• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng, giường bên không thấy Tần Nhất Hằng đâu. Thấy vẫn còn sớm, tôi không nôn nóng đi tìm mà kiên nhẫn nằm xem TV. Đến gần trưa Tần Nhất Hằng mới về, trên tay còn xách theo cái lồng có con chim sẻ nhỏ. Rất tò mò, sáng sớm anh ta ra ngoài bẫy chim làm gì? Nhất Hằng bảo tôi kiên nhẫn chờ, sau đó lục lấy một con dao quân đội trong túi xách, đi vào nhà vệ sinh. Lòng hiếu kỳ nổi lên, tôi không nhịn được mà chạy vào xem.

Chỉ thấy Tần Nhất Hằng rạch bụng con chim sẻ, lấy hết nội tạng ra, cẩn thận đặt lên một tấm giấy vàng. Máu me rất nhiều, vừa tỉnh dậy đã thấy cảnh này quả thật có chút khó chịu.

Sau đó anh ta lôi một túm rơm trong túi ra, dùng chỉ đỏ bện thành hình nộm, gói cái bọc nội tạng lại, nhét vào bụng người rơm. Cuối cùng buộc một sợi chỉ đỏ vào cổ hình nộm, rồi bảo tôi buộc đầu kia vào ngón tay giữa. Làm xong xuôi, Tần Nhất Hằng bảo tôi hôm nay đừng đi đâu cả, cứ an tâm đợi, không được làm đứt sợi chỉ, đến tối mới có thể bắt đầu trừ oán đậu.

Cũng đành mang người nộm rơm ra đặt cẩn thận trên tủ cạnh giường, sau đó tôi nằm như đang truyền dịch. Tuy tư thế này không khổ sở lắm, nhưng nằm lâu thì vẫn mỏi, cánh tay hơi tê dại, đặc biệt là lúc ăn uống, ngón giữa bị buộc chỉ nên cầm đũa khá khó khăn. Tuy nhiên có Nhất Hằng phụ giúp nên không vấn đề gì mấy.

Cứ như vậy chờ đợi, cuối cùng cũng đến lúc trời tối, Nhất Hằng thấy đã sắp đến giờ, liền tắt đèn, bảo tôi đứng dậy, tìm vị trí không có ánh trăng chiếu tới, đặt hình nộm ở ánh trăng. Sau đó Nhất Hằng lấy một tờ giấy vàng ra viết tên tôi, rồi bảo tôi cắt ngón tay nhỏ mấy giọt máu lên, cuối cùng đốt. Nháy mắt tờ giấy đã thành tro tàn, tôi đứng nhìn cảm thấy khá lạ lẫm. Tuy nhiên sau khi giấy vàng cháy hết thì bản thân cũng bắt đầu căng thẳng, bởi hôm qua Nhất Hằng có nói phải chịu đau một chút, việc cắt xíu ngón tay hẳn không phải chuyện anh ta nói đến.

Mới đầu cũng không có gì lạ xảy ra, chỉ thấy Tần Nhất Hằng cứ chăm chú nhìn vào hình nộm. Dần dần, không biết có phải mình hoa mắt không, tôi thấy hình như người rơm hơi động. Sắc mặt Nhất Hằng cũng liền căng thẳng, lập tức quyết định lấy con dao rọc giấy đã chuẩn bị từ trước, bảo tôi xòe tay, sau đó cắt vào điểm nối của ngón tay với khớp xương thứ hai của tôi, từng ngón đều bị cắt. Dao rọc giấy sắc thế nào chắc không cần kể, tay tôi nháy mắt đẫm máu, từng giọt nhỏ xuống. Nhất Hằng đỡ tay tôi, hứng cho máu chảy vào hình nộm, theo mỗi giọt máu rơi xuống, có vẻ hình nộm lại giãy dụa một ít. Tuy nhìn máu me, nhưng Nhất Hằng cũng căn cơ kỹ lưỡng, tay chảy được một chút máu liền ngừng lại. Chỉ có điều tay đứt rất xót, khá là đau đớn. Vô thức trán tôi toát đầy mồ hôi, cúi đầu nhìn lại, hình nộm đã dính không ít máu.

Tiếp theo, Tần Nhất Hằng lấy cuộn chỉ đỏ ra quấn khắp hình nộm như xác ướp, sau đó cắt đứt sợi chỉ buộc vào tay tôi, nói: "Oán đậu đã được chuyển vào hình nhân, đêm nay để nó trong phòng, sáng mai tìm thời điểm thích hợp, ném nó ra đường cho ô tô cán qua một ngày sẽ không việc gì.

Nghe thế tôi cũng thở dài, nhưng vẫn khá kiêng kỵ cái hình nhân, bèn bảo anh ta để nó vào trong toilet. Sau khi ra, Nhất Hằng giải thích cho tôi, nội tạng con chim sẻ đều nguyên vẹn, anh ta dùng nội tạng đó và hình nhân để thế mạng cho tôi, chuyển oán đậu qua đó. Tuy nhiên ngày mai để hình nhân ra đường cho xe cán, vận thế của tôi cũng sẽ không tránh khỏi mà thấp đi trong thời gian nhất định. Nhưng nếu may mắn, được xe đám cưới chèn qua, sẽ hóa giải được đen đủi, chỉ sợ nhà có hôn lễ kia sẽ bị chút tai họa nhỏ.

Sự việc được giải quyết, tâm trạng tôi cũng buông lỏng rất nhiều. Đêm nay vốn tưởng sẽ được ngủ ngon thì ai dè, nửa đêm bỗng phảng phất nghe thấy tiếng trẻ em khóc trong phòng. Xoay người, thấy Tần Nhất Hằng cũng tỉnh, anh ta ra hiệu cho tôi tiếp tục ngủ, không có gì đáng lo. Tuy cả đêm ngủ không yên lắm, nhưng rốt cuộc cũng ngủ đến sáng.

Ngày hôm sau, theo kế hoạch, Nhất Hằng đặt người rơm trên tuyến đường đông đúc xe qua lại, sau đó bàn bạc với tôi, có lẽ cả hai nên quay lại nhà bà lão xem sao.

Theo tôi thì cũng nên về qua một chút, mặc dù không phải tới xem ván cờ có gợi ý gì không, ít nhất cũng phải nói câu xin lỗi với bà lão. Huống chi bản thân tôi thấy căn nhà vẫn mua được, vì hiện giờ hồn ma ông lão đã không còn, cuộc mua bán này lãi chán.

Quay về căn nhà, bà lão cũng không hề trách móc việc hôm đó, mà tươi cười tiếp đón. Tôi bèn ngồi xuống tiếp tục về chuyện hợp đồng, Tần Nhất Hằng thì vào phòng ngủ xem có phát hiện gì mới không. Việc ký hợp đồng thuận lợi hơn so với dự kiến, chỉ là bên kia Nhất Hằng lại chẳng có thu hoạch gì. Dù sao chuyện cũng đã tới nước này, tuy trong lòng còn khá nhiều vấn đề khúc mắc, nhưng ít ra vẫn mua được căn nhà, coi như chuyến đi này không uổng công. Vì vậy hai chúng tôi nghỉ ngơi thêm một ngày, chờ bà lão hoàn tất thủ tục chuyển nhượng rồi lên đường trở về.

Lên tàu, tôi mới sực nhớ hỏi về chuyện Lưu què, bởi nếu địa chỉ Nhất Hằng đưa cho mình là đúng, tôi tìm tới địa chỉ chính xác lại tìm được Lưu què giả, đây là vấn đề rất lớn.

Nhất Hằng nói, thực ra anh ấy đã sớm nghĩ đến chuyện này, cho nên khi về sẽ đi tìm Lưu què xem sao. Chỉ có điều xem ra hiện giờ cơ hội tìm được ông ấy là quá nhỏ, nếu nói dại miệng, không chừng Lưu què đã gặp chuyển chẳng lành.

Đối với chuyện sống chết của một người, thực sự mà nói, trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cũng lãnh cảm đi kha khá, nhưng với chuyện người sống sờ sờ mà lại lừa gạt mình, vẫn chưa thể nuốt cơn hận được.

Thở dài một tiếng, tôi đi vào toilet tính hút điếu thuốc. Vừa vào, hút chưa được mấy hơi thì bỗng điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn. Lấy điện thoại ra, một số lạ, nhưng nội dung tin nhắn mới khiến tôi sợ đến lắp bắp: "Viên Trận không phải là một người!" (一个人, câu này hiểu theo nghĩa không phải con người cũng được, mà theo nghĩa không phải một mình cũng được)

Nhìn tin nhắn sửng sốt mấy mấy giây, suy nghĩ một chút bèn bấm số gọi lại, bên kia tắt máy. Tin nhắn này không rõ ràng, nói Viên Trận không phải là một người, ý nghĩa gì? Rốt cuộc là nói anh ta không phải con người, hay nói anh ta là một đội?

Thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy Viên Trận hẳn phải có một đội, thế nhưng hợp tác đã lâu cũng chưa tìm hiểu qua. Bởi dù gì cũng chỉ là hợp tác làm ăn, lợi ích mới là sự ràng buộc giữa chúng tôi. Còn ngay cả việc thông tin về hung trạch, từ đâu có mà cung cấp, chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Suy nghĩ mãi, cảm thấy hớn phân nửa chỉ là một câu đùa dai. Quả đúng Viên Trận khá thần thông quảng đại, nhưng nói anh ta không phải con người thì lại quá đáng. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi toilet, một tin nhắn nữa lại đến: "Anh không tin? Tôi chứng minh cho anh xem. Trong căn nhà này có đáp án anh cần, chìa khóa nằm ở chậu hoa trước sân." Phần cuối tin nhắn là địa chỉ một căn nhà ở thành phố trực thuộc trung ương, tuy vậy khoảng cách thật sự quá xa xôi.

Tin nhắn này càng khiến tôi tò mò, lại bấm gọi lại, nhưng bên kia vẫn tắt mắt. Hai lần liên tiếp thật khó hiểu, có điều tôi cũng biết, hẳn là đối phương chuyển tiếp cuộc gọi đến một số tắt máy, vì vậy bèn nhắn hồi âm một tin: "Anh là ai?" Nhưng tin nhắn cũng không gửi được.

Quay về ghế ngồi, trong lòng cứ canh cánh suy nghĩ, hay là nói cho Nhất Hằng. Đưa tin nhắn cho anh ta đọc, Nhất Hằng nói chuyện này không phải đại sự, chỉ là người nhắn tỏ ra thần bí như vậy mục đích chính muốn dẫn chúng tôi đến căn nhà kia mà thôi, đến 80% đây là một cái bẫy.

Tôi tán đồng với phân tích này, lần trước dính căn của sáu ngón, ký ức hoang mang vẫn theo đến tận bây giờ, cho nên dứt khoát bỏ qua tin nhắn, thoải mái ngả lưng nhắm mắt dưỡng thần.

Sắp về đến ga, điện thoại lại báo tin nhắn, tự nhủ sẽ không phải người kia nữa chứ? Quả nhiên, lần này là một tin nhắn đa phương tiện, click vào đường link, tim tôi lập tức nhảy thót lên.

Kết cấu bức ảnh chụp có phần dị dạng, phần lớn ống kính bị che bởi thứ gì đó đen như mực, phần còn hở khá nhỏ, chỉ có thể thấy một bóng dáng mờ mờ. Có thể nhìn ra, người chụp bức ảnh này rất vội vàng.

Quan sát một lúc thì cảm thấy có gì đó không đúng. Hình ảnh có vẻ rất quen thuộc, cẩn thận ngẫm nghĩ bỗng đột nhiên phát hiện, bức ảnh này chính là được chụp trên tàu, cái bóng mờ mờ chính là tôi. Người này cũng đi chung chuyến tàu với chúng tôi!

Lập tức đứng dậy nhìn xung quanh, nhưng tàu đã vào đến ga, rất nhiều hành khách đang lục tục lấy hành lý, căn bản là không thể tìm được ai chụp ảnh. Hơn nữa nếu hắn đã dám gửi ảnh cho tôi, thì đã phải lên kế hoạch từ trước, chắn chắn rằng tôi không thể phát hiện ra mình.

Thế nhưng hắn là ai mới được?

Chắc cũng phát hiện thấy thần sắc tôi khác thường, Tần Nhất Hằng hỏi có chuyện gì. Tôi đưa bức ảnh cho anh ấy xem, không ngờ đột nhiên sắc mặt Nhất Hằng ngưng trọng lại, sau đó nói: "Căn nhà này chúng ta phải đi!"

Nhưng hỏi thế nào anh ấy cũng không chịu nói lý do, chỉ bảo tôi rằng rất có thể lần này biết rõ lên núi có hổ, vẫn phải lên, hy vọng tôi chuẩn bị tâm lý cho tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK