• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là lần đầu tiên tôi thấy một thứ không sạch sẽ hiện thân, hay nói cách khác, lần đầu trông thấy thực thể của một thứ âm tà. Nheo mắt nhìn, chỉ có thể thấy một bóng dáng đứng thẳng, có quần áo, có trang sức cài tóc nhưng không thể phân biệt được là nam hay nữ.

Giờ phút này, tôi cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Tần Nhất Hằng, bởi khí tức của anh ta bên cạnh cũng đã thay đổi. Cả hai đứng đó giằng co, không ai dám cử động, thời gian như ngừng lại, tôi cố hết sức điều chỉnh nhịp thở về bình thường nhưng càng cố càng cảm thấy tức ngực.

Qua vài giây, cũng có lẽ là vài phút, tóm lại là trong tình huống giằng co, khái niệm về thời gian của tôi đã rối loạn, đúng lúc thần kinh tôi căng thẳng đến cực điểm thì bóng người kia đột nhiên biến mất. Nghe thấy Tần Nhất Hằng thở phào một tiếng, mà tôi thì mặt đã đầy mồ hôi. Nhất Hằng trở lại bình tĩnh rất nhanh, lục balo lấy ra một cái đèn pin, bật lên. Công việc của chúng tôi, ban đêm vào hung trạch thường không dùng đèn pin, bởi ánh đèn quá sáng, nhưng chỉ tập trung ở một điểm, trời tối sẽ rất dễ khiến bị phân tâm. Huống chi việc bọn tôi làm lại liên quan đến âm dương, đa số tà vật vẫn sợ ánh sáng. Sợ ánh sáng không phải vì ánh sáng có tác dụng phá năng lực của chúng, mà theo bản năng chúng thích ẩn trong bóng tối, tương tự việc con người đi ngủ thích tắt đèn vậy.

Soi đèn đảo qua đảo lại dưới sàn nhà, có rất nhiều dấu chân, hỗn loạn vô cùng, không còn phân biệt được là dấu chân hai chúng tôi hay còn của ai khác nữa. Tần Nhất Hằng cầm chắc đèn pin, từng bước cẩn thận đi về phía tượng Chung Quỳ.

Lo lắng phía trước sẽ có kẻ đột nhiên nhảy ra đánh len, tôi bất đắc dĩ móc một cây nến cỡ đại trong balo ra cầm, dù sao trong bóng tôi, thứ này trông giống một cây gậy, dù không dọa được đối phương thì ít nhất cũng làm tăng thêm lá gan cho mình.

Tôu cẩn thận dò dẫm đi theo Nhất Hằng, mắt thấy anh ta đã tới vị trí bức tượng bỗng khựng người lại. Thấy Nhất Hằng bất động, tôi cũng dừng lại theo bản năng, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì. Anh ta không trả lời mà cúi người ngồi xổm xuống, như đang quan sát gì đó dưới mặt đất.

Khoảng cách giữa tôi và anh ta là vài bước chân, tuy có ánh đèn pin nhưng chẳng thấy rõ gì cả. Tôi lại e dè khẽ gọi một câu, chợt Nhất Hằng khẽ run lên, bỗng nhiên thốt ra một tiếng: "Giang Thước!"

Cho rằng Nhất Hằng kêu tên mình là muốn gọi qua đó, tôi bước đến gần thì mới phát hiện trên đất có một vật tựa như ván gỗ, có vẻ đã lâu năm, hoặc được sơn bằng loại sơn rất tối màu, dù sao thì chất gỗ không tốt lắm. Trên tấm ván còn có hàng chữ, tôi tập trung nhìn thì lập tức đầu 'ong' lên một tiếng, sao trên tấm ván lại viết sinh thần bát tự của mình???

Hiển nhiên Tần Nhất Hằng cũng bị tấm ván làm cho thất kinh, một lúc sau mới quay đầu nói với tôi: "Đây là ván quan tài, từ đâu ra thì không biết, nhưng dùng ván quan tài viết sinh thần bát tự của anh, lại đè dưới nơi âm tà như này, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết chẳng phải chuyện tốt lành gì."

Vẫn chưa hoàn hồn, tuy từng câu từng chữ Nhất Hằng nói tôi đều nghe, nhưng chẳng để trong đầu. Não tôi lúc này như mớ xà phòng, chỉ có thể châm điếu thuốc hút một hơi dài, sau đó dựa vào tường mà thở, mới cảm thấy thanh tỉnh hơn chút ít.

Tôi hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Tần Nhất Hằng nhìn tôi, đột nhiên bật ra một câu: "Căn nhà này chúng ta nhất định phải mua. Bởi từ rất sớm trước kia nó đã bị anh mua rồi!"

Anh ta nói cái gì vậy? Câu cú quá khó hiểu, nhưng nhìn nét mặt thì cũng đoán được vài phần, e là lần này phiền toái to rồi. Quay sang bảo Nhất Hằng giải thích kỹ, qnh ta dùng đèn pin soi ra ngoài cửa, có vẻ không yên tâm lắm, đắn đo một chút rồi kéo tôi ra sân, nói: "Thời xưa, xây nhà, đặc biệt là những gia đình giàu có, khi xây nhà đều chú ý đến phong thủy, xảo công hay thậm chí cả phương thuật. Thông thường họ sẽ chôn một đồ tùy thân nhỏ của chủ nhà dưới sàn. Nếu là gia đình quan lại, phần lớn sẽ chôn một túi gấm chứa tóc chủ nhân, hơn nữa số sợi tóc cũng được yêu cầu khắt khe, phải là số lẻ. Nghe nói làm như vậy gọi là Tụ Trạch, chính là tụ nhân khí trong nhà lại không cho tản mát khắp nơi. Thời đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển, sức lao động chính là căn bản để một gia đình thịnh vượng, cho nên Tụ Trạch được rất nhiều gia đình giàu có sử dụng. So với các gia đình quan lại thì những gia đình thổ hào không tỉ mỉ như vậy, họ thường giống nhau, chôn một ít vàng bạc, hiệu quả như Tụ Tài, cũng có thể dùng để phòng bất trắc. Đáng nói là, nếu người chủ trì gia đạo là phụ nữ, khi xây nhà, một chiếc túi chứa câu đối bên trong sẽ được chôn, nội dung câu đối chỉ cô ta biết mà thôi. Thông thường trong phim cổ trang, ta hay nghe câu 'dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra nó', câu nói này thực ra bắt nguồn từ việc Tụ Trạch. Một danh gia vọng tộc bị tru di cửu tộc hoặc xảy ra thảm án diệt môn, việc cuối cùng quan thi hình án làm chính là phải tìm ra Tụ Trạch. Họ tin rằng chỉ khi tìm được Tụ Trạch thì bất kể gia tộc này có chưa đầu thai hay đã hóa thành lệ quỷ, cũng không thể quay lại nhà mình, càng không thể tìm kiếm kẻ thù."

Nói một hồi, Tần Nhất Hằng chìa tay xin thuốc, tôi cũng châm một điếu, nghe anh ta giảng giải xong, càng cảm thấy lạnh sống lưng.

Anh ta nói tiếp: "Tuy nhiên có Tụ Trạch thôi là chưa đủ, có hai loại nhà, đó là âm trạch và dương trạch, cái này không cần giải thích nhiều. Dương trạch tức là để người ở, âm trạch là mộ phần. Nhưng không phải là tất cả, rất nhiều cô hồn dã quỷ không có âm trạch cư trú, chẳng cách nào tiến vào luân hồi, du đãng trên trần thế, chúng phải có nơi để dừng chân. Dương trạch là một chỗ dừng chân lý tưởng, cho nên trong văn hóa Trung Hoa, từ vật trấn trạch ở gian chính cho đến tượng đá ngoài cổng đều có. Mà một danh môn vọng tộc, sau khi chôn Tụ Trạch, sẽ đặt đồ vật dưới hai con sư tử đá ngoài cổng, bên trái đặt sinh thần bát tự và họ tên gia chủ, bên phải đặt danh sách gia đình bên phải. Giải thích đơn giản cho việc làm này là tuyên bố nhà đã có chủ, đại ma tiểu quỷ phải tránh xa. Điều đáng nói ở đây là, cũng không phải tượng đá ngoài cổng đều có tác dụng trấn trạch, nếu như đặt bừa vị trí, sẽ phản phong thủy, gây họa cho chủ nhân. Thứ nhất, hai miệng sư tử đá chỉ một con hé miệng, một con ngậm, đại biểu cho sự thổ nạp. Vì như trước cửa ngân hàng, một con há miệng một con khép miệng, con há miệng là chiêu tài, khép miệng là thủ tài, chì tiền tài chỉ có ăn vào chứ không nhả ra. Hoặc như thạch sư trước miếu cổ, nhìn khẩu hình thì đại khái một con niệm A, một con niệm Di (A Di Đà Phật). Mà bất kể vi phạm nguyên tắc bố cục nào về vị trí hay khẩu hình của thạch sư cũng dẫn đến phản tác dụng."

Nghe Tần Nhất Hằng nói xong thì tôi cũng phần nào hiểu được. Ý anh ta nói, dưới tượng Chung Quỳ có để sinh thần bát tự của tôi, vậy chẳng khác nào tuyên bố với cô hồn dã quỷ, tôi chính là chủ hộ. Hơn nữa theo tính toán như vậy, hẳn dưới nền nhà còn có cả tóc của tôi. Nghĩ đến đây tôi cảm thấy hoang mang, quay đầu nhìn về căn nhà, tôi dám lấy đầu mình ra bảo đảm, chưa bao giờ đặt chân tới đây chứ đừng nói tự mình chôn tóc.

Hỏi Tần Nhất Hằng phải làm sao, bỗng ánh mắt anh ta trùng xuống, nói hiện giờ chưa xác định được, hơn nữa việc phát hiện sinh thần bát tự của tôi cũng chỉ là bề nổi, chỉ e sẽ có ám chiêu gì mà chúng tôi không biết. Hiện giờ, điều ít nhất có thể làm là bất kể thế nào cũng phải tìm xem dưới nền nhà có chôn Tụ Trạch không. Mà dù Tụ Trạch là của ai, cũng phải đào nó ra. Anh ta lo lắng rằng, nếu suy đoán là chính xác, thì căn nhà đang dùng dương thọ của tôi để nuôi những thứ trong đó. Mà dù có suy đoán sai, thì mua một ngôi nhà như vậy cũng làm mất đi vận khí của bản thân.

Nháy mắt, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ngôi nhà đã vượt qua sức tưởng tượng của tôi, nhưng cũng có khả năng chúng tôi chỉ thần hồn nát thần tính, không đáng sợ đến vậy.

Thấy Tần Nhấy Hằng biểu tình nghiêm túc, cứ cau mày suy nghĩ, tôi không tiện hỏi nhiều, chỉ cắn răng mà chờ đợi. Nói xong về vấn đề Tụ Trạch, bất giác nhận ra điêis thuốc trên tay mới hút được một hơi đã tàn từ bao giờ, tôi lại rút một điếu khác, châm lửa hút hơi dài mới bình tĩnh lại một ít.

Sau đó, lại quay vào thu dọn đồ đạc, có lẽ do tác dụng tâm lý, khi vào lại căn nhà, trong lòng có một cảm giác sợ hãi khó tả. Tôi cũng không biết cảm giác nàu từ đâu mà đến, nhưng chỉ sợ chuyện không dễ giải quyết.

Đường về khá thuận lợi, nhưng trên cơ bản là dò dẫm từng bướ e dè, cố lên tinh thần mãi nhưng đôi chân vẫn mềm nhũn. Cũng may là chúng tôi có lưu lại số tài xế taxi, gọi điện, đợi thêm nửa tiếng xe mới tới. Trên đường về, tôi nhìn đăm chiêu bên ngoài cửa kính, trong đầu tự hỏi miên man, nhưng thật ra là trống rỗng.

Về đến khách sạn, Tần Nhất Hằng lập tức gọi điện cho sáu ngón, nào ngờ bên kia tắt máy. Ban đầu tưởng hắn đang nghỉ ngơi, dù sao lúc chúng tôi về đã là nửa đêm. Nhưng sáng hôm sau, Tần Nhất Hằng lại gọi thì điện thoại của sáu ngón vẫn trong chế độ tắt máy. Đến trưa vẫn chưa liên lạc được.

Ánh mặt trời chói chang chiếu qua cửa sổ, tôi vén rèm lên, nằm xuống giường, cũng đã nguôi nỗi kinh tâm động phách tối qua. Nhưng Tần Nhất Hằng thì khác, mặt mày suy tư đứng bên cửa sổ hồi lâu, đột nhiên quay lại nói với tôi: "Đi tìm mấy công nhân xây dựng, đã không mua được căn nhà này, chúng ta thử hủy nó trước xem!"

Nói xong liền bước nhanh chân ra cửa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK