• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tôi ngủ dậy đã là buổi chiều, cơm còn chưa kịp ăn, Tần Nhất Hằng đã dẫn tôi ra cửa hàng đồ ăn chín, mua rất nhiều cánh gà, thịt thủ heo, nhưng không mang về, dặn chủ quán cứ để ở trong quầy. Tôi khá là hiếu kỳ, đây chẳng phải mang tiền ném qua cửa sổ ư? Nhưng Nhất Hằng trả lời khá có lý, anh ta nói, hôm qua lừa đám cô hồn dã quỷ, không chừng sẽ có hồn ma nào ghi thù chuốc oán, đi theo chờ trả đũa. Làm như vậy cũng là tránh trước họa, dù sao thì tiền cũng không mất nhiều lắm. Thực ra thì anh ta nói đúng, chỉ là mắt thấy những đồ ăn chín bị lãng phí, mình lại đang đói mà không được ăn nên đau lòng, có chút khó chịu thôi.

Để bù đắp sự hụt hẫng, chiều đó chúng tôi đến quán ăn lớn nhất địa phương, ăn đến không đứng lên nổi, trong lòng mới coi như là thoải mái. Trong bữa ăn, tôi bàn bạc với Tần Nhất Hằng chuyện về cửa hàng, hỏi: "Liệu chủ quán có phải bị người ta giết nên oan hồn không tan, cứ luôn ở lại?"

Nhất Hằng lại không đồng tình với ý kiến này, vừa nói vừa móc cái đũa tối qua ở trên bàn ra, nó đã bị gãy làm hai. Anh ta giải thích: "Sáng nay tôi đã tới làm thử nghiệm, đúng là chủ quán chết rất kỳ quặc, nhưng chưa xác minh được có phải bị giết hay không. Nhưng thông thường thì các oan hồn do chết đột tử không có khả năng lý trí như vậy. Hơn nữa, hiện tại tôi đã có một suy đoán, tuy nhiên còn cần phải nghiệm chứng lại đã."

Việc nói mập mở luôn là tác phong trước giờ của anh ta, tôi cũng chẳng buồn hỏi. Xem ra là Nhất Hằng khá nắm chắc chuyện này, theo tôi đoán chắc sẽ biết kết quả sớm thôi.

Quả nhiên tôi đoán không sai, ăn cơm xong thì anh ta gọi điện cho bà chủ quán, chỉ có điều là chuyện Nhất Hằng hỏi hơi khiến tôi bất ngờ, đó là hỏi người chồng lúc còn sống cân nặng bao nhiêu?

Tôi nghe mà mặt ngu đi, Nhất Hằng biết được câu trả lời thì trầm tư suy nghĩ, sau đó bảo tôi đứng dậy hành động. Chúng tôi chia làm hai, đi tìm hỏi những cửa hàng bán đồ khâm liệm xung quanh xem có phải trước khi chủ quán chết, đã có một người to béo đến đặt áo liệm ngoại cỡ hay không.

"Dùng phườn thuật mà có thể đoán được dáng vẻ người chết sao? Quá thần đi." Tôi thắc mắc.

Nhất Hằng ngược lại mỉm cười, nói chuyện này chả liên quan gì đến phương thuật cả, mà chỉ là lúc trước anh ta có thấy ảnh chụp chủ quán trên tờ xác nhận an toàn thực phẩm dán ở tường mà thôi. Hiện giờ phải chứng thực xem phỏng đoán của anh ta có đúng hay không.

Việc này không nên chậm trễ, chúng tôi liền lập tức lên đường. Vốn dĩ những cửa hàng đồ khâm liệm không nhiều lắm, ngoài ra thì lại tương đối tập trung, nên tìm ra khá dễ dàng. Gọi là chia làm hai đường, thực chất chỉ là chia nhau ra hỏi những cửa hàng khác nhau cho đỡ mất thời gian mà thôi. Hỏi mấy cửa hàng, không ngờ đúng như Nhất Hằng nói, thực sự có một chủ tiệm khâm liệm xác nhận chuyện đó. Theo chủ tiệm kể, từng có người rất béo đến đặt làm áo liệm, hơn nữa còn giục gấp khiến ông ta phải làm suốt đên mới kịp. Vốn dĩ áo liệm đều do người nhà mua sau khi thân nhân chết, mặc dù cũng có người chuẩn bị khi còn sống, nhưng cũng phải là lúc gần đất xa trời rồi. Trước giờ chưa từng thấy người nào khỏe mạnh đi đặt áo liệm cho chính mình cả. Mà người này có bề ngoài đặc biệt như vậy, cho nên ấn tượng rất sâu.

Nhất Hằng có được câu trả lời, liền lập tức bảo tôi hẹn bà chủ quán gặp mặt. Ba người gặp nhau trong một quán cà phê, đoán chừng bà chủ cũng đang băn khoăn chuyện này, cho nên tới với dáng vẻ mẹt mỏi.

Nhất Hằng không khách sáo nhiều, đi thẳng vào vấn đề, nói một lượt những phân tích của mình cho bà ta nghe. Tuy rằng chỉ là phỏng đoán, nhưng chắc cũng đủ để khái quát lại sự việc.

Đầu tiên, chủ quán cơm chết trước khi quán thịt chó khai trương, điều này thì ai cũng biết. Nhưng ông chủ quán cơm đó chết thế nào thì không ai rõ ngọn ngành. Dân gian hay có lời đồn, ma thắt cổ hay ma chết đuối thì không thể chuyển thế đầu thai, buộc phải ở lại tại chỗ để tìm kẻ thế thân. Điều này cũng dựa trên thực tế khi mà người treo cổ thì chân không chạm đất, sau khi dương khí biến mất, nó không thể nhập xuống địa phủ, người chết đuối cũng tương tự, bởi bản thân nước vốn là thứ cực âm, hồn phách bị chìm trong nó rất khó thoát thân, cần tìm một người khác để lấp chỗ trống.

Nhất Hằng nói một hồi liền ngưng, cho mọi người thời gian để ngẫm nghĩ. Bà chủ quán cũng không phải người ngốc, cân nhắc một chút rồi hỏi: "Vậy có phải chồng tôi bị ông chủ quán cơm kéo đến thế thân?"

Nhất Hằng gật đầu nói, hẳn là như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Bởi căn cứ vào quy hoạch của thành phố, con sông trước cửa đã bị lấp đất, cho nên hồn ma ông chủ quán cơm không thể kéo người xuống nước. Cái chết của chồng bà ta là oan uổng, tuy rằng có liên quan nhất định đến hồn ma chết đuối, nhưng nói thẳng ra cũng là ông ấy tự tìm đường chết. Trước giờ chủ quán thịt chó không tin ma quỷ tâm linh, vậy mà sau đó tự nhiên đi mở cửa ban đêm, chúng ta đều tưởng ông ấy chỉ làm vậy với mục đích thử, nhưng rõ ràng chuyện này có vấn đề. E là sau khi con sông bị lấp, hồn ma chết đuối cũng đến cửa hàng, gua đình ông ta cũng biết chuyện này, cho nên để lại cho vợ chồng bán thịt chó với giá rẻ, chính là muốn tìm thế thân cho ông ta.

Sau khi hai vợ chồng dọn tới, chắc hồn ma chết đuối kia đã ra tay rất sớm. Nhưng bất đắc dĩ, vì ly khai nước nên nó không có bản lĩnh hại người, huông hồ chồng bà thường xuyên giết chó, lệ khí rất nặng, thậm chí đến gần còn khó. Bởi thế, nó đã nghĩ ra một cách thông minh, đó là làm sao để chứng minh cho ông ấy rằng hồn ma là có tồn tại. Từ đó từng bước dẫn ông ta vào cái bẫy. Rốt cuộc nó làm cách nào mê hoặc chồng bà ta, hiện giờ không có cách tìm hiểu, nhưng hẳn là kiểu gì cũng liên quan đến việc làm ăn buôn bán.

Trên thực tế, chủ quán thịt chó cũng làm theo lời nó thật, việc mở cửa cả ngày lẫn đêm là mình chứng. Thêm vào đó, việc buôn bán cũng dần tốt lên, vì vậy ông ta càng tin vào lời hồn ma chết đuối. Thấy thời cơ chín muồi, hồn ma chết đuối bèn bịa ra một lời nói dối, xúi giục chủ quán thịt chó nửa đêm mặc áo liệm, sau đó đốt nó đi trước khi trời sáng. Hơn nữa, chỉ sợ rằng trong túi áo liệm còn bỏ tóc và móng tay của ông ta, đây là điều tối kỵ. Nước ta trước giờ có truyền thống dùng y quan đại táng theo xương cốt, dựa vào lý, quần áo của chủ nhân sau khi chết phải đốt theo. Trong phương thuật, nó là cách làm tan đi chút dương khí cuối cùng của cố nhân, để người ta an ổn đầu thai chuyển kiếp, mà áo liệm này khỏi phải nói, nó chỉ chuyên mặc cho người chết. Nửa đêm chủ quán thịt chó mặc áo liệm, lại đốt cháy trước lúc bình minh, khoảng thời gian cực âm, chắc chắn sẽ bị hút dương khí. Ngoài ra, trong túi áo liệm có móng tay và tóc, vậy tương đương với giao tính mạng mình ra ngoài. Bộ phận cơ thể và tóc tai là thứ cha mẹ cho, không được phá hoại, không chỉ là hiếu đạo, mà ở một ý nghĩa khác cũng là tránh không để người biết phương thuật gài bẫy. Người thời xưa rất hạn chế cắt tóc cạo râu, cho dù có làm cũng sẽ cẩn thận thu lại. Bởi vậy có thể nói, chủ quán thịt chó đã rơi vào bẫy của hồn ma chết đuối, mất đi tính mạng.

Nói thật, đoạn trinh thám của Nhất Hằng thực xuất sắc, bà chủ nghe mà khóc òa lên. Tôi bên cạnh cũng chỉ có thể tiếp khăn giấy, chứ cũng không biết nói gì để an ủi. Tần Nhất Hằng châm một điếu thuốc, nói: "Giờ chuyện đã như vậy, có khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Chi bằng mau chóng tìm người làm pháp sự, siêu độ cho chồng bà. Nếu vẫn muốn bán cửa hàng, bọn tôi sẽ mua lại theo giá cả thống nhất từ trước."

Bà chủ đắn đo nửa ngày rồi lắc đầu, tỏ vẻ không nỡ bán, hy vọng bồi thường cho chúng tôi ít tiền, coi như cảm ơn đã tìm ra chân tướng. Vốn dĩ số tiền này tôi không muốn lấy, một món nhỏ như vậy khác nào đi làm từ thiện. Tuy nhiên nghĩ lại thì cảm thấy thật sự hơi mệt, rốt cuộc thì chuyện cũng chỉ còn đơn giản là làm pháp sự, chúng tôi không thể tránh khỏi liên lụy, vì thế bèn nhận. Bà chủ liền lập tức bấm số chuyển khoản, cũng không nhiều lắm, chỉ năm vạn tệ, nhưng ít nhất còn hơn là đi không công.

Nhận tiền, Tần Nhất Hằng lại dặn dò bà chủ, nếu tạm thời chưa làm pháp sự, thì đừng tắm rửa hay dọn dẹp phòng tắm, sau đó cả hai cáo từ lái xe suốt đêm về nhà.

Trên đường đi, tôi hỏi Nhất Hằng: "Câu cuối anh dặn bà ta để làm gì?"

"Đơn giản thôi, chồng bà ấy bị ma chết đuối hại chết trong tiệm, chắc chắn phải tìm thế thân khác. Đây cũng chỉ là hảo tâm mà nhắc nhở, tuy nhiên bà ấy có nghe hay không thì đành dựa vào số mệnh."

Nói xong anh ta thở dài một hơi, không biết có phải cũng cảm thấy mệt mỏi với chuyến đi không. Tuy vậy, dù gì cũng đang về rồi, tôi cũng chẳng buồn quan tâm, nhắm mắt dưỡng thần.

Về đến nhà đã đêm khuya, rửa qua chân tay mặt mũi định đi ngủ, không ngờ Nhất Hằng lại gọi điện. Trong điện thoại, giọng anh ta đặc biệt nôn nóng, giống như gặp phải chuyện gì đó, bảo tôi lập tức sang nhà, có thứ cực kỳ quan trọng muốn cho tôi xem.

Sợ rằng Nhất Hằng gặp chuyện gì thật, tôi vội mặc quần áo, bắt xe qua nhà anh ta...

Bầu trời bên ngoài cửa sổ bắt đầu có màu xám xịt, trời sắp sáng. Tôi đã kể chuyện cả đêm rồi, mọi người cũng rất mệt mỏi, nhưng mặt trởi chưa mọc, cho nên vẫn phải tiếp tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK