• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mua giấy tiền và hương nến quay về, Tần Nhất Hằng liền bắt tay vào việc, cũng không cho tôi giúp đỡ. Tôi đứng cạnh xem Tần Nhất Hằng vừa lẩm bẩm vừa đốt tiền giấy, mãi tới khi tất cả xong xuôi, anh ta mới quay sang cười với tôi, nói vừa rồi nhìn nhầm. Vốn dĩ anh ta không hiểu rõ cách dùng quy bặc lắm, không cẩn thận đã bói sau quẻ. Thực ra hiện giờ trong nhà chẳng có thứ gì, nhưng do đã lâu không có hơi người, những thứ không sạch sẽ qua đường liền thích đặt chân vào. Chỉ cần tìm một thanh niên trai tráng khỏe mạnh vào ngủ một đêm sẽ không sao hết.

Nghe anh ta nói xong tôi liền hốt hoảng, đây chẳng phải ám chỉ tôi sẽ ngủ lại sao? Tuy nói không có việc gì, nhưng tự mình ngủ lại một đêm, trong lòng vẫn rất áp lực.

Cũng may cho tới giờ tôi vốn đang ở trong một hung trạch, đã nhiều ngày như vậy không có gì xảy ra, cái cần làm là khắc phục tâm lý sợ hãi. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, tôi cũng đành liều mạng.

Tần Nhất Hằng giúp tôi dọn dẹp bên trong một chút, sau đó lại dọn hết chăn đêm ở cái giường ngoài hiên, mua một bộ mới rồi kê giường vào chính giữa phòng khách.

Giờ thì toàn bộ căn nhà trông không, ngoài cái giường chính giữa, kể cả ban ngày nhìn cũng sởn gai ốc. Trong lòng thầm nghĩ, ngủ một đêm ở đây, có khi phải tống hai viên thuốc ngủ mới dễ dàng vượt qua.

Gần tối, Tần Nhất Hằng nói không thể ở lại cùng tôi nữa, lúc đi còn đưa cho tôi một cái gương khung nhựa, mặt sau dán ảnh người mẫu, có vẻ được mua ở tiệm ven đường. Anh ta dùng chỉ buộc vào rồi bảo tôi treo lên cổ, dặn nhất định phải để mặt gương hướng về phía mình, lúc ngủ nằm ngửa, ngàn vạn lần đừng xoay người, không được để tấm gương bị lật. Tôi nghe mà lâm vào mơ hồ, nhưng cũng chỉ còn cách gật đầu.

Tần Nhất Hằng đi khỏi, tôi ngoan ngoãn nằm lên giường, chui vào trong chăn. Trời tối xuống rất nhanh, tôi hé lớp chăn phía dưới nhìn thử, cả căn nhà đã bị bóng đêm nuốt chửng.

Do anh ta dặn ngủ không được xoay người, kế hoạch uống thuốc ngủ của tôi đã phá sản, ngộ nhỡ ngủ quá say không kiểm soát, chỉ e sẽ làm hỏng chuyện. Tôi chỉ còn cách nằm thẳng cẳng, trùm chăn kín đầu, lôi điện thoại ra chơi để giết thời gian.

Nằm mãi mà nhìn đồng hồ vẫn mới chỉ hơn 10h, thật sự quá buồn chán, nếu cứ nằm như vậy cả đêm thì khó chịu lắm, tôi vươn vai duỗi tay một chút. Tần Nhất Hằng đã nói căn nhà này không có chuyện gì, cùng lắm chỉ là một hai oan hồn qua đường, phỏng chừng cũng không gây hại gì được cho con người.

Nghĩ như vậy, tôi liền buông lỏng cảnh giác, bất tri bất giác mà cảm thấy mệt mỏi. Nhưng vừa chợp mát thì tôi bỗng rùng mình theo bản năng. Cái rùng mình này chẳng hề nằm trong dự liệu, vốn dĩ tôi đã ngủ rồi lại lập tức tỉnh táo. Định mở mắt ra thì đột nhiên phát hiện cơ thể không sao động đậy được, thầm nghĩ không xong rồi, giờ này mà còn bị quỷ áp giường (bóng đè).

Thực ra trước kia tôi cũng bị quỷ áp giường vài lần, cho nên không quá hoảng loạn, cố nhớ đến những cách hóa giải trên TV như thầm chửi tục, hay cố gắng cử động đầu ngón tay, kết quả chẳng cách nào hữu hiệu.

Cứ bất động như vậy chẳng biết bao lâu, đúng lúc định từ bỏ thì điện thoại cạnh gối bỗng vang lên tiếng chuông, sức nặng đè trên người mình lập tức biến mất.

Rốt cuộc cũng có thể cử động, tôi giơ tay sờ đầu, trán đã đẫm mồ hôi. Cũng chẳng rảnh lau trán, tôi cầm điện thoại lên, đương nhiên là Tần Nhất Hằng gọi tới.

Ấn nút nghe, Tần Nhất Hằng hỏi tôi: "Anh có cảm giác ai đó thổi nhẹ vào tai mình không?"

Sửng sốt, tôi đáp: "Không!"

"Vậy thì tốt, giờ anh ngàn vạn lần không được ngủ, giữ vững tinh thần, cầm sẵn vào gương, bất cứ khi nào cảm giác có thứ gì thổi vào tai mình, lập tức quay mặt gương về phía nó."

"Chẳng phải anh đã nói căn nhà không vấn đề gì ư? Đã đốt một xấp tiền giấy lớn rồi cơ mà, anh lừa tôi à?"

"Ai bảo anh sờ vào mai rùa, tôi không làm vậy đêm nay anh dám ngủ lại sao? Cứ làm theo tôi nói, nếu không sáng mai chỉ e anh không thể sống mà ra khỏi đó đâu!" Tần Nhất Hằng trả lời một câu khiến tôi hoảng sợ tột độ, mồ hôi ướt đầm sống lưng. Giọng tôi run lên, mẹ nó, không có anh ta ở đây tôi không có chút cảm giác an toàn nào. Năn nỉ Tần Nhất Hằng tới tăng dũng khí cho mình, anh ta lại nói, nếu anh ta tới, đêm nay cứ cho là tôi tránh được thì sau này không thể lúc nào cũng ở cạnh tôi được, sớm muộn tôi cũng phải trải qua. Nói xong liền cúp máy.

Đặt điện thoại xuống, tôi thực sự bực bội. Khi căng thẳng con người ta thường có khuynh hướng suy sụp, rất dễ nhìn gà hóa cuốc. Tôi ngồi trên giường, không nhưng cảm giác bên tai mà dường như cả cơ thể đều bị ai đó thổi vào. Luống cuồng cầm cái gương chiếu loạn lên, chẳng có gì xảy ra.

Thời gian như vậy trôi thật sự rất chậm, từng giây từng phút tôi đều thót tim. Thực ra đáng sợ nhất không phải chuyện xảy ra, mà đôi khi chính là bạn biết nó sẽ xảy ra, nhưng không biết xảy ra lúc nào. Tục ngữ có câu, sự yên lặng trước con bão còn đáng sợ hơn bão táp, chính là để diễn tả tâm trạng của tôi lúc này.

Nãy giờ muốn hút thuốc nhưng lại chẳng dám châm, chỉ e ánh sáng bật lửa lại trông thấy thứ gì đứng trong góc nhà thì thực đáng sợ. Chẳng biết qua bao lâu, tâm trạng căng thẳng của tôi dần dần lắng xuống.

Do giới hạn tầm nhìn, những giác quan khác của tôi bén nhạy hơn bình thường thì phải. Bắt đầu có thể cẩn thận cảm giác xem bên tai có khí lưu động hay không.

Lật qua lật lại hồi lâu, tựa hồ có cảm giác bên tai mình thật sự có ai đang thổi, tôi không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể cố sức liếc mắt sang. Tiếc là làm như vậy chẳng thấy được gì cả.

Trong lòng đắn đo, không cố được, dù sao dùng gương soi chắc không vấn đề gì đâu. Tôi liền soi gương sang bên trái, cơ thể vừa động, sự chú ý của giác quan liền chuyển xuống tứ chi, lập tức cái cảm giác có người thổi vào tai biến mất.

Thành thật mà nói, cho tới giờ tôi vẫn hoài nghi liệu lúc đó có phải tác dụng tâm lý hay không. Nhưng hiện tại lúc này, đích xác là tôi không cảm giác được ai đó thổi bên tai nữa. Cứ như vậy căng thẳng chật vật đến sáng thì Tần Nhất Hằng tới, việc đầu tiên anh ta làm là kiểm tra tấm gương. Giờ tôi mới để ý, mặt gương đã nứt vỡ tự bao giờ!

Tần Nhất Hằng dùng tấm vải đỏ lau mặt gương hồi lâu, thở dài hỏi: "Anh trông thấy cái gì?"

"Tôi nào dám nhìn? Giờ còn đứng đây nói được là may lắm rồi!"

Tần Nhất Hằng lắc đầu: "Tiếc thật!"

Tôi hỏi: "Giờ tôi an toàn chứ?"

Tần Nhất Hằng suy tư một chút rồi gật gật đầu. Cái gật đầu của anh ta giống như đơn đặc xá đối với tôi vậy, tức thì hưng phấn. Hóa ra lúc Tần Nhất Hằng sử dụng quy bặc, mai rùa vốn bị ướt, nhưng những bọt nước li ti chỉ tồn tại trong tích tắc rồi biến mất. Anh ta kết luận, thứ mới xâm nhập có thể áp chế thứ ở trong nhà, bởi vậy mới cố ý chọn buổi trưa dương khí thịnh nhất, không ngờ thứ đó vẫn có năng lương cao đến thế.

Tôi sờ vào cái mai rùa tương đương với việc tiếp xúc cùng thứ âm tà kia, Tần Nhất Hằng sợ tôi sẽ bị chiếm lấy thể xác, chính cái mà gọi là ma nhập. Bởi sờ vào mai rùa, tương ứng với việc tôi đã bị "định vị GPS", không mất mạng thì cũng xui xẻo. Vì vậy, anh ấy yêu cầu tôi ở lại căn nhà vào ban đêm, thứ nhất dùng gương trấn trụ hồn mình, phòng việc bị ma quỷ dụ hồn thoát xác, thứ hai là nhân cơ hội thứ kia không phòng bị, dùng gương chiếu nó.

Từ trước đến nay, gương được dùng để trừ tà, hiện giờ còn rất nhiều người có thói quen treo gương nhỏ trước cửa. Giải thích cho dễ hiểu thì cái gương sẽ phản lại sát thương mà ma quỷ gây ra.

Theo ý Tần Nhất Hằng nói thì hiện tại tôi đã thành công trong việc tự cứu mình, chỉ là có hai hậu quả. Thứ nhất là người chạm vào thứ không sạch sẽ, trong vòng mấy năm không được sinh con, nếu không sẽ bị dị tật bẩm sinh. Việc này không thàn vấn đề với tôi, chuyện lập gia đình vẫn là gì đó xa vời lắm. Thứ hai chính là trong thời gian tới vận khí của tôi sẽ không tốt, cái này cũng tạm chấp nhận, ít nhất tốt hơn nhiều so với việc mất mạng. Chỉ có điều bất đắc dĩ đó là, căn nhà này không thể ở, chỉ có thể tiếp tục bỏ không, chờ phá bỏ đền bù di dời, cũng may giá mua vào khá rẻ, không thành vấn đề lắm.

Sau đó Tần Nhất Hằng có tìm một người có chuyên môn tham khảo, cả hai cùng đi đến kết luận, hẳn là hai con mèo đã thành tinh, chiếm thể xác hai vợ chồng già. Chỉ là không biết vì lý do gì, một trong hai con quay lại, đồng thời có một sinh viên chết bên trong, nên không chắc thứ tân công tôi là Miêu Linh hay hồn ma sinh viên kia.

Tóm lại thì người ta có câu, cứ 10 năm mèo sẽ mọc thêm một cái đuôi, giống như hồ ly tinh vậy. Khi đuôi đạt đến số lượng nhất định, miêu linh sẽ có thể nói tiếng người, đây chỉ là tình cờ tôi nghe Tần Nhất Hằng thuật lại, không biết có phải sự thật xảy ra như vậy hay không. Nhưng mãi về sau hai vợ chồng già vẫn bặt vô âm tín, ban đầu tôi còn lưu tâm một chút, tuy nhiên thời gian trôi qua cũng chẳng nghĩ đến nữa.

Sau việc đó, thật sự tôi đã xui xẻo một đoạn thời gian khá dài, bản thân lăn lộn quá mức. Nhưng may có Tần Nhất Hằng bên cạnh nên tài vận không ảnh hưởng quá lớn, tuy nhiên đã rước họa vào thân.

Có một căn nhà, gia chủ tự nhận là hung trạch bởi cứ nửa đêm, ai ngủ lại sẽ bị tiếng ồn ào đánh thức. Mở cửa ra ngoài kiểm tra thì âm thanh lại biến mất, cứ tuần hoàn như vậy, càng đồn đại càng ly kỳ, không ai dám ở.

Sau đó Viên Trận giới thiệu nó cho tôi, lão Tần kiểm tra thì phát hiện, bên trong cẳn bản không có ma quỷ gì, mà chủ nhà không biết thế nào lại vô tình thỉnh hai vị thần về, cho nên gia vận bất ổn, nhiều trắc trở. Chuyện này giống như một thanh niên gia nhập giang hồ, nhưng lại nhận hai đại ca của hai bang phái khác nhau vậy. Mà căn nhà này, bất kể vị trí hay kiến trúc đều không tồi, ngoài việc không thể ép giá quá thấp thì tất cả đều hài lòng.

Dù sao cũng không phải hung trạch, tôi không có cớ để làm gian thương, có điều hợp đồng mua bán này tôi rất hài lòng, bởi tôi tin, tiền đồ của mình đang ngày càng tốt đẹp.

Từ đó ngày nào tôi cũng ngồi nhà ngóng điện thoại của Viên Trận, kết quả là lại chờ được cuộc điện thoại từ một người bạn cũ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK