• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng hét khiến tôi sợ đến vãi ra quần, gần như là trực tiếp lao tới nhảy xuống cầu thang, đếch quan tâm chỉ đỏ chỉ xanh gì nữa. Vừa xuống thì đã thấy Nhất Hằng leo lên tầng 5 tự bao giờ, tôi cũng chẳng rảnh mà nói chuyện với anh ta, cắm đầu cắm vổ chạy như điên xuống dưới lầu. Mỗi bước chân nhảy xuống bậc thang cứ như đứt rời, bất chấp đau đớn, tôi vẫn chạy thục mạng.

Chạy xuống, đến cửa chính, theo quan tính tôi còn lai thêm đến hai ba chục mét mới dừng lại, toàn thân không biết do mệt hay do sợ hãi mà tê liệt, nằm thẳng cẳng ra đất thở dốc. Thở hồng hộc mấy hơi, tôi mới sực nhớ Tần Nhất Hằng còn ở trên lầu, vội bò dậy chạy đến ngước lên hàng hiên, không thấy anh ta.

Trong lòng nói, hỏng rồi, mình chạy ra ngoài, anh ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?

Nghĩ vậy thì rất lo lắng, nhưng tôi không dám tùy tiện quay trở lên, chỉ có thể bước lại chỗ cửa chính, quan sát bên trong. Đương nhiên là chẳng thấy bóng dáng Nhất Hằng đâu, tuy nhiên lúc cúi đầu thì phát hiện, đám bột mì mà anh ta rải đã bị mình đạp đến xáo trộn.

Ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận, trên đó có dấu chân vội vàng của chính tôi, thế nhưng bên cạnh đó còn có một dấu chân hướng vào bên trong. Đế giày không có hoa văn, rất giống giày vải mà nhiều ông bà già xã hội cũ thích đi.

Lập tức lông tơ toàn thân dựng ngược, con mẹ nó, Nhất Hằng bản lĩnh lớn như vậy? Thật sự đã dẫn ma quỷ vào trong nhà ư?

Tuy vẫn luôn tin vào năng lực của Nhất Hằng, nhưng giờ anh ta đang một thân một mình ở trên lầu, nãy giờ không động tĩnh gì, tôi cảm thấy vẫn cần phải đi lên xem sao.

Châm điếu thuốc để nicotine tiếp thêm can đảm, không dám do dự nhiều, chỉ sợ đi được một nửa lại không dám đi tiếp, tôi sải bước một mạch lên tầng trên. Lên đến tầng 5 thì dừng lại, dỏng tai lắng nghe xen trên tầng có động tĩnh gì không. Nhưng bên trên yên ắng đến dị thường, thậm chí tiếng hít thở của Nhất Hằng cũng không cảm giác được. Trong lòng nói, lẽ nào vì cái gì đó mà anh ta phải nín thở? Nếu vậy mình đi lên có làm vướng tay vướng chân anh ấy không? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên đi lên thì hơn, ngộ nhỡ Nhất Hằng gặp chuyện chẳng lành thì sao.

Hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm bước vội lên trên lầu, sau khi đứng yên, tôi bật lửa lên quan sát, điều khiến tôi bất ngờ là phía trước trống không. Soi bật lửa xuống dưới chân, sợi chỉ đỏ cũng không thấy đâu nữa.

Lúc này mới có phản ứng, leo một mạch lên tầng 6, mình không chú ý đến sợi chỉ, chắc là Nhất Hằng đã thu lại rồi. Ban nãy chạy từ trên lầu xuống, mặc dù bản thân lao ra khỏi cửa, cũng có khoảnh khắc ngắn ngủi không chú ý có ai cũng ra hay không. Nhưng nếu Nhất Hằng chạy ra, nhất định sẽ gọi, phân tích như vậy, khẳng định là anh ta còn ở trong nhà.

Thế thì hiện giờ chỉ có một khả năng, lúc trước trưởng thôn có để lại tất cả chìa khóa phòng cho cho chúng tôi, vừa rồi sợi chỉ phát hiện vấn đề của căn nhà, nói không chừng Nhất Hằng đang ở trong phòng nào đó.

Nghĩ vậy, tôi có chút nhẹ nhõm hơn, ghé tai vào cánh cửa lắng nghe, trong phòng không có động tĩnh gì. Đưa tay gõ cửa với suy nghĩ cứ thử lần lượt từ trên xuống dưới, nếu không tìm thấy Nhất Hằng, có lẽ cũng sẽ thấy anh ấy ở bên ngoài tầng 1.

Ai dè vừa gõ mấy cái thì chợt nghe giọng Nhất Hằng gọi tên mình, nhưng âm thanh không phải từ bên trong cửa mà là ở phía trên. Vừa ngẩng đầu thì trông thấy Nhất Hằng nhô nửa mặt ra từ lối lên mái nhà. Loại nhà 6+1 này thường sẽ dùng những thanh sắt đóng vào tường để chui qua lỗ nhỏ lên mái, thay vì sử dụng cầu thang. Do lúc trước không để ý, cộng thêm sự căng thẳng và tầm nhìn hạn chế nên không trông thấy nó.

Nhất Hằng kéo tay tôi leo lên, đi theo anh ta không bao xa thì thấy trên mặt đất có một thứ tròn tròn, nhất thời không biết nó là cái gì. Nhất Hằng chỉ tay, nói vấn đề của căn nhà tất cả nằm ở thứ này.

Vừa nghe nói thế, tôi liền tò mò, ngồi xổm xuống quan sát. Thứ này không lớn, đại khái chỉ cỡ một quả bóng rổ, nhìn bề ngoài thì có vẻ chất liệu làm bằng đồng. Tuy nhiên không sờ trực tiếp nên không dám xác nhận, có khi cũng chỉ là nhựa giả đồng cũng nên. Không biết Nhất Hằng tìm được nó bằng cách nào, tôi nhịn không nổi mà duỗi tay định sờ. Nhất Hằng rất nhanh ngăn lại, nói: "Sao trí nhớ anh kém như vậy? Thứ vừa nãy bám theo anh đang trốn dưới cái đỉnh này, anh chạm vào bị ám thì tôi không đủ năng lực cứu đâu."

Đã nói thế tôi chỉ có cách là trán xa một chút, lùi về sau mấy bước, chớp mắt hỏi: "Đây là cái gì?"

Nhất Hằng hừ một tiếng, nói: "Đây gọi là thiên kim đỉnh. Từ thiên kim ở đây không phải là ám chỉ sự đắt đỏ xa hoa, mà thông thường chỉ là một cái đỉnh có thể chứa 1000 đồng tiền, có tác dụng cầu tài phú trong phong thủy. Tác dụng lớn nhất là trấn trạch, thường được đặt ở sảnh chính hoặc ngang tầm của bố cục toàn bộ ngôi nhà.

Kích cỡ thiên kim đỉnh lớn nhỏ khác nhau, cái nào to có thể cỡ một chiếc ô tô con, nhưng đều được dùng trong cung điện hoàng gia, chứ người thường chỉ dùng loại nhỏ. Hiện nay rất nhiều công ty cũng đặt những thiên kim đỉnh, ý là cầu tiền vào như nước. Thực ra tác dụng của nó không quá rõ ràng, cũng giống như chiêu tài miêu hay cóc ngậm tiền vậy, thực tế mang tác dụng tâm lý là chính.

Nhưng thứ này được đặt ở đây thì mọi chuyện đều có thể xảy ra, bởi các tầng dưới đều được bố cục phong thủy. Thiên địa linh khí lưu chuyển, từ dưới đi lên hòa vào bầu trời, căn vản là một vòng tuần hoàn. Nhưng hiện giờ thiên kim đỉnh bị úp ngược trên nóc nhà, tương đương với việc trực tiếp phong tỏa dòng chảy của phong thủy. Bởi vậy nhìn qua thì toàn bộ ngôi nhà là phúc trạch, nhưng trên thực tế lại biến thành đại hung.

Cũng may là chúng tôi phát hiện khá sớm, chứ nếu không phá giải được, e là cả nhà trưởng thôn đều phải chết. Nhất định cái này được kẻ gọi là cao nhân trước đó tỉ mỉ bố trí, chỉ cần sự bố trí phong thủy các tầng dưới và cái đỉnh không thẳng hàng, bố cục đại hung sẽ bất thành.

Nghe Tần Nhất Hằng nói như vậy, tôi liền hiểu ra phần nào. Đến 70% trưởng thôn này đắc tội với ai đó, bị người ta tính kế hãm hại, cho người đến để đối phó ông ta. Nhưng dùng thủ đoạn này hại người, không khỏi quá độc ác rồi.

Đã rõ chân tướng sự việc, tôi càng tò mò xem Nhất Hằng sẽ xử lý đồ vật này thế nào. Anh ta nói, tương đối dễ dàng thôi, vì thứ nhất tôi không quay đầu lại nhìn cho nên nó không ảnh hưởng tới vận thế của mình. Có đôi khi tài xế lái xe ban đêm sẽ trông thấy một số thứ gì đó, thấy thì thấy nhưng phải nhớ cấm quay đầu lại nhìn. Nói theo lẽ thông thường, quay đầu lại nhìn sẽ gây phân tân, dẫn tới tai nạn, còn nói theo huyền học, phàm những người cố ý nhìn thứ âm tà sẽ cực kỳ xui xẻo, hơn nữa những thứ đó cũng thích tiếp xúc với người trông thấy được mình. Chuyện này dễ giải thích thôi, hồn ma luôn thích tìm được một người có thể giao tiếp. Thứ hai, hiện giờ thứ kia đã bị Nhất Hằng nhốt bên dưới cái đỉnh, chờ ngày mai trời sáng, đi quanh thôn tìm mua một cái túi gai dầu cũ, bỏ nó vào, dùng bút chấm chu sa phong ấn, tìm chỗ ánh mặt trời đầy đủ, đốt nó đi là được.

Rốt cuộc nghe xong tôi cũng yên lòng, lại hỏi: "Thế sợi chỉ đỏ là như thế nào?"

Nhất Hằng nói: "Rải bột mì ở cửa chính để thông qua dấu chân xem hồn ma tới là lớn hay nhỏ. Nước mận là thứ dẫn âm, người ta nói cành mận có thể thu hút các oan hồn. Nhúng sợi chỉ đỏ vào nước mận đại khái là một sự chỉ dẫn giao thông cho vong hồn vào nhà.

Tác dụng của túi ngũ cốc, thứ nhất là để trừ tà, thư hai là có thể thờ cúng. Tuy thời hiện đại rất ít khi nghe có người chết đói, nhưng không ai dám đảm bảo vong hồn gọi đến có phải ma đói hay không, ngộ nhỡ là ma đói, nó là một thứ cực hung. Hai hòn đá buộc hai đầu gọi là trụy hồn thạch, chỉ có loại đá nằm bên dưới thác nước mới dùng được, tác dụng để trấn hồn phách bản thân, không để thứ gọi đến câu dẫn mất.

Xem ra mọi chuyện đã sáng tỏ, 100 vạn có thể nghĩ là vào tay, sự sợ hãi lúc trước của tôi bỗng mất tăm mất tích.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên là chúng tôi vào thị trấn, đi mấy thôn lân cận tìm mua túi gai dầu. Đồ vâth này thời nay ít thấy, bởi hầu hết đều sử dụng túi vải sợi hóa học cho nên không phải chỉ chốc lát mà tìm được. Cuối cùng vất vả lắm mới có một ông già còn giữ, trả 100 tệ mua nó trở về. Đây không phải ông ấy hét giá, mà để tránh cò kè giá cả nên Nhất Hằng trực tiếp trả luôn. Theo anh ta nói, mua một thứ để trừ tà, kỵ nhất là mặc cả, như việc tới chùa miếu dâng hương, bạn không thể hỏi người bán hương có thể bớt chút đỉnh cho mình không vậy. Rất nhiều chuyện trên đời, bỏ qua việc có linh nghiệm hay không, nhưng thành tâm thì luôn đúng.

Mua xong cái túi, chúng tôi chờ đợi một lát cho tới khi thái dương đủ cao, Nhất Hằng mới xốc cái đỉnh lên, buộc sợi chỉ đen thành nút, lăn mấy cái lên đáy cái đỉnh, rồi lập tức nhét sợi chỉ vào trong túi gai dầu. Toàn bộ quá trình như diễn kịch câm, sợi chỉ không buộc vật gì, nhưng khi cho vào trong túi, liền có cảm giác cái túi phồng lên.

Cuối cùng, Nhất Hằng đốt đống lửa nhỏ ngay trên mái nhà, bỏ cái túi vào thiêu đến không còn một mảnh. Tôi đứng cạnh nhìn, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh gào thét phát ra từ cái túi, thật ra cũng biết, rất có thể nó chỉ là tạp chất trong túi cháy mà phát ra tiếng, nhưng liên tưởng đến thứ tà âm, cứ có cảm giác nó giống tiếng thét chói tai hơn.

Xong xuôi tất cả, Nhất Hằng thu cái đỉnh lại, mua một chiếc balo thể thao để cất nó. Thấy anh ta thu giữ thứ không may mắn như vậy, lòng tôi cứ cảm giác có gì đó không ổn, nhưng thái độ Nhất Hằng khá kiên quyết, nói rằng chiếc đỉnh này đẹp, sẽ về chọn chỗ tốt trong nhà để đặt. Chẳng cách nào khuyên can, cả hai bèn quay về bàn giao với trưởng thôn.

Chúng tôi nói toàn bộ về chuyện phát hiện được, trưởng thôn nghe xong hơi hoảng sợ, sắc mặt tối sầm. Tuy nhiên cùng với đó là sự vui mừng, ông ta hứa sáng mai sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho tôi. Nhất Hằng thì hình như lần này không hứng thú với tiền lắm, mà chỉ cứ truy hỏi tin tức về vị cao nhân kia.

Trưởng thôn nhớ lại một chút, nói người kia cũng không có vẻ ngoài đặc biệt, người hơi đậm, không cao lắm, lúc nói chuyện, gương mặt luôn hơi tủm tỉm cười.

Tôi chẳng có chút nào tò mò về cao nhân đó, nhưng Nhất Hằng thì có chút cổ quái, anh ta cúi đầu như suy tính điều gì, đột nhiên ngẩng lên hỏi trưởng thôn một câu: "Có phải bàn tay người đó có 6 ngón?"

Nghe thế tôi liền giật mình, liếc Nhất Hằng một cái, thấy vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, tôi lại quay sang trưởng thôn, chờ nghe đáp án.

Chỉ là trưởng thôn có vẻ không ấn tượng lắm, ông ấy nói lúc đó không để ý tay đối phương, cho nên giờ hỏi thì ông ta không trả lời được.

Nhất Hằng tỏ ra thất vọng, tôi tự nghĩ sự việc không đến nỗi phát triển ra như thế chứ? Lần trước sáu ngón lừa chúng tôi đến phá cửu tử trấn chân long trận, giờ lại chạy đến nhà một trưởng thôn không liên hệ gì với mình, dùng bố cục phong thủy đặc biệt hãm hại tan nhà nát cửa? Hắn nghĩ gì trong đầu nới được chứ? Nếu tất cả đều do hắn gây ra, vậy thì có liên quan gì giữa hai chuyện này?

Từ biểu hiện của Tần Nhất Hằng tôi không nắm được gì, mà anh ta cũng chẳng moi được thông tin có ích từ trưởng thôn, cho nên đành kết thúc cuộc nói chuyện, hai người chuẩn bị lên đường về nhà.

Trưởng thôn cứ nhiệt tình mời chungd tôi một bữa, nhưng Nhất Hằng từ chối. Tôi để lại cho ông ta số tài khoản, sau đó cả hai bắt xe ra sân bay. Trên đường đi, tôi cứ băn khoăn mãi, hỏi: "Sao anh lại nghĩ cao nhân kia là gã 6 ngón?"

Nhất Hằng lắc đầu, nói mình chỉ tò mò mà thôi, bởi theo anh ấy đúc kết, gã 6 ngón hẳn cũng là người trong giới, tuy không quen biết nhau nhưng ít nhất là biết vài phần. Sáu ngón anh ta chưa từng nghe nói qua, không phải ám chỉ tai mắt Nhất Hằng rộng thế nào mà một kẻ có đặc điểm dễ nhận dạng như vậy, chắc chắn sẽ có một chút thông tin truyền ra. Bố cục phong thủy này, nhìn thì chỉ đơn giản là sắp một vài đồ gia dụng, đặt vài đồ trang trí, nhưng thực tế nếu không có bản lĩnh thì không thể làm được. Bởi vậy Nhất Hằng đánh liều hỏi một câu, kết quả lại không có đáp án.

Nghe anh ta nói một thôi một hồi, cơ bản là tôi chẳng thấm được. Không biết tại sao từ lúc ra khỏi nhà trưởng thôn, tôi cứ bị ù tai. Lắc lắc đầu mới đỡ một chút, nhưng chỉ lát sau lại tái phát, có thể do mấy hôm nay nghỉ ngơi không được tốt nên chẳng để tâm. Đang nghĩ xem về nhà có nên đi mua thuốc bổ uống không thì đột nhiên Tần Nhất Hằng bảo tài xế quay xe, không đi sân bay nữa, đổi sang đi xe khách về nhà. Hỏi mới biết nguyên nhân, anh ta lo mang theo cái đỉnh này không an toàn.

Nói mới nhớ cái đỉnh vẫn còn trong balo, tôi nài nỉ lấy ra xem, Nhất Hằng đắn đo rồi từ chối, nhấc cái ba lô lên giữ khư khư bên mình. Trông tư thế đó, tôi tự nói lẽ nào nó là đồ cổ? Lần trước lúc thống nhất chia tiền đã tính đến cả chuyện đồ vật, nên không mặt dày đòi xem nữa.

Vốn nếu ngồi máy bay thì đường đi rất ngắn, giờ ngồi xe khách lại thành lâu, nhưng cả đường đi chẳng ai nói chuyện. Từ lúc lên xe là Nhất Hằng bắt đầu ngủ, tôi cũng nhàm chán, mở điện thoại lên chơi game. Chơi chán thì định ngủ một chút bỗng lại cảm thấy chứng ù tai ngày càng nghiêm trọng, đã tới mức không không nghe được âm thanh gì xung quanh.

Hơi chột dạ, tôi bèn lay Nhất Hằng dậy, kể tình hình cho anh ta. Nhất Hằng nói, có thể cái này là do tôi nghe được tiếng oan hồn bị thiêu đốt, nên chân khí tắc nghẽn, về sẽ giới thiệu một thầy lang, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhất Hằng đã nói không đáng ngại, tôi cũng liền yên tâm, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có điều cơn ù tai rất khó chịu, cả đường đi không ngủ được. Xe tới bến thành phố thì Nhất Hằng đã ngủ một giấc ngon lành, vốn cả hai định bắt xe về nhà, nhưng tôi quá khó chịu nên bảo anh ta đưa địa chỉ tới gặp thầy lang luôn. Thầy lang tên là Lưu què, đây không phải lần đầu tôi nghe cái tên này bởi trước đây không lâu, Nhất Hằng đã từng kể bản lĩnh ông ấy cho tôi nghe. Nghe nói ông ta có các bài thuốc cổ truyền để chữa các chứng bệnh nan y, so với thần y trên phim còn bản lĩnh hơn. Nhất Hằng còn đưa ra vài ví dụ về bệnh mà ông ta đã chữa khỏi, nhưng tôi không hứng thú lắn, bởi bản thân trước giờ ít tin vào ba cái bài thuốc cổ truyền. Theo tôi thì nếu bài thuốc cổ truyền mà thần kỳ như vậy, chắc chắn các công ty dược sẽ căn cứ mà chế tạo dược phẩm chuyên trị. Là thương nhân, đều muốn kiếm lời, huống chi làm ăn lớn như vậy, chắc chắn đều nghe ngóng bài thuốc khắp nơi, nên tôi đoán không có khả năng họ không tìm hiểu các phương thuốc cổ truyền này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK