này lắm, bỗng giờ Nhất Hằng nghiêm túc nói thế với mình, tôi bắt đầu căng thẳng, hỏi: "Đây là muốn làm gì?"

Nhất Hằng nói: "Tôi muốn dẫn ma vào nhà! Đến lúc đó, thứ không sạch sẽ sẽ đi theo sợi chỉ mà bò lên phía trên. Nếu nó dừng ở tầng nào, tức là tầng đó có vấn đề. Mắt thường của con người có giới hạn, nhưng thứ tà âm lại rất dễ phát hiện chỗ bị đụng tay chân trong nhà. Bởi phàm là những căn nhà được sắp đặt tốt như này mà bị đụng chạm, thì do dòng chảy phong thủy, nơi đó sẽ tụ tập âm khí. Âm khí này không nặng, đến chỉnh bản thân tôi cũng không nhìn ra, nhưng hồn ma kia thì nhất định sẽ tìm được."

Nghe Nhất Hằng giải thích, hai chân tôi bỗng trở nên run rẩy, trong lúc đi lên cầu thang, cứ có cảm giác sợi chỉ trong tay mình di chuyển. Thực ra tôi cũng biết là nguyên nhân do viên đá ở đầu kia, nhưng vẫn không kìm được mà toát mồ hôi lạnh.

Lên tới nơi, tôi ngó xuống hô to một tiếng, Nhất Hằng đáp, sau đó tôi bắt đầu quãng thời gian dài chờ đợi. Một lát sau, dãy đèn vụt tắt, Nhất Hằng đã sập cầu dao tổng. Bốn phía tối sầm xuống, hai mắt gần như mù thính giác của tôi trở nên đặc biệt mẫn cảm. Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng Nhất Hằng đang làm gì đó tạn dưới tầng 1, nhưng khoảng cách quá xa, nên không nghe rõ rốt cuộc anh ta đang làm gì.

Cứ đứng im một lúc như vậy, có vẻ không có gì khác thường, trong lòng mới buông lỏng một chút. Sợi chỉ đỏ trong tay dinh dính, không biết là do nước mận hay là mồ hôi tay của tôi, đang nghĩ liệu có nên đổi sang tay kia cầm, thì đột nhiên cảm thấy sợi chỉ giật giật. Ban đầu còn tưởng Nhất Hằng kéo ở bên dưới, nhưng sự chấn động theo tần suất mà cứ dần trở nên liên tục.

Tự trấn an bản thân, sóng to gió lớn cũng trải qua rồi, việc nhỏ này có gì đáng sợ, nhưng vẫn tê rần da đầu. Tần suất dao động của sợi chỉ, nếu là Nhất Hằng cố ý làm thì không vấn đề, nhưng nếu không phải, thì thực sự nó khiến người ta dợ đái ra quần. Bởi vì cái tần suất này y chang một người đang bước đi, hơn nữa không nhanh không chậm mà dần dần hướng lên trên lầu. Khỏi phải nói, đương nhiên là Nhất Hằng đã dẫn oan hồn về thật!

Tôi nín thở, đến một động tác nhỏ cũng không dám, thậm chí có thể cảm giác được rung động của sợi chỉ bắt đầu chậm rãi mà hướng gần lên phía mình. Theo bản năng muốn liếc nhìn, nhưng tuy mắt đã dần thích ứng với bóng đêm, vẫn là tầm nhìn có hạn. Trong đầu nảy sinh ý muốn bỏ chạy, cảm giác thứ kia đã đi lên cầu thang, càng ngày càng căng thẳng, đến tay cũng bắt đầu run. Trong lúc này, tôi khao khát có một tia sáng ở đâu đó, nghĩ vậy liền thò tay vào túi tìm cái bật lửa. Ai ngờ do quá căng thẳng không làm chủ được đôi tay, sợi chỉ đỏ đột nhiên rơi mất!

Vốn dĩ chân tay đã luống cuống, lại thêm đánh rơi sợi chỉ, càng chẳng biết làm sao, mà trong nhà tối om, chỉ có thể ngồi xuống sờ soạn, lần mò nửa ngày cũng không thấy sợi dây đâu. Cũng may là trải qua những chuyện lần trước, tôi đã gan dạ hơn nhiều, hốt hoảng mấy giây, bắt đầu trấn tĩnh lại, bật lửa lên nhặt lại đầu sợi chỉ.

Lần này ghi nhớ trong đầu là phải nắm chắc lấy nó, tay còn lại giơ bật lửa lên chiếu sáng cầu thang trước mặt. Cũng may là chẳng có gì, nếu không chỉ e quá sợ mà tôi sẽ làm gì đó gây họa. Rất nhanh cái bật lửa bỏng rát, tôi đành tắt bỏ, nháy mắt dãy hàng hiên lại trở nên tối om. Vừa rồi mải chú ý xung quanh, chờ đến khi ánh sáng không còn, tôi mới phản ứng lại, hình như sự lay động của sợi chỉ đã biến mất!

Lập tức lại căng thẳng, nhưng qua khoảng 5p, vẫn chưa có gì xảy ra. Tôi đang định thở phào thì đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng...Hình như phía hàng hiên vang lên tiếng bước chân mơ hồ, ban đầu không để ý lắm, thực tế thì dù phát hiện âm thanh này cũng phải thật cẩn thận lắng nghe mới biết được.

Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng nó tạo cho người nghe một cảm giác tim đập dồn dập, bởi nó y như một kẻ đang nhún đầu ngón chân, cố hết sức không gây tiếng động mà nhẹ nhàng đi tới. Tự nhủ, vừa rồi bị kinh sợ quá độ, có lẽ chỉ là ảo giác, thế nhưng đáng sợ là tiếng bước chân càng ngày lại càng rõ ràng.

Đang định bật lửa để soi sáng lần nữa, bởi bóng tối thật sự làm con người ta bất an. Bỗng đột nhiên nghe Nhất Hằng dưới lầu hét lên: "Chạy! Thứ đó ở phía sau anh, đừng quay đầu lại, chạy xuống dưới lầu mau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK