• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Án binh bất động hơn nửa tháng, không phải chúng tôi không muốn tiếp tục mà là tin tức thu thập được thật sự hữu hạn, tìm mỏi mắt cũng không thấy thông tin đáng tin cậy. Nói cho cùng thì cũng hết cách, vốn dĩ tin tức về hung trạch chỉ có thể thông qua lời đồn đại mà bắt bóng bắt gió, nào ai dám đặt vấn đề trực tiếp để hỏi. Dù sao bất cứ gia chủ nào cũng muốn bán tài sản của mình với giá xao nhất có thể. Hơn nữa không phải thành phố nào đều có hung trạch, cho dù có thì chúng tôi cũng không thể tự đi khảo sát theo mỗi lời đồn. Cho nên trong lúc nhất thời, công việc mua bán hung trạch thật đúng là lâm vào bế tắc.

Sau đó có một người môi giới bất động sản tìm tới, mới giúp chúng tôi thoát được cảnh đóng băng ấy. Người này tên là Viên Trận, mặt mũi giảo hoạt khôn khéo, vừa nhìn đã thấy là một thương nhân trời sinh. Anh ta nói tình cơ nghe được hai chúng tôi đang đi tìm hiểu về hung trạch khắp nơi. Vừa hay mình đang làm chuyên viên tư vấn đầu tư bất động sản, đi giao dịch nhiều nơi, trong tay có rất nhiều mối quan hệ và mạng lưới tin tức. Cho nên tìm chúng tôi xem có cơ hội hợp tác hay không. Anh ta sẽ giới thiệu nhà cho chúng tôi, sau khi mua bán thành công thì chia cho anh ta một phần hoa hồng, như vậy coi như là cộng sinh.

Tần Nhất Hằng tính sơ qua, đây thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, liền lập tức đạt thành giao kèo miệng với Viên Trận. Trong giao kèo, Viên Trận đi làm ở bất cứ thành phố nào, sẽ thu thập tin tức về hung trạch cho chúng tôi, gửi về những tin có giá trị, sau khi mua bán thành công, dựa trên giá cả mà trích phần trăm cho anh ấy.

Viên Trận này cũng là kẻ có bản lĩnh, ngày thứ tư sau khi giao kèo, anh ta đã gọi điện tới giới thiệu cho chúng tôi một căn hung trạch. Chưa bàn tới vấn đề hiệu suất, mà thông tin anh ta cung cấp cũng rất chi tiết.

Đó là một căn nhà nằm trong khu dân cư 4 tầng kiểu cũ, đã rất xuống cấp, áng chừng là kiến trúc của những năm 70. Giá trị lợi nhuận căn nhà không cao lắm, tuy nhiên nó là một căn nhà đặc biệt. Bởi đa số hung trạch là có người đột tử bên trong, nhưng căn hung trạch này thì khác, chết bên trong là một đôi mèo.

Chủ nhà trước đây là hai ông nà già về hưu, hai vợ chồng rất yêu quý mèo, sau khi thôi công tác liền mua một đôi mèo về nuôi, cũng coi như có thứ để bầu bạn.

Một buổi tối nọ, hai con mèo ra ban công chơi đùa, không biết vì quên hay thế nào mà hai vợ chồng đóng cửa nhốt chúng ngoài đó. Đêm hôm ấy trời mưa rất to, ban công kiểu cũ không kín đáo, nước mưa hắt vào chúng không ít thì nhiều cũng bị ướt, sáng hôm sau, hai con mèo đã chết.

Lúc đó đang mùa xuân, thời tiết cũng không đến nỗi lạnh, hai con mèo chết thật sự kỳ lạ. Nhưng hai vợ chồng già chẳng hề tỏ ra thương tiếc, thờ ơ vứt bỏ xác của chúng. Chuyện này có vẻ tương phản rất lớn với sự yêu quý mèo trước đây của họ. Hàng xóm rất lấy làm lạ, nhưng hai vợ chồng không giải thích câu nào, kỳ quái hơn là chỉ mấy hôm sau hai ông bà liền dọn khỏi nơi đây. Ban đầu hàng xóm cho rằng họ được con gái đón về ở, mãi cho tới khi con gái hai người tới tìm, mới biết hai ông bà tự ý dời đi. Nhưng điều quái lạ là, đồ đạc vật dụng trong nhà đều còn y nguyên, cả hai cứ như hư không mà tan biến vậy. Người con gái liên hệ người quen, dán thông báo tìm người, tìm rất lâu cũng chẳng có tin tức gì.

Một năm trôi qua, con cái họ đã buông tay, liền cho thuê lại căn nhà. Nhưng sau khi khách thuê dọn tới thì hằng đêm đều nghe thấy tiếng động lạ ngoài ban công, ra kiểm tra lại không có gì. Dần dà, chẳng còn ai dám thuê căn nhà để ở nữa.

Nửa năm sau, có một sinh viên vừa tốt nghiệp khá to gan thuê lại. Không ngờ chỉ một tuần sau, sinh viên này bỗng nhảy lầu tự sát một cách bí ẩn. Cứ như vậy, căn nhà hoàn toàn trở thành một hung trạch, không một ai dám hỏi đến nữa.

Nói thật thì tôi không hứng thú với căn nhà cũ kiểu này, vì dù muôn phá bỏ và xây dựng lại thì cũng rất mất thời gian. Nhưng Tần Nhất Hằng thì cho rằng nó có tiềm năng giá trị, bởi vị trí đẹp, giao thông tương đối thuận lợi.

Chúng tôi liên lạc với con gái của chủ nhà, nói ngắn gọn rằng mình quan tâm đến căn nhà đó. Cô con gái liền hẹn chúng tôi tới luôn để xem phòng, có vẻ như mót bán lắm rồi.

Lúc chúng tôi tới xem nhà, hàng xóm đều đổ xô ra xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán. Tôi có hơi khó chịu, nhưng Tần Nhất Hằng nói không cần làm ầm ĩ, chúng ta làm cái nghề chính là người bình thường không dám làm.

Người con gái mở cửa, dẫn chúng tôi dạo quanh một vòng trong nhà. Những đồ dùng bên trong khi hai ông bà già còn ở vẫn y nguyên, phủ đầy bụi bặm. Nhà không rộng lắm, chỉ khoảng 40m2, lại sắp xếp bừa bộn, bàn bàn ghế ghế, khiến nó thật sự chật chội.

Xem qua, tôi liền đặt vấn đề về giá cả, Tần Nhất Hằng thì vẫn tiếp tục xem xét căn nhà theo phân công từ trước. Tôi ép giá xuống mức rất thấp, cô con gái áng chừng không nguyện ý cho lắm, tuy nhiên khả năng cũng đang bí tiền, đắn đo một chút liền gật đầu.

Khi chúng tôi bàn xong về giá cả, Tần Nhất Hằng cũng xem xong xuôi, gật đầu với tôi, nói có thể giao dịch. Chúng tôi liền bảo cô con gái về trước, qua trưa hôm đó liền tới ký hợp đồng mua bán.

Cáo biệt cô gái, lúc ra cửa Tần Nhất Hằng lôi một cái mai rùa trong túi ra, bảo tôi sờ tay vào, mặt ngoài nó ướt nhèo nhèo. Không biết anh ta có tính toán gì, bởi lúc đó trời không có vẻ muốn mưa, huống hồ đây là một thành thị phương bắc, không khí khá là hanh khô.

Tần Nhất Hằng nói rằng theo quan sát thì trong nhà đúng là có thứ gì đó. Tuy nhiên nó không phải hung linh, xét tình hình hiện tại, có vẻ nó chịu oan ức rất lớn, bởi nó không muốn hại người. Nhưng nói vậy thì việc nhảy lầu của sinh viên kia lại càng trở nên bí ẩn.

Tôi hỏi: "Thứ trong nhà là oan hồn sinh viên?"

Tần Nhất Hằng lắc đầu: "Cái này tôi không nhìn ra, nó không phải hung linh cho nên rất mơ hồ, khó mà phân biệt cụ thể được."

Tuy hiện giờ chưa rõ thứ trong nhà là gì, nhưng theo Tần Nhất Hằng thì là nó vô hại. Anh ta nói dùng mai rùa kiểm tra độ hung gọi là quy bặc. Anh ta chỉ biết bề nổi, còn đại sư chân chính có thể dùng mai rùa để đoán cả ngoại vận. Người ta cho rằng nước đọng trên cái mai là nước mắt của 'thứ đó', mai rùa dính nước chứng tỏ thứ trong nhà chịu oan ức. Tuy nhiên đó cũng chỉ là lời đồn, chứ cụ thể nước trên mai rùa là cái gì, chúng tôi không có khả năng biết.

Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, đầu giờ chiều chúng tôi đến ký hợp đồng. Ký xong, cả hai cầm chìa khóa quay lại căn nhà. Trước khi tới, Tần Nhất Hằng mua rất nhiều giấy nếp. Chúng tôi dán giấy nếp lên cửa sổ, sau đó anh ta kéo tôi ra ngoài đi dạo.

Tần Nhất Hẳng giải thích, làm như vậy là để kiểm tra xem thứ kia có thể ra ngoài hay không. Nếu nó chỉ loanh quanh được trong nhà, như vậy càng không nguy hiểm. Nhưng nếu nó có thể ra vào tự do, chuyện sẽ tương đối phức tạp.

Đi dạo tới khoảng 5h chiều thì chúng tôi quay về. Tần Nhất Hằng kiểm tra một chút rồi nói thứ kia không ra ngoài được. Nghe nói vậy tôi tuy biết rõ có thứ gì đó trong nhà, hơn nữa không chừng còn đang nhìn mình chằm chằm, nhưng lại như trút được gánh nặng. Bởi Tần Nhất Hằng nói như vậy tình hình khá khả quan, cũng dễ xử lý, quay về nghỉ ngơi, tìm ngày Hoàng đạo tới đây quét dọn sẽ ổn, thứ kia tự nhiên sẽ cho người mới tới ở. Ngữ khí anh ta khá nhẹ nhàng, tôi liền vui vẻ, số tiền này kiếm được dễ hơn lần trước nhiều.

Bốn ngày sau, Tần Nhất Hằng tìm tôi, mang theo dụng cụ lỉnh kỉnh chuẩn bị tổng vệ sinh. Vốn tôi định thuê người quét dọn, nhưng anh ta nói căn nhà này nhất thiết phải do chủ nhân làm mới được. Hết cách, tôi đành tự mình ra tay.

Mở cửa, chúng tôi bê hết những đồ gia dụng cũ nát ra ngoài hiên, lát nữa sẽ gọi khuân vác dọn xuống dưới lầu. Trông thấy chúng tôi ồn ồn ào ào quét dọn căn nhà, hàng xóm còn hảo tâm tới nhắc nhở rằng căn nhà này không sạch sẽ. Tôi cười không đáp, lòng nói nếu sạch sẽ thì tôi mua làm gì.

Dọn dẹp đồ gia dụng xong, Tần Nhất Hằng lấy một cái thùng to đựng gạo rồi hứng nước vào. Tôi dùng chổi nhúng nước gạo quét sàn nhà, mới quét được mấy cái thì Tần Nhất Hằng bỗng ngây người, cau mày mấy cái. Trông sắc mặt anh ta, tôi liền chột dạ.

Buông cái chổi xuống, Tần Nhất Hằng chạy lại cửa sổ cẩn thận quan sát, sau đó quay đầu nói với tôi: "Mẹ nó, có thứ khác vào nhà!"

May là đang ban ngày chứ nếu không anh ta nói vậy tôi đã sợ đái ra quần. Lôi tôi ra khỏi nhà, Tần Nhất Hằng nói thứ nguyên bản trong nhà không ra ngoài được, nhưng có thứ khác bên ngoài xâm nhập vào, hôm nay không thể quét dọn, đặc biệt là ngày hoàng đạo lại càng không được chọc đến nó. Tuy hôm nay là ngày tương đối tốt, nhưng một ngày tốt lại bị thứ kia ám vào, sự việc sẽ càng rắc rối.

Nghe anh ta nói thế, lòng tôi hốt hoảng, cũng không biết có phải do số mệnh minh vao hay không mà mỗi thời điểm mấu chốt đều phát hiện ra vấn đề.

Hai chúng tôi về khách sạn bàn bạc đối sách, Tần Nhất Hằng cân nhắc nửa ngày mới nói với tôi: "Bất kể nó là thứ gì thì hợp đồng đã ký rồi, chuyện này không trốn tránh được, chỉ có thể căng da đầu mà giải quyết."

Tôi tỏ vẻ tán thành, dù sao mình cũng chỉ coi như là trợ thủ của anh ta, hơn nữa theo tôi nghĩ thì dù căn nhà này có hung cũng không thể bằng căn của gã họ Vương được.

Trưa hôm sau, cơm cũng chưa kịp ăn đã bị Tần Nhất Hằng lôi tới căn nhà. Anh ta cầm mai rùa đi lòng vòng trong phòng rất lâu, sau đó cau mày, bặm môi nhìn cái mai trên tay.

Tôi đi qua giơ tay sờ thử thì thấy cái mai khô cong, tưởng thứ kia đi rồi, ai ngờ Tần Nhất Hằng đột nhiên cáu: "Đ* m*, ai bảo anh sờ?"

Tôi giật mình, cảm thấy ấm ức, hôm trước rõ ràng anh ta bảo mình sờ, sao hôm nay chỉ động một chút đã bị chửi?

Tần Nhất Hằng không giải thích, mặt xám xịt nhìn tôi hồi lâu, sau đó bảo tôi đến cửa hàng đồ liệm, mua hương nến, tiền giấy. Không dám chậm trễ tôi liền đi, trên đường cứ luôn canh cánh trong lòng, có phải mình gây họa rồi không...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK