Nếu là một căn nhà mà bạn đã ở lâu, nhắm mắt bạn cũng xuống được bếp hay vào toilet, nhưng vấn đề là căn biệt thự này tôi tới đây là lần thứ hai. Bảo tôi nhắm mắt đi ra cửa chính, điều này quả thực khó khăn. Dò dẫm từng bước cẩn thận, chỉ sợ vấp ngã, ban đầu tôi còn có thể nghe thấy tiếng bước chân Tần Nhất Hằng. Nhưng càng đi càng đi thì chợt âm thanh đó không còn nữa, trong lòng lập tức hoảng hốt, theo bản năng liền muốn mở to hai mắt, rất may là cố nhịn được.
Thực ra có Tần Nhất Hằng ở đây, ít nhiều tôi cũng có chút tự tin, nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ kêu to gọi anh ấy tới cứu. Thầm nghĩ như vậy, tôi thêm vững vàng bước về phía trước. Bám tay vịn cầu thang xuống được đến tầng trệt, lúc này mới bắt đầu khổ sở. Thứ nhất là tôi nín thở nãy giờ, oxy đã không còn đủ, cứ cố nín thở nữa sẽ ngất xỉu. Thứ hai là không còn sự trợ giúp của tay vịn cầu thang, không phân biệt rõ phương hướng, muốn chạy ra ngoài là nói dễ hơn làm.
Đi được hai bước, tôi thật sự không chịu nổi nữa, muốn thở dốc thì chợt cảm giác trước mặt mình có thứ gì đó. Tôi tin rất nhiều người đều từng có cảm giác như vậy, mặc dù nhắm mắt bạn vẫn có thể cảm thấy trong khoảng cách sát mặt mình có đồ vật hay không. Thậm chí có nhiều người, trong hoàn cảnh bị nhìn chằm chằm, mặc dù không trông thấy đối phương nhưng vẫn cảm giác được.
Trong lòng nghĩ, Tần Nhất Hằng dặn nếu chạm phải thứ gì đó thì phun cái trong mồm ra, giờ thì tôi chưa chạm vào, nhưng chỉ cần bước một bước sẽ đụng phải, rốt cuộc là nên phun hay không phun?
Nãy giờ do tâm trạng sợ hãi mà quên mất cái mình đang ngậm trong mồm, giờ để ý đến mới thấy, thật là ghê tởm, đây là mùi vị gì vậy? Cứ đắn đo như vậy một lúc, cái mùi kinh tởm trong miệng thôi thúc khiến tôi không nhịn nổi, trực tiếp phun nó ra, sau đó ôm cổ ho khan.
Vật lộn như thế, theo bản năng tôi liền mở hai mắt ra, vừa mở mắt thì lập tức hối hận, nhưng không còn kịp nữa. Đôi mắt còn chưa thích ứng với bóng đêm, nhìn mờ mờ không rõ lắm, tôi đưa tay quơ quơ về phía trước, quái lạ là thứ ban nãy tôi cảm nhận ở sát mặt mình lại chẳng thấy đâu. Điều này khiến tôi rất sợ hãi, bởi cảm giác vừa rồi vô cùng rõ ràng, không hề giống ảo giác, hơn nữa giờ tôi đang không nín thở, cũng chẳng còn nhắm mắt nữa.
Vội gọi to tên Trần Nhất Hằng, nhưng không ai trả lời tôi. Nhìn trái phải một chút, quyết định chạy ra đại sảnh, cửa chính chỉ cách tôi vài bước chân. Nhắm chuẩn phương hướng, tôi liền bước nhanh qua đó, mở cửa, chạy hộc tốc mấy bước xa, mới dám dừng lại thở dốc.
Vẫn như cũ chẳng thấy Tần Nhất Hằng đâu, tôi lấy điện thoại ra gọi, không ai nghe máy. Đứng đợi thêm một lát mới thấy anh ta từ từ đi ra khỏi cửa chính, mở to mắt nhìn tôi, liền phun thứ trong mồm ra, nôn khan. Tôi thật hối hận vì đã không mang theo chai nước, thấy anh ta nôn khan, tôi con mẹ nó cũng muốn nôn theo.
Tần Nhất Hằng hỏi tôi tại sao lại ra trước mình, tôi cũng rất khó hiểu, vừa rồi rõ ràng đi vài bước liền không nghe thấy tiếng chân anh ta nữa, có thể là do tôi mở mắt chạy ra cho nên nhanh hơn chăng?
Có điều vừa rồi tôi cũng chỉ chạy thêm có vài bước, sao anh ta ra chậm như vậy? Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này, mùi vị trong miệng thật sự buồn nôn, tôi hỏi Tần Nhất Hàng cho mình ngậm cái gì.
Tần Nhất Hằng bĩu môi, nói rằng nếu tôi biết sẽ càng ghê tởm hơn, không biết là tốt nhất. Nghĩ tới kịch bản anh ta dùng nước tiểu đồng tử dội mình, theo tôi thì thứ này đến tám phần không tốt đẹp gì.
Tôi nói: "Anh chỉ cần nói cho tôi có phải là phân không, là được."
Tần Nhất Hằng gật đầu: "Đúng, là phân!"
Tôi lại lập tức nôn ọe.
Tần Nhất Hằng nói đây là phân cừu, một thời gian chỉ cho cừu ăn trùng quế, chờ đến khi làm sạch ruột, lấy phân ra là được. Nghe xong tôi phần nào đỡ ghê tởm hơn, chí ít thì nó cũng không phải là phân người.
Tiếp theo tôi hỏi: "Anh bảo có cái gì quay lại? Oan hồn ư?"
Tần Nhất Hằng trầm tư: "Hình như là vậy."
Giờ thì tôi càng cảm thấy mất tự tin, bởi trông anh ta khá bất an. Nghĩ ngợi lung tung, thôi thì chẳng quan tâm vàng bạc hay châu báu gì hết, cứ tham sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, cứ bán lại lấy 20 vạn, vũng nước đục này, tôi không thả câu nổi.
Cả hau nghỉ ngơi một lát rồi đi về. Trên đường đi, Tần Nhất Hằng giải thích qua cho tôi một chút, ngậm phân cừu trong miệng, nghe nói có thể khiến kinh mạch bị chấn động trở nên bình tĩnh lại, hơn nữa lúc phun ra sẽ có tác dụng trừ tà. Nín thở là làm giảm bớt dương khí toát ra, phòng ngừa bị thứ không sạch sẽ nhập vào; nhắm mắt là tôn trọng 'thứ kia', anh không nhìn thấy nó, nó sẽ không động tới anh.
Theo lời anh ta thì, trong cuộc sống nếu đôi lúc nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ, tốt nhất đừng nói ra, nếu bàn luận về sự tồn tại của chúng vào ban đêm, chúng sẽ chú ý, gây họa cho chính bản thân mình.
Nghe hết câu chuyện Tần Nhất Hằng nói, tôi mới nhớ ra, kể cho anh ta việc mình mở mắt, không nín thở mà chạy ra ngoài. Nghe xong sắc mặt Tần Nhất Hằng rất xấu, dập điếu thuốc rồi bảo tôi, vậy thì căn nhà này bất luận thế nào cũng không được bán, chỉ có thể giữ lại để ở. Tôi hỏi lý do, anh ta chỉ lắc đầu: "Cái này không nói cho anh được!"
Quay về khách sạn, lòng tôi vẫn thấp thỏm bất an, nằm trên giường hút thuốc không ngừng, cả đêm gần như chẳng chợp mắt, có mấy lần thiếp đi, nhưng chỉ dăm bảy phút là tỉnh.
Sáng sớm hôm sau đại gia Vương đã gọi điện cho tôi để ký hợp đồng, xem ra anh ta đúng là rất sốt ruột. Tôi bịa ra một lý do gượng ép để kéo dài thời hạn thêm mấy ngày, họ Vương không cam lòng, khuyên nhủ tôi hồi lâu, tôi chỉ qua loa lấy lệ.
Ngắt điện thoại, tôi quay sang hỏi Tần Nhất Hằng bước tiếp theo nên làm gì, anh ta suy nghĩ nửa ngày mới nặn ra được một câu: "Chúng ta bị lừa rồi!"
Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng phát hoảng. Nếu là trên hợp đồng có sơ hở, việc chúng tôi bị lỗ tiền còn chưa tính, nhưng với ngữ khí của Tần Nhất Hằng, có vẻ sự việc phức tạp hơn thế nhiều. Lắp bắp, tôi hỏi: "Chúng ta bị lừa cái gì?"
Tần Nhất Hằng thở dài, nói rằng, quy mô của các ngôi mộ đều có quy định riêng. Ví như quan tài của hoàng đế có bảy lớp, chư hầu năm lớp, đại phu ba lớp, vân vân. Lúc trước thông tin chúng tôi nắm được là trong biệt thự có quan tài, theo đó mà hình dung thì chỉ có một cỗ quan tài, hơn nữa sau khi được dọn đi thì chúng tôi không biết nó ở đâu. Lần giao dịch trước, họ Vương cũng không đề cập đến chuyện này. Lúc trước là chúng tôi đã làm bừa, không cảm giác được bên trong có thứ âm tà, liền không nghĩ sâu xa. Lần này đột nhiên bắt gặp, hiển nhiên nó không phù hợp với lẽ thường.
Nói đến đây Tần Nhất Hằng nuốt nước bọt, cổ họng tôi cũng đã khô ran, tuy nhiên tôi lo lắng nhiều hơn.
Tần Nhất Hằng nói tiếp, nếu là dựa theo quy mô của một ngôi mộ cấp thấp, chỉ cần một quan tài là đủ. Nhưng nhớ đến những bức họa trên tường, tôi cảm thấy nó không đơn giản như vậy. Nói cách khác có thể bản thân căn biệt thự cũng chính là một lớp quan tài của lăng mộ này. Chúng tôi đi vào biệt thự, e là chủ nhân lăng mộ sẽ coi là đồng nam tuẫn táng. Mặc dù chúng tôi bình yên vô sự ra ngoài, chỉ sợ sẽ phải chết trong thời gian nhất định. Rất nhiều quan tài, vách trong được vẽ những suy đoán về việc thăng thiên hoặc miêu tả về cuộc đời của chủ nhân.
Nghe anh ta nói như vậy, tôi vẫn chưa chắp nối được những khái niệm này với nhau. Bởi theo khái niệm trong đầu tôi, nếu là mộ thì nhất định phải ở dưới mặt đất, ít nhất là quan tài phải được chôn ngầm. Nếu nói cả căn biệt thự là một cỗ quan tài, chưa nói đến việc không thấy quan tài thật đâu, mà riêng việc nó lộ thiên đã không thể lý giải.
Tần Nhất Hằng cũng trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: "Chúng ta phải quay lại căn biệt thự. Cứ ngồi im thì chỉ có chờ chết! Rất có thể gã họ Vương kia sớm biết điều này, nên hắn cố ý dụ chúng ta vào đó."
Vốn dĩ đã có tâm lý e dè căn biệt thự, nghe anh ta nói vậy thật sự tôi có chút không dám đi. Nhưng có vẻ Tần Nhất Hằng không hề dọa dẫm, nên tôi chỉ có thể đi theo, không thể vì kiếm tiền mà vuets bỏ mạng sống được.
Trước khi đi, Tần Nhất Hằng bắt tôi cạo hết lông từ cổ trở xuống, kể cả lông mu, như vậy sẽ trông giống đồng nam hơn. Tôi cảm thấy khá buồn cười nhưng không cười nổi, tất cả cũng chỉ có thể nghe anh ta bố trí.
Sau đó, Tần Nhất Hằng dùng một đống bột nhão dinh dính, giống thứ làm mặt nạ, đắp lên mặt tôi. Anh ta nói đây là gạo nếp già, đun lên đêm giao thừa mới dùng được.
Chuẩn bị xong xuôi, hai chúng tôi ngồi chờ đến tối, cũng may chứ nếu chường cái mặt ra ban ngày thì thật khó coi.