Nhất Hằng có vẻ tức không chịu được, nhất thời tôi cũng không hiểu đầu đuôi, có điều trong đầu đã có vô số câu hỏi sẵn, giờ chỉ cần quyết định hỏi câu nào trước mà thôi. Thế nhưng anh ta không có ý trả lời, mà đi ra ngoài phòng khách an ủi bà lão.
Lúc này bà lão đã bình tĩnh lại, giọng điệu trở nên từ tốn như trước, vừa nãy là thấy Tần Nhất Hằng giữa đêm tới gõ cửa, còn tưởng rằng gặp hắc bạch vô thường, giờ thì không còn lo ngại nữa. Vốn dĩ là tự mang phiền phức đến cho người khác, tôi không nhịn được mà thanh minh với bà lão mấy câu, sau đó từ biệt rồi chạy nhanh chân theo Tần Nhất Hằng.
Ra khỏi cửa, Nhất Hằng hỏi tên khách sạn, lại không lên taxi cùng tôi, chỉ bảo tôi về trước. Đành quay về một mình, hút hết nửa bao thuốc vẫn chưa thấy Nhất Hằng đâu. Mãi khi trời gâng sáng anh ta mới quay về tìm, nét mặt nghiêm trọng. Đã nhìn suốt từ tối, trông thấy Nhất Hằng, tôi mặc kệ anh ta có nghe hay không, hỏi một hồi những nghi vấn trong lòng.
Câu hỏi của tôi thực ra rất lộn xộn, chẳng hề logic, cứ nhớ cái gì thì hỏi cái đó, cuối cùng tổng kết lại cũng được mấy vấn đề. Thứ nhất, Lưu què đâu rồi? Thứ hai, mấy hôm nay Nhất Hằng đi đâu, làm gì? Thứ ba, anh ta nói cái gì bị cầm đi? Thứ tư, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Nhất Hằng im lặng, chờ đến khi tôi hỏi hết, anh ta mới châm điếu thuốc, do dự một chút rồi nói, do quá trình đô thị hóa, kiến trúc nhà cửa đã được phát triển hiện đại, chỉ có một số ít ngôi nhà còn áp dụng thuật số tương trạch. Thời xưa, đâu đâu cũng có thầy phong thủy, địa vị xã hội củ họ cũng không thấp, ngoài công việc vận dụng kiến thức để tuyển âm trạch, tìm nơi chôn cất thì thầy phong thủy phần lớn còn dùng bản lĩnh để xây dựng dương trạch. Khi đó chưa có khái niệm kiến trúc sư, xây nhà hoàn toàn dựa vào sự phối hợp của thầy phong thủy và thợ thủ công. Tuy phong thủy không đến nỗi quá thần bí, khó học, nhưng rốt cuộc người thuần thục vẫn rất ít. Cho nên, một thầy phong thủy nổi danh thời xưa, một năm, thậm chí mấy năm trời cũng chỉ nhận vài ngôi nhà. Thứ nhất là do thời đó kỹ thuật thấp nên thời hạn xây dựng kéo dài, hai là xây nhà thì phải vận dụng tính toán mệnh lý bát tự của chủ nhân, việc này khó tránh tổn hại âm đức, làm giảm dương thọ. Cho nên ngay cả những thầy phong thủy đỉnh đỉnh đại danh, một đời cũng chỉ có vài tác phẩm.
Sở dĩ địa vị xã hổi của họ rất cao, không phải là bản lĩnh của họ khiến người khác khâm phục, mà là phàm những thầy phong thủy, trong lúc xây dương trạch hoặc âm trạch, chỉ cần đụng tay một cái, rất có thể sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho chủ nhân. Cho nên hiện nay, rất nhiều người ở nông thôn tìm thợ thủ công đến giúp đều biết, đối với những thợ thủ công đó chỉ có thể nhẹ nhàng, nói không chừng ai đó am hiểu nửa điểm thuật số thôi, tuy chẳng cứu được người nhưng dư sức hại người. Trong giới làm nghề phong thủy có một quy tắc bất thành văn, đó chính là mỗi khi xây xong một căn nhà, thầy phong thủy sẽ ghi thông tin nhà đó, thậm chí cả tương quan của chủ nhân vào một cuốn sổ nhỏ, gọi là 'Chỉ Bộ'. Cuốn sổ nhỏ này có thể là một quyển sách, cũng có khi chỉ là một mảnh vải, nó được may ở trong tay áo. Nhìn thì chỉ là những thông tin bình thường, nhưng trong tay thầy phong thủy, nó lại là một vũ khí có uy lực kinh người. Nếu sau này căn nhà sinh biến, thầy phong thủy có thể tìm đối sách từ những thứ đã ghi chép lại. Mà nếu sau khi hoàn thành ngôi nhà, chủ nhân quỵt tiền thù lao, thầy phong thủy cũng có thể dựa vào Chỉ Bộ mà phá bố cục căn nhà. Nếu là một thầy phong thủy tinh thông, thậm chí chẳng cần đích thân tới phá, chỉ cần ở ngoài ngàn dặm, tìm một phương vị đối ứng, xây một căn nhà cùng tỉ lệ, thêm vào những tin tức tương quan của chủ nhân, sẽ có thể khiến bên kia tan cửa nát nhà.
Ngày nay xã hội phát triển, trải qua cuộc cải cách hàng chục năm, những người am hiểu phong thủy chi thuật đã ngày càng ít. Chỉ cần học được một chút bên ngoài là có thể giả danh lừa bịp, những thầy phong thủu chân chính theo truyền thống đã gần như tuyệt chủng, tuy nhiên không phải là không còn ai. Thật ra rất nhiều cao nhân chẳng hề ẩn cư sơn dã như chúng ta tưởng tượng, mà họ cũng trở thành một người hiện đại theo sự phát triển của xã hội thôi. Bản lĩnh là ẩn số, còn cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng chỉ như một người bình thường mà thôi.
Tần Nhất Hằng nói một hơi, tôi nghe mà như lạc vào sương mù, đây có liên quan gì đến câu hỏi của mình? Thế nhưng, nhìn vẻ mặt anh ta lại chẳng dám ngắt lời. Tôi cân nhắc một chút, hình như nhớ ra cái gì: "Phải chẳng ý anh muốn nói, thứ Lưu què lấy đi là một Chỉ Bộ?"
Nhất Hằng gật đầu không nói, lấy di dộng ra, mở một đoạn clip cho tôi xem. Clip này hẳn được tải ở trên một trang web nào đó, chất lượng không tốt lắm. Một ông già đeo kính ngồi trên bục giảng đang nói, dỏng tai lắng nghe, đại khái ông ta đang giảng về lý luận phong thủy. Tôi không hiểu lắm, chẳng lẽ những thứ ông già giảng chính là những thứ Nhất Hằng vừa nói, sợ mình không tin nên mới lấy dẫn chứng cho xem? Nhưng nghe một lát, nội dung tuy là về phong thủy, lại chẳng liên quan gì đến lời Nhất Hằng vừa nói. Đưa ánh mắt khó hiểu về phía anh ta, thấy tôi không có kiên nhẫn xem hết, Nhất Hằng tua đoạn video đến gần cuối, bảo tôi chuyên tâm lắng nghe.
Trong clip, có vẻ ông già đã kết thúc buổi nói chuyện, bởi bên dưới tiếng vỗ tay rần rần, video cũng hết, tôi thật không rõ Nhất Hằng có ý gì, liền hỏi: "Anh cho tôi xem cái này làm gì?"
Nhất Hằng lại tua đoạn clip về một chút, bảo tôi cẩn thận lắng nghe. Áp cả tai vào để xem xét, hình như ông già kia nói, gần đây mình có phát hiện một nơi có kiến trúc phong thủy đặc biệt khác lạ, tuy nhiên vẫn phải nghiên cứu thêm, hy vọng có cơ hội lại cùng tham khải với mọi người.
Nghe ông già nói, tôi vẫn mơ hồ như cũ, thật sự chịu không nổi, liền trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc anh có ý gì, nói thẳng ra xem nào?"
Tần Nhất Hằng hít một hơi thuốc sâu, nói: "Người này chính là ông lão chết trong căn nhà, tên là Vạn Cẩm Vinh. Ông ấy là một ngôi sao sáng của đại học kiến trúc trong cả nước. Bên cạnh đó rất nhiều sinh viên cũng rõ, ông ấy còn là một người rất am hiểu về phong thủy, khả năng lớn là trước cải cách đã làm về nó."
Điều này khiến tôi hiểu ra, như vậy chẳng phải nói, Lưu què lấy đi là Chỉ Bộ của ông già? Nhưng ông ta lấy thứ này làm gì? Có liên quan đến câu nói trên clip của Vạn Cẩm Vinh?
Chưa kịp mở miệng hỏi, Tần Nhất Hằng đã nói, ông già này đúng là có xây dựng nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng, nhưng hầu hết đều được mệnh danh là kiến trúc sư trưởng, chính xác những gì ông ta gặp trong căn nhà, ngoài những người trực tiếp liên quan thì chẳng ai biết. Mà lần này Nhất Hằng tới đây chính là để tìm Chỉ Bộ. Anh ta đoán, trong Chỉ Bộ của ông lão nhất định có ghi lại một ít tư liệu về những ngôi nhà mà không tra được trên mạng. Vốn Nhất Hằng đã lên đường ngày cái đêm nhắn tin cho tôi, nhưng không ngờ trên đường tựa hồ bị người ta tính kế che mắt, cuối cùng chỉ có thể trăm phương nghìn kế tìm một nơi quanh phạm vi mười dặm có đam tang, mượn lấy chiêu hồn cờ, mới đến được đây. Chiêu hồn cờ đã qua sử dụng có tác dụng dẫn hồn rất lớn, đều là cô hồn dã quỷ. Do chúng không có ai tế bái nên theo bản năng sẽ bám lấy người cầm cờ, vừa nãy Nhất Hằng không cho tôi tới gần cũng là vì như vậy, sợ tôi vô tình chọc phải thứ gì. Đáng tiếc là dù đã cố nhanh hết sức nhưng vẫn tới chậm một bước, để tên kia hớt tay trên.
Hiện tại thì sự việc đã khá rõ ràng, chỉ là tôi vẫn còn nhiều nghi vấn về Lưu què, bèn hỏi: "Người đó không phải Lưu què thật ư?"
Nhất Hằng lắc đầu: "Nếu Lưu què mà giỏi như vậy thì tốt rồi. Cụ thể là ai đóng giả tôi không biết, nhưng có thể khẳng định, người này nắm rất rõ về hành động của chúng ta."
Nghe Nhất Hằng khẳng định tên kia không phải Lưu què, tôi hơi hốt hoảng. Nhưng ngẫm lại thì cả hành trình, hắn chẳng hề có ý hại mình, ngược lại còn giúp giải quyết chứng ù tai. Bèn nói: "Thế mà hắn cũng chữa được bênh cho tôi đấy, chỉ châm kim một cái là khỏi."
Lập tức sắc mặt Nhất Hằng đại biến: "Anh nói gì? Hắn châm kim vào người anh?"
Nhất thời căng thẳng, liền kể lại toàn bố quá trình Lưu què chữa bệnh cho mình, tiện thể cũng mô tả lại đối thoại giữa chúng tôi. Không ngờ Nhất Hằng càng nghe càng nhíu chặt lông mày, một lúc lâu sau mới nói, đến tám phần tôi đã bị oán đậu.
Oán đậu có nguồn gốc sâu xa từ chủng đậu Đông Nam Á, điểm khác nhau ở chỗ, oán đậu là dùng kim chọc vào rồi truyền oán khí vào dưới da. Còn chủng đậu thực ra chỉ là dùng kim nhọn phá làn da mà thôi, bởi tất cả huyền cơ đều nằm ở trên kim.
Kim châm này không phải kim bình thường, mà nó được đưa vào cơ thể trẻ sơ sinh một cách ác độc. Ngày tháng trôi qua, càng ngày có càng nhiều chiếc kim được đưa vào cơ thể đứa bé, đứa bé sẽ không chết ngay, nhưng với càng nhiều kim, cuối cùng nó sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi đứa bé chết, rút kim ra, ba chiếc kim đầu tiên được gọi là hồn châm, bởi nó mang theo hồn đứa bé. Ba chiếc kim cuối cùng được gọi là phách châm, vì nó mang theo phách của đứa bé. Những chiếc kim ở giữa có thể vứt bỏ, bởi nó không có tác dụng. Trên TV thỉnh thoảng cũng đưa tin, nhiều đứa trẻ bị phát hiện có kim trong cơ thể, nhưng không biết từ đâu mà ra. Thực chất đây là biểu hiện của sự luyện oán đậu châm, chỉ là người ngoài không hiểu mà thôi.
Nói tới đây, Nhất Hằng thở dài thườn thượt: "Người bị kim này châm, mệnh cứng thì có thể duy trì nguyên trạng trong ba năm, sau ba năm sẽ đại suy sụp, đen đủi đến không muốn sống. Còn nếu mệnh không cứng, nạn nhân sẽ tai bay vạ gió tức thì, thậm chí là dính tai ương huyết quang. Tựu chung lại là đều nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe Nhất Hằng nói thế, thật sự tôi sợ hãi vô cùng, vội hỏi có cách gì hóa giải không? Nhất Hằng suy nghĩ rồi đáp, giờ phát hiện còn sớm, mà tôi mệnh cứng, biện pháp thực ra là có, nhưng phải chịu đau một chút.
Chịu đau khổ xác thịt không thành vấn đề, giữ được mạng mới là quan trọng, tôi liền cầu cứu anh ta hóa giải giúp mình. Tần Nhất Hằng lại nói: "Chuyện này không nóng vội được, cứ an tâm ngủ đi đã, sáng mai làm vẫn chưa muộn."
Tuy trong lòng bất an, nhưng giờ chỉ có thể nghe theo lời anh ấy. Cởi áo khoác đi ngủ, chợt tôi nhớ đến quân cờ nhặt ở nhà bà lão, bèn lấy ra nhìn.
Đây là một quân Mã, lật đi lật lại, cũng chẳng có dấu hiệu khác thường nào. Tự nói, đây là chuyện gì, hay vì nó đặt ở mép bàn cờ, do chấn động nhỏ hoặc gió mà rơi xuống đất? Thường ngày chúng ta cũng hay gặp một số thứ như vậy, đồ vật đang yên lành đột nhiên rơi xuống, nhiều người mê tín cho rằng trong nhà có tà vật, tuy có khả năng này thật, nhưng không phải tất cả đều vậy. Tôi còn nhớ Nhất Hằng từng nói, nếu nhất định phải kiểm tra xem có tà vật trong nhà hay không, ai to gan có thể cẩn thận ghi nhớ vị trí đồ đạc trong nhà, đợi ngày hôm sau đối chiếu sẽ rõ. Mặt khác, đồ ăn thừa trong nhà không nên để qua đêm bên ngoài, nếu không rất dễ trở thành mục tiêu của ma đói, bởi vậy đồ ăn thừa thường được đậy bằng đĩa, bát, lí do thứ nhất tránh chuột muỗi, lí do thư hai là tâm linh.
Nhưng hiện tại, quân cờ này chắc chắn không ngẫu nhiên rơi xuống như vậy, theo tôi thì nó có liên quan đến hồn ma ông lão, nhưng đến cùng nó có ý nghĩa gì mới được? Tôi biết, trong cờ tướng, quân Tượng đi theo hình chữ Điền (田) , Mã đi theo hình chữ Nhật (日), lẽ nào ông lão mượn quân cờ để bày tỏ nỗi lòng, muốn hô to một tiếng "Nhật"? Vô thức tôi liền nghĩ xa hơn một chút, mà ý nghĩ càng ngày càng khó tin.
Xoay người nói suy nghĩ của mình cho Nhất Hằng nghe, muốn hỏi xem anh ta thấy thế nào. Nghe xong Nhất Hằng cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi lúc đi anh ta không hề cảm nhận được sự tồn tại của ông lão. Đưa quân cờ cho anh ta, cũng chỉ quan sát mãi rồi lắc đầu.
Thấy Nhất Hằng không có phát hiện gì mới, đang định đi ngủ thì đột nhiên anh ta vỗ gối, nói: "Nếu ông lão chết oan, hoặc chết một cách kỳ quặc, nhất định sẽ hy vọng ai đó có thể tìm ra bí mật mà mình chưa kịp giải đáp. Liệu ván cờ căn bản có phải là một bản đồ phương vị? Ông lão dựa vào phương vị bố trí bàn cờ theo trí nhớ, như vậy không những có thể che giấu tai mắt, còn có thể bảo lưu tin tức một cách hoàn hảo. Mà quân cờ này chính là vị trí quan trọng nhất mà ông ấy muốn nói?"
Nghe Nhất Hằng nói thế thì lòng tôi lập tức trùng xuống, bởi bàn cờ đã bị 'Lưu què' đụng chạm mất rồi. Trước đó tuy cũng từng nhìn bố cục nguyên bản, nhưng không để trong đầu, hiện chẳng cách nào khôi phục. Biết bàn cờ đã bị đụng chạm, Nhất Hằng cũng thất vọng, cả hai nhất thời không còn gì để nói, lên giường đi ngủ.
Tắt đèn, tôi cứ trằn trọc không yên, không phải lo lắng vì trên người bị oán đậu, mà là cảm thấy tình hình hiện tại rối rắm vô cùng. Hai hôm nay tuy không phải vận động nhiều, nhưng sự mệt mỏi về tinh thần vẫn khiến tôi vô thức thiếp đi...