• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đề nghị của Lưu què đúng là đáng thử, tuy nhiên tôi vẫn không yên lòng, vạn nhất xảy ra cái gì, hai chúng tôi đâu có bản lĩnh đối phó như Nhất Hằng? Nhưng nghĩ lại, chủ ý là ông ta đưa ra, vậy tới lúc đó sẽ do ông ta hành động, thôi cứ để ông ta thử. Thực chất tôi cũng là tính cho bản thân mình, nếu thành công, căn nhà sẽ thuộc về tôi mà chẳng tốn công sức, nếu ông ấy không thành công, thì tai họa cũng chẳng rơi xuống đầu mình, do dự một chút bèn gật đầu. Cả hai nói ý tưởng cho bà lão, bà cũng đồng ý, tôi bèn hẹn tối nay sẽ quay lại, sau đó đứng dậy cáo từ.

Quay về khách sạn, cũng chỉ là giết thời gian, hai chúng tôi chẳng có chuẩn bị gì, chỉ đơn gian ăn uống, xem TV, chờ gần đến giờ thì quay lại nhà bà lão.

Trước khi hành động, Lưu què dặn dò một chút, nói lát nữa trong phòng bất kể có xảy ra động tĩnh gì, bà cũng đừng vào, sợ rằng nếu vong hồn ông lão hiện thân, bà đột ngột lao vào sẽ gây phân tâm cho ông ấy, dễ xảy ra loạn.

Đợi thêm một lúc, sau khi đã dặn dò kỹ lưỡng, tôi và Lưu què liền đóng cửa phòng ngủ lại, bày bàn cờ tướng ra. Nói thật, vốn dĩ tôi không muốn uống vũng nước đục này, tuy nói là chính Lưu què muốn thỏa mãn tính tò mò của bản thân, nhưng suy cho cùng thì cũng là vì công việc của tôi, về tình về lý thì thế nào tôi cũng phải trợ giúp.

Buổi đêm, thời gian trôi rất nhanh, thế nhưng chúng tôi giương mắt đợi mãi lâu mà chẳng có động tĩnh gì. Ban đầu còn hơi sợ hãi, rồi cứ im ắng mãi như vậy, lòng cũng buông lỏng đôi chút. Lưu què thấy nếu cứ chờ như vậy thì cũng không phải cách, liền hỏi trên người tôi có phải mang thứ gì trừ tà hay không, lỡ trấn áp âm khí trong phòng khiến ông lão không hiện thân được?

Lục tìm trên người, cũng không phát hiện cái gì, Lưu què rất lấy làm lạ, hỏi: "Liệu có phải hai chúng ta dương khí quá mạnh không? Hay là cậu ra ngoài một chút đi."

Lòng đang mong thì ông ta lại đề nghị, vừa hay có thể tránh xa cái nơi đáng sợ này. Đang định nhích người thì Lưu què nói: "Nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai giúp tôi nhỉ." Cả hai suy đi tính lại, cuối cùng ông ta đề nghị tôi trốn xuống dưói gầm giường.

Chiếc giường trong phòng ngủ là loại chân cao, một người trốn ở dưới không thành vấn đề, chỉ là hơi bụi bặm. Tôi ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, cảm thấy đề nghị này không đáng tin, nhưng nếu giờ không chui vào thì cả hai biết chờ đến bao giờ. Suy nghĩ kỹ, thôi thì trốn vào vậy, dù sao cũng không chắc sẽ khuyên được Lưu què từ bỏ ý định.

Giở mấy tờ báo lót xuống gậm giường rồi bò vào, do nằm sấp nên tầm nhìn bị giường che gần hết, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của Lưu què đi đi lại lại, không biết là đang tìm cái gì.

Chờ thêm một lát, hình như trong phòng có tiếng động kỳ quái, cẩn thận lắng nghe vẫn không biết là cái gì, chỉ thấy Lưu què vẫn đi đi lại lại như cũ.

Bất giác trở nên căng thẳng, quan sát chốc lát chợt cảm giác thấy có gì đó không thích hợp, nhưng không thể nói là gì, đành cứ tập trung nhìn Lưu què đi lại, càng đi càng nhanh. Đột nhiên, tôi phát hiện ra vấn đề không đúng, hai chân Lưu què không hề tập tễnh!

Nháy mắt, da đầu tôi tê dại, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể rướn người, cố gắng cân bằng lại nhịp thở. Lúc cùng Lưu què tới đây, tuy không chủ ý quan sát, nhưng rõ ràng là Lưu què đi tập tễnh, sao giờ bỗng nhiên lại lành lặn? Lẽ nào ông ta vẫn luôn đóng giả? Nhưng nếu vậy, mình còn ở trong phòng, sao lại không đóng giả tiếp?

Cố gắng bình tĩnh lại, bỗng ý nghĩ tiếp theo khiến tôi giật mình. Lúc trước bà lão có nói, nửa đêm vong hồn ông lão sẽ hiện về đi đi lại lại, lẽ nào trong lúc không để ý, Lưu què đã bị nhập?

Chuyện này khiến tôi càng không biết xử trí thế nào, bản thân chẳng đủ tài cán, chỉ e sẽ phải chịu chết ở đây. Nhưng không chui ra, việc Lưu què toi đời không nói, chẳng lẽ bắt mình phải vật lộn cả đêm với tà vật trong gậm giường?

Đang suy nghĩ thì bỗng Lưu què dừng lại. Nói là dừng lại, chỉ là đôi chân ông ta dừng lại mà thôi, trên tay đang làm gì tôi nào có biết. Lưu què đứng yên trước cái giường, giống như đang tính toán gì đó, rồi đột nhiên từ từ ngồi xuống.

Tôi căng thẳng đến ngạt thở, nếu bây giờ thò ra một cái mặt không phải của Lưu què, thật sự sẽ dọa chết mình mất. Cũng may là ông ta chỉ trùng người xuống, như là nhặt cái gì đó dưới sàn. Đồ vật rất nhỏ, tôi không rõ là gì, sau đó Lưu què đi đến chỗ bàn cờ tướng. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng Lưu què chạm rãi đặt quân cờ, ông ta đang chơi cờ? Để nhìn rõ hơn, tôi bèn lật ngang người, nhưng tầm mắt vẫn rất hạn chế.

Có vẻ Lưu què chơi cờ khá nhàn hạ, nhưng tôi thì mồ hôi lạnh đầy người, đầu gối, cánh tay, cảm giác như tim đã nhảy lên tận tai. Lập tức đổi tư thế nằm, bởi theo Nhất Hằng nói, nếu nghe tiếng tim đập ở một chỗ khác trên cơ thể như ngón tay, lỗ tai, thì đó là lúc hồn phách không ổn đỉnh nhất, rất dễ bị câu hồn.

Cứ vật lộn như vậy chừng 10p, Lưu què chợt đứng dậy, bật đèn rồi gọi tôi ra. Giọng nói không có gì khác thường, nhưng vừa rồi dưới gầm giường, rõ ràng mình nhìn thấy chân ông ta không hề tập tễnh, cho nên vẫn đề phòng. Nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù không chui ra, ông ta muốn hại mình thì cũng chẳng chạy được, chi bằng cứ ra xem chuyện rốt cuộc là thế nào.

Từ từ bò ra ngoài, đồ vật trong phòng không có thay đổi gì, chỉ là bàn cờ đã bụ đụng chạm. Cũng không biết vừa rồi có phải Lưu què chơi cờ cùng vong hồn ông lão không, nhưng nhìn vẻ mặt ông ta không có vẻ gì là ủ mưu, liền thử hỏi tình hình thế nào.

Lưu què xòe tay nói: "Tôi xoay nửa ngày cũng không thấy ông lão hiện ra, tự nhủ khả năng bắt đầu đánh cờ thì ông lão mới hiện, kết quả một mình tôi đánh xong ván cờ rồi mà trong phòng vẫn bình yên vô sự. Đành phải từ bỏ."

Nghe Lưu què nói vậy, tôi bước qua nhìn bàn cờ, chưa nói đến quân đỏ đã bị ăn sạch, mà thế cục đã thành tử kỳ. Trong lòng càng thêm nghi ngờ, nhưng không dám trực tiếp chất vấn, chỉ có thể quyết định về trước, chờ gặp Tần Nhất Hằng mới tính.

Đề nghị ra nói với bà lão một tiếng rồi về khách sạn, Lưu què gật đầu nói đành vậy, rồi mở cửa đi ra ngoài trước. Đang định bước ra theo thì bỗng nghe thứ gì đó rơi xuống sàn nhà, cúi đầu thì thấy, là một quân cờ tướng. Thực ngoài ý muốn, nhưng lúc này tôi chẳng hề sợ hãi, mà còn tò mò nhặt nó lên. Chưa kịp xem xét cẩn thận thì đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, bà lão chủ nhà hét lên một tiếng thất thanh, tôi tiện tay nhét quân cờ vào túi, vội lao ra ngoài phòng khách.

Từ cửa phòng ngủ ra phòng khách chỉ vài bước chân, nhưng do khuất tầm mắt nên tôi không thấy rõ tình hình. Đến lúc chạy ra tới nơi, phòng khách chỉ còn lại một mình bà lão, tôi vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Có vẻ bà lão vừa quá sợ hãi mà nói không ra lời, tôi càng thêm sốt ruột, không chờ nữa, lao thẳng ra bên ngoài đuổi theo Lưu què.

Thế nhưng ra khỏi cửa, chẳng thấy bóng dáng Lưu què đâu, ngược lại lại thấy Tần Nhất Hằng quay lưng về phía mình, tay cầm một thứ gì giống lá cờ, đang cúi người thở dốc. Đi tới hỏi anh ta làm sao vậy, Nhất Hằng không trả lời mà trực tiếp quay người đi vào phòng ngủ nhà bà lão.

Nhờ có ánh đèn, giờ tôi mới nhìn rõ, trong tay Nhất Hằng là một lá chiêu hồn cờ. Loại cờ này thường được dùng trong đám tang, một đàn ông trưởng thành sẽ cầm nó đi trước để linh hồn người quá cố nhớ đường từ nhà đến nghĩa trang, bên cạnh đó coi như một sự thông báo cho tiểu quỷ, nhà đang có thân nhân qua đời, đừng nên gây khó dễ cho người đưa tang.

Cái chính là giờ Tần Nhất Hằng cầm lá cờ này, có chết tôi cũng không nghĩ ra là vì lý do gì. Từ khi quen biết, chưa bao giờ thấy anh ấy nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ không gặp tôi đúng hẹn là do nhà anh ta xảy ra biến cố?

Nghĩ vậy, tôi liền định tiến tới an ủi đôi ba câu, nhưng Nhất Hằng không để ý, cứ đi một vòng quanh phòng, rồi bỗng quay đầu nói: "Con mẹ nó, quả nhiên bị hắn cầm đi mất rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK