• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoáng cái tôi ớn lạnh sống lưng, không kìm được mà quay sang nhìn con bé. Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý không, ban nãy rõ ràng thấy con bé rất bình thường, giờ thì lại thấy có gì đó không thoải mái. Vội viện cớ hít thở không khí, tôi kéo Nhất Hằng ra ngoài, hỏi cặn kẽ.

Tần Nhất Hằng đáp, hiện giờ anh ta cũng chưa rõ lắm, tất cả các bước gọi hồn, đều được anh ta giám sát bên cạnh, không phát hiện thiếu sót gì, cũng chỉ mới nhận ra con bé có điểm không đúng mà thôi.

Giờ cả hai như đang cưỡi trên lưng cọp, bởi chẳng biết phải giải thích với vợ chồng chủ nhà thế nào. Tôi cũng biết, nếu nói sự thật ra, cú sốc quá lớn sợ rằng họ nhất thời không chịu nổi, hơn nữa Nhất Hằng hiện chưa có biện pháp giải quyết. Ngộ nhỡ hai vợ chồng trở mặt trách tội, thật không biết ứng phó thế nào. Tôi vội hỏi nhỏ: "Bây giờ phải làm sao?"

Nhất Hằng đăm chiêu: "Tình hình hiện giờ đúng là khó xử lý. Thứ nhất không rõ hồn phách triệu hồi là thứ gì, nó có mục đích và mối nguy hại ra sao? Thứ hai, kể cả nó là cô hồn dã quỷ qua đường vì cơ duyên xảo hợp mà nhập vào thân xác con bé cũng rất khó làm, bởi những oan hồn chết uổng đó đều cực kỳ lưu luyến cuộc sống, vất vả lắm mới có cơ hội trở lại nhân gian. Chúng không dễ mà từ bỏ, hơn nữa quan trọng là chúng ta không thể dùng thủ đoạn cực đoan, một là sợ thương hại đến cơ thể con bé, hai là vạn nhất đồng quy vu tận, nó nhảy lầu tự sát thì coi như tiêu."

Theo Nhất Hằng nói thì tình thế của chúng tôi hiện giờ là tiến thoái lưỡng nan, không thể cứ bỏ mặc mà đi, nhưng dù ở lại chốc lát thì cũng không có đối sách gì. Cuối cùng Nhất Hằng đề nghị, cứ rời đi trước, về khách sạn bàn bạc xem có cách nào sử dụng được không. Việc đã đến nước này, chẳng còn cách nào khác. Trước khi đi, tôi dặn dò hai vợ chồng phải tạm thời nhốt con bé trong phòng ngủ. Bởi thấy con gái được chúng tôi chưa trị, đương nhiên họ nói gì nghe nấy, ra khỏi cửa, trong lòng tôi vẫn còn chưa hết hốt hoảng. Tần Nhất Hằng nói không sai, quả thật vận khí hiện giờ của mình quá thấp.

Quay về khách sạn, Nhất Hằng nhớ lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình gọi hồn, vẫn cảm thấy không có gì sơ hở, như vậy vấn đề không nằm ở đây. Nhất thời cả hai đều nôn nóng, mãi một lúc lâu sau, Nhất Hằng mới có một nghi vấn: "Có khả năng chúng ta viết sai tên hoặc sinh thần bát tự của con bé!"

Vốn dĩ nghe được nguyên nhân thì phải vui mừng, nhưng ngẫm ký lại thì lý do này không thuyết phục. Đối với lễ gọi hồn thì sinh thần bát tự cực kỳ quan trọng, cho nên lúc viết chắc chắn họ phải kiểm tra lại nhiều lần, hơn nữa trong hoàn cảnh ấy, ai cũng tập trung, việc viết nhầm là xác suất rất nhỏ. Họ tên thì càng không phải nói, chỉ có hai chữ đơn giản, làm sao viết sai được? Nhưng cho tới lúc này thì Nhất Hằng cũng chỉ có thể nghĩ được lý do đó.

"Có khi nào bản thân con bé không phải con ruột, nên họ không biết sinh thần bát tự chính xác?" Tôi nói

Nhất Hằng lắc đầu nói, trước khi tiến hành lễ gọi hồn, anh ta đã nói rõ vấn đề này, bởi người thực hiện phải là chí thân với nạn nhân, không có khả năng hai vợ chồng dám tự tiện nhận bừa.

Lòng tôi hoàn toàn giá lạnh, thật sự không biết phải đối mặt với hai vợ chồng giáo viên kia thế nào, mà hiện tại càng không thể bỏ trốn. Thấy Nhất Hằng cũng có vẻ khó xử, hai chúng tôi không ai nói thêm, ngồi hút thuốc, cuối cùng chui vào chăn mạnh ai nấy ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Nhất Hằng lay tôi dậy, nói mình đã nghĩ ra một cách, tuy không nói là có thể tìm hồn phách thật của cô bé kia về, nhưng ít nhất là có thể đuổi hồn phách đang trong người cô bé đi.

Trông đôi mắt đầy tia máu của Nhất Hằng, hẳn là suy nghĩ cả đêm qua, tôi vội mặc quần áo, cùng anh ta đến cửa hàng đồ khâm liệm gần đó. Nhất Hằng xách đầy một tay nến sáp, bảo tôi xách giúp một túi, rồi cả hai thẳng tiến nhà của vợ chồng giáo viên.

Đột ngột thấy chúng tôi quay lại, hai vợ chồng rất ngạc nhiên, sau đó tưởng rằng chúng tôi muốn mua căn nhà, liền xởi lởi định ngồi viết hợp đồng. Tôi rất ái ngại, đành viện cớ hồn phách con gái họ chưa ổn định, cần dùng phương thuật để con bé hoàn toàn trở lại bình thường.

Đương nhiên hai vợ chồng coi chúng tôi là đấng cứu thế, gật đầu lia lịa. Nhất Hằng đứng ra dặn dò, lúc làm lễ hai vợ chồng không được vào trong phòng, sau đó hai chúng tôi trực tiếp tiến vào.

Có vẻ con bé cũng đoán được đến tám phần việc chúng tôi sắp làm, thấy cả hai đi vào, không lộ rõ vẻ khủng hoảng nhưng là có chút sợ hãi. Nhất Hằng không đến gần con bé, mở túi lấy nến sáp, tôi cũng làm theo, rất nhanh đã bày đầy dưới đất.

Cúi xuống lúi húi bày biện, tầm mắt bị người Nhất Hằng che mất, nhưng tôi vẫn không kìm được muốn nhìn xem biểu hiện con bé thế nào. Vừa định nghiêng đầu thì Nhất Hằng nhắc nhở: "Ngàn vạn lần không được nói chuyện với nó, nhìn cũng càng ít càng tốt. Hiện giờ con bé ở tình trạng hồn thể không đồng nhất, lát nữa nghe khẩu lệnh của tôi thì anh lập tức đè nó xuống sàn nhà, nhớ kỹ, không được để nó chạy!"

Không biết rốt cuộc Nhất Hằng muốn làm gì nhưng trước giờ anh ta đều không sai, tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chỉ là rất thắc mắc, tại sao con bé biết rõ chúng tôi sắp đối phó với mình, nhưng không hề phản ứng gì, cứ ngồi ở mép giường quan sát mà thôi? Cố gắng kìm sự thôi thúc ngẩng đầu lên nhìn, cứ có cảm giác con bé đang nhìn mình chằm chằm khiến tóc gáy dựng ngược, tôi đành chuyển lực chú ý xuống đôi tay.

Nến sáp tuy nhiều, nhưng không khó để bày, Nhất Hằng chọn mấy ngọn nến để sang một bên, số còn lại buộc thành bó bằng chỉ đỏ. Trong lòng căng thẳng, chỉ sợ lúc Nhất Hằng phát lệnh, mình không kịp phản ứng, hớn nữa tôi cũng hơi sợ, bởi tuy bên ngoài là con gái người giáo viên, nhưng ai biết linh hồn bên trong là thứ gì; mặt khác cũng sợ ra tay sẽ làm con bé bị thương, cho dù sau đó tìm được hồn phách về thì cũng phiền phức.

Đang đắn đo suy nghĩ thì Nhất Hằng đã xong việc, còn tưởng anh ta sẽ ra lệnh một cách nhẹ nhàng tránh đến tai cha mẹ con bé, ai ngờ đột nhiên anh ta hét lên: "Lên!"

Theo phản xạ có điều kiện, tôi đột ngột đứng bật dậy, nhưng vì quá hấp tấp nên chân giẫm phải một cây nến, trượt ngã bịch xuống đất.

Con bé có vẻ không ngờ tới là chúng tôi đột ngột hành động, hoảng sợ "A" lên một tiếng, nhảy xuống giường, lao tới cửa sổ, mở ra. Trông thấy vậy, tôi thầm mắng một câu 'xong rồi!', bồi thường tán gia bại sản không nói, có khi chuyến này còn phải ngồi tù. Vô thức, tôi bật ra một câu: "Bình tĩnh đã!"

Câu nói còn chưa dứt, Tần Nhất Hằng đã nhảy qua đầu tôi, duỗi tay muốn túm lấy con bé. Thấy vậy, đương nhiên là con bé né tránh, liền hướng về phía ngoài cửa sổ mà nhảy. Thật may là động tác Nhất Hằng nhanh nhẹn, vừa kịp túm lây tay con bé. Tôi vội bò dậy, hớp sức đè nó xuống, nhưng bất ngờ là con bé không hề phản kháng, người mềm oặt ngã xuống nền nhag.

Nhất Hằng bẻ tay nó ra sau lưng, vội bảo tôi mau châm nến, hơ cách lòng bàn tay con bé một gang. Tuy không đành lòng, nhưng giờ không phải lúc thương hại, tôi đặt ngọn nến hơ dưới lòng bàn tay con bé, vừa chưa được hai giây thì nến vụt tắt.

Nhất Hằng bảo tôi vứt cây nến tắt đi, châm cây khác, nhưng cây thứ hai cũng chẳng được bao lâu lại tắt. Một lát ngắn ngủi mà nến đã vứt đầy, cây nào cây nấy không rõ lý do mà tắt ngúm. Thế nhưng có vẻ cứ cây nến sau thì thời gian cháy lại dài hơn cây trước một chút.

Ban đầu con bé không thấy đau, thậm chí chẳng kêu tiếng nào, giằng co như vậy mãi mới nghe thấy con bé khẽ hừ một cái, tê liệt ngất đi. Lần này thì ngọn nến không tắt nữa, Nhất Hằng buông con bé ra, chạy nhanh tới cầm lấy nến, đi vòng một vòng quanh phòng, thấy ngọn lửa không có gì khác thường mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn nét mặt Nhất Hằng đã không còn căng thẳng, tôi vội hỏi có phải không sao rồi? Nhất Hằng gật đầu nói, hiện tại trên cơ bản là không sao, chỉ là chúng tôi đã quay về điểm xuất phát. Cũng may thứ nhập vào con bé không phải hung thần ác sát gì, chỉ là một oan hồn chết yểu, tuy nó không cam lòng, nhưng cũng không gây loạn được nhiều. Theo truyền thuyết, trẻ con dưới 8 tuổi chết non sẽ không được đầu thai một cách thuận lợi. Bé gái thì âm khí nặng hơn bé trai, mặc dù vào được âm phủ, cũng chỉ có thể quanh quẩn ở bờ sông Nại Hà, đây cũng là lý do tại sao trẻ em thời xưa không được vấn tóc cho tới một độ tuổi nhất định. Đây cũng chính là tiêu chí cơ bản để linh thân hợp nhất, sau khi chết cũng có thể thuận lợi mà đi vào luân hồi chi lộ. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà chúng ta chỉ hay nghe thấy lệ quỷ quấy phá chứ ít khi nghe thấy hồn me trẻ em hại người, bởi vốn chúng chỉ lưu luyến với cuộc sống thế gian mà không ôm hận sâu sắc. Dù bản thân trải qua, cùng lắm cũng chỉ là bị trêu chọc, bệnh tật và tai họa không gắn liền với nó.

Nghe Nhất Hằng nói đây chỉ là một tiểu quỷ nhi không hại người, tôi cũng thầm cảm thấy may mắn. Mấy kiến thức anh ta nói rất mới mẻ, vì vậy yêu cầu Nhất Hằng nói thêm một chút.

Thấy cô bé giờ đã không còn trở ngại, Nhất Hằng cũng yên tâm mà giảng giải cho tôi: "Tiểu quỷ không chỉ bao gồm những đứa trẻ chưa đến tuổi vấn tóc, mà kể cả trẻ chưa được sinh ra cũng nằm trong số đó. Rất nhiều sách vở phương thuật có ghi chép, phá thai sẽ khiến linh hồn đứa trẻ oán hận. Nhưng điều này không phải đều giống nhau, bởi phá thai chia làm hai loại. Loại thứ nhất là chưa được hưởng dương thọ đã bị bóp chết, loại này sẽ tồn tại oán khí, thông thường gây ảnh hưởng đến vận thế của cha mẹ hoặc về thân thể. Tuy nhiên nó không phải lúc nào cũng ứng nghiệm ngay lập tức mà tùy vào tình huống cụ thể. Ví dụ như dương khí cha mẹ quá thịnh, hoặc mệnh lý là chí dương sẽ có tác dụng giảm bớt hậu quả.

Loại thứ hai là vốn số mệnh đã định sẵn phải chết non, thai nhi này được chú định là không có dương thọ, cho nên mặc dù không cam lòng nhưng cũng không gây ảnh hưởng cho cha mẹ là bao. Nói đến trẻ em, đương nhiên sẽ nói đến vấn đề sinh thần bát tự, sinh thần bát tự là trung tâm của mệnh lý học, có thể từ nó suy tính ra các thông tin. Nếu như có cao nhân tính chi, tuy không thể nói hết được chuyện lớn lẫn chuyện nhỏ, nhưng ít nhất cũng sẽ đúng phần nào, đây cơ bản đã trở thành nhận thức chung của xã hội hiện hành.

Nhưng theo huyền học thì còn một cách nói khác, gọi là âm bát tự. Cái gọi là sinh thần bát tự chính là ngày tháng năm mà chúng ta sinh ra, được tính dựa trên thời điểm chào đời. Trong khi âm bát tự được tính dựa trên thời điểm chuyển thế đầu thai, nó dùng để suy đoán kiếp trước."

Nhất Hằng nói một thôi một hồi, coi như phổ cập tri thức huyền học cho tôi. Tự nhủ, nếu cứ ngày ngày mưa dầm thấm lâu, đến lúc nào đó không chừng chính mình cũng có thể trở thành một đại sư, ít nhất thì cũng dùng danh tiếng đi lừa bịp được.

Nhưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện giờ, còn học cái gì nữa, người dính đầy sáp nến, chỉ miễn cưỡng gọi là có thắng lợi khởi đầu, chứ hồn phách con bé đi đâu, chúng tôi vẫn chưa được biết.

Nói mới nhớ, tôi liền hỏi: "Ban nãy dùng nến sáp hơ tay là cách làm gì?"

Nhất Hằng giải thích: "Bỏ qua thuộc tính vật lý của nến sáp, xét theo khía cạnh huyền học, nó là đồ vật có tính cảm thụ âm khí tương đối. Đây cũng là lý do trong tang lễ người ta dùng nến sáp, những cảnh trong phim, khi âm khí tràn tới, dàn nến đều vụt tắt, thực ra là có cơ sở thực tiễn.

Dùng nến sáp hơ bàn tay con bé, cũng chính là dùng lửa thiêu đốt âm khí, mà mỗi khi âm khí khiến ngọn lửa vụt tắt, phải đổi một ngọn nến khác, bởi ngọn kia đã bị âm khí xâm nhập, hiệu quả sẽ không còn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK