• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới nơi, không làm mất thời gian, chúng tôi liền liên lạc với người vợ chủ quán thịt chó. Trong khi chờ bà ta đến, tôi đứng trước cửa hàng quan sát qua một chút. Mặt tiền không rộng lắm, có hai tầng, trang trí tạm ổn, tuy nhiên thoạt trông cũng biết đã không kinh doanh một thời gian, cả cửa hàng đều không có sinh khí. Tần Nhất Hằng cũng dạo một vòng bên ngoài, không phát hiện gì bất thường. Nghĩ bà chủ chắc phải lát nữa mới tới, chúng tôi bèn lân la hỏi thăm hàng xóm xung quanh, đã hỏi được không ít chuyện.

Theo hàng xóm, trước đây gian này là một cửa hàng bán cơm, mấy năm trước chủ quán chết, nó được chuyển nhượng cho nhà bán thịt chó. Trước khi thành phố quy hoạch cải cách, trước cửa hàng có một con sông nhỏ, sau này bị lấp thành đường cái. Thực chất mà nói, gọi là sông nhưng nó giống cái mương thoát nước hơn, mực nước chỉ chừng nửa mét.

Một hôm buổi tối, không biết có phải chủ quán cơm uống quá chén không, đột nhiên chết đuối dưới con sông, ngày hôm sau mọi người mới phát hiện ra cái xác. Vốn dĩ quán cơm quy mô nhỏ, ông chủ cũng kiêm luôn đầu bếp, trên cơ bản là tiệm cơm không tiếp tục buôn bán được, vợ ông ta đành bán lại cho hai vợ chồng kinh doanh thịt chó. Nghe nói lúc đó giá bán cũng rất thấp, hàng xóm còn bàn tán, rẻ như vậy, hẳn cửa hàng phải có vấn đề.

Tuy nhiên nhà bán thịt chó mở cửa mấy năm mà chẳng thấy xảy ra chuyện gì, hơn nữa buôn bán khá đắt hàng. Dần dà, nếu không có việc chủ quán thị chó chết, thì câu chuyện đã bị mọi người lãng quên.

Theo lời hàng xóm kể thì e căn nhà này là hung trạch. Tần Nhất Hằng chưa tỏ thái độ gì, chỉ nói là chờ người vợ tới, dặn tôi bóng gió hỏi về cái chết của chủ quán.

Khoảng nửa tiếng sau thì bà chủ tới, thoạt nhìn còn khá trẻ, ăn mặc hợp thời, chỉ là không nói nhiều lắm, lập tức lấy chìa khóa mở cửa, giới thiệu sơ qua diện tích phòng, đặt giá sau đó không hé răng tiếp.

Vào trong cửa hàng, tôi thật sự bất ngờ, bởi bên trong không còn hình dung bằng từ cũ kỹ nữa, mà phải nói là tan hoang. Bàn ghế ngã xiên ngã vẹo, cũng chẳng cái nào còn lành lặn, giống như bị đập phá vậy. Quay sang thấy Tần Nhất Hằng đang lẩm bẩm nói thầm, tôi liền thuận miệng hỏi bà chủ: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Câu trả lời của bà chủ càng làm tôi giật mình hơn: "Đây đều là tôi thuê người đến đập."

Tự mình thuê người đập đồ? Ăn no rửng mỡ ư? Trông bà chủ có trạng thái tinh thần khá ổn, đâu giống người mang khuynh hướng bạo lực?

Nhìn Tần Nhất Hằng, không biết anh ta hiểu ra gì đó không mà gật gật đầu, quay lại hỏi bà chủ: "Vậy hiện giờ bà còn nằm mơ nữa không?"

Câu hỏi của anh ta khiến tôi càng lúc càng hồ đồ, nhưng có vẻ bà chủ lại hiểu ý, lắc đầu, nét mặt khá ấm ức. Nhất Hằng không nói tiếp mà đi lên tầng trên, dạo qua cửa hàng một vòng.

Ban đầu tôi ở dưới tầng cùng với bà chủ, một là Tần Nhất Hặng đã dặn trước, hai là bản thân cũng muốn xem có thể mặc cả chút đỉnh không. Nhưng bà chủ lại chẳng chịu hé răng, hỏi mấy câu cảm thấy mất hứng, tôi cũng đành ngậm miệng.

Một lúc lâu sau Tần Nhất Hằng từ trên lầu đi xuống, đưa mắt ra hiệu cho tôi, thấy nét mặt anh ta khá bình thản, trong lòng cũng mừng thầm, lần này đúng là không uổng công vô ích, dù gì đã lâu rồi không mở hàng. Ai ngờ anh ta lại ghé tai tôi nói thầm: "Căn nhà này mua không ổn lắm."

Nói xong thì đưa mắt về phía đống bàn ghế đổ nát., hỏi tôi có biết tại sao bà chủ lại thuê người đập phá đồ đạc của chính mình không?

"Đừng vòng vo, nói thẳng đi, làm sao tôi biết được chứ?"

Tần Nhất Hằng thở dài một hơi, nói: "Bởi vì cửa hàng này mở cửa cả ngày lẫn đêm. Nói vậy không phải quán thịt chó buôn bán 24/24, mà là, ban ngày con người buôn bán, đến đêm thì buôn bán với ma quỷ!"

Lúc nói anh ta không hề nhỏ giọng, hiển nhiên là cố ý cho ba chủ nghe được. Dứt lời, hai chúng tôi đồng thời quay đầu về phía bà chủ, quả nhiên sắc mặt bà ta biến đổi, hốc mắt đỏ hoe.

Thấy vậy, Nhất Hằng bèn nói: "Bà đừng băn khoăn nữa, chắc giờ bà cũng biết hai chúng tôi là người trong giới, có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu giải quyết được, chúng tôi sẽ mua lại cửa hàng."

Ngữ khí anh ta rất chân thành, bà chủ có vẻ đã bị thuyết phục, sững người vài giây rồi bắt đầu kể đầu đuôi sự tình cho chúng tôi nghe.

Năng lực diễn đạt của bà chủ không tốt lắm, kể chuyện cứ ngắt quãng, tuy nhiên thì tổng thể có thể hiểu thế này. Trước khi hai nhà họ tiếp nhận cửa hàng, nơi này đã mở cửa cả ngày lẫn đêm. Ban ngày là tiệm cơm bình thường, cứ đến đêm khuya đóng cửa hàng, ông chủ liền treo một cái bát trống trước cửa, xem như bắt đầu "buôn bán".

Buôn bán cho ma quỷ không giống tiệm cơm, mà mỗi bàn đốt một ném nhang, bày ngũ vị tử. Hết một cây nhang, liền dọn ngũ vị tử lên. Mãi cho đến giờ Dần, tức 3h sáng, ông chủ lại đổi cái bát bên ngoài thành cây chổi nhỏ, ý là đóng cửa tiễn khách. Thoạt nhìn thì việc mở cửa cả ngày lẫn đêm không mang đến tiền lời thực tế, nhưng lúc đó ông chủ cũng là bất đắc dĩ. Bởi vì lúc vừa khai trương, công việc buôn bán không khởi sắc lắm, chẳng biết nghe ai xui, nói làm vậy sẽ có thể mở ra tài lộ.

Không ngờ sau khi thử làm thì quả nhiên việc buôn bán phất lên, cũng từ đó mà cửa hàng mở cửa ngày đêm. Chỉ là không lâu sau đó thì ông chủ chết đuối dưới con sông trước nhà. Người nhà đều biết việc bán hàng cho ma quỷ của ông ấy, cho nên trong lòng khó tránh khỏi liên tưởng hai sự việc với nhau, cảm thấy cái chết của ông chủ liên quan đến nó. Bởi thế họ không dám bán lại với giá cao, sợ sẽ mang đến mầm tai họa. Chồng bà chủ là một người có nghề gia truyền làm thịt chó, lúc đó một lòng muốn mở cửa hàng, nhưng vốn liếng chẳng bao nhiêu, nghe nói cửa hàng này mặt tiền đẹp, liền tìm tới. Chuyện này nói ra thì trùng hợp, chẳng biết người nhà quán cơm trước thế nào, từ chối rất nhiều người mua, lại dứt khoát một câu, bán cho vợ chồng thịt chó.

Trong ngày ký hợp đồng bán nhà, có lẽ vì lương tâm, người nhà quán cơm đã kể lại việc mở cửa cả ngày lẫn đêm cho họ nghe. Bản thân chủ quán thịt chó là người bạo gan, không tin tâm linh, nên nhất quyết mua lại cửa hàng. Chỉ là từ sau khi mở cửa buôn bán, đêm nào cũng mơ một giấc mơ kỳ quái, có vài kẻ nhìn không rõ mặt đến hỏi ông ta, vì sao lại không mở cửa bán hàng?

Vài lần như vậy, chủ quán thịt chó bắt đầu có chút nghi thần nghi quỷ, hơn nữa việc kinh doanh khá bết bát, sốt ruột kiếm tiền nên ôm ý tưởng mở cửa hàng ban đêm. Từ đó về sau, quán thịt chó cũng mở cửa cả ngày lẫn đêm.

Câu chuyện của bà chủ mất rất nhiều thời gian, bởi cứ nói vài câu lại bị tiếng nghẹn ngào ngắt quãng, xem ra tình cảm hai vợ chồng họ không tồi. Tôi quay sang dò xét Tần Nhất Hằng, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, bèn hỏi: "Có chuyện cửa hàng như vậy sao?"

Nhất Hằng ừ một tiếng: "Có. Tương truyền từ xưa, khách điếm hay quán cơm đều có một phòng và bàn đặc biệt. Mặc dù đã chật kín khách, nhưng vẫn để trống phòng đó, bởi nơi ấy dùng để tiếp đón ma quỷ lui tới."

Có điều dùng ngũ vị tử khoản đãi thì là lần đầu anh ta được nghe. Cái gọi là ngũ vị tử, chính là năm loại gan của gia cầm, lần lượt là gan nhạn, gan chim sẻ, gan bồ câu, gan ngỗng và gan gà mái. Nghe nói trước đây ngũ vị tử được dùng để hiến tế thần sông, nếu mang cho cô hồn dã quỷ ăn thì thật cao sang, chẳng trách tài lộ đi lên. Tuy nhiên đó không phải là kế lâu dài, bởi tuy đám ma quỷ đó vô hại, nhưng cứ tụ tập lâu ngày, âm khí sẽ rất nặng, hơn nữa cứ thức đêm nhiều, bản thân ông chủ sức khỏe suy giảm, tổn thọ là điều không tránh khỏi.

Nghe Nhất Hằng giảng giải, tôi cũng thu được không ít kiến thức, có điều thứ tôi quan tâm nhất lúc này là căn nhà có xử lý được hay không, đây mới là chuyện cần thiết trước mắt.

Mở miệng hỏi, Nhất Hằng lại bặm môi, quay sang nói với bà chủ: "Rốt cuộc ông nhà chết như thế nào?"

Câu hỏi đụng đúng chỗ đau, bà chủ lập tức nước mắt ngắn dài, nói: "Lúc đó tôi không đồng ý việc buổi tối ông ấy làm như vậy. Bản năng con người đều kiêng kỵ mấy thứ này. Nhưng ông ấy không nghe. Vì lo lắng nên hôm nào tôi cũng chờ ông ấy về mới yên tâm ngủ, thế nhưng đến một ngày, trời sáng rõ vẫn chưa thấy ông ấy về. Trong lòng bất an, tôi đến cửa hàng thì phát hiện chồng mình trần truồng, chết trên tầng 2. Bên cạnh có một chiếc chậu inox lớn, không biết mới đốt gì bên trong mà toàn là tro. Bác sĩ pháp y khám nghiệm nói rằng, chồng tôi chết do suy tim. Nhưng trước giờ ông ấy luôn khỏe mạnh, sao tự nhiên lại lăn ra chết?"

Lúc đó bà chủ nghĩ tới cái chết khó hiểu của chủ quán cơm, nhưng chẳng cách nào kiểm chứng nó có liên quan đến việc buôn bán cho ma quỷ không, ít nhất thì cửa hàng cũng không thể tiếp tục mở cửa. Bà chủ quyết định đóng cửa hàng về nhà, muốn tĩnh tâm ít bữa để giảm bớt nỗi đau mất mát. Nhưng sau khi đóng cửa không buôn bán, bà cũng bắt đầu nằm mơ giống chồng mình, liên tiếp mấy ngày khiến bà sợ tới mức cả đêm không ngủ. Cuối cùng hết cách, đành tìm một thầy pháp tới xem, ông ta bảo bà bọc giấy đỏ lên bàn ghế cửa hàng, quả nhiên làm theo thì được yên ổn mấy hôm. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, một thời gian sau bà lại nằm mơ. Giấc mơ lần này càng tà mị, mấy thứ kia đến tức giận mắng bà không hiểu lễ phép, cứ như vậy mà đuổi chúng đi. Thấy việc thấy pháp bày cho mình hết công hiệu, vừa sợ vừa hận những thứ kia giết chồng, bà liền thuê người về đập hết bàn ghế trong cửa hàng. Ấy vậy mà lại có tác dụng, đúng là bà đã không nằm mơ quái lạ nữa.

Lời kể của bà chủ khiến tôi rất băn khoăn, sao những thứ âm tà này cứ bám lấy cửa hàng? Ai không thuận theo thì không tha mạng?

Có vẻ Tần Nhất Hằng hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn xung quanh một lượt, không mở miệng. Tôi đành lén hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Nhất Hằng nói: "Chúng ra quay về tính toán lại đã, tuy nhiên, cái chết của chủ quán không liên quan trực tiếp đến đám cô hồn dã quỷ!"

Không liên quan trực tiếp? Việc chủ quán chết chỉ là trùng hợp? Nhưng một người thì có thể nói là trùng hợp được, đằng này hai người chết cơ mà? Tuy nhiên nghi vấn thì nghi vấn, anh ta đã nói vậy, cũng đành nói mấy câu với bà chủ, hy vọng chờ chúng tôi mấy ngày, tranh thủ tìm hiểu rõ cái chết của ông nhà.

Bà chủ lại rất sẵn lòng, đưa chìa khóa cho chúng tôi, nói lần sau đến xem thì khỏi cần gọi mình, cửa hàng do hai vợ chồng gây dựng, quay lại nhiều khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Việc này đúng ý của tôi, mặc dù trong cửa hàng chẳng có đồ gì để trộm cắp, nhưng không chìa khóa mà đột nhập vào, chẳng tránh được hiềm nghi.

Cáp từ bà chủ, hai chúng tôi lên xe về khách sạn. Trên đường đi, tôi hỏi Nhất Hằng: "Nếu không liên quan đến ma quỷ, vậy cái chết của chủ quán là vì đâu?"

"Hiện thì chưa rõ, nhưng nói ra thì chuyện này rất quái đản. Bởi quán thịt chó với quán cơm không giống nhau. Đa phần bán thịt chó là tự làm tự bán, cho nên ít nhất thì ông chủ cũng coi như một nửa là đồ tể. Sát khí trên người đồ tể rất khó chiêu tà, tà ma ngoại đạo thường trốn xa. Có điều, đồ tể giết cho thì khác những đồ tể giết heo. Bởi bản thân chó là loài có linh tính mạnh, lại có thể trông nhà, cho nên hầu hết việc giết chó sẽ tiến hành ban đêm, sợ giết ban ngày nó sẽ nhớ đường về."

Nghe Nhất Hằng nói một hồi, tôi thầm nghĩ, lẽ nào bởi chủ quán này giết chó ban ngày nên lỡ chiêu tà. Đưa ra câu hỏi, anh ta lại lắc đầu: "Chưa rõ, nhưng có thể nó liên quan tới chuyện này. Cái chính là bà chủ không nhắc tới trước khi chết ông chồng đốt thứ gì trong chậu, nếu thật sự muốn mua cửa hàng thì tối nay cần đến đó một lần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK