Cảm giác này thật sự rất áp lực, tôi muốn mở miệng nói chuyện nhưng hai môi nặng như chì, chỉ có thể nuốt nước bọt không ngừng. Một lát sau, con chó đang ngủ ngon giấc bỗng nhiên đứng bật dậy, nghêng đầu chăm chú nhìn gì đó. Đột ngột có tiếng đập cửa vang lên, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước, tôi vẫn bị hoảng sợ.
Tần Nhất Hằng vô cùng bìn tĩnh, giơ tay ra hiệu im lặng. Tiếng đập cửa cũng không lớn như tôi tưởng tượng, mà nhè nhẹ đều đều, tựa như người gõ rất nho nhã. Quay sang nhìn chằm chằm con chó, nhưng nó lại chẳng hề sủa tiếng nào, ngay cả Tần Nhất Hằng cũng sửng sốt. Bất giác cúi đầu, tôi lập tức giật mình, bởi nãy giờ không để ý, điện thoại của Tần Nhất Hằng đã ngắt liên lạc tự bao giờ.
Cũng đúng lúc này thì bỗng con chó cất tiếng sủa, cả người tôi lạnh toát. Do là một con chó choai choai chưa trưởng thành, tiếng sủa của nó rất non nớt, mà điều khiến tôi rợn tóc gáy chính là, nó không sủa hướng về phía cửa, mà hướng về phía phòng ngủ mà người chồng thắt cổ tự vẫn.
Tần Nhất Hằng vỗ đùi: "Hỏng rồi! Chúng ta tính sai hết, con mẹ nó, hằng đêm hắn gõ cửa không phải muốn vào phòng, mà là muốn người ta mở cửa cho hắn ra. Bên trong đến 8 phần là có tường kép, căn nhà này tuyệt đối có vấn đề!"
"Vậy anh mau tìm cách gì đi, loạn hết lên rồi!"
Tần Nhất Hằng bốc một vốc đậu nành trong túi đưa cho tôi, bảo: "Cầm chắc lấy, mỗi khi có cảm giác lạnh muốn rùng mình thì ném một ít ra ngoài. Chúng ta đã tới đây rồi, chi bằng cứ xem nó là cái gì."
Một phen vừa rồi đã khiến tôi hoảng loạn, nhưng Tần Nhất Hằng nói không được chạy, chỉ có thể cắn răng mà ở lại. Con chó vẫn sủa liên hồi, tôi bỗng hoài nghi, vì sao hàng xóm không sang cảnh cáo về việc làm ồn? Lẽ nào họ sợ sự ám ảnh của căn nhà hơn việc đó?
Suy nghĩ như vậy, tôi chợt cảm thấy ớn lạnh. Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, khi Tần Nhất Hằng ở bên cạnh, tôi khá tỉnh táo, lập tức rải mấy hạt đậu nành ra. Vốn dĩ chỉ tính rải một cái, nhưng quá căng thẳng nên không làm chủ được lực ném.
Bỗng vái cảm giác có thứ gì đó đang tới gần mình chợt biến mất. Sau đó nó xảy ra hai ba lần nữa, lần nào rải đậu nành xong cũng vô sự. Đậu nành trong tay không còn nhiều lắm, đang hỏi xin thêm thì đột nhiên con chó im bặt. Cả hai chúng tôi thấy thế đứng bất động một lát rồi mới dám nói chuyện.
Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, tại sao vừa rồi có thứ gì đó đi vào anh ta lại không cảm giác được?
Tần Nhất Hằng ra điều cũng không biết: "Chỉ e nó liên quan đến bố cục căn nhà. Muốn hiểu rõ, phải mở hết những thứ trang trí trong nhà ra, có lẽ sẽ tìm được đáp án."
Trấn tĩnh lại một chút, Tần Nhất Hằng dẫn đầu đi vào trong phòng ngủ. Tôi vào theo phía sau, phát hiện bên trong không vó thay đổi gì, chiếc điện thoại của tôi vẫn ở vị trí cũ, nhưng đã tắt nguồn.
Bật máy lên, đã không còn quá nhiều pin. Thứ không sạch sẽ ảnh hưởng đến thiết bị điện tử, trong phim kinh dị tôi đã thấy nhiều, chỉ là chưa từng gặp ngoài đời thế này thôi. Có điều cũng không dám chắc là nó bị thứ kia tác động, bởi còn có khả năng điện thoại bị trục trặc.
Sau khi lấy chiếc điện thoại thì cả đêm không còn xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, con chó cũng từ đó im bặt. Hai chúng tôi chờ đến trời sáng mới quay về khách sạn, trên đường về bàn luận chuyện tối qua, suy đoán các khả năng. Trên thực tế thì chỉ có Tần Nhất Hằng suy đoán, tôi chỉ phụ đạo theo mà thôi.
Theo Tần Nhất Hằng đoán, đại khái khi trang trí ngôi nhà, đã bị cao nhân nào đó đụng tay chân. Cho nên sau khi chết, chủ nhân bị vây khốn trong phòng không ra được, cũng không thể đầu thai. Hơn nữa hồn ma anh ta còn luôn lặp lại quá trình mình chết. Tần Nhất Hằng nói, loại hồn na này không quá có khả năng hại người, chỉ là hằng đêm nó đều cảm thấy oan ức, nếu có người khác vào ở, dần dà sẽ sinh bệnh. Còn về chuyện tại sao chủ nhà lại thắt cổ tự sát, không ai biết.
Tuy nhiên đó không phải vấn đề quan trọng nhất với chúng tôi, bởi thứ chúng tôi quan tâm là giá trị căn hộ. Tần Nhất Hằng nói, với tình hình hiện tại khẳng định là không giải quyết được vấn đề. Trừ khi mua lại căn nhà, sau đó xé toàn bộ giấy dán tường và gỡ những đồ vật trang trí xuống, có lẽ mới tìm ra câu trả lời. Thực ra tôi rất hứng thú mua căn nhà, chỉ là hiện giờ xem ra khá nguy hiểm. Có điều tôi tán thành với ý kiến mua lại của Tần Nhất Hằng, dù sao bản thân cũng hiếu kỳ. Cứ như vậy cả hai thống nhất, sẽ ép giá cô vợ thêm một chút, nếu thích hợp sẽ mua lại.
Một đêm mệt mỏi, cả hai ngủ đến tận chiều mới đi tìm người vợ. Thương lượng mãi, cuối cùng ép xuống được giá lý tưởng, liền ký hợp đồng. Xong xuôi, hai chúng tôi quay về khách sạn nghỉ ngơi, quyết định sáng mai sẽ tìm một tốp thợ đến chỉnh trang lại căn nhà.
Hôm sau, việc đầu tiên là Tần Nhất Hằng mang con chó bán lại cho tiệm thú cưng, sau đó thuê 4 người thợ về.
Tới nơi, đầu tiên là phá bỏ cánh cửa gỗ, đập mạnh một cái, quả nhiên phát hiện điểm kỳ quặc. Hẳn cánh cửa gỗ được làm một cách đặc biệt, giữa hai ván gỗ kẹp một thứ gì đó. Đưa tay vào sờ, không phải cứng lắm, còn có vẻ ráp ráp. Tần Nhất Hằng đưa mũi vào hít lấy hít để, quay sang nói: "Đây đại khái là dùng chu sa, keo, vun gỗ, cùng với một số thứ không biết tên, trộn lẫn mà thành. Nếu tôi đoán không lầm, vụn gỗ này được nghiền từ bánh xe của cối xay nước. Bánh xe cối xay nước chuyển động theo quỹ đạo, còn tiếp xúc hơi người, trên phương diện nào đó có thể biểu hiện cho đoàn viên. Làm như vậy, thứ nhất là để trừ tà, thứ hai, quan trọng hơn là đảm bảo vợ chồng hòa thuận. Xét tình huống hiện tại, cán cửa hẳn là chủ ý của hai vợ chồng làm, nhưng khéo quá hóa vụng, không ngờ nó khiến hồn ma người chồng bị vây khốn.
Sau đó tiếp tục lần lượt gỡ giấy dán tường và các đồ trang trí xuống, nhưng không phát hiện gì thêm. Cuối cùng, Tần Nhất Hằng mở toang cửa sổ cho không khí lưu thông mấy ngày, nói rằng hồn ma chủ nhân sẽ tự động rời đi.
Tuy anh ta nói không có việc gì, nhưng tôi luôn canh cánh về người chồng, đang yên đang lành lại từ bỏ cuộc sống, thật bí ẩn.
Tần Nhất Hằng bảo: "Có rất nhiều chuyện đều được số mệnh sắp đặt. Một số người tự sát hoặc bị bệnh đã lâu sẽ chọn ngày 30 tết để chết, phần lớn cho rằng là sự trùng hợp, thật ra không phải. Nói sâu xa một chút thì nó có liên quan tới mệnh cách hay dương thọ gì đó, theo nghĩa thông tục thì, Diêm Vương muốn anh chết vào canh ba, thì anh không thể chờ đến canh năm mới chết."
Tần Nhất Hằng còn có một giả thiết táo bạo, đó là đêm đó nếu người chồng không lỡ tay mở cửa sổ làm tên ăn trộm ngã chết, rất có thể hắn vào trong sẽ giết chết cả nhà họ. Từ góc độ nhân quả mà nói, mỗi một chuyện xảy ra đều có nguyên nhân gián tiếp, có lẽ đây là lựa chọn trong tiềm thức của chủ nhân căn nhà. Nói cách khác, có thể tâm lý anh ta đã bị áp lực nặng nề sau khi lỡ tay làm chết người, dần dần nảy sinh cảm xúc tiêu cực. Nhưng việc lựa chọn chết vào 30 tết chỉ e là một sai lầm, pháo nổ có tính trừ tà, gia đình nào cũng trang trí màu đỏ sặc sỡ, nếu không có âm binh dẫn đường, sợ rằng hồn ma anh ta không thể tìm thấy cửa luân hồi.
Căn hộ này tôi không bán lấy tiền, một tháng sau cho mấy sinh viên chuẩn bị thi cao học thuê cùng. Lúc đó tôi nói thẳng căn hộ từng có người chết, nhưng đã tìm cao nhân làm pháp. Cũng may mấy sinh viên không sợ, tất cả vui vẻ thuê ở lại.
Sau chuyện đó, công việc của chúng tôi trì hoãn một thời gian ngắn, hơn chục ngày mà chẳng kiếm được căn nhà nào. Nguyên nhân chính bởi vì Viên Trận gần đây về nước với lý do gì đó, cho nên không gửi tin tức. May mắn thay công việc kinh doanh nhỏ của hai chúng tôi cũng đã bắt đầu, khi bận rộn sẽ bớt cảm thấy hụt hẫng. Mãi tới khi Viên Trận quay lại, chúng tôi mới nhận căn hung trạch tiếp theo...