• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn đầu tiên chúng tôi để ý là một biệt thự thuộc thành phố khác trong tỉnh, ngôi biệt thự được xây vào đầu những năm 90. Chủ nhân của nó là một đại gia họ Vương, việc tôi và Tần Nhất Hằng gặp anh ấy là một sự tình cờ.

Đó là vào một ngày, Tần Nhất Hằng vô tình trông thấy bài đăng cho thuê nhà của anh ta trên một diễn đàn bất động sản, liền gọi điện với thái độ thử xem, kết quả là đã bắt trúng, anh ấy hẹn chúng tôi tới gặp mặt ngay.

Tính cho đến hôm nay, vị đại gia bất động sản này đã sớm làm ăn ngày càng phát đạt, nhưng vẫn không thay đổi được khí chất của một gã nhà giàu mới nổi. Lúc gặp mặt, tôi sơ lược đánh giá anh ta, trên người phải đeo tới vài kg vàng, lúc nói chuyện ngón tay cứ gõ gõ mặt bàn, chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay va chạm phát ra tiếng khiến tôi hoa cả mắt.

Theo họ Vương nói, lúc trước, nhân dịp nhà nước cải cách mở cửa, anh ta đã tận dụng cơ hội để thu lợi, sau khi có nhiều tiền thì bắt đầu hưởng thụ. Căn biệt thự này là mua lại sau khi làm ăn phát đạt. Sống ở đó được vài năm thì anh ta chuyển sang ngôi nhà mới khác, do không thiếu tiền nên căn biệt thự không bán mà cho một họa sĩ thuê lại làm xưởng vẽ.

Người họa sĩ này không nổi tiếng, và anh ta được cho là khá lập dị. Vốn dĩ sống trong khu biệt thự đều là những người giàu có, cơ bản không thích kết giao với người nhà quê, cho nên trong mắt hàng xóm, họa sĩ này từ lúc thuê nhà gần như không xuất hiện.

Hết thời hạn 1 năm, lúc đến thu tiền nhà thì anh ta mới phát hiện tay họa sĩ đã sớm chết ở bên trong. Đây cũng là căn biệt thự kỳ lạ nhất, nghe cứ như trong truyền thuyết; toàn bộ không gian bên trong được tay họa sĩ trang trí lại giống như một lăng mộ, trên tường được vẽ đầy những bức tranh về hoàng đế và sự bất tử. Giữa đại sảnh thì chỉ có quan tài và quan tài, quy cách nhìn rất cao. Toàn bộ cửa sổ được khóa kín, chỉ có mấy ngọn trường minh đăng đã tắt ngúm. Đại gia họ Vương thấy thế thì sợ đái ra quần, vội vội vàng vàng báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát tới, họ chẳng điều tra được nguyên do, liền kết luận là tự sát, căn hung trạch này vì thế mà cũng bỏ không. Một thời gian sau, mặc dù giàu có, nhưng nhìn một khối bất động sản bỏ không như vậy thì cũng đau lòng, mặc kệ bán được bao nhiêu tiền, còn hơn nhìn nó như vậy. Họ Vương liền bảo trợ lý lên mạng đăng bài cho thuê, mình thì tới trung tâm môi giới bất động sản, đăng ký bán.

Nghe họ Vương nói thì cái hung trạch này khá mơ hồ. Tần Nhất Hằng liền đề nghị tới xem qua trước rồi mới quyết định, dù sao nãy giờ cũng chỉ là lời nói suông từ một phía. Có vẻ họ Vương e sợ căn biệt thự kia, chỉ giao chìa khóa cho chúng tôi, bảo tự tới mà xem, chúng tôi cũng không làm mất thời gian, cầm chìa khóa đi liền.

Lúc tới nơi, quan tài đã bị dọn đi hết, nhưng những bức vẽ trên tường vẫn còn. Các hung trạch đều có một điểm chung, đó là khi đẩy cửa đi vào luôn cảm nhận được không khí âm u toát ra.

Căn biệt thự này so với cả khu thì không lớn lắm, tổng diện tích chỉ khoảng 230m2. Phòng khách được trang hoàng rất sang trọng theo thẩm mỹ của đại gia họ Vương. Tôi với Tần Nhất Hằng dạo một vòng bên trong ngôi nhà, anh ta ngắm nghía các ngóc ngách hồi lâu, sau đó nét mặt trở nên vui mừng, nói với tôi, căn nhà này không tính là hung trạch, hoàn toàn không có oan hồn tồn tại, chúng tôi mua vào chính là kiếm lời dễ dàng.

Nghe anh ấy nói như vậy tôi cũng cao hứng, chẳng vội vàng mà tò mò đi xem những bức vẽ trên tường. Những bức vẽ này đúng là quỷ dị, đều là tranh sơn dầu, theo trường phái tả thực, nhưng vẽ khá qua loa sơ sài. Nội dung thì có lẽ là ảo tưởng của tay họa sĩ, ở trong chính căn phòng này vũ hóa thăng thiên, hai bên có đồng nam đồng nữ hộ tống anh ta về thiên quốc.

Bởi đều là tranh sơn dầu với kỹ xảo truyền thống, cho nên thoạt đầu chẳng nhìn ra cái gì. Tôi đại khái xem mấy bữ thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì chủ nhân thăng tiên trong bức họa lại là nữ. Không phải là vấn đề tóc ngắn hay dài, nhiều họa sĩ cũng hay nuôi tóc dài, nhưng là tranh tả thực, cho nên có thể nhận ra cô gái này dáng dấp không tồi.

Tuy cảm thấy quái lạ, nhưng tôi không để trong lòng, bởi xét cho cùng, tư tưởng của nghệ thuật gia, người thường như chúng ta rất khó nghiền ngẫm. Huống chi tôi cũng chẳng có hứng thú lắm với nghệ thuật, mục đích đơn thuần của tôi chỉ là kiếm tiền mà thôi. Cho nên thống nhất với Tần Nhất Hằng một chút, chúng tôi liền tính, chiều này sẽ ký hợp đồng với đại gia họ Vương.

Hợp đồng ký kết rất suôn sẻ, giá cả cũng trong tầm chúng tôi dự đoán, căn biệt thự giá thị trường phải hơn 90 vạn, nhưng chỉ cần bỏ ra hơn 10 vạn đã mua được nó. Cả hai bên đều coi như có lời, đại gia họ Vương giải quyết được tâm bệnh lại còn được tiền, chúng tôi thì kiếm được món hời lớn, ai nấy đều vui vẻ, ăn cơm uống rượu tưng bừng.

Vấn đề tiếp theo là việc sử dụng căn phòng, thật ra tôi khá thích căn biệt thự này, tuy nó tương đối cũ, nhưng chí ít cũng là biệt thự. Đối với một kẻ xuất thân nghèo khó như tôi, được ở trong một căn biệt thự thật là điều không dám mơ. Bởi vậy tôi hy vọng có thể sửa sang một chút, rồi làm nơi ở của chính mình.

Tần Nhất Hằng cũng không phản đối, chỉ nói với tôi, căn biệt thự tuy không có hồn ma, nhưng nhìn trên phương diện phong thủy thì hình như không đẹp. Tuy nhiên anh ấy cũng chẳng hiểu về cái này lắm, nên hai chúng tôi tìm một thầy phong thủy giỏi tới xem. Ai ngờ một ngày sau, còn chưa tìm thấy thầy phong thủy thì họ Vương đột nhiên tìm tới chúng tôi, nói muốn mua lại căn biệt thự.

Là một thương nhân, đương nhiên tôi rất vui vẻ, chỉ cần anh ta đưa ra cái giá thích hợp, tôi sẽ như vớ được tiền thôi.

Đặt vấn đề giá cả, Vương đại gia đưa ra cái giá 20 vạn, tôi nghĩ có hai ngày mà pãi 10 vạn, liền đồng ý. Tuy nhiên thật ra tôi rất tò mò, tại sao vừa bán căn nhà cho chúng tôi, anh ta lại vội mua lại làm gì?

Tối đó tôi với Tần Nhất Hằng bàn bạc, cảm thấy trong này nhất định có ẩn tình, bèn quyết định hoãn giao dịch lại vài ngày, tìm hiểu nguyên do xem đó là chuyện gì đã.

Vì vậy, tôi tới những quán mạt chược, quán trà xung quanh mượn chuyện hỏi thăm. Lúc đó mới được biết, trước đây không chỉ có một mình họa sĩ chết trong nhà, mà còn có một nữ người mẫu khỏa thân chết ở trong quan tài. Vậy nó phù hợp với cô gái trong bức vẽ trên tường, nhưng vì sao họ Vương lại nói với chúng tôi là chỉ có một người chết? Lẽ nào anh ta không biết? Hiển nhiên là không đúng, đã là hung trạch, việc anh ta nói có một hay hai người chết cũng không có khác biệt quá lớn, chứng tỏ anh ta cố ý nói dối. Nguyên nhân đằng sau thật khó hiểu.

Lòng hiếu kỳ của tôi bị đánh thức, Tần Nhất Hằng cũng rất hứng thú, chúng tôi quyết định tra xét lại cẩn thận. Thống nhất một chút, cả hai liền quay về căn biệt thự kia.

Về đến biệt thự đã là buổi chiều, thực ra chúng tôi cũng chỉ di chuyển khắp nơi không mục đích trong căn nhà, nhìn ngó ngóc ngách, chẳng phát hiện được gì. Xem kỹ mấy bức họa trên tường cũng không có manh mối, hai chúng tôi bỏ ra ban công hút thuốc, bàn bạc.

Tần Nhất Hằng nói, phỏng chừng ông chủ này sợ chúng tôi phát hiện ra bí mật gì đó của anh ta. Điểm này tôi cũng đồng ý, nếu đúng như vậy, bí mật này đến tám phần là anh ta mới phát hiện thôi, nếu không đã chả bán nhà cho chúng tôi.

Theo tôi đoán thì khả năng chính ông chủ giết cô gái kia, vừa hay họa sĩ lại tự chế căn nhà thành lăng mộ của mình, liền đơn giản bỏ xác cô gái vào quan tài để che mắt, như vậy hắn có thể thoát tội.

Theo Tần Nhất Hằng thì suy luận của tôi không thực tế lắm, bởi nếu nói như vậy, rất khó giải thích về cô gái trong bức họa. Anh ta nghiêng về giả thiết, không chừng trong biệt thự có chôn thứ gì đó của họ Vương. Có lẽ lúc bán nhà hắn chưa nghĩ ra, chỉ mới đột nhiên nhớ tới, lúc này mất bò mới lo làm chuồng.

Trong nhà chôn đồ? Nghe xong tôi rất hưng phấn, lòng nói, nếu đó là đồ cổ hay gì đó, chẳng phải trên luật pháp, nó là của mình hay sao? Như vậy 10 vạn tiền lời vừa kiếm được chẳng phải chỉ là muối bỏ bể? Nếu thế, nhất định tôi không bán lại căn nhà này.

Cả hai trò chuyện rất lâu, mắt thấy mặt trời đã khuất, cũng đã khô hết cả cổ, liền chuẩn bị dọn dẹp quay về, tính toán hôm sau sẽ quay lại tìm kiếm cẩn thận. Vạn nhất chúng tôi suy đoán đúng, món bảo bối này không thể mất dễ dàng như vậy được.

Thu dọn chốc lát, hai chúng tôi liền chuẩn bị xuống lầu. Nhưng vừa bước tới bậc cầu thang, đột nhiên Tần Nhất Hằng quay đầu nhướn mày với tôi, ra hiệu im lặng, sau đó chạy nhanh tới nói nhỏ vào tai: "Có cái gì đó vừa trở lại, anh phải làm đúng theo lời tôi!"

Câu nói này khiến tôi sợ muốn đái ra quần, trời còn chưa tôi hẳn, nhưng bên trong nhà tầm nhìn đã khá mơ hồ. Tần Nhất Hằng nhét thứ gì đó vào miệng tôi, bảo tôi nín thở, cũng tuyệt đối không được nuốt thứ trong miệng xuống, nhắm mắt đi cùng anh ta, bất cứ khi nào có cảm giác đụng phải cái gì đó thì lập tức dùng sức nhổ đồ trong miệng ra. Còn chưa kịp nghe kỹ, Tần Nhất Hằng đã bước xuống cầu thang, tôi chẳng còn cách nào, cũng đành phải bước theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK