• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất Hằng nói xong thì ngồi hút thuốc liên tục, có lẽ đang dành thời gian cho tôi tiêu hóa câu chuyện. Nhất thời cả hai lâm vào trầm mặc, tôi thử phân tích trong đầu, miễn cưỡng lý giải ý anh ta nói. Thế nhưng thực sự là quá nhiều câu hỏi hiện ra, nghĩ tới nghĩ lui càng loạn, tôi bèn đứng dậy đi lại vài bước cho đầu óc thoáng ra. Chợt nhớ lúc trước Nhất Hằng nói trên bờ tường có gì đó, tôi liền soi đèn quan sát. Quả nhiên đúng là có ai viết mấy hàng số trên tường, bản thân không có năng khiếu số học, nhìn vài lần, cảm thấy nó chẳng có quy luật gì, thầm mắng một câu. Sau đó cúi đầu ngẫm nghĩ, lại cứ có cảm giác, mấy con số này có vấn đề.

Quay sang hỏi Tần Nhất Hằng thấy thế nào, anh ta cũng đứng lên nói: "Những con số này chỉ là ai đó vội vàng ghi lại, cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ. Nhìn qua thì có vẻ do người vào trước chúng ta để lại."

Nhất Hằng không có manh mối, tôi càng đau đầu, chỉ có thể ngồi xuống im lặng mà chờ trời sáng. Thoáng nhìn đồng hồ, đã 4h, chẳng mấy chốc mặt trời sẽ lên, khoảng thời gian này đúng là mệt mỏi, vừa đặt mông tôi đã thấy rã rời. Thế nhưng đột nhiên một tia sáng nảy lên trong đầu, có vẻ mình đã biết ý nghĩa mấy con số trên tường.

Vội vã lấy lại tinh thần, mấy con số trên tường không phải phép tính nào đó, mà nó là thời gian!

Đứng dậy cẩn thận nhìn kỹ, càng nhìn càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác. Tuy không thể quy tất cả những con số thành thời gian, nhưng bộ phận đầu tiên thì chắc chắn đúng. Trong cuộc sống hàng ngày, thời gian sẽ được tách ra bởi dấu hai chấm. Những con số này lại viết rất ngắn gọn, hơn nữa không có dấu hai chấm, cho nên thoạt nhìn rất khó liên tưởng nó là thời gian.

Liền nói suy luận của mình cho Nhất Hằng nghe, anh ta nghe xong thì vội vàng gật đầu. Hiện giờ đã sáng tỏ một chút về những ký tự trên tường, nhưng so lại, chỉ có một bộ phận có thể tương ứng với thời gian, những số còn lại thì vẫn không hiểu được là gì. Giờ cũng chẳng còn tâm trạng suy nghĩ, móc điện thoại trong balo ra, định ghi lại dãy số, mới ghi được một nửa thì bỗng nghe Nhất Hằng "Ai" lên một tiếng. Quay đầu thấy anh ta đang dùng đèn pin soi vào góc tường, có vẻ vừa phát hiện ra gì đó.

Đầu tôi ong lên, nhớ tới mặt người mình nhìn thấy qua cái lỗ, nãy giờ cứ quan tâm đến Viên Trận và các con số mà xem nhẹ chuyện này. Chạy nhanh tới soi đèn pin, bên ngoài ba cái lỗ tối đen như mực, không thấy ai, nhìn kỹ lại mới phát hiện, nơi Nhất Hằng soi đèn là một thứ gì đó ở góc tường.

Tuy căn phòng không rộng, nhưng tầm nhìn thấp, vừa nãy vào cũng không để ý, chẳng biết nó được đặt đây từ lúc nào. Nhưng lần vào trước, rõ ràng mình đã tỉ mỉ quan sát, cả căn phòng trống không, lẽ nào sau khi chúng tôi ra ngoài thì có ai đó lẻn vào? Là Viên Trận chăng?

Mở miệng hỏi Nhất Hằng một câu nhưng anh ta không để ý, vẫn đang cẩn thận quan sát đồ vật kia. Nhìn dáng vẻ khá căng thẳng, tôi bèn cầm đèn lại gần. Đi được hai ba bước, mới phát hiện, trong góc tường là thứ gì đó giống cái đỉnh, không to lắm, cũng ngang ngang cái đỉnh trên nóc nhà kia.

Hỏi Tần Nhất Hằng sao thứ này lại chạy tới đây? Anh ta quay lại lắc đầu, sau đó đi tới gần thứ kia, chợt hô to một tiếng: "Mẹ nó, là đối cừu!"

Tuy đối với phương thuật, tôi chỉ là kẻ bình phàm, nhưng cộng tác với Nhất Hằng lâu như vậy, cũng hiểu được đôi chút. Hơn nữa về đối cừu, anh ta đã có dịp giải thích cặn kẽ cho tôi nghe, vì vậy vừa thấy Nhất Hằng hô, da đầu tôi liền tê dại.

Theo Nhất Hằng nói, đối cừu chính là thứ có thể "Phương" người khác (phương trong từ phương hại). Phương này tương tự như việc khắc chế. Trong cuộc sống hàng ngày thì chúng ta thường nhầm lẫn hai cái với nhau, nhưng phân tích theo khái niệm cặn kẽ thì đây là hai việc khác nhau. Đơn giản mà nói, Phương đến từ bên ngoài, như tướng mạo hay hình thể, còn Khắc đến từ bên trong, như sinh thần bát tự, ngũ hành tương khắc. Những thứ có thể Phương người có rất nhiều, nó được nhắc đến trong bài luận nổi tiếng của Lư Mã thời tam quốc. Mà Phườn thì không giới hạn với động vật, thậm chí còn không giới hạn với cả thực vật, cây cối, đồ vật hay hành động. Nhiều nơi đến nay vẫn quan niệm, trẻ em khóc là bị Phương. Đất nước rộng lớn, bởi vậy phong tục mỗi nơi mỗi khác, việc lý giải về Phương người không nhất trí. Chẳng hạn như có địa phương thì cho rằng, chó nuôi mà toàn thân một màu, nhưng bốn chân trắng, sẽ Phương người, nếu chó cái trong nhà sinh ra một con như vậy thì phải chặt chân, sau đó chôn xuống bốn thiên vị để phá giải. Còn nếu mèo toàn thân một màu, đuôi lại màu trắng thì cũng sẽ Phương người, biện pháp giải quyết gần giống như với chó. Mà những con chó con mèo bị chặt chân chặt đuôi đó được gọi là đối cừu.

Note: "Đọc đoạn vừa rồi khó hiểu lắm đúng không. Tôi không tìm hiểu sâu về văn hóa Trung Quốc, mà có tìm hiểu sâu cũng chưa chắc hiểu hết, bởi văn hóa mỗi nước khác nhau lắm. Như có nhiều phong tục của Việt Nam mình, có giải thích người nước ngoài cũng không hiểu. Cho nên các bạn đọc hiểu đến đâu thì hiểu, tôi chỉ biết dịch sát nghĩa nhất có thể, chứ bản thân tôi cũng chẳng hiểu mẹ gì đâu 😆😆"

Lúc trước Nhất Hằng kể cho tôi rất nhiều loại đối cừu khác nhau, phạm vị thật sự quá rộng, tôi cũng chỉ nhớ được mấy cái. Giờ bỗng nghe anh ta nhắc tới, liền vội thò đầu lại gần nhìn. Cái đỉnh được chất đầy, nhưng thoạt trông thì không phân biệt được là thứ gì.

"Đây là đối cừu ư, sao nhìn kỳ quái vậy?" Tôi hỏi.

Nhất Hằng 'Ừ' một tiếng: "Đây đều là móng tay người, được nhổ trực tiếp từ ngón tay ra."

Tôi lập tức hít vào một hơi khí lạnh, tuy cái đỉnh không to, nhưng móng tay bé thế, để chất đầy cái đỉnh thì phải cần bao nhiêu cái móng tay? Này con mẹ nó từ đâu mà kiếm đủ?

Nhất Hằng nói đó đều là móng tay người chết, nếu như quen biết với nhân viên nhà hỏa táng, thực chất cũng không khó kiếm. Hiện giờ vấn đề lớn nhất đó là, tại sao cái đỉnh được đặt ở đây?

Nói đoạn anh ta ngồi xổm xuống, di chuyển vòng quanh quan sát, sau đó ngẩng đầu nói: "Đây chính là cái mà ta phát hiện ở nhà trưởng thôn, không sai được."

Nói xong Nhất Hằng đứng dậy, soi đèn khắp căn phòng một lượt, nói tiếp: "Những móng tay người chết là một loại đối cừu, giữ trong nhà sẽ chiêu tà, chiêu vận đen. Chất một đống ở đây, tuy giờ chưa xảy ra chuyện gì, nhưng không thể ở lâu được, chúng ta phải ra ngoài trước đã."

Nghe thấy phải ra ngoài, tôi lại mừng thầm, chờ đợi trong này đúng là áp lực, hiện tại chỉ mong tìm được chỗ nào đánh một giấc. Vì thế bèn chạy lại lấy ba lô, nhưng vừa đeo lên thì bỗng nghe tiếng xích sắt như có như không.

Lập tức nhìn về phía Tần Nhất Hằng, hiển nhiên anh ta cũng nghe thấy, đôi mày cau chặt.

"Tiếng động này hồi tối tôi cũng nghe thấy một lần, lẽ nào có người đi vào từ cánh cửa sắt kia?" Tôi thấp giọng hỏi.

Nhất Hằng lắc đầu, sau đó bỗng nhiên biến sắc, vội la: "Đây con mẹ nó là tiếng xích sắt xuyên qua xương quai xanh của tù nhân âm phủ, mau lót ba lô xuống chân, nhất định không được để chân chạm đất, nếu không chúng ta chết chắc!"

Vừa dứt lời, chưa đợi tôi kịp phản ứng, Nhất Hằng đã ọc ra một ngụm máu. Vốn dĩ đã quá luống cuống, đột nhiên thấy anh ta như vậy, lại càng cuống hơn. Xem ra Nhất Hằng tự cắn lưỡi mình, nhưng quá sốt ruột, không căn chỉnh lực cắn, khiến máu tràn hết cả xuống cằm. Lòng tôi biết chuyện lần này thực sự nghiêm trọng, vội vàng ném ba lô xuống, nhảy lên.

Ba lô chúng tôi mua là hàng nhập khẩu chính hãng, chất lượng không tồi, chỉ là đồ trong đó không nhiều lắm, đứng lên tuy miễn cưỡng nói là không chạm đất, nhưng trên thực tế, chỗ mỏng nhất cũng chỉ cách đất có hai lớp vải mà thôi. Vô cùng căng thẳng, nhìn sang thấy Nhất Hằng vẫn đang lục lọi gì đó trong ba lô, áp lực vô hình khiến người ta ngạt thở, bởi tiếng xích sắt kéo lê kia ngày càng tới gần!

Sợ Tần Nhất Hằng không phát hiện sự tiếp cận của âm thanh, tôi chẳng suy nghĩ nhiều mà hô to: "Nhất Hằng! Anh đang tìm gì thế?"

Anh ta không quay đầu, mà tăng tốc tìm, đồ trong ba lô nháy mắt đã bị ném đầy đất. Mười mấy giây trôi qua, mười mấy giây thôi mà dài như cả năm, Nhất Hằng xoay người, tôi mới nhìn rõ, trong tay anh ta cầm một quả pháo, hét lên: "Bật lửa!"

Tôi vội lục khắp người, bất đắc dĩ dưới tình huống quá căng thẳng nên sờ mãi chẳng thấy bật lửa đâu. Nhất Hằng thì đã quá gấp, giọng gần như gào lên: "Con mẹ nó, sao ba lô anh xẹp như vậy, chẳng phải đã bảo anh đứng cao rồi sao?"

Thầm mắng, trong phòng chả có cái mẹ gì, anh bảo tôi đứng đâu được bây giờ. Trong lúc luống cuống, cuối cùng tôi cũng chạm tay vào chiếc bật lửa, vội vàng ném cho Nhất Hằng. Nhận cái bật lửa, anh ta bảo tôi nhảy lên lưng mình, nhớ không được để chân chạm đất. Tôi cũng đành lấy đà rồi nhảy lên phía sau Nhất Hằng, anh ta gồng mình một cái đứng dậy.

Nhất Hằng không phải cường tráng gì, tôi thì lại không gầy lắm, cho nên đứng được chốc lát, chỉ e không đứng được lâu. Chẳng viết tới lúc nào mới có thể giải quyết cái tù nhân âm phủ kia, nhưng xem ra rất tốn công sức.

Nhất Hằng dặn tôi nhằm chặt hai mắt, chốc lát nếu có quỷ sai áp giải tù nhân, nếu mở mắt nhìn sẽ chết. Con mẹ nó, cái đối cừu kia là dẫn dụ chúng lại đây, có kẻ muốn giết chúng ta.

Nói xong Nhất Hằng bèn dịch từng bước khó nhọc về phía góc tường, tuy nhằm chặt hai mắt nhưng bản năng mách bảo tôi, có gì đó sắp sửa đi vào căn phòng. Áp lực này thật vô cùng nặng nề, nó mãnh liệt hơn bất cứ lần đụng độ nào trước đây của tôi, sợ tới mức toàn thân run rẩy. Thế nhưng chợt nghĩ đến anh ta bảo mình nhấc hai chân lên, nhắm mắt, vậy còn anh ta phải làm sao? Con mẹ nó, không phải anh ta định đồng quy vu tận với đối phương chứ?

Vội hỏi: "Tiếp theo phải làm sao?"

Nhất Hằng không trả lời, rõ ràng tôi có cảm giác nhiệt độ toàn bộ căn phòng đột nhiên giảm xuống, cảm giác lạnh này không phải là xúc giác ngoài da, mà hàn khí toát ra từ bên trong. Đang định mở miệng thì lưng đã bị áp chặt vào tường, khá đau, tôi khẽ kêu lên một tiếng. Tần Nhất Hằng bỗng nhiên nói: "Duỗi thẳng hai chân, tôi đẩy anh ra từ lỗ sát khí, sau đó anh kéo tôi ra ngoài."

Duỗi thẳng hai chân, nghe thì đơn giản làm mới khó. Dùng hết sức bình sinh, miễn cưỡng gồng lưng duỗi chân, thử thăm dò cửa lỗ. Với hành động của tôi, Nhất Hằng hơi loạng choạng, có vẻ sắp không trụ vững. Điều này càng khiến tôi luống cuống, hoảng loạn càng khó tìm thấy cái lỗ. Vất vả chừng nửa phút chân mới chạm vào miệng lỗ, hô một tiếng, Nhất Hằng liền dùng sức đẩy tôi về phía sau, chui qua lỗ mà ra ngoài.

Cũng mãy lỗ không bé lắm, chui ra thuận lợi, đợi đến khi cả người đã ở bên ngoài, trán tôi đẫm mồ hôi, không biết là do quá sợ hay quá mệt. Tuy nhiên, làm gì có thời gian nghỉ ngơi, vội thò tay kéo Nhất Hằng, nhưng không thấy anh ấy đưa tay.

Lòng nghĩ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, nếu anh có mệnh hệ gì, cả đời tôi sẽ mang mặc cảm tội lỗi. Vội hướng vào bên trong gào to: "Nhất Hằng! Mau ra đây!"

Anh ta có đáp lời, nhưng vẫn không có hành động, tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, chẳng biết đang làm gì. Lòng nóng như lửa đốt, lại chẳng giúp được gì, cái cảm giác bất lực này thật sự khó chịu, định ngồi xổm xuống ngó nhìn bên trong, nhưng lại sợ mắc bẫy.

Đợi một lúc như vậy mới nghe Nhất Hằng gọi to tên mình, sau đó thò cánh tay ra, nháy mắt, tiếng pháo nổ đùng đùng trong phòng. Tôi vội vàng kéo Nhất Hằng ra ngoài, vừa đứng vững, anh ta lập tức xoay người phun một ngụm máu vào trong lỗ, rồi chẳng kịp nghỉ ngơi, bảo tôi chạy.

Hai chúng tôi cắm đầu chạy một mạch, không rõ chạy bao xa, cũng may là đường đi không vấp cái hố nào, cũng không trẹo chân. Cuối cùng chạy đến khi trời tờ mờ sáng, Nhất Hằng mới phất tay, nói có thể dừng. Hai người nằm vật ra đất thở như chưa bao giờ được thở, tôi cố nén hơi hỏi: "Vừa rồi anh làm gì bên trong vậy, tôi gấp muốn chết!"

Nhất Hằng thở gấp mấy hơi, sau đó mới nói: "Vốn tôi định ra ngay, nhưng trong ba lô có cuốn sổ ghi lại mấy con số trên tường, phải mang theo nó." Nói xong anh ta nhổ một bãi nước bọt lẫn máu, bảo tôi rằng, may lúc đó trời gần sáng, nếu không cả hai đã lành ít dữ nhiều.

Dứt lời, Tần Nhất Hằng duỗi tay có tôi nhìn, giờ mới phát hiện, một bàn tay anh ấy đã bị nổ đến thê thảm, chắc hẳn vừa rồi cầm quả pháo không kịp buông ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK