Tần Nhất Hàng thao thao bất tuyệt một hồi, tôi chưa kịp tiêu hóa hết, suy nghĩ mãi mới hiểu ý anh ta nói. Theo Tần Nhất Hằng thì, nếu vệ sĩ đột tử, vậy hồn ma anh ta đâu?
"Vậy có chuyện gì?" Tôi hỏi.
Tần Nhất Hằng cau mày suy tư, nói: "Nếu tất cả như vậy thì chỉ có một khả năng, oan hồn vệ sĩ đã bị ai đó thu mất."
Nghe thế tôi cũng giật mình, giả thiết này cũng hơi phiến diện, chẳng trách anh ta lại khó nói như vậy. Tuy không hiểu lắm về đầu trâu mặt ngựa hay ngọa quỷ, nhưng với nét nặt Tần Nhất Hằng, xem ra chuyện khá phiền toái.
Tôi hỏi: "Tiếp theo phải làm gì?"
Tần Nhất Hằng nhỏ giọng: "Nếu hồn ma vệ sĩ đã bị thu, kẻ thu nó không biết cụ thể là gì. Nếu tâm tình nó không tốt, quay lại thu thêm mấy cái, chỉ e hai chúng ta bỏ mạng trong căn nhà này!"
Tôi tự nhủ vậy được, theo anh nói thì mau chạy thôi chứ còn gì. Quay về khách sạn, chúng tôi liền thu xếp để hôm sau về nhà, đêm đó Tần Nhất Hằng thao thức suy nghĩ, tôi chẳng giúp được gì nên lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau, trước khi rời đi, có vẻ Tần Nhất Hằng vẫn không cam lòng, trực tiếp gọi điện cho chủ căn biệt thự. Không biết cả hai nói với nhau cái gì, nhưng ông chỉ bảo chúng tôi đừng đi vội, lát nữa sẽ tới bàn bạc.
Giật mình, tôi hỏi: "Hai người nói gì với nhau vậy?"
"Tôi suy nghĩ mãi, việc thu oan hồn có thể mang đi luyện tiểu quỷ, nhiều phim ảnh hay truyện đã nhắc tới, chỉ là hồn còn ở trong cơ thể thì không dễ bị câu đi. Huống hồ sau khi câu hồn, gửi nó đi bằng cách nào cũng là vấn đề, quan trọng hơn, thứ này không có giá trị sử dụng mấy."
Theo truyền thuyết thì thời cổ đại, linh hồn có thể dùng để đúc binh khí. Can tướng Mạc Tà chắc ai cũng đã nghe qua, nhưng thời này còn ai đúc binh khí nữa. Bên cạnh cũng có nhiều đệ tử đạo gia dùng hồn để luyện đan, nhưng phần lớn là linh hồn động vật, rất ít khi dùng linh hồn con người. Tôi cảm thấy vấn đề nằm ở cái dây chuyện ngọc kia."
Lai lịch sợi dây chuyền này bất chính, đến bảy tám phần ông ta bị người ta lừa, mua một mặt ngọc có vấn đề. Có điều vấn đề cụ thể của dây chuyền ngọc anh ta không rõ là gì, phải nhìn tận mắt mới biết. Cho nên Tần Nhất Hằng mới gọi điện cho chủ nhà, bịa bừa chuyện về sợi dây chuyền, ông ta rất có hứng thú nghe về nó bèn bảo chúng tôi đừng đi vội.
Vốn dĩ tôi rất sốt ruột muốn đi, nhưng chuyện này khúc mắc trong lòng Tần Nhất Hằng, sao mình có thể bỏ lại anh ta? Mà nghe anh ta nói thế, tôi cũng đồng thời tò mò, muốn xem xem cái mặt phật giết người rốt cuộc trông như thế nào.
Chẳng lâu lắm, ông chủ kia đã tới, mặt đối mặt, ông ta cũng không đến nỗi là một con buôn như tôi tưởng tượng, có điều ông ấy không mang dây chuyền theo. Vào nhà, chào hỏi đơn giản mấy câu liền bắt đầu chủ đề chính. Ông chủ nói sơ qua về dây chuyền mặt phật, nó được mua từ một lái buôn người Thái Lan, giá bao nhiêu thì không nói, chắc sợ chúng tôi ép giá nhà nên giấu diếm.
Cứ nói vậy thì chẳng có gì đáng bàn, Tần Nhất Hằng đơn giản qua loa mấy câu rồi chúng tôi chuẩn bị rời đi. Đang ra cửa, bỗng Tần Nhất Hằng tò mò một câu: "Gần đây có phải công việc của ông không thuận lợi lắm không?"
Ông chủ vừa nghe thì hai mắt sáng lên: "Anh có cách giúp tôi giải quyết?"
Tần Nhất Hằng lắc đầu, đeo ba lô dẫn tôi ra ngoài, ông chủ vẫn truy vấn phía sau nhưng anh ta kép tôi đi rất nhanh, chỉ nghe ông chủ haiz một tiếng rồi không nói gì thêm.
Trên đường ra sân bay, tôi hỏi Tần Nhất Hằng: "Sao anh biết công việc của ông ta gặp trục trặc?" Theo tôi nghĩ hẳn nó chẳng phải từ việc phân tích thị trường gì cả, ạn ấy hỏi vậy ắt có nguyên do.
Tần Nhất Hằng nói: "Trên thực tế thì niềm tin của con người có sức mạnh rất lớn. Tuy chúng ta không sờ nắn được, cũng chẳng có cơ sở khoa học trực tiếp chứng minh, nhưng nếu tập hợp niềm tin của số đông người lại với nhau, sẽ sinh ra phản ứng kỳ diệu. Nói đơn giản hơn, 1 vạn người đều tin cục đá trước mặt có công dụng trừ tà, chỉ cần tất cả thống nhất, niềm tin không pha tạp thì cục đá sẽ trừ tà được thật. Suy cho cùng, công dụng trừ tà không phải ở cục đá, mà là ở niềm tin của họ."
"Đất nước chúng ta là một quốc gia đặc biệt ở châu Á, có nền văn minh đúc ngọc phong phú. Ngọc có tác dụng trừ tà, hộ thể, nghe nói chủ nhân đeo ngọc trong thời gian dài sẽ sinh ra linh tính, giúp chủ nhân tránh tai họa. Nếu bất chợt hôm nào đó phát hiện trên ngọc có vết nứt, hoặc chỉ đỏ đeo bị đứt, chính là nó đã thay chủ nhân tránh được một kiếp. Phỉ thúy là một nhánh của ngọc khí, theo tôi nghĩ, có khả năng nguyên nhân chính là mặt phật kia là một tà phật. Nếu một khối phỉ thúy có tỉ lệ hoàn hảo, gia công tỉ mỉ sắc nét, chỉ e 30 vạn không đủ để sờ vào. Nói như vậy kẻ phía kia đang nóng lòng ra tay, hơn nữa hắn biết rõ điểm đáng sợ của mặt ngọc này."
Mà sau khi mua dây chuyền về, do trong nhà có quá nhiều đồ trừ tà, thực chất chúng muốn báo mộng cho ông ta vứt cái dây chuyền đi. Quả nhiên ông chủ sợ hãi, đưa nó cho người vệ sĩ thân cận, cuối cùng anh ta xhi xẻo bị hút hồn mà chết oan. Tuy ông chủ tránh được một kiếp, nhưng vận thế chắc chắn sẽ suy, bởi vậy công việc trắc trở là thường tình. Chỉ e nó mới chỉ là khởi đầu, chuyện nghiêm trọng hơn sẽ xảy ra sớm thôi.
Mặt khác, Tần Nhất Hằng còn bói, phàm lạ vật khai quang như ngọc bội, mặt phật, bùa cầu an trên xe, nếu là làm cho bản thân thì nhất định đừng để người chạm vào, nếu không sẽ mất đi linh tính và giá trị khai quang.
Đó không phải lời yêu ngôn hoặc chúng, lần này tuy không trải qua sự kiện quái dị nào, nhưng coi như tôi cũng thu thập được thêm kiến thức. Chỉ là đi một chuyến tay không vẫn thấy khó chịu, may mà sau chuyện liền có một căn nhà nhỏ rơi vào tầm ngắm.
Tuy nói trong nhà nhỏ cũng có mấy thứ bất thường nhưng không nguy hại gì, mà khá thú vị. Chủ nhà chủ động tìm đến tôi, cũng thuộc dạng quen biết qua bạn bè. Anh ta vay ngân hàng mua một căn chung cư 26m2, ở tầng 13, sau đó sống chung với bạn gái. Ban đầu không sao, nhưng nửa tháng sau thì hai người bắt đầu phát hiện trong nhà có chuyện lạ.
Vốn căn hộ chung cư nhỏ kiểu này không mua quá nhiều đồ gia dụng, nhưng không biết vì sao cả hai cảm thấy rất chật chội bức bí. Không phải không gian thực tế chật chội, mà nó là một loại cảm giác. Tuy căn hộ nhỏ thật, nhưng dù nhà của người nghèo cũng không mang lại cái cảm giác như này. Lúc đầu cả hai không để ý, sau đó thì tối nào ngủ cô bạn gái cũng bị bóng đè.
Có một hôm họ bỗng phát hiện, đôi dép lê dưới mép giường đã bị đổi vị trí. Vốn tưởng mình nhớ lầm, sau đó họ để ý một chút thì quả nhiên, cứ sáng hôm sau đôi dép sẽ tự động dịch chuyển.
Cả hai vô cùng sợ hãi, nhờ quan hệ bạn bè mà tìm được tôi, cũng không muốn bán nhà, chỉ là nhờ chúng tôi kiểm tra. Dù sao hai người trẻ tự lập trong thành phố không phải điều dễ dàng. Tuy rằng tôi rất muốn kiếm tiền, nhưng đây là người quen của bạn bè, cũng chỉ có thể nhận lời giúp đỡ.
Đưa Tần Nhất Hằng đi xem nhà cùng, căn hộ không lớn, đứng 1 chỗ cũng có thể quan sát hết bên trong. Sau khi xem xong, Tần Nhất Hằng hỏi họ một câu tế nhị, có phải đêm nào hai người cũng abc không, cả hai cũng thoải mái thừa nhận. Sau đó Tần Nhất Hằng dặn họ, mỗi lúc đi ngủ phải nhớ kỹ, kéo rèm che lên, nếu không rất nhiều thứ qua đường sẽ bị cảnh tượng hấp dẫn mà đứng lại xem. Hơn nữa nhiều u hồn sẽ hiểu lầm là thời điểm đầu thai, thực tế không đáng ngại lắm, nhưng bất chợt lúc nào đó lơ đãng mà bị nhập thân thì sẽ thảm.
Đôi tình nhân trẻ nghe xong cảm ơn rối rít, Tần Nhất Hằng đơn giản treo một tấm gương lên mặt tường đối diện cửa sổ, tiếp đến bọc giấy đỏ vào bốn chân giường rồi nói sau này sẽ ổn.
Từ đó đến nay, quả nhiên căn chung cư đó không còn xảy ra chuyện lạ nữa, đôi tình nhân tiếp tục cuộc sống cơ hàn, nắm tay nhau trong hạnh phúc...