Sau khi Tần Nhất Hằng nói hết tôi mới sực nhớ, giờ mà ra ngoài đúng là chẳng có cách nào nói chuyện với hai vợ chồng giáo viên. Rõ ràng là nói đã triệu hồi được hồn của con gái họ về, kết quả lăn lộn một hồi lại khôi phục nguyên trạng, mà hai vợ chồng không hề biết nguyên nhân phía sau, chỉ e muốn giết chúng tôi cũng là điều có thể xảy ra. Nhưng thực sự không giấu được việc này, cả hai bàn bạc một chút, hết cách, vẫn phải mở cửa ra ngoài mà nói rõ sự tình.
Ban đầu hai vợ chồng không tin nổi, sau Nhất Hằng giải thích ngọn nguồn, cộng với họ thấy tuy con mình không ngủ li bì nữa nhưng thực sự có chút khác thường, bởi vậy cuối cùng đành phải tin.
Bốn người chúng tôi lần nữa ngồi xuống để bàn đối sách. Nhất Hằng hỏi tỉ mỉ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó một lượt, nghe xong thì nhíu mày, cục diện lâm vào bế tắc. Tôi cũng ngồi đó mà chẳng thể giúp được gì, trong lòng rất khó chịu.
Tần Nhất Hẳng suy tư, lẩm bẩm mãi rồi đột nhiên hỏi hai vợ chồng, ngày họ đi du lịch có phải là mùng 3, 13 hay 23 âm lịch không? Người chồng cố nhớ lại, nói hình như là ngày 23.
Hai mắt Nhất Hằng chợt sáng lên, nói có lẽ mình đã tìm được nguyên nhân sự việc rồi. Anh ta giải thích: "Thứ nhất, mùng 3, 13 và 23 âm lịch nghe nói là ngày Diêm Vương du hành. Theo truyền thuyết, trong ba ngày đó Diêm Vương sẽ tự mình giải tội cho các oan hồn, tất nhiên đại quỷ tiểu quỷ phải tìm chỗ trốn tránh. Nếu trong ba ngày này, vô tình làm gì đó bất kính hoặc phạm vào pháp lệnh, e là sẽ bị liên lụy. Tôi nghĩ, nếu đây là sự thật, chỉ sợ hôm đó lúc bị mất quả dưa, cô bé đã thầm nói gì bất kính, nên bị tiểu quỷ câu hồn trừng phạt. Nếu thật là như vậy, định ngày đến miếu Thành Hoàng, thành tâm cúng bái, có lẽ cô bé sẽ từ từ bình phục."
Lần này suy luận của Nhất Hằng càng kỳ quái hơn trước, còn nhắc đến cả Diêm Vương. Nhưng từ sau vụ căng tin quốc doanh, tôi không thể không tin, trên đời chỉ e là thật sự có một số chế độ và người thống trị mà mắt thường không thể thấy được.
Thấy sự việc vẫn có thể cứu vãn, hai vợ chồng giáo viên mừng rớt nước mắt, nếu đã tìm được nguyên nhân, chúng tôi bèn cáo từ, chuẩn bị ra về.
Vừa ra khỏi cửa, bỗng để ý thấy sắc mặt Nhất Hằng không tốt lắm, tôi hỏi: "Có phải anh khó chịu ở đâu không?"
Lúc này anh ta mới mở miệng: "Thật ra những lời lúc nãy là tôi lừa họ!"
Tuy truyền thuyết Diêm Vương du hành không phải là bịa, nhưng không phải nó được cố định vào ngày nào cụ thể. Ví dụ như ở một vài nơi đông người, tất cả đang nói chuyện sôi nổi, thi thoảng sẽ im lặng đến không thể giải thích, theo truyền thuyết phương Tây thì chính là có ma quỷ đi ngang. Mà truyền thuyết của Trung Hoa, phần lớn cho rằng đó là lúc Diêm Vương du hành qua. Là một người thống trị, đương nhiên sẽ có ma quỷ đi trước giữ trật tự, cho nên sự im lặng đột ngột của chúng ta có thể là phản ứng huyền diệu trong cơ thể, hay nó là sự mẫn cảm của linh hồn. Mấy ngày anh ta nói chỉ là ngày âm khí nặng hơn bình thường mà thôi. Sở dĩ nói như vậy là để hai vợ chồng tin theo mà thánh kính cúng vái, nhưng có hiệu quả hay không thì bản thân Nhất Hằng không biết chính xác.
Nghe xong tôi cứ cảm thấy nôn nao, cái cảm giác này rất khó chịu, muốn giúp họ nhưng lại bất lực. Tần Nhất Hằng dù sao cũng chỉ là phàm nhân, anh ta không phải thần thánh toàn trí toàn năng, việc đến nước này xem như là đã cố hết sức có thể.
Căn nhà lần này tạo cho tôi một xung vảm rất lớn, cả đường về vẫn luôn cảm giác lòng mình bị đè nặng. Cả hai chẳng nói chẳng rằng, một mạch lái xe quay về thành phố.
Trải qua chuyênh lần này, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mấy ngày tiếp theo mà tâm trạng không khá lên được. Tắt máy, ngồi nhà mấy hôm cắm đầu chơi game trên máy tính, Nhất Hằng cũng không đến tìm, thỉnh thoảng chúng tôi chỉ trò chuyện trên mạng vài ba câu.
Nhất Hằng nói, thực ra tâm trạng anh ấy cũng giống tôi, tuy nhiên việc đã đến nước này, thật sự không có cách. Tôi nói thẳng: "Tôi không nghĩ đến chuyện tiếp tục công việc này nữa. Tuy lợi nhuận tương đối khả quan, nhưng liên tiếp hai căn nhà gần đây thật sự khiến tôi nản lòng."
Tần Nhất Hằng không phản đối, nhưng anh ấy cũng nói, thực ra rất nhiều chuyện đúng là được định sẵn từ trước. Chỉ một quyết định nhỏ ngay từ lúc bắt đầu, rất có thể sẽ ép chúng ta phải đi theo. Chẳng hiểu lắm lời anh ta nói, nhưng tôi cũng lười suy đoán.
Ngồi nhà chơi game thêm mấy ngày, cảm thấy buồn chán đến phát ngán. Bật điện thoại lên, có tin nhắn từ buổi tối mấy hôm trước, Viên Trận nhắn rằng muốn tôi xem một món đầu tư lớn. Dù chẳng còn muốn mua bán ba cái nhà ma quỷ gì đó, nhưng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, đắn đo nửa ngày, cuối cùng tôi bấm gọi lại cho Viên Trận.
Viên Trận bèn nói sơ qua về căn nhà. Nói là căn nhà thì không đúng lắm, phải nói là vài căn nhà mới chính xác. Một số ngôi nhà nằm trong một tập thể, tất cả đều thuộc sở hữu của trưởng thôn.
Cái thôn này là một kiểu tiểu thành thị ngoài rìa thành phố. Bởi các nhà đầu tư mua đất của họ nhiều nên phần lớn trong thôn đều là nhà giàu mới nổi, không chỉ có được một món tiền mặt lớn, mà còn được phân nhà tái định cư. Với địa vị trưởng thôn, đương nhiên ông ta có càng nhiều đất tốt, chiếm một nửa số nhà trong khu đó. Đây vốn là chuyện cái bánh trên trời rơi xuống, thế nhưng sau khi trưởng thôn dọn tới sinh sống thì người trong nhà bắt đầu xảy ra chuyện.
Đầu tiên là một người con rể của ông ta tai nạn giao thông, suýt chút nữa đã trở thành tàn phế. Chưa ra viện thì một người con rể khác làm ăn buôn bán bị lừa số tiền lớn. Không dừng lại ở đó, hai cô con gái cũng gặp những chuyện không may, một cô đột nhiên phát bệnh ung thư, cô còn lại tuy không bệnh tật gì nhưng buôn gì lỗ nấy.
Ban đầu trưởng thôn cũng không nghĩ nhiều, nhưng chuyện cứ liên tiếp xảy ra khiến ông ta không thể không hoang mang. Bắt đầu lo lắng liệu có phải nhà mình phong thủy có vấn đề, bèn tìm người tới xem. Mấy thầy phong thủy đến đều nói, bố cục phong thủy ổn, mặc dù có một chút sơ hơt nhỏ nhưng cũng không đến mức gây họa như vậy. Hơn nữa vốn dĩ những căn nhà này đều nằm trong phạm vi đất của thôn, chắc chắn không có mộ địa bào phía dưới, cho nên trưởng thôn nhất thời chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể nhờ vả khắp nơi xem ai có thể giúp cải thiện tình hình không.
Nghe xong, thật sự tôi chẳng có chút hứng thú nào, chưa tính đến chuyện không muốn tiếp tục công việc, mà ngay bản thân dãy nhà này tôi cũng không ăn được. Bởi những nhà tái định cư kiểu này, theo chính sách thì 5 năm đầu không được sang tay, dù tôi có muốn mua thì trưởng thôn cũng không bán được. Hơn nữa, xét tình hình hiện tại thì khả năng trưởng thôn chẳng có ý muốn bán, dù tôi với Nhất Hằng có tới xem xét, thì cũng không có lợi lộc gì.
Nói ý nghĩ của mình cho Viên Trận, anh ta không buông tha mà cứ nài nỉ tôi đi xem. Chắc là trưởng thôn kia cho anh ta không ít tiền lót tay. Viên Trận nói: "Trưởng thôn không quan trọng tiền nong, chỉ cần giải quyết được chuyện này, sẽ trực tiếp trả 100 vạn tiền mặt."
Vừa nghe đến con số, tim tôi lập tức đập nhanh, đây con mẹ nó cũng là quá lớn đi. Đúng là khiến người khác động tâm! Tự nhủ với bản thân, số tiền lớn như vậy, chắc chắn là chuyện không dễ dàng. Nhưng cuối cùng vẫn không thắng được lòng tham, tự hứa đây sẽ là lần cuối cùng, có số tiền này, mình sẽ xoay sang đầu tư cái khác, chú tâm vào công việc làm ăn nhỏ.
Nghĩ thông, tôi nhấc máy gọi cho Nhất Hằng, định kể sơ qua về vụ làm ăn, ai ngờ Viên Trận đã điện cho anh ta từ trước. Nhất Hằng cũng đang chờ ý kiến của tôi, thấy vậy bèn thống nhất, quyết định mai sẽ lên đường.
Một tiếng trôi qua thật nhanh, trên sofa đối diện chỉ còn lại 6 người. Tôi ngừng kể, cả căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng như tờ. Nhóm người lần này không động đậy, tất cả đều ngoan ngoãn chờ tôi chụp ảnh rồi mới nhìn lẫn nhau. Trong số đó có một người đàn ông đeo kính lớn tuổi nhất, anh ta ngập ngừng nói: "Tôi không muốn nghe nữa, hy vọng cậu để cho tôi đi."
Thật buồn cười, tôi đâu có phải kẻ bắt cóc, sao lại bảo để anh ta đi? Khẽ gật đầu, tôi nói đứng dậy để chụp ảnh toàn thân rồi sẽ để cho anh ta đi.
Người đàn ông đeo kính thở phào nhẹ nhõm, chào người bên cạnh, rồi ngoan ngoãn đứng lại trước mặt tôi. Nhấc máy ảnh, bấm nút chụp. Ánh đèn flash xé toạc bóng đêm, chợt tôi hơi khựng lại, bởi vừa rồi hình như mình mới thoáng nhìn thấy một bóng đen trong ống kính. Không biết có phải ảo giác không mà theo liên tưởng của tôi, nó quá giống cái bóng mà mình từng nhìn thấy. Rất tiếc là tôi không thể xem ảnh để xác nhận, chỉ có thể nhìn hai người rời khỏi căn phòng.
Thứ tôi đặt trong phòng khách là một chiếc ghế sofa dài được chuẩn bị đặc biệt cho đêm nay. Sau khi có hai người rời đi, nó đã rộng ra khá nhiều, nhưng những người ngồi trên đó vẫn chen chúc. Liếc mắt nhìn vài người còn lại, ai cũng tránh ánh mắt tôi. Dập điếu thuốc trong tay, đang định tiếp tục câu chuyện thì có người lẩm bẩm, như thể đang thở dài hay tự hỏi gì đó. Anh ta nói: "Tôi biết tại sao hai người vừa rồi rời đi, bởi vì tôi cũng nhìn thấy nó!"
Tôi không trả lời câu nói, ngay cả khi mình đang sững sờ trước hình ảnh mới thấy, và tự hỏi rằng liệu anh ta có nhìn thấy cái bóng hay không. Tôi chỉ có thể tiếp tục câu chuyện của mình.