Sáng sớm hôm sau tôi đã bị Nhất Hằng lôi dậy, xuống phố ăn qua bữa sáng, sau đó cả hai tới khu nhà. Trước khi gõ cửa, tôi rất do dự, bởi chuyện này vẫn tương đối khó mở miệng, không thể cứ nói với chủ nhà rằng tầng trên có ma, một nửa của nó còn ở bên dưới được.
Suy nghĩ một chút, cảm thấy cứ dùng thân phận của mình là tốt nhất, không nhắc đến chuyện ma quỷ thì chắc người ta cũng không đến nỗi đuổi đi. Gõ cửa, người ra là một phụ nữ trung niên, khá hòa nhã. Chúng tôi bịa lý do, nói là thích một căn nhà trong khu, nhưng chủ nhà đi vắng, mà lại không chờ được cho nên muốn xem một căn phòng đồng dạng. Tôi nói dối không được giỏi lắm, người phụ nữ hơi nghi ngờ, nhưng vì thấy cả hai đều tử tế cho nên vẫn mời vào.
Tôi với Nhất Hằng làm bộ xem xét kiến trúc bên trong căn nhà, thực chất chủ yếu là xem căn phòng tiếp giáp với phòng ngủ trên tầng.
Cấu trúc bên trong của khu nhà giống nhau như đúc, cho nên rất dễ dàng phán đoán nơi tầng trên kê giường ngủ. Đúng là đã phát hiện điểm quái lạ, nhà này đóng một tấm ván lên tường, và đặt một cái lọ nhỏ trên đó. Tấm ván có đục một lỗ, sợi dây thừng thòng xuống dưới, phần cuối sợi dây buộc một nút thắt.
Nhất Hằng khẽ kéo tay áo tôi, nói nhỏ: "Tìm ra vấn đề rồi."
"Vấn đề là gì?" Tôi hỏi.
Anh ta chỉ vào tấm ván, nói: "Nhà này con mẹ nó thật quái đản, ai lại để ván với tro cốt trong nhà, còn đặt ở vị trí thế kia nữa."
Tôi thất kinh, tuy trong cuộc sống hàng ngày cũng có một số ít người bày hũ tro cốt trong nhà, thứ nhất là để cúng bái, thứ hai người chết là chí thân, nên không sợ hãi. Thế nhưng cái chính là hũ tro cốt phải được bày trên ban thờ linh vị, vậy mà nhà này bày ở đây, đúng là quỷ dị.
Cả hai bàn bạc một chút, thống nhất là nếu muốn hỏi rõ chân tướng thì phải ăn ngay nói thật. Vì thế Nhất Hằng bèn gọi người phụ nữ vào hỏi, ai chỉ bà ta cách bày hũ tro cốt ở đây?
Ban đầu bà ta còn hơi đề phòng, không định mở miệng, sau đó Nhất Hằng nói, tuy hiện anh ta không có cách nào lấy cái hũ xuống quan sát, nhưng có thể đoán được sợi dây quấn quanh lọ ba vòng, và theo tử vi thì người chết mệnh thiếu Kim.
Nghe xong đương nhiên là người phụ nữ cả kinh, vội hỏi làm sao mà Nhất Hằng biết? Anh ta nói chuyện này không khó, cái hay gọi là bát tự ngũ hành, tính ra thì thuộc mệnh lý, thiếu hụt yếu tố nào thì dùng tên để bổ sung. Tuy làm như vậy hiệu quả tới chậm, phải khá lâu thì mới bổ khuyết được, nhưng nó là cách an toàn và hiệu quả nhất. Đối với gia đình, người chết hẳn phải là trực hệ, nếu phân tích từ tình huống xảy ra trên tầng, hẳn là người này cũng chết bất đắc kỳ tử. Cái nút thắt này không chỉ để bổ khuyết thiếu hụt ngũ hành của mệnh mà còn là một vật trụy hồn, giữ vong linh người đó ở đây, không thể chuyển thế đầu thai, mục đích chính là phát tài.
Nói xong, Tần Nhất Hằng tiếp tục dò hỏi người phụ nữ, có phải dưới giường ngủ của bà có một cái lọ đựng đầy đất sét nung không? Bà ta nghe thế thì hoàn toàn sững sờ, chỉ có thể gật gật đầu.
Tôi ở bên cạnh lắng nghe cẩn thận, nhưng thật sự Nhất Hằng nói khá thâm thúy, nghe chỗ hiểu chỗ không, đại khái ý tứ là, gia đình này giữ oan hồn của người chết đột tử trong nhà để điều chỉnh phong thủy ngũ hành, lợi dụng vào đó để phát tài vận.
Thấy người phụ nữ gật đầu, Nhất Hằng nói: "Vậy thì đúng rồi, lọ đất kia kết hợp ngũ hành là để đẩy hết oán khí của hũ tro cốt ra ngoài. Tuy bố cục này thật sự hữu dụng, trong thời gian ngắn hẳn nhà bà buôn bán rất thuận buồm xuôi gió. Nhưng cứ kéo dài mãi như vậy, sẽ không tránh khỏi có lúc oan hồn thoát ra được, khi đó nhà bà ắt gặp xui xẻo.
Nhất Hằng nhìn một vòng quanh nhà lắc đầu: "Chiêu này quá tổn hại âm đức, huống chi người chết là người trong gia đình, sao phải khổ như vậy? Ván đóng trên cao, tách rời địa khí, vốn dĩ nhà bà không phải ở tầng trệt, làm thế oan hồn kia vĩnh viễn cũng không yên ổn được."
Người phụ nữ trung niên gật đầu liên tục: "Người chết là anh trai của chồng tôi. Chỉ là, tuy tôi tin lời các anh, nhưng không làm chủ được, phải chờ chồng tôi về truyền đạt lại."
Nhất Hằng nghe xong, tỏ vẻ cũng đành vậy, bởi chuyện này chưa chắc đã thành, dù sao chuyện liên quan đến làm ăn, trong mắt đàn ông quan trọng hơn tất cả.
Ra khỏi cửa, tôi liền hỏi Nhất Hằng: "Giờ đã biết nguyên nhân, vậy có cách nào giải quyết căn nhà không?"
Nhất Hằng đáp: "Thực ra thì có, nhưng cách này không khác cách làm ở tầng dưới là bao, dùng phương thuật ép oan hồn xuống dưới. Nhưng oan hồn này vốn dĩ rất đáng thương, nếu chúng ta làm vậy, nó càng thống khổ hơn."
Nghe anh ta nói thế tôi cũng hơi mềm lòng, nhưng cái chính là nếu không làm vậy, dù chúng tôi không mua được căn nhà thì cũng đành bỏ không, chẳng có ai ở được. Muốn thương lượng tiếp đối sách với Nhất Hằng, nhưng anh ta lại nói cứ mặc kệ đã, lên lấy cái áo về rồi tính.
Hai chúng tôi không đi thẳng lên trên, mà xuống chuẩn bị ít đồ dùng. Nhất Hằng mua bảy cái bát tô dùng ăn mì, sau đó gọi taxi đi mấy chợ thôn quanh quanh rìa thành phố, mua một ít gà con. Sau đó quay về căn nhà, dùng băng dính trắng dính chỉ đỏ, dán bảy cái bát vào với nhau, dưới mỗi cái bát buộc một con gà con, đặt mấy cái bát vào đúng vị trí. Nhất Hằng rón rén tới cạnh cái áo, nhặt lên, nói làm như vậy là dùng dương khí gà con nối liền, tạm thời trấn áp nửa vong hồn kia, nhưng không phải kế lâu dài, tới khi gà chết thì thế trận liền phá.
Nói xong, Nhất Hằng thở dài: "Chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào sự hợp tác của tầng dưới. Nhưng hiện giờ đến 80% là họ chẳng quan tâm, cho nên chúng ta không thể mua căn nhà này, chỉ có thể chờ đợi. Chủ nhà tạm thời ở khách sạn, ta cũng không giúp được gì."
Tuy rằng không cam lòng, dù sao cũng suýt chết mà chẳng mua được, nhưng hết cách, căn nhà này không thể mua. Vì vậy hai chúng tôi đến gặp chủ nhà trả chìa khóa, bảo anh ta rằng cần suy nghĩ thêm, sau đó quay về khách sạn.
Về tới nơi, đi tắm tôi mới phát hiện, chỗ cổ chán bị túm rõ ràng có dấu bàn tay tím bầm. Sờ lên tuy không đau, nhưng nhìn rất không thoải mái.
Nhất Hằng có vẻ cũng khá mệt mỏi, ném cho anh ta điếu thuốc, hút được một nửa đột nhiên anh ta quay sang hỏi tôi: "Sao mấy hôm nay không thấy Viên Trận xuất hiện?"
Giờ mới sực nhớ, từ hôm tới xem nhà, Viên Trận về trước rồi chẳng thấy mặt đâu. Do lúc trước Nhất Hằng nói trên người anh ta có thứ gì đó, cho nên lần này tôi đã chủ ý thuê hai phòng, để anh ta ở một phòng. Hai hôm nay quá bận việc căn nhà nên đã không để ý tới anh ta.
Tôi vội đứng dậy đi ra ngoài, nhưng gõ cửa mãi cũng không ai ra mở, hỏi lễ tân thì chưa trả phòng. Tự nhủ có khi nào buồn chán, Viên Trận đi quán bar hay không, bèn trở về nói lại cho Nhất Hằng. Nhất Hằng nghe Viên Trận không ở trong phòng thì hít sâu một hơi, nói: "Không xong! Nhất định là hắn đi từ sớm rồi!"