• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi, tôi có chút bối rối và không thể giải thích được. Với tính cách của Nhất Hằng, nếu phải vội vã gọi mình đến như vậy, có lẽ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn tưởng tượng.

Gõ cửa đi vào, thấy sắc mặt anh ta rất xấu, chưa kịp hỏi thì Nhất Hằng đã kéo tôi vào phòng, duỗi tay chỉ chỉ, sau đó đứng sang một bên, ý là bảo tôi tự nhìn xem.

Lúc này mới phát hiện, chính giữa phòng khách nhà anh ta, đặt một thứ gì đó rất lớn, phủ kín bằng vải đen, không biết là cái gì. Quay đầu nhìn Nhất Hằng, anh ta cũng không giải thích, chỉ đi tới cạnh thứ đó, lật tấm vải ra.

Tất cả đèn trong nhà đều được bật, cả căn phòng sáng trưng, nhưng sau khi nhìn thấy rõ đồ vật, tròn lòng tôi vẫn không khỏi rùng mình - cái tủ quần áo!!!

Sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ lần trước ở từ đường, Nhất Hằng đã mang nó về bằng cách đặc biệt nào đó? Cau mày nhìn anh ta, tôi hỏi: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

Nhất Hằng châm điếu thuốc, thuận tay ném cho tôi một điếu, ngồi xuống sofa liếc mắt đánh giá cái tủ, sau đó mới nói: "Về đến nhà tôi đã phát hiện nó nằm ở đây. Đã kiểm tra hết, cửa sổ và cửa chính đều không có dấu hiệu cạy phá, không biết ai và làm cách nào mang nó vào trong nhà."

Nói xong Nhất Hằng hút một hơi dài, đứng dậy đi tới bên cái tủ, nói: "Tôi đã nhìn kỹ rồi, nó chắc chắn là một trong số những cái ở từ đường."

Nghe anh ta nói thế, tôi kinh ngạc há hốc mồm, không cách hình dung được. Nhà Nhất Hằng ở tầng 8, chưa nói đến chuyện làm thế nào mang nó vào khi cửa khóa, riêng việc khuân nó lên đây đã là cả vấn đề. Cái tủ rất cao, tôi đại khái ước lượng, e là không lọt thang máy, nếu dùng sức người khuân lên thì rất mất công. Tuy không biết rốt cuộc nó nặng bao nhiêu ký, nhưng với thể tích mà suy ra, chắc chắn không nhẹ chút nào. Điều này thật khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

Tần Nhất Hằng cũng đoán được tôi sẽ giật mình như vậy, miễn cưỡng nhếch mép cười, bảo tôi ra ghế ngồi, sẽ nói cả đêm về chuyện này. Nói xong, anh ta lấy một cuốn sổ nhỏ trên bàn, lật hai trang cuối đưa cho tôi xem. Đó chính là những con số được ghi lại ở từ đường, lúc đó tôi đã từng nhìn kỹ, cho nên ấn tượng khá sâu.

"Anh đoán được ý nghĩa những con số ngoài thời gian rồi?"

Nhất Hằng gật đầu nhưng chưa giải thích mà đi vào phòng ngủ lấy một sợi dây thừng dày cộp để lên bàn, nói: "Giang Thước, tôi biết hiện trong trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi. Vì sao tôi lại liều mạng dẫn anh tới mảnh đất kia tìm chỉ bộ, vì sao tôi lại đột nhiên bảo anh đến nhà Vạn Cẩm Vinh. Giờ tôi có thể nói cho anh, chính là vì sợi dây thừng này, nó giống như cái tủ quần áo, đột nhiên một ngày xuất hiện trong nhà của tôi."

Tôi cầm liếc nhìn sợi dây, nghiêm túc mà nói thì nó là một sợi thừng bện, trong sinh hoạt hiện tại khá hiến gặp, thi thoảng mới thấy ở các bến tàu. Sợi dây không dày bằng dây neo tàu thuyền, nhưng cũng được bền bằng rất nhiều sợi, to cỡ hai ba ngón tay, thoạt nhìn rất bình thường. Tuy nhiên điểm khiến người ta cảm thấy đặc biệt chính là, không biết bên ngoài được dùng cái gì chấm mấy chấm đen, nhìn sơ qua cũng phải bảy tám chấm.

Với tình hình hiện tại, đầu óc tôi đã có chút không theo kịp, chẳng buồn tự suy đoán nữa mà trực tiếp hỏi Nhất Hằng sợi dây có gì đặc biệt?

Anh ta ừ một tiếng, nói tiếp: "Sợi dây nhìn như bình thường này lại có một cái tên không bình thường, trong phương thuật nó gọi là âm khấu. Âm khấu là pháp khí mà rất nhiều người tìm hiểu huyền học cũng chưa chính mắt nhìn thấy, bởi nó quá khó tìm. Bên ngoài nó được chấm bằng máu lạc đà, mỗi chấm là một mạng người!"

Nghe Nhất Hằng nói vậy, tôi lập tức cẩn thận đếm lại, có tổng cộng 11 chấm, nó biểu hiện cho 11 hồn phách con người ư? Nghĩ thế, tôi vô thức nhích người về phía sau, trong lòng nói, may mà vừa rồi mình không tò mò sờ thử. Quay sang hỏi Nhất Hằng: "Thứ này rốt cuộc dùng để làm gì?"

"Anh đừng vội sợ hãi. Âm khấu đúng là rất lợi hại, nhưng phải người am hiểu mới phát huy được tác dụng của nó. Âm khấu nói thẳng ra chính là dây thừng của người thắt cổ tự sát. Nhưng trong phương thuật, phải là một sợi dây lấy mạng trên ba người mới được gọi là âm khấu, bởi vậy nó mới khó tìm. Tương truyền, dùng âm khấu trói hai chân người bệnh sắp chết, có thể giữ lại ba ngày trước mắt thuộc hạ diêm vương. Nếu nó được kết nối với tóc của một người, sẽ có thể đơn giản kéo linh hồn người đó ra ngoài. Tuy nhiên đây chỉ là tin đồn, bản thân tôi chưa từng gặp bao giờ."

Vừa nghe Tần Nhất Hằng nói tôi vừa cân nhắc, sợi dây thắt cổ đúng là không dễ tìm, theo xã hội phát triển, việc tự sát đã sớm không chỉ gói gọn trong việc thắt cổ hay uống thuốc độc. Vậy mà sợi dây này đã thắt cổ 11 người, có thể thấy nó đã rất lâu đời, nói không chừng còn là đồ từ trước thời quốc gia thành lập. Nhưng nó có quan hệ gì với Vạn gia? Lẽ nào nó sibh ra từ nhà họ?

Hỏi Tần Nhất Hằng, anh ta lại lấy một chiếc hộp gỗ to cỡ bao diêm ra, nói đây chính là thứ trước đây được buộc ở nút sợi dây, địa chỉ của Vạn Cẩm Vinh được ghi chú, bỏ vào đó, có điều tờ giấy ấy anh ta đã làm mất, nên giờ chỉ còn lại cái hộp không.

Tôi cầm cái hộp quan sát, cũ kỹ, bên ngoài cũng chẳng có hoa văn gì đặc sắc, không biết có phải đồ cổ hay không. Có điều, mặc dù chỉ là hàng mỹ nghệ thì nó cũng có chút cảm giác cổ xưa. Nhưng giờ không phải là lúc thưởng thức giá trị đồ thủ công, tôi bỏ cái hộp xuống, hỏi: "Tìm được địa chỉ Vạn Cẩm Vinh, sao anh không dẫn tôi đi từ sớm?"

Nhất Hằng cúi đầu im lặng, theo thói quen, chép miệng một cái mới nói: "Vốn tính là sẽ gặp nhau ở đó, nhưng trước khi tới, tôi đi điều tra lai lịch của âm khấu này. Âm khấu tam mệnh rất hiếm, mà cái này những 11 mệnh, e là vài thập niên mới xuất hiện 1 cái, một thứ ghê gớm như thế, mặc dù không phải ai cũng biết, nhưng chắc hẳn người trong nghề sẽ biết. Bởi thế tôi bèn tranh thủ đi tìm mấy người trong giới, nhưng không ai có câu trả lời, bất đắc dĩ bèn quay về tay trắng. Nhưng trên đường, không biết bị ai chơi xỏ, quấn đầy tóc vào trục bánh xe, đành phải chuyển sang đi taxi. Không ngờ tài xế cũng bị ma che mắt, mãi mới đến được nơi thì đã muộn."

Tôi gật đầu, dựa vào những chuyện đã xảy ra, e là anh ta đã bị gài bẫy, chính là ai đó sợ chúng tôi phát hiện manh mối gì đó ở nhà Vạn Cẩm Vinh trước. Nhưng sau đó Nhất Hằng phân tích, bản thân Viên Trận là chỉ bộ, vậy thì Lưu què giả mạo kia đến tìm cái gì? Lẽ nào manh mối không phải chỉ bộ?

Đầu tôi có chút đau, chẳng nghĩ nữa, chờ Nhất Hằng nói tiếp. Có vẻ anh ta nói cũng mỏi mồm, mở tủ lạnh lấy hai lon bia, ném cho tôi một lon, uống một hớp rồi mới tiếp tục: "Tôi biết chắc chắn anh sẽ suy nghĩ, mặc dù nguyên nhân chúng ta đi tìm chỉ bộ là vì sự xuất hiện khó hiểu của âm khấu trong nhà tôi. Nhưng vì sao tôi lại cứ che che giấu giấu không nói cho anh, đến hôm nay thì tôi cảm thấy không cần giấu nữa. Giang Thước, tôi làm tất cả là vì muốn tốt cho anh. Tiền thì có thể kiếm lại, nhưng mạng thì chỉ có một, anh hiểu chứ?"

Câu nói này của anh ta làm tôi lâm vào mơ hồ, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Nhất Hằng, tròn lòng chợt trào dâng một dự cảm chẳng lành. Nhất Hằng uống thêm hớp bia, đi vào phòng ngủ lấy ra một vật. Vật này được bọc bằng vải, xem ra anh ta còn rất quý nó, là tranh sơn dầu ư?

Nhưng khi tấm vải được lột ra, tôi mới bàng hoàng, đó chính là miếng gỗ quan tài có ghi họ tên và sinh thần bát tự của tôi, thứ được tìm thấy trong sân nhà gã sáu ngón.

Cảm giác sởn gai ốc, thứ này và cái tủ quân áo không rõ lai lịch kia đều có sự quỷ dị khó tả. Tần Nhất Hằng cũng không giải thích nhiều, mà chậm rãi lật tấm gỗ lên, đến khi mặt dưới nó xuất hiện trước mặt, tôi lập tức hít vào một hơi khí lạnh.

Mặt này cũng có chữ viết! Sao tôi chưa từng nghe anh ta nhắc đến? Đêm hôm đó tôi cũng chỉ vội vàng nhìn qua nó mấy lần, hiện tại xem ra lúc ấy Nhất Hằng đã phát hiện có chữ ở mặt dưới, chỉ không nói cho tôi mà thôi. Mà bản thân cũng hoàn toàn không ngờ đến chuyện anh ta sẽ mang tấm gỗ về. Chuyện này thật sự làm tôi bàng hoàng, nhưng sự bàng hoàng không diễn ra lâu lắm, bởi khi đọc rõ chữ ở mặt dưới, tôi lại bỗng nhiên trầm mặc. Vài giây đồng hồ thậm chí trong đầu trống rỗng, tôi không biết cảm giác này được gọi là gì, có lẽ câu đố bày ra trước mắt mình đêm này quá thâm ảo.

Dòng chữ ở mặt dưới tấm gỗ cũng có liên quan đến tôi, hơn nữa quan hệ có khi còn chặt hơn là sinh thần bát tự, nó viết: "Giang Thước, năm Giáp Ngọ, tháng Bính Dần, ngày Ất Mão."

"Đây là ngày chết của tôi ư?" Dùng sức hút một hơi thuốc, tôi mới quay sang hỏi Nhất Hằng.

Nhất Hằng lắc đầu: "Tôi cũng không biết, có điều chuyênh này chỉ sợ vạn nhất..."

"Trận trấn chân long là do cao nhân bày ra, nhưng tại sao nhất định phải dụ chúng ta đến phá, tôi chưa có manh mối. Vì vậy, tôi vẫn luôn chưa nói cho anh, sợ anh nghĩ nhiều, bởi hiện tại chưa xác nhận được ngày chết này có phải thật hay không. Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn cần phải điều tra, đây là chuyện đánh cược tính mạng, nhưng nếu không đánh cược, Giang Thước à, rất có thể anh sẽ mất mạng thật đấy."

Giọng anh ta có chút khàn khàn, không biết do thuốc lá hay bia lạnh, cả mấy phút sau, hai người chìm vào im lặng. Lấy lại bình tĩnh một chút, cảm giác đây cũng không phải chuyện khủng bố gì, tôi nói: "Tính theo ngày tháng trên tấm gỗ, tôi còn sống được hai năm nữa, nhưng chưa chắc nó là sự thật, vạn nhất là kẻ điên nào đó đùa dai thì sao? Mặt khác, anh nói cho tôi về tấm gỗ quan tài này, có phải là muốn tôi cùng anh đi điều tra?"

Nhất Hằng gật đầu: "Thật ra tôi nghĩ, nếu không nói cho anh, sau này những căn nhà không kiếm ra tiền anh sẽ không đi nữa."

Nói xong anh ta bất đắc dĩ cười miễn cưỡng, lại cầm cuốn sổ tay, chỉ vào các con số: "Cái này tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hẳn nó là một tọa độ. Thử tra bản đồ google thì nó nằm ở một thành phố của một tỉnh miền Nam, ở đó sắp tới sẽ khởi công một dự án bất động sản lớn. Nếu tôi đoán không sai thì tọa độ chính nằm ở nơi đó."

Suy luận của anh ta có lý, tuy trên con số không có thông tin địa lý, nhưng theo ý anh ta, chắc là đã tra đi tra lại bản đồ vệ tinh, hẳn địa phương này được Nhất Hằng sàng lọc ra. Như vậy lại có một dấu hỏi, nếu đúng là tọa độ vị trí địa lý, thế ai đã cố tình để lại trên tường? Con số chỉ thời gian có ý nghĩa gì, trong thời gian đó sẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Nhất Hằng cũng chỉ lắc đầu, nói: "Hy vọng anh có thể nhanh chóng cùng tôi đi kiểm tra, cùng lắm thì trên đường đi có căn nhà nào xử lý được thì mua lại kiếm lời."

Lời nói của anh ta làm tôi ngại chín mặt, rõ ràng đi làm chuyện liên quan đến mạng sống của tôi, mà lại phải mang việc mua nhà ra dụ. Hớp mấy ngụm bia, thầm xúc động, bạn bè tốt như Nhất Hằng càng ngày càng ít, lập tức thống nhất với anh ta, mấy hôm nữa sẽ lên đường.

Nhất Hằng nghe xong vội gật đầu, nói tiếp: "Giờ quay lại chuyện cái tủ quần áo."

Vừa rồi chỉ lo ngồi ở ghế nói chuyện mà quên đi mất bên cạnh còn có một thứ to như vậy. Lúc nãy không để ý kỹ, giờ nhìn mới phát hiện, cái tủ này hơi khác so với những cái tủ ở từ đường. Không phải thiết kế khác, mà là băng dính dùng để niêm phong nó đã không còn. Không biết là trước khi tôi đến, Tần Nhất Hằng đã bóc đi, hay vốn lúc ở đây nó đã vậy.

Nhất Hằng đứng trước cánh cửa tủ, quay lại gật đầu với tôi rồi đưa tay định mở. Hành động này của anh ta khiến tôi giật mình, lần trước cái tủ kia suýt đã giết anh ấy, lần này lại không hiểu sao xuất hiện trong nhà, vạn nhất là do ai gài bẫy hãm hại, bên trong là tà vật thì sao? Muốn bảo Nhất Hằng dừng tay, nhưng biểu hiện của anh ta khá điềm tĩnh, lẽ nào đã mở nó ra từ trước?

Một tiếng kẽo kẹt ghê răng vang lên, hai cánh cửa từ từ bị mở ra, tôi bước lên mấy bước, muốn nhìn xem bên trong nó là cái gì.

Cả người tôi sững sờ, đây...là Viên Trận???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang