Những lời này suýt thì làm tôi nhảy dựng lên, chưa nói đến vấn đề làm thế nào để phá hủy một căn nhà lớn như vậy, mà nếu tự tiện đụng tay đụng chân, ngộ nhỡ bị phát hiện thì tiền đâu mà bồi thường?
Vội vội vàng vàng mặc quần áo đuổi theo, may là Tần Nhất Hằng đi không nhanh lắm, tôi chạy như điên, cuối cùng cũng chặn được anh ta lại. Vốn muốn khuyên Nhất Hằng bình tĩnh một chút, nhưng lại chẳng có tác dụng, đành cắn răng theo anh ta lên taxi.
Đầu tiên Nhất Hằng đến thuê bảy tám công nhân bên cạnh một công trường, sau đó thuê thêm một chiếc minibus, chạy thẳng đến biệt thự.
Cách một đêm, lần nữa đứng trước cổng sân, mặ dù ánh mắt trời chói chang nhưng trong tôi vẫn áp lực. Tần Nhất Hằng chỉ đạo công nhân trong sân đào đào bới bới, cũng không biết là làm gì. Tôi tới cạnh căn nhà, dùng tay gõ nhẹ vào tường, khi xây dựng căn nhà hẳn là thợ xây đã dốc toàn bộ công sức, không có khả năng bị rút lõi, cho nên mấy người họ dù là công nhân chuyên nghiệp, áng chừng phá một bức tường còn khó chứ đừng nói đến việc đào ba tấc đất nền nhà lên. Nghĩ thế tôi khá yên tâm, liền tìm chỗ râm đứng hút thuốc.
Hút gần hết điếu thuốc thì bỗng nghe thấy tiếng công nhân trong sân hô: "Ông chủ, đào được rồi!"
Lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên, chẳng lẽ Tần Nhất Hằng nhất quyết tìm tới đây là do hôm qua đã tính được dưới nền sân chôn bảo bối gì đó?
Lò dò tới gần, mới phát hiện thứ đào được là một pho tượng đá, tuy nhiên nó nằm phần lớn dưới đất, cũng không nhìn ra rốt cuộc là tạc cái gì. Tần Nhất Hằng chỉ đạo công nhân hợp sức đào nốt nó ra, đặt ở trong sân.
Pho tượng không lớn lắm, chỉ cao khoảng nửa mét, chất đá khá tốt, theo cảm nhận thì nó không phải tượng cổ lắm, nhưng tạc thứ gì thì tôi vẫn chưa nhìn ra.
Miêu tả sơ bộ thì nó có vài phần giống như rồng, nhưng thân lại diêm dúa như con chó nhật, thoạt nhìn hơi buồn cười, chẳng có tính nghệ thuật gì cả. Thế nhưng không có tính nghệ thuật không đồng nghĩa với không đáng giá. Tôi thầm nghĩ, nếu đây là đồ cổ, một thứ hình thù kỳ quái được bảo quản tốt như vậy, bán ra thị trường ắt sẽ thu được món tiền không nhỏ.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì mầy công nhân lại bê tới một tượng đá khác. Pho tượng này dính đầy bùn đất, xám xít. Cởi áo khoác lau sạch đất bám bên ngoài, lúc này nó mới rõ hình thù.
Về mặt tạo hình, pho tượng thứ hai còn thất bại hơn pho đầu tiên. Đầu rồng vẫn giữ nguyên, nhưng thân được đổi thành một con cá lớn có cái đuôi vểnh lên. Nó làm tôi liên tưởng đến tượng ngư sư ở Singapore, tóm lại là hình thù rất quái dị.
Liên tiếp đào ra hai pho tượng, lòng tôi càng ngày càng nghi hoặc, quay đầu nhìn Tần Nhất Hằng, anh ta vẫn đang chỉ đạo công nhân đào bới trong sân, toàn bộ khoảng sân đã bị mấy người họ làm thay đổi hoàn toàn.
Không nhịn được, tôi hỏi: "Mấy bức tượng này là cái gì?"
Tần Nhất Hằng không trả lời câu hỏi, chỉ nói: "Cứ chờ đào hết ra rồi biết."
Nghe có vẻ là không chỉ có hai pho tượng này, lòng hiếu kỳ của tôi ngày càng lớn. Dù sao cũng không cần động tay hỗ trợ, tôi bèn dứt khoát đứng bên cạnh quan sát.
Sau khi đào được hai pho tượng đầu tiên, công việc đào bới có vẻ thuận lợi hơn nhiều. Tôi chăm chú nhìn từng pho, từng pho tượng liên tiếp được nhấc ra, mặt đất trong sân bị xới tới mức có thể trồng hoa màu được rồi. Ban đầu còn háo hức đến xem hình thù mấy pho tượng, sau mất dần hứng thú, tôi quay vào xe ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Khoảng 1 tiếng trôi qua, lúc quay lại sân thì tượng đá đã khai quật gần đủ, mấy công nhân đang hợp sức đào pho cuối cùng lên.
Chó tới khi tất cả đã được bày lên mặt đất, Tần Nhất Hằng đứng đó chăm chú nhìn, nửa ngày không lên tiếng. Tôi đứng bên cạnh hồi lâu, còn tưởng rằng anh ta đang ấp ủ cảm xúc gì đó, chuẩn bị giảng về lai lịch đống tượng đá, ai ngờ mãi chả thấy quay đầu lại. Đi qua vỗ vai một cái, Tần Nhất Hằng lúc này mới quay đầu lại, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ mặt anh ta còn có thể cứng đờ như vậy, vốn ban nãy dưỡng thần đã khiến mình bình tĩnh lại, bây giờ thoáng cái nhịp tim bắt đầu tăng tốc. Rõ ràng đang đứng nơi ánh nắng chiếu xuống mà cả người vẫn thấy rét run.
Tiếp theo, việc mà Tần Nhất Hằng giảng làm cho tôi bị chấn động, không từ ngữ nào diễn tả được. Trước giờ vẫn luôn cho rằng, đã làm nghề cùng anh ta lâu như vậy, mình đã hiểu gần hết về những thứ phương thuật, nhưng trên thực tế tôi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không ngờ trên đời còn có những cách thức không tưởng, nhằm giúp con người đạt được mục đích như vậy.
Tần Nhất Hằng đứng dưới ánh mặt trời, giơ tay quét một lượt 9 pho tượng đá, rồi dừng lại ở pho cuối cùng vừa được đào ra, hỏi: "Anh có biết đây là gì không?"
Đương nhiên là tôi lắc đầu.
Đám công nhân đứng cạnh chẳng hứng thú chút nào với đống tượng, tuy nhiên chưa nhận được tiền công nên phải ở lại. Thấy tôi lắc đầu, họ cũng lắc đầu theo.
"Đây là Tì Hưu!" Tần Nhất Hằng nói: "Tì Hưu là vật trừ tà, thông thường sẽ được đặt trên bàn, nhiều người dùng nó làm cái chặn giấy. Nếu chỉ có một pho tượng được chôn, thì có tác dụng trấn trạch và nạp tài, nhưng ở đây...."
Tần Nhất Hằng dùng ngón tay chỉ lần lượt 8 pho tượng còn lại: "Đây là Bị Hý, Li Vẫn, Bệ Ngạn, Bồ Lao, Thao Thiết, Nhai Tí, Toan Nghê, Tiêu Đồ. Có câu nói, rồng sinh cửu tử, mỗi con đều khác nhau, đây gọi là cửu tử long. Trong kiến trúc hay trong cuộc sống, chúng sẽ nằm rải rác ở các vị trí khác nhau tùy tác dụng. Nhưng dưới căn nhà này lại chôn, hơn nữa còn xúm xít với nhau, khoảng cách có quy luật, điều này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà là có người cố tình chôn chúng ở đây. Tôi có một giả thiết táo bạo, nếu người chôn mấy thứ này chính là người giết cậu thanh niên kia, hắn làm như vậy chỉ có một mục đích duy nhất!"
Tần Nhất Hằng khựng lại một chút, tựa hồ là đắn đó có nên nói hay không.
"Hắn làm vậy chỉ có một mục đích duy nhất, chính là để trấn trụ chân long. Người thanh niên chết trong biệt thự này hẳn phải là chân long chuyển thế, tức là có mệnh làm hoàng đế. Giết cậu ta trong căn nhà, phanh thây khiến hỗn phách xiêu tán, hơn nữa lại dùng thủ đoạn độc ác trấn trụ, không cho chuyển thế đầu thai, mục đích và cách thứ thật khiến người ta không rét mà run. Quan trong nhất là..." Giọng Tần Nhất Hằng bỗng nhiên trầm xuống: "Lần này chúng ta trúng kế, cái trận này là có người bố trí để ta tới phá, hiện giờ cũng không biết phá trận sẽ để lại hậu quả gì, nhưng chắc chắn từ lúc sáu ngón liên hệ, chúng ta đã bước vào một cái bẫy!"
Nói xong, Nhất Hằng vô thức thò tay vào túi tìm thuốc lá, tôi vội đưa điếu thuốc trên tay cho anh ta. Nhất Hằng cầm lấy hút một hơi thật sâu, tôi cũng định rút một điếu khác ra châm thì phát hiện tay mình đang run rẩy không ngừng. Cố gắng hít thật sâu ép cơ thể bình tĩnh lại, tôi nhìn về phía Tần Nhất Hằng, có vẻ anh ấy cũng đã cố trấn tĩnh. Khung cảnh y hệt thời khắc chuản bị quyết chiến trong phim hành động Mỹ.
Mấy công nhân đứng bên cũng há hốc mồn ngạc nhiên, không rõ là họ có hiểu nội dung Nhất Hằng nói không, hay chỉ là bị khí thế khác thường của hai chúng tôi ảnh hưởng. Tự vỗ vỗ vào mặt mình, có lẽ sự việc đã bị chúng tôi phức tạp hóa, có lẽ trận pháp này bị phá chỉ khiến chân long kia có thể chuyển thế mà thôi, không liên quan gì đến chúng tôi. Nhưng nghĩ vậy lại cảm thấy không đúng, nếu thế thì tại sao phải dụ chúng tôi đến phá trận, tự mình phá không được sao? Nhìn xung quanh khoảng sân, lúc công nhân đào tượng lên cũng không xảy ra chuyện gì, nên có thể nói trận pháp này không cần dùng thủ đoạn phương thuật để hóa giải, chỉ cần tìm mấy thanh niên trai tráng đến đào là được.
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, muốn phân tích sự việc một lượt cho rõ ràng. Đầu tiên, cần phải tìm hiểu rõ một vấn đề, đó là sinh thần bát tự của mình bị ai mang tới đặt dưới tượng Chung Quỳ, hắn làm cách nào có được.
Nhớ lại hoàn cảnh đêm hôm trước, rõ ràng đây chính là kế dương đông kích tây, dụ tôi và Nhất Hằng lên lầu 2, sau đó xô đổ tượng Chung Quỳ khiến tấm ván quan tài lộ ta. Nói như vậy đối phương nhất định là rất hiểu chúng tôi, bởi hắn dám chắc chắn Tần Nhất Hằng nhất định sẽ vì tấm ván quan tài mà đào toàn bộ mặt sân lên, đồng nghĩa với việc phá trận cửu tử trấn chân long. Có điều sẽ để lại hậu quả gì thì tôi không biết, chỉ là càng nghĩ càng khẳng định, gã sáu ngón cùng hội với đám người đêm đó, thậm chí hắn còn là một vai diễn trong toàn bộ vở kịch.
Nói cho Nhất Hằng nghe suy luận của mình, anh ta cũng tán đồng, chỉ là mọi thứ chưa rõ ràng, chúng tôi đành đi bước nào tính bước đó. Tần Nhất Hằng trả tiền công rồi cho tốp công nhân ra về, mình thì đi một vòng quanh sân, có vẻ vẫn chẳng manh mối gì, chúng tôi đành quay lại khách sạn.
Về tới nơi, chúng tôi thay nhau gọi liên tiếp cho sáu ngón, nhưng hắn vẫn tắt máy, thậm chí Nhất Hằng còn điện cho cả Viên Trận, nhưng Viên Trận cũng chẳng có số điện thoại nào khác của gã.
Trong lòng tôi bất an khôn nguôi, nhưng kỳ quái là từ đêm bắt đầu chi đến lúc chúng tôi quyết định rời đi, tất cả đều sóng êm gió lặng, không hề xảy ra bất cứ việc lạ nào. Nghĩ bụng hẳn Tần Nhất Hằng cũng bất ngờ về điều này, mấy ngày trước nét mặt anh ta cứ sầm sầm, qua mấy hôm không thấy dị tượng gì thì liền dùng cách bát nước âm dương kiểm tra. Thấy bên người chúng tôi không có tà vật, cả hai cũng yên lòng phần nào.
Tuy những nghi vấn trong đầu không được giải đáp, nhưng cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ. Thi thoảng trong đầu tôi dâng lên một tia bất án, cứ có cảm giác cả hau đã bước vào một con đường do người khác định sẵn. Không biết có phải do tác dụng tâm lý sợ hãi không, mà sau khi về nhà, tôi không phát bệnh nhưng toàn thân cứ rã rời. Tắt máy cất vào tủ, nghỉ ngơi mấy ngày, trong thời gian đó tôi suy nghũ rất nhiều thứ, nói thật là nghiêm túc suy xét mãi, liệu công việc này có thể tiếp tục làm hay không? Một mặt cảm thấy những việc phụ đã đi vào quỹ đạo, tiền không đến nỗi thiếu; nhưng mặt khác lại nghĩ, cho tới trước lần này thì không có đáng sợ như vậy, tiền kiếm được thật sự dễ dàng.
Quay đầu nghĩ lại căn biệt thự, nói thật là tôi có hơi tiếc. Ham mồi thì dính bẫy, các cụ nói câu này cấm có sai. Trải qua những chuyện ngoài sức tưởng tượng rồi, thậm chí tôi còn tiếc rằng không thể mua lại căn nhà. Sau đó cẩn thận nhớ lại về cái bóng đen đứng ở cửa đêm đó, trí nhớ còn mơ hồ hơn, nghĩ bụng có thể là bởi vì trước đó đã tới chùa, âm khí quá nặng, cho nên không chừng nó chỉ là cô hồn dã quỷ mà thôi.
Trong khoảng thời gian này Tần Nhất Hằng cũng tới tìm tôi mấy lần, cơ bản đều là đưa ra vài ý tưởng cho việc căn biệt thự, nhưng tổng kết lại đều không đáng tin, cho nên không nói nhiều. Có điều một trong số những gì anh ta nói khiến tôi có ấn tượng khá sâu. Anh ấy bảo, hồn phách con người cũng có thể bị chặt đứt, đây là nguyên nhân thanh niên kia bị phân xác, chuyện này khoa học cũng đã thử tìm hiểu nhưng chưa đưa ra được giải thích hợp lý. Tôi từng xem vài phóng sự trên TV, nhiều người bị cắt cụt chân tay sẽ cảm thấy đau dữ dội ở phần bị cắt mất, một số cơn đau liên tục và một số thì ngắt quãng. Tuy nhiên cái quan trọng là cảm giác đau truyền đến từ khoảng không mà cánh tay hoặc chân bị cắt mất đó. Việc điều trị nội khoa không thể làm giảm cơn đau.
Điều đáng kinh ngạc hơn đó là, nhiều người bệnh không chỉ có cảm giác đau đớn, mà còn có cảm giác khác, như lạnh, nóng, ngứa...Phần lớn các chi sau khi cắt sẽ bị mang đi thiêu, nhưng cũng có vài bệnh viện vứt bỏ như rác thải y tế. Đã từng có một bệnh nhân sau khi giải phẫu cắt chân, đã thường xuyên có cảm giác phần chân bị cắt lạnh đến khó chịu nổi, và sự thật thì khi tìm thấy phần chi bị cắt trong thùng rác, nó bị đông lạnh một cách không thể tin nổi. Theo Tần Nhất Hằng thì hiện tượng này có thể giải thích bằng huyền học. Không khó để thấy trong nhiều bộ phim, hay các chương trình truyền hình, hoặc những lời đồn đại, tại sao nhiều người tàn tật khi còn sống, chết đi linh hồn họ hiện ra vẫn tàn tật? Bởi phần linh hồn tương ứng đã bị tách ra khỏi cơ thể, nói ra thì khá là rườm rà.