• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khỏi bệnh được mấy ngày, Viên Trận lại tiếp tục giới thiệu cho chúng tôi một căn nhà. Lần này tương đối đặc biệt, bởi vì chủ nhà chủ động tìm tới cửa, hy vọng chúng tôi mua lại. Theo tôi thì anh ta đã cùng đường, nếu không bán nhà cho những người như chúng tôi thì hoàn toàn không còn cách nào khác. Người đến tìm chúng tôi không nhiều tuổi lắm, chỉ trên dưới 40, ăn mặc như một thương nhân. Chỉ là trông anh ta rất cơ bắp, làn da đen xạm, thoạt nhìn rất có phong thái xã hội đen, khi nói chuyện hay dùng động tác tay, tỏ ra khí chất giang hồ. Chưa đợi chúng tôi xem nhà, anh ta đã đưa giá, giơ bàn tay hướng về phía tôi, ám chỉ con số, lúc này tôi mới để ý anh ta có sáu ngón tay.

Những ngón tay ám chỉ một cái giá thật sự rất thấp, cụ thể thấp thế nào, có thể dùng một căn hung trạch có người nhảy lầu để hình dung. Nghe giá thấp như vậy tôi liền có hứng thú, hỏi Tần Nhất Hằng, anh ta nói tuy cũng cảm thấy có lợi, nhưng căn nhà bán rẻ như vậy, thứ bên trong chắc hẳn khó đối phó.

Tuy nhiên, đắn đo thì vẫn là đắn đo, ít nhất cũng phải đi xem qua cái đã. Vì vậy chúng tôi theo gã sáu ngón đi tới thành phố kia một chuyến. Vé máy bay đi lại đều do chủ nhà mua, dọc đường đi còn rất chu đáo với chúng tôi, nhưng anh ta không hề đề cập về thứ trong ngôi nhà. Chính vì vậy mà trong lòng tôi hơi bất an, còn Tần Nhất Hằng có vẻ khá ung dung, ngoài việc giải thích sơ qua cho chủ nhà về vài ba thứ phương thuật thì chỉ ngồi đọc báo. Thấy cả hai nói chuyện vui vẻ, tôi cũng yên tâm đeo tai nghe lên, nhắm mắt dưỡng thần.

Xuống sân bay, sáu ngón chạy tới bãi đỗ xe, lấy xe đón chúng tôi đến thẳng căn nhà. Trên đường tôi cứ nghĩ, căn nhà giá rẻ như vậy, chắc nó cũng chẳng sang trọng là bao. Nhưng khi đến nơi tôi mới bật ngửa, quả thật là ngoài dự đoán. Căn nhà có phần lớn đến choáng ngợp, đánh giá sơ bộ từ bên ngoài, phải đến 600m2. Đây là biệt thử kiểu cao cấp, trước giờ tôi cũng chỉ mới được nhìn qua phim ảnh.

Toàn bộ khu nhà tọa lạc gần đỉnh núi, từ đó hướng mắt nhìn có thể quan sát toàn bộ thành phố. Tường bao đã có chút loang lổ, chắc là lâu rồi chưa ai xử lý, nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ tôn quý của căn biệt thự. Có lẽ lúc xây dựng, người thiết kế cũng là kiến trúc sư nổi tiếng, phong cách tôi không biết cách gọi, nhưng nó không phải theo trường phái Châu Âu hay Pháp cổ điển. Thật sự mà nói, biệt thự lớn nhỏ tôi đã gặp nhiều, nhưng chưa từng có căn nào hấp dẫn ánh mắt mình như vậy.

Trong lòng mừng thầm, giá mua căn biệt thự này chẳng khác nào nhặt được của rơi, giờ xem thái độ Nhất Hằng nữa thôi, chỉ cần anh ta nói một câu có thể xử lý là lập tức ký hợp đồng để tránh đêm dài lắm mộng.

Nhưng Tần Nhất Hằng lại khá dửng dưng, không trực tiếp vài trong mà dẫn tôi cùng sau ngón đi quanh phái ngoài biệt thự một vòng.

Sáu ngón đi bên cạnh cứ thao thao bất tuyệt là căn nhà này tốt thế nào, nói đến nước bọt văng đầy trời. Tôi nghe mà cau mày, thầm nói, nhà tốt như vậy mà bán cho chúng tôi? Bèn dứt khoát hỏi: "Trong căn nhà này có thứ gì quấy phá?"

Lúc này sáu ngón mới làm bộ như sực tỉnh, vỗ đùi một cái, kể cho chúng tôi về việc ở đây.

Theo lời anh ta nói, chủ trước của biệt thự là một gia đình giàu có, thông tin cụ thể về gia đình đó anh ta cũng không nắm rõ, chỉ là bỗng nhiên một ngày nọ, thanh niên trẻ trong gia đình đến tìm, đề nghị bán lại căn nhà với giá rẻ mạt.

Lúc đó sáu ngón cũng đang làm nghề mua đi bán lại, khá có tiếng ở địa phương. Đối mặt với miếng mồi ngon như thế, ban đầu anh ta hơi băn khoăn, đi hỏi thăm nửa ngày, được biết căn nhà không vấn đề gì, bèn rất vui vẻ ký vào hợp đồng mua bán. Sau khi ký kết, thanh niên kia đề nghị được ở lại thêm một tuần để chuẩn bị thủ tục xuất ngoại. Sáu ngón cảm thấy đã kiếm được món hời lớn, vì thế không do dự mà đồng ý.

Thế nhưng trong một tuần đó, đột nhiên người thanh niên đã chết trong biệt thự, mà cả gia đình anh ta cũng mất tích một cách bí ẩn. Điều đáng nói, sáu ngón là người đầu tiên phát hiện thi thể, cảnh tượng cực kỳ thê thảm. Thanh niên kia bị phanh thây thành nhiều mảnh, rải đầy hành lang. Sau khi cảnh sát tới, chắp ghép rất lâu vẫn chưa thể ghép hoàn chỉnh được cái xác, cũng chẳng có manh mối nào về hung thủ, vụ án cứ thế bị treo.

Sáu ngón vốn tưởng ăn được cái bánh trên trời rơi xuống, kết quả chỉ là một cục đá đập vào chân. Cũng may do tính chất vụ án nên chuyện căn biệt thự không truyền quá rộng ra ngoài, anh ta suy nghĩ, tạm chờ một thời gian hẳn là vẫn bán được.

Thế nhưng không biết vì lý do gì, đợi mấy tháng, cảm thấy sóng yên gió lặng, sáu ngón liền đăng tin rao bán căn nhà, kết quả chẳng có ma nào đến xem, thậm chí một cuộc gọi điện hỏi thăm cũng không có. Cuối cùng cảm thấy rất xót ruột, mặc dù giá mua vào rất rẻ nhưng đâu có bán lại được, anh ta cắn răng, quyết định tự mình dọn vào ở, ít ra sẽ khiến tâm lý thăng bằng lại.

Hồi mới dọn vào cũng không xảy ra chuyện gì lạ, mãi đến một hôm trời mưa to, đang nằm trên giường bỗng sáu ngón nghe thấy tiếng hét đinh tai nhức óc, tiếng hét rất lớn, dựa theo số đo decibel, ít nhất là toàn bộ người trong thành phố cũng nghe được. Anh ta nghĩ chắc nơi nào đó xảy ra vụ nổ hoặc tiếng sét thôi nên không để trong lòng, chờ âm thanh dứt lại nhằm mắt đi ngủ. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc hỏi người khác thì chẳng ai nghe thấy âm thanh lớn nào đêm qua. Sáu ngón cho rằng căn biệt thự cách xa thành phố, xung quanh lại không có nhà cửa nào, có lẽ lúc đó tiếng sét ở ngay gần chỗ mình cho nên mới nghe rõ như vậy. Không ngờ, từ hôm đó, đêm nào anh ta cũng nghe thấy tiếng gào rống lớn, bất kể trời mưa hay không. Điều này khiến sáu ngón bắt đầu sợ hãi, ban ngày tìm người đến kiểm tra, cũng không phát hiện cái gì. Ở thêm mấy ngày nữa thì thật sự hết chịu nổi, đành dọn ra ngoài.

Cho đến gần đây, thị trường bất động sản đóng băng, cộng thêm chính sách hạn chế, anh ta cân nhắc bán căn nhà, vì vậy tìm đến Viên Trận nhờ liên hệ chúng tôi.

Nghe xong lời kể của sáu ngón, tôi cầm lòng không được mà nhìn về phía Nhất Hằng. Anh ta vẫn chẳng tỏ thái độ gì, chỉ dùng ánh mắt quét vào tường ngoài căn biệt thự, một lúc lâu sau mới quay sang bảo chúng tôi đi vào xem. Sáu ngón liền dẫn đường cho hai chúng tôi vào. Vào bên trong, đập vào mắt là sân mọc đầy cỏ dại, nhìn cũng biết đã lâu chưa có ai dọn dẹp, mặc dù về bố cụ thì vẫn rất trang nhã. Giữa sân có đặt bức tượng theo phong cách Hy Lạp, cụ thể là nhân vật nào thì tôi không rõ.

Đi theo sáu ngón vào nhà, mở cửa một cái bụi xộc lên mũi. Bên tay phải là một pho tượng đồng cao cỡ nửa thân người, đôi mắt lạnh toát khiến tôi giật mình. Tập trung nhìn lại thì đó là tượng Chung Quỳ, tuy không hiểu lắm về phương thuật, nhưng Chung Quỳ thì tôi biết, rất nhiều gia đình sẽ dùng tượng Chung Quỳ để trấn trạch. Chỉ là phóng tầm mắt nhìn lại, cả đại sảnh trống không, chỉ có bày độc một cái tượng Chung Quỳ, chẳng những đột ngột mà còn rất quỷ dị. Nhưng nhìn Tần Nhất Hằng không có phản ứng gì tôi cũng tạm yên lòng, đi theo sáu ngón vào sâu trong nhà.

Theo phân công công việc trước giờ, hẳn là tôi phải giữ chân chủ nhà cho Nhất Hằng đi kiểm tra, nhưng lần này anh ta lại không làm vậy, chỉ đi theo phía sau, nghe sáu ngón mô tả về bố cục căn nhà.

Đi hết tầng trệt, qua cầu thang lên tầng 2, trên đây không rộng rãi như dưới mà được chia thành nhiều phòng nhỏ. Không phải căn phòng nào chúng tôi cũng vào, chỉ đi theo sáu ngón nhìn qua gian phòng ngủ gần cầu thang. Trong phòng không còn đồ gia dụng nào, nhưng thảm trải và giấy dán tường vẫn ở đó, màu sắc phối hợp rất hài hòa, có điều bụi bặm phủ đầy, thoạt nhìn có hơi áp lực.

Đơn giản xem qua nhà xong, tôi bảo sáu ngón tìm giúp một khách sạn, nói rằng về thương lượng đã rồi sẽ trả lời sau. Sáu ngón liền lái xe chở chúng tôi vào thành phố, xuống xe tôi không nhịn được mà hỏi Nhất Hằng: "Sao ban nãy anh không kiểm tra xem nhà có thứ gì không?"

Nhất Hằng nói: "Thực ra chẳng có gì cả. Ban đầu thấy giá rẻ như vậy, tôi còn tưởng bên trong nhất định có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Nhưng vừa vào cửa đã nhìn thấy tượng Chung Quỳ, chắc là căn nhà này sạch sẽ. Mà dù có không sạch sẽ thì ban ngày cộng với tượng Chung Quỳ trấn trạch, có kiểm tra cũng không phát hiện được gì."

Thôi xong, ý anh ta nói vậy là đêm nay vẫn phải tới kiểm tra. Tuy đã trải qua nhiều lần rồi, nhưng nghĩ đến việc phải qua đêm trong căn nhà lớn như vậy, tim tôi vẫn bất giác đập nhanh. Có lẽ do căn nhà quá lớn, quá trống trải khiến lòng người bất an, nhưng không thể hình dung nỗi bất an đó cụ thể là gì. Tôi hỏi Nhất Hằng: "Vậy tiếng gào rống hàng đêm, anh có giải thích được không?"

Tần Nhất Hằng lắc đầu nói trước giờ anh ta cũng chưa từng nghe về chuyện tương tự, huống chi đây cũng chỉ là lời nói một phía, nói không chừng là sáu ngón cố ý tung hỏa mù, hoặc trong lời nói có che giấu gì đó, bởi một căn nhà đẹp như thế mà bán quá rẻ, lại sốt ruột bán thì ắt có nguyên nhân khó nói.

Tôi tán thành với ý kiến của Nhất Hằng, có điều hiện giờ xem ra nếu muốn biết rõ cái gì quấy phá căn nhà, chỉ có thể tối nay đến xem. Cho nên chúng tôi chưa về khách sạn vội, mà hỏi thăm người dân địa phương xem gần đây có chùa chiền nào không, Tần Nhất Hằng nói muốn tới đó chuẩn bị một số thứ cần dùng cho đêm nay.

Ngôi chùa không lớn lắm nhưng hương khói rất thịnh, nằm ở giáp ranh thành phố với thị trấn nhỏ. Bước vào cổng đã thấy một tấm biển in phun lớn, đây là dòng chữ do một vị lãnh đạo cấp cao tặng cho chùa. Tần Nhất Hằng dẫn tôi vào chỗ hai lư hương lớn trước đại điện, bảo tôi đứng đó đừng nói gì, tốt nhất là nhắm mắt lại. Tuy không hiểu mục đích là gì, nhưng tôi thầm nghĩ anh ta làm thế nhất định là có lý do, cứ coi như một cơ hội để tĩnh tâm vậy.

Người tới dâng hương ra vào không ngớt, tôi đứng chỗ hai lư hương mà bị hun đến ngạt thở. Đứng khoảng một tiếng đồng hồ, Tần Nhất Hằng mới vỗ vai, bảo có thể đi rồi.

Tôi đã bị hun tới mức người ám đầy mùi khói nhang, Nhất Hằng ngửi ngửi một chút rồi nói tạm ổn, dẫn tôi đi chuẩn bị thứ khác. Dù gì đã có kinh nghiệm nên mấy thứ anh ta chuẩn bị sau đó tôi nhìn cũng biết.

Cơ bản đều giống mấy lần trước, chỉ khác về số lượng, thêm vào đó anh ta mua một cái lục lạc. Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi ăn qua bữa chiều rồi ngồi ở quán chờ trời tối luôn. Có lẽ do căng thẳng nên tôi cảm thấy thời gian trôi rất chậm, chờ mãi mới tới 9h, toàn thân đã tê rần.

Đứng vệ đường vẫy xe, nhưng mấy taxi đều không chở khi nghe chúng tôi muốn tới căn biệt thự kia. Vất vả lắm mới vẫy được một chiếc, trên đường đi tôi bóng gió hỏi tài xế tại sao không ai muốn tới nơi đó? Câu trả lời của tài xế nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, anh ta nói, trước đây xung quanh căn nhà đều là vùng cấm, có cảnh vệ canh gác, căn bản không được lái xe vào. Sau đó nghe nói bên trong có chuyện xảy ra, cảnh vệ đều bỏ chạy, hơn nữa đường đến đó khá xa, nhiều tài xế chỉ có thể chạy xe không quay về nên ít người muốn đi.

Tôi rất tò mò, trước đây có cảnh vệ canh gác? Nói vậy thì người sống trong đó phải là một nhân vật lớn, thế nhưng lại vô cớ mất tích, hẳn phải là một tin chấn động, tại sao đến tài xế taxi cũng không biết? Nghĩ vậy, tôi có chút không kìm được, quay sang nhìn Tần Nhất Hằng. Anh ta cười với tôi một cái, không căng thẳng, tôi mới thoáng buông lỏng.

Cảnh đêm thành phố này chẳng có gì đặc biệt, cũng là ánh đèn sặc sỡ đến dung tục. Tôi nhắm mắt tính ngủ một lát, nhưng mùi hương ám quần áo cứ xộc lên mũi, khó chịu đành phải thức suốt đoạn đường.

Lần nữa tới trước cổng căn biệt thự, nó cũng không âm u đáng sợ như những gì tôi nghĩ, tuy nhìn khá quỷ dị dưới ánh trăng nhưng cũng rất yên bình.

Tần Nhất Hằng quan sát một lượt, nói với tôi: "Nhất định là căn nhà đã được đại sư phong thủy xem qua, vị trí biệt lập phải được tuyển chọn kỹ càng, người sống trong đó ắt là quan vận hanh thông, nếu không theo con đường quan chức thì làm ăn cũng là đại phát đại lợi. Vậy thì một người chết trong phúc địa này, theo lý thì phải an tâm đầu thai mới đúng. Trừ khi thời điểm bị giết anh ta quá không cam tâm, mới chịu ở lại chịu tra tấn trong khu phong thủy bảo địa, mà không đi luân hồi chuyển thế.

Nghe vậy tôi thầm nghĩ, một người được ở trong căn nhà xa hoa như vậy, chắc chắn những gì người trên đời hưởng thụ, đều đã hưởng qua, vậy còn có gì không cam tâm? Lẽ nào vì chết quá trẻ? Đây cũng là một lý do, dù gì thì càng có tiền càng sợ chết. Nhưng người nhà anh ta dọn đi không động tĩnh thì thật khó hiểu, con trai mình chết, không những không nhặt xác về khâm liệm mà còn bỏ trốn? Ẩn tình đằng sau nó là gì? Bọn họ trốn tránh cái gì mới được?

Đứng vài phút ở cổng thôi mà trong đầu tôi đầy những dấu hỏi, Tần Nhất Hằng vỗ vai tôi mới sực tỉnh, đi theo vào trong. Chắc sáu ngón cũng thừa biết chẳng ai dám mò vào căn biệt thự này cho nên cổng cửa không thèm khóa. Tôi với Nhất Hằng nhẹ nhàng đẩy cổng, hôm nay ánh trăng rất sáng, tầm nhìn khá tốt. Đi vào trong đại sảnh, Nhất Hằng liền lấy mai rùa đi đi lại lại, tôi thì đứng hút thuốc chờ đợi. Đã có bài học lần trước nên chờ khi anh ta quay lại, tôi không dám đụng đến cái mai, mà hỏi: "Tình hình thế nào?"

Tần Nhất Hằng bặm môi, nói chẳng nhìn ra cái gì, với tình hình hiện tại, e là căn nhà sạch sẽ tới mức cô hồn dã quỷ qua đường cũng không có. Hết cách, chúng tôi đành thử từng phương pháp khác nhau, dù sao đồ đạc chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Nghe Nhất Hằng nói vậy, tôi chẳng ngại lắm, bởi người mệt có phải mình đâu. Suy nghĩ một chút bỗng tôi cảm thấy, liệu có phải do Chung Quỳ trấn trạch nên thứ kia mới không dám ra? Nói ý nghĩ này cho Tần Nhất Hằng, anh ta cau mày ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: "Nơi đặt tượng Chung Quỳ kia không phải là cung vị, hơn phân nửa là được người ta dịch đến đây để thủ vệ. Tựa hồ là muốn nhốt thứ gì đó ở trong, không cho ra ngoài!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK