Tuy nhiên Tần Nhất Hằng khuyên tôi đi gặp thì nhất định người này đáng tin cậy. Hơn nữa tôi cũng thật sự muốn đi gặp ông ta một lần bởi bản thân rất tò mò, kẻ từng gặp Diêm Vương rốt cuộc trông như thế nào. Trước kia tôi có nghe Nhất Hằng nói, Lưu què vốn không què bẩm sinh, ban đầu cũng có công việc đàng hoàng. Mười mấy năm trước, mùa hè năm ấy vô cùng nóng, Lưu què vừa tan ca đêm về nhà, nóng bức khó chịu nên trải chiếu lên sân thượng để ngủ. Thế nhưng ngủ thì ngủ được, lại chẳng thể thức dậy. Người nhà đều cho rằng ông ta đã chết, khóc lên khóc xuống, chuẩn bị mang đi hỏa táng thì đột nhiên kỳ tích xuất hiện, ông ta tỉnh lại.
Sau khi tỉnh, Lưu què nói với người nhà, mình bị tiểu quỷ câu hồn, nói ông ta là kẻ đại ác gì đó rồi mang xuống âm tào địa phủ để chịu thẩm vấn. Kết quả Diêm Vương nhìn kỹ thì phát hiện đã câu nhầm người, liền sai tiểu quỷ mang ông ta trở về. Lưu què rất sợ hãi, đường về lấm lét nhìn chằm chằm tiểu quỷ, chỉ sợ nó đổi ý nên chưa kịp chờ tiểu quỷ tháo hết gông ở chân đã vội vàng tiến vào gia mon nhập thể. Kết quả là đến khi tỉnh lại, bên chân chưa tháo gông vô duyên vô cớ mà què. Đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ cũng không tìm ra nguyên nhân, điều trị giãn tĩnh mạch cũng không có chuyển biến gì, từ đó Lưu què đã trở thành biệt danh.
Đây đương nhiên chỉ là lời từ nhà Lưu què, không ai biết thật giả ra sao, nhưng chuyện bỗng nhiên què một chân của ông ta thì rõ như ban ngày. Chết rồi còn sống lại, bỏ qua vấn đề huyền học, trong khoa học cũng có trạng thái gọi là chết lâm sàng, bởi vậy đây không phải chuyện lạ lẫm gì. Nhưng sau chuyện xảy ra, Lưu què tỏ ra rất lạ. Theo lời ông ta thì từ đó tâm trạng mình không tốt, ngày nào cũng nằm mơ, có một đêm, ông ta mơ thấy tiểu quỷ câu hồn quay về tìm, trách ông ta quá nóng vội. Hiện giờ cái gông bên chân chưa tháo đã ở nhân gian, không thể mở được nữa. Nhưng thay vào đó tiểu quỷ đã truyền cho ông ta một số phương thuốc cổ truyền, nói là để bồi thường việc bắt sai người.
Tỉnh dậy, Lưu què nhớ như in những bài thuốc, rồi sau đó thử dùng vài lần, thấy rất hiệu quả. Vậy là ông ta bắt đầu dựa vào nó mà kiếm sống qua ngày, dần dần cũng có chút tiếng tăm. Theo suy nghĩ của tôi, đến hơn phân nửa là để tự đề cao giá trị bản thân mà ông ta bịa ra câu chuyện như vậy. Nhưng mặc kệ thật hay giả, tôi cứ đi gặp xem, cùng lắm thì không uống những thứ cổ quái là được chứ gì.
Cầm theo địa chỉ, tôi đến thẳng nhà Lưu què. Chỗ ông ta ở cũng không hẻo lánh kiểu thế ngoại cao nhân như tưởng tượng, ngược lại nó nằm ở trên một con phố khá phồn hoa, chỉ là hơi cổ mà thôi. Nghe nói rất nhiều nhà đầu tư đều muốn có mảnh đất này, nhưng tiền bồi thường quá cao nên không thể chấp thuận. Không mất nhiều công sức lắm, dựa theo số nhà liền tìm được chỗ ở của Lưu què. Đến trước cửa thì thấy bên ngoài dán giấy đỏ, trên giấy có đề chữ Lưu, hẳn là dùng làm bảng hiệu.
Gõ cửa mấy tiếng thì Lưu què ra. Diện mạo ông ta có chút khiến tôi bất ngờ, không có vẻ gì là con buôn, ngược lại còn có điểm nhân hậu. Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tôi nói ý định của mình khi tới đây. Lưu què gật đầu, nói bệnh này không khó chữa, sau đó bảo tôi ngồi chờ, mình vào chuẩn bị một chút.
Vừa nghe ông ta nói thế, tôi khá căng thẳng, lòng nghĩ liệu ông ấy có vào lấy thứ gì quái đản bảo mình uống không? Vừa nghĩ tôi vừa quan sát một chút bài trí đồ gia dụng trong nhà, làm nghề lâu việc quan sát này đã trở thành thói quen.
Phòng khách được sắp xếp rất gọn gàng, trong góc còn có ban thờ nhỏ, thờ một vị thần tiên nào đó không biết. Khá tò mò, tôi đứng dậy nhìn, mới phát hiện ban thờ đặt một pho tượng phật, lạ ở chỗ, tượng phật được đặt quay mặt vào ban thờ, lưng hướng ra ngoài. Thầm nói, đây là cách làm đại bất kính, ông ta trắng trợn như vậy, lẽ nào không sợ trời phạt sao?
Tuy bản thân không hiểu biết lắm về những việc cần chú ý khi thờ phụng, chỉ nghe qua Nhất Hằng nói vài điều. Thần tiên mua về thờ phụng không được nói là mua, mà phải nói là thỉnh, hơn nữa thỉnh cũng phải vào ngày đẹp. Mà thỉnh vị nào về cũng khá ngẫu nhiên. Bạn đi vào tiệm bán đồ thờ, liếc mắt một cái, cảm thấy vị nào mỉm cười với mình tức là có duyên, thỉnh vị đó về thờ mới linh ứng. Chuyện này nói thì có vẻ hoang đường, nhưng kỳ thật rất nhiều người kể đã từng nhìn thấy tượng cười. Nói đúng thì tượng thờ cũng chỉ làm từ những nguyên liệu vô tri, không thể xuất hiện trạng thái cười được, rất có thể nó là tác dụng tâm lý mà thôi.
Đang nghĩ ngợi miên man, Lưu què đã từ trong phòng bước ra, trên tay cầm một loạt châm, bảo tôi lại ghế ngồi. Ông ta rút một cây châm ra, nói tôi ngồi im, tay kia dùng ngón đo từ đỉnh đầu xuống gáy, rồi châm kim vào. Châm không hề đau như tôi nghĩ, ngược lại nó làm áp lự trong tai bỗng nhẹ đi vài phần. Tiếp theo Lưu què nặn một ít máu từ vết kim châm, rồi nói với tôi: "Được rồi!"
Lắc lắc đầu vài cái, quả nhiên trạng thái ù tai đã biến mất, không ngờ Lưu què này có tài thật. Tôi không khỏi nhìn ông ta bằng ánh mắt khác, Lưu què không nói gì thêm, đứng dậy xoay người đi vào phòng, cũng chẳng đề cập vấn đề tiền nong.
Thấy ông ta thật sự có chút bản linh, tôi không nhịn được muốn nói chuyện mấy câu. Nghe thấy tôi hỏi chuyện, Lưu què lại ngồi về ghế, hai chúng tôi tán gẫu vài câu chuyện phiếm. Nói là chuyện phiếm, thực ra phần lớn chỉ là tôi hỏi ông ta những chuyện mình tò mò. Lưu què cũng chẳng ngại phiền phức, ngồi giải thích từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Bấy giờ tôi mới biết, chỗ lợi hại của ông ta không phải ở bài thuốc cổ truyền, mà là ở tài trị 'Phiên'. Cái gọi là Phiên phải giải thích thế nào nhỉ, nói trắng ra, nó là một loại bệnh, nhưng không phải bệnh theo ý nghĩa y học. Rất nhiều người vùng đông bắc hẳn đã được nghe, Phiên đại khái chia làm 30 loại, có nhẹ có nặng, có cấp tính có mãn tính, bệnh trạng cũng không giống nhau, nhưng dùng cách chữa trị thông thường lại không giải quyết được, chỉ có thể tìm người chuyên chữa Phiên đến, bởi có vài Phiên sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Cụ thể vì sao những chứng bệnh này gọi là Phiên thì chẳng cách nào kiểm chứng. Theo cá nhân tôi nghĩ thì nó có khuynh hướng cùng loại với bệnh thường gặp ở chó con. Trong quá trình lớn lên, chó con sẽ có một lần bị lộn ruột, nếu sống sót qua lần này, con chó sẽ lớn lên thuận lợi. Nếu không thì thường chó con sẽ bị chết non. Mà Phiên chính là một thứ tương tự, nhưng người mắc không chỉ có trẻ em. Tuy không nhiều người gặp phải chứng bệnh này, nhưng quả thật là có vài người sẽ bị, mà trong thành phố, biết về Phiên e cũng chỉ có mình Lưu què, nếu lấy tiền công cao, làm giàu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Để cho tôi hiểu hơn, Lưu què còn ví dụ đơn giản cho vài loại bệnh Phiên. Như công tâm phiên, dùng tỏi nhét vào hậu môn sẽ khỏi; dương mao phiên, dùng châm mể một sợi lông như lông dê trên cơ thể mới khỏi, nghe rất tà môn...
Chuyện trò với Lưu què một lúc, tôi được mở mang khá nhiều kiến thức, tiếp theo bèn hỏi tại sao tượng phật kia lại quay lưng ra ngoài?
Lưu què cười ha hả, nói đây chính là quan niệm phật đối mặt suy tư, cái gọi là đại bất kính thực ra là tôn kính. Theo ông ta, vạn pháp duy tâm, tâm không có lỗi mới có thể an nhiên đối mặt thần linh. Nói xong Lưu què tỏ ý hôm nay đã nói nhiều, nếu không còn chuyện gì thì tôi nên về sớm.
Vừa ban nãy nói chuyện rất hăng say, giờ lại trực tiếp tỏ vẻ tiễn khách, tôi liền băn khoăn có phải mình đã nói sai gì không. Nhưng ngẫm lại chắc không có gì đâu, nên đành đứng dậy cáo từ.
Chuẩn bị ra khỏi cửa thì chợt Lưu què gọi tôi lại, hỏi: "Có phải gần đây cậu nhìn thấy thứ gì âm tà không?"
Nãy giờ nói chuyện, tôi chưa hề kể cho ông ta việc mình mới trải qua, nghe Lưu què hỏi vậy thì hơi bất ngờ. Nghĩ kỹ lại một chút, phải nói là trông thấy cái gì mới được, bởi trên thực tế mình không thấy tận mắt. Có điều làm nghề này, lần nào cũng phải tiếp xúc với thứ tà âm, tôi liền tò mò hỏi: "Ông nói vậy là có ý gì?"
Lưu què không đáp, đi vào nhà cầm một cái chổi nhỏ đưa cho tôi, dặn: "Về tới nhà, trước khi vào cửa, quét hai bên vai để tránh mang đen đủi vào gia môn."
Nói xong, không đợi tôi kịp cám ơn, Lưu què đã xoay người đi vào phòng.
Ra khỏi cửa, tôi vẫn rất thắc mắc, suy nghĩ một chút bèn cởi áo khóa nhìn xem có phải có cái gì đó hay không. Thứ nhìn thấy thiếu chút nữa dọa chết, trên vai áo bất thình lình xuất hiện một dấu tay mờ mờ.
Nhớ lại lúc ở nhà trưởng thôn, Tần Nhất Hằng bảo thứ kia đang ở phía sau tôi, không ngờ là lúc đó nó đã sát kề mình như vậy, nếu chậm chân một chút, chỉ sợ giờ cái xác tôi đã nằm ở nơi đó. Cả đoạn đường về nhà, tâm trạng lo lắng bồn chồn, tới cửa vội rút cái chổi ra quét lấy quét để hai bên vai mới dám vào nhà. Có điều sau khi vào, tôi chẳng còn tâm trạng rảnh mà lo nghĩ nữa, mấy ngày nay đã quá mệt mỏi, cởi quần áo, tắm ù một cái rồi lắn ra ngủ.
Đang mơ mơ màng màng thì chợt có tiếng chuông reo, tôi mắt nhắm mắt mở mò điện thoại, là Nhất Hằng gọi. Anh ta bảo tôi, ngày mai cả hai sẽ lên đường đến một căn nhà, hẹn tôi ở đó. Tôi vốn đang muốn hỏi, vừa nhận khoản tiền lớn như vậy còn gấp đi xem nhà làm gì, nhưng quá mệt nên chỉ ậm ừ một tiếng rồi ngủ tiếp.
Ngủ một giấc thật thoải mái, đến trưa hôm sau mới thức dậy. Mơ hồ nhớ hình như Nhất Hằng có gọi điện cho mình, liền cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn, đó là địa chỉ căn nhà.
Thật sự mà nói tôi không muốn làm nữa, đây là cái công việc buộc đầu xuống thắt lưng mà mua bán. Hơn nữa 100 vạn tệ chắc đã về tài khoản, cần gì mình phải đi liều mạng?
Bấm số gọi cho Nhất Hằng, ai ngờ anh ta lại tắt máy. Đắn đo nhìn dòng tin nhắn mãi, lòng nói hay là thử đến đó xem? Hơn nửa đêm Nhất Hằng còn gọi điện cho mình báo căn nhà, rất có thể là lợi nhuận cao. Địa chỉ ở thành phố kế bên, ngồi tàu hỏa cũng nhanh, cuối cùng cắn răng, dậm chân một cái vẫn quyết định đi xem, dù sao cũng không tốn thời gian lắm.
Gọi điện đặt vé tàu, tôi sắp xếp tư trang một chút rồi chuẩn bị ra ngoài. Mới vừa xuống dưới đã nghe tiếng taxi bấm còi inh ỏi, Lưu què thò đầu ra cửa kính, vẫy vẫy tay gọi tôi lên xe.
Kinh ngạc há mồn, hỏi qua mới biết là Nhất Hằng bảo ông ấy ở đây chờ tôi, sau đó cùng đi xem nhà. Lưu què sợ quấy rầy tôi nghỉ ngơi nên cứ đợi bên dưới, chuyện này làm tôi khá vui, chí ít thì trên đường cũng có người bầu bạn. Bèn gọi điện đặt thêm môth vé tàu, cả hai thẳng tiến đến ga.